Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 27: Tô Đại Sinh Hoà Li (3)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
25/04/2024
”Cha, người được đại gia gia nuôi lớn đương nhiên phải chăm sóc ông ấy lúc tuổi già, đúng không?”
”A? Tất nhiên! Tất nhiên!”
Tô Nhị Đống phục hồi tinh thần, thấy khuê nữ đang xem diễn nhưng vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn vẻ mặt rối rắm của hai người đường huynh đệ trước mắt, như đã hiểu ra.
Vì thế bổ sung, nói: “Dù sao ta mất cha từ nhỏ, chưa kịp báo hiếu cho ông ấy. Là đại bá tự tay nuôi ta lớn, ta tất nhiên phải trả lại phần ân huệ này.”
Tô Đại Sinh nghe xong cảm động đến suýt rơi lệ, “Không…”
Vừa định nói không cần, lại bị Tô Đại Phú kích động ngăn cản: “Tốt! Làm tốt lắm! Nhị Đống!”
”Quyết định vậy đi, hai người các ngươi hoà li. Huynh đệ Tô Đại Đống đều đi theo Lâm thị, về sau các ngươi không còn là người Tô gia nữa.”
”Tộc thúc! Như vậy không được!”
Tô Đại Đống nghe xong chấn động, vội vàng lên tiếng.
Tô Đại Sinh cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng không nói giúp.
”Đúng vậy! Tộc thúc, chúng ta đều mang họ Tô sao lại không phải người Tô gia?” Tô Tam Đống kích động chất vấn.
Tô Đại Phú phất tay ý bảo hắn ta không cần nóng nảy, “Nguyên nhân ta và cha ngươi đã nói qua, hai người các ngươi tuy ở trong gia phả nhưng lại không thân quen với tộc nhân chúng ta, chưa làm nên chuyện gì giúp ích cho tộc. Hiện giờ ta và Tô gia cũng không có gì cho các ngươi, chặt đứt từ đây cũng coi như chuyện tốt.”
Lời này vô cùng uyển chuyển, nhưng Tô Tam Đống lại không đồng ý.
“Ha ha! Nói thật dễ nghe, sao thời điểm đệ đệ ngươi phạm tội không đem chúng ta trục xuất khỏi gia phả, chúng ta theo các ngươi đi lưu đày chịu nhiều đau khổ, hiện giờ các ngươi lại muốn bỏ chúng ta lại?”
”Tam Đống! Ngươi!” Tô Nhị Phú nghe hắn mắng chửi đệ đệ mình thì không vui.
Người nhà Tô Đại Phú cũng thẳng thắn lắc đầu, Tô Tam Quý cười lạnh một tiếng, “Hai người huynh đệ các ngươi quả thật là bạch nhãn lang, ngày trước là ai mượn danh Tam Phú để kiếm lời ở huyện thành?”
“Người toàn tộc đều biết Tam Phú bị oan uổng, cho nên chúng ta mới giúp đỡ hỏi thăm, để các ngươi yên tâm.”
”Mà thôn chúng ta sở dĩ sớm nắm bắt được tin tức người Hồ sau đó mới chạy về phía Nam, cũng nhờ bạn tốt của Tam Phú chạy tới thông báo cho. Ngươi cho là vì sao nhà nhạc phụ ngươi lại có thể cùng nhau gặp ở đây? Còn không phải đại ca của ta tiện đường thông báo cho bọn họ sao!”
”Bởi vì được Khương đại nhân trước tiên thông báo, lại kiến nghị chúng ta tuỳ tâm hành sự, chúng ta chỉ có thể tận lực khuyên bảo các nhà thông gia cùng chạy nạn. Nhưng chính bọn họ lại cảm thấy chúng ta nói chuyện lừa gạt không muốn đi theo, chỉ có thông gia nhà ngươi nghĩ vô phản cố đi cùng chúng ta.”
Tô Nhị Quý vô cùng tức giận, cảm thấy đại ca mình lúc trước ý tốt đặt nhầm chỗ.
”Tài phú của chúng ta tuy không nhiều bằng bọn họ, nhưng cùng một thôn nhân số đông, trên đường doạ chạy không ít lưu dân, bằng không các ngươi cho rằng vì sao hai nhà bọn họ có thể an toàn gặp lại các ngươi?”
