Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 49: Huấn Luyện (2)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
03/05/2024
Tô Nhị Quý đại nhi tử của Tô Đại Trụ thấy Tô Hoà đến, vội vàng đi đến kể rõ tình huống cho nàng nghe.
Thì ra là Tô Nhị Xuyên đánh bài cảm tình với chủ tiệm, kể ra bọn họ từ phương Bắc chạy nạn đến đây khổ sở như thế nào.
Chủ tiệm nghe xong vô cùng cảm động, đề nghị bọn họ nên mua lương thực cũ của mấy năm trước sẽ rẻ hơn, còn giảm giá cho bọn họ.
Mấy người dự định mua hết tất cả lương thực cũ của trong tiệm.
Đồng tử Tô Hoà chấn động, “Đại Trụ thúc, mọi người có bị lừa không?”
Bọn họ có không ít tiền, củ mài 50 văn một cân, mỗi người bán được mấy chục quan bạc, có thể mua không ít lương thực.
Tô Đại Trụ bị dáng vẻ của nàng doạ sợ, “Không thể nào? Chúng ta đều đã nhìn qua, lương thực bọn họ bảo quản rất tốt, không có vấn đề gì.”
Chẳng lẽ chủ quán còn treo đầu dê bán thịt chó?
“Không phải đâu, Đại Trụ thúc. Chúng ta còn chưa tới Lĩnh Nam, mang nhiều lương thực như vậy không an toàn.”
Xem tư thế kia của bọn họ có lẽ muốn mua đến vài ngàn cân lương thực.
Đang nói chuyện, Tô Nhị Xuyên đã đi đến.
Tô Hoà lại phân tích cho hắn một lần nữa, khuyên hắn nên mua một ít mới an toàn.
Tô Nhị Xuyên có chút tiếc nuối nhưng tộc trưởng đã phân phó qua, thời khắc mấu chốt phải nghe lời Tô Hoà, hắn chỉ có thể quay về bàn lại với chủ quán.
Chủ quán cũng không làm khó bọn họ, hiểu sự khó xử của họ liền để tiểu nhị đến giúp bọn họ thu dọn hàng hoá.
Tô Đại Ngưu dựa theo lời Tô Hoà phân phó, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc trị bệnh phong hàn và thuốc bôi vết thương ngoài da để dự phòng, ngoài ra còn mua thêm một túi muối lớn.
Chờ Tô Nhị Đống mua trâu trở về, bọn họ liền ra khỏi thành.
Đêm hôm đó bọn họ lại mở hội nghị.
”Cái gì? Đường đến Lĩnh Nam có thổ phỉ?!”
Tô Đại Phú kinh hô.
”Đúng, ta nghe được từ miệng một tên khất cái, cho nên tiếp theo chúng ta chúng ta phải huấn luyện gấp bội, khi lên đường phải càng thêm cẩn thận.”
Tô Hoà gật gật đầu, thập phần nghiêm túc mà nói.
”Kế tiếp chúng ta đi một ngày, hai ngày dừng lại huấn luyện, khi lên đường đi nhanh một chút. Thời điểm lên đường người già, nữ nhân và trẻ nhỏ ngồi trên xe bò cần phải gấp gáp làm đồ mùa đông và túi bao nhỏ theo yêu cầu của ta. Gặp phải thổ phỉ hoặc ác bá, tận lực bảo vệ người già cùng bọn nhỏ.”
”Các nam nhân còn lại vây quanh đi bên cạnh xe bò, sống chết phải bảo vệ người trên xe.”
Thì ra là Tô Nhị Xuyên đánh bài cảm tình với chủ tiệm, kể ra bọn họ từ phương Bắc chạy nạn đến đây khổ sở như thế nào.
Chủ tiệm nghe xong vô cùng cảm động, đề nghị bọn họ nên mua lương thực cũ của mấy năm trước sẽ rẻ hơn, còn giảm giá cho bọn họ.
Mấy người dự định mua hết tất cả lương thực cũ của trong tiệm.
Đồng tử Tô Hoà chấn động, “Đại Trụ thúc, mọi người có bị lừa không?”
Bọn họ có không ít tiền, củ mài 50 văn một cân, mỗi người bán được mấy chục quan bạc, có thể mua không ít lương thực.
Tô Đại Trụ bị dáng vẻ của nàng doạ sợ, “Không thể nào? Chúng ta đều đã nhìn qua, lương thực bọn họ bảo quản rất tốt, không có vấn đề gì.”
Chẳng lẽ chủ quán còn treo đầu dê bán thịt chó?
“Không phải đâu, Đại Trụ thúc. Chúng ta còn chưa tới Lĩnh Nam, mang nhiều lương thực như vậy không an toàn.”
Xem tư thế kia của bọn họ có lẽ muốn mua đến vài ngàn cân lương thực.
Đang nói chuyện, Tô Nhị Xuyên đã đi đến.
Tô Hoà lại phân tích cho hắn một lần nữa, khuyên hắn nên mua một ít mới an toàn.
Tô Nhị Xuyên có chút tiếc nuối nhưng tộc trưởng đã phân phó qua, thời khắc mấu chốt phải nghe lời Tô Hoà, hắn chỉ có thể quay về bàn lại với chủ quán.
Chủ quán cũng không làm khó bọn họ, hiểu sự khó xử của họ liền để tiểu nhị đến giúp bọn họ thu dọn hàng hoá.
Tô Đại Ngưu dựa theo lời Tô Hoà phân phó, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc trị bệnh phong hàn và thuốc bôi vết thương ngoài da để dự phòng, ngoài ra còn mua thêm một túi muối lớn.
Chờ Tô Nhị Đống mua trâu trở về, bọn họ liền ra khỏi thành.
Đêm hôm đó bọn họ lại mở hội nghị.
”Cái gì? Đường đến Lĩnh Nam có thổ phỉ?!”
Tô Đại Phú kinh hô.
”Đúng, ta nghe được từ miệng một tên khất cái, cho nên tiếp theo chúng ta chúng ta phải huấn luyện gấp bội, khi lên đường phải càng thêm cẩn thận.”
Tô Hoà gật gật đầu, thập phần nghiêm túc mà nói.
”Kế tiếp chúng ta đi một ngày, hai ngày dừng lại huấn luyện, khi lên đường đi nhanh một chút. Thời điểm lên đường người già, nữ nhân và trẻ nhỏ ngồi trên xe bò cần phải gấp gáp làm đồ mùa đông và túi bao nhỏ theo yêu cầu của ta. Gặp phải thổ phỉ hoặc ác bá, tận lực bảo vệ người già cùng bọn nhỏ.”
”Các nam nhân còn lại vây quanh đi bên cạnh xe bò, sống chết phải bảo vệ người trên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.