Tô Nhị Quý càng nói càng kích động.
”A? Tất nhiên! Tất nhiên!”
Tô Nhị Đống phục hồi tinh thần, thấy khuê nữ đang xem diễn nhưng vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn vẻ mặt rối rắm của hai người đường huynh đệ trước mắt, như đã hiểu ra.
Vì thế bổ sung, nói: “Dù sao ta mất cha từ nhỏ, chưa kịp báo hiếu cho ông ấy. Là đại bá tự tay nuôi ta lớn, ta tất nhiên phải trả lại phần ân huệ này.”
Tô Đại Sinh nghe xong cảm động đến suýt rơi lệ, “Không…”
Vừa định nói không cần, lại bị Tô Đại Phú kích động ngăn cản: “Tốt! Làm tốt lắm! Nhị Đống!”
”Quyết định vậy đi, hai người các ngươi hoà li. Huynh đệ Tô Đại Đống đều đi theo Lâm thị, về sau các ngươi không còn là người Tô gia nữa.”
”Tộc thúc! Như vậy không được!”
Tô Đại Đống nghe xong chấn động, vội vàng lên tiếng.
Tô Đại Sinh cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng không nói giúp.
”Đúng vậy! Tộc thúc, chúng ta đều mang họ Tô sao lại không phải người Tô gia?” Tô Tam Đống kích động chất vấn.
Tô Đại Phú phất tay ý bảo hắn ta không cần nóng nảy, “Nguyên nhân ta và cha ngươi đã nói qua, hai người các ngươi tuy ở trong gia phả nhưng lại không thân quen với tộc nhân chúng ta, chưa làm nên chuyện gì giúp ích cho tộc. Hiện giờ ta và Tô gia cũng không có gì cho các ngươi, chặt đứt từ đây cũng coi như chuyện tốt.”
Lời này vô cùng uyển chuyển, nhưng Tô Tam Đống lại không đồng ý.
“Ha ha! Nói thật dễ nghe, sao thời điểm đệ đệ ngươi phạm tội không đem chúng ta trục xuất khỏi gia phả, chúng ta theo các ngươi đi lưu đày chịu nhiều đau khổ, hiện giờ các ngươi lại muốn bỏ chúng ta lại?”
”Tam Đống! Ngươi!” Tô Nhị Phú nghe hắn mắng chửi đệ đệ mình thì không vui.
Người nhà Tô Đại Phú cũng thẳng thắn lắc đầu, Tô Tam Quý cười lạnh một tiếng, “Hai người huynh đệ các ngươi quả thật là bạch nhãn lang, ngày trước là ai mượn danh Tam Phú để kiếm lời ở huyện thành?”
“Người toàn tộc đều biết Tam Phú bị oan uổng, cho nên chúng ta mới giúp đỡ hỏi thăm, để các ngươi yên tâm.”
”Mà thôn chúng ta sở dĩ sớm nắm bắt được tin tức người Hồ sau đó mới chạy về phía Nam, cũng nhờ bạn tốt của Tam Phú chạy tới thông báo cho. Ngươi cho là vì sao nhà nhạc phụ ngươi lại có thể cùng nhau gặp ở đây? Còn không phải đại ca của ta tiện đường thông báo cho bọn họ sao!”
”Bởi vì được Khương đại nhân trước tiên thông báo, lại kiến nghị chúng ta tuỳ tâm hành sự, chúng ta chỉ có thể tận lực khuyên bảo các nhà thông gia cùng chạy nạn. Nhưng chính bọn họ lại cảm thấy chúng ta nói chuyện lừa gạt không muốn đi theo, chỉ có thông gia nhà ngươi nghĩ vô phản cố đi cùng chúng ta.”
Tô Nhị Quý vô cùng tức giận, cảm thấy đại ca mình lúc trước ý tốt đặt nhầm chỗ.
”Tài phú của chúng ta tuy không nhiều bằng bọn họ, nhưng cùng một thôn nhân số đông, trên đường doạ chạy không ít lưu dân, bằng không các ngươi cho rằng vì sao hai nhà bọn họ có thể an toàn gặp lại các ngươi?”
Tô Nhị Quý càng nói càng kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.