Xuyên Qua Thú Thế: Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 22
Chirane
13/08/2023
Một đám nhóc cứ như vậy bị Phúc Nhạc dùng một quả cầu mua chuộc. Thấy tế ti đại nhân có vẻ rất hoà nhã dễ gần, cả lũ đều thả lỏng, mỗi đứa một câu mà líu ríu nói chuyện.
"Tiểu Nhạc?" Haren kết thúc một ngày làm việc đang chuẩn bị về nhà, liền nhìn đến cách đó không xa Phúc Nhạc bị bọn nhỏ vây quanh, tò mò đi tới.
"Về nhà thôi, nên ăn cơm." Joe thấy thời gian có chút muộn, liền tiến lên một bước nói với bọn giống cái.
Vừa nghe Joe mở miệng, tất cả mọi người ngoan ngoãn gật đầu, nhất nhất cùng Phúc Nhạc nói lời từ biệt, tốp năm tốp ba dắt tay đi về nhà.
"Haren." Phúc Nhạc lúc này mới có thể thoát thân, nhìn thấy Haren rõ ràng nhẹ nhàng thở ra... Trẻ con thật không dễ ứng phó a... Các loại vấn đề kỳ quái nhiều không kể xiết, thiếu tí nữa thì Phúc Nhạc hết cả từ mà giải thích.
"Ngạc nhiên nha, A Nhạc cậu nhanh vậy đã chơi với bọn nhỏ được rồi?" Haren trêu chọc nói, chẳng lẽ là muốn sinh một thú nhân hay giống cái nhỏ để chơi cùng rồi?
Phúc Nhạc cười đến bất đắc dĩ, Haren luôn nghĩ biện pháp trêu chọc mình, chỉ là không quá đáng, dùng ngôn ngữ trái đất mà nói, chỉ là phun tào (trêu chọc) mà thôi, mỗi lần đều khiến Phúc Nhạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ chờ cậu thành đôi với Whorf xem, coi tôi trêu cậu thối mặt như thế nào!
"Hôm nay cùng ăn cơm đi." Phúc Nhạc chuyển hướng đề tài mời: "Nhưng không thể ăn không à nha, muốn nhờ cậu hỗ trợ chút nguyên liệu." Ở chung nhiều, cậu cũng quen thuộc với Haren, tự nhiên cũng ít khách sáo đi, thêm vài phần tùy ý.
"Nguyên liệu gì? Không đúng, ăn ngon? Cậu làm?" Haren ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi.
"Ừ." Phúc Nhạc đắc ý gật đầu, tuy rằng là một trạch nam, tài nấu ăn của cậu cũng không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng đã đến nơi này tuyệt đối có thể miểu sát một đống lớn người (phải không?) ( gào thét -ing )
"Cậu có thực vật nào hương vị lạ không, hay là quả cũng được?" Phúc Nhạc hỏi, bởi vì hành gừng tỏi mấy thứ này đều có hương vị tương đối gay mũi, có chút chua cay, cho nên nói thực dụng thì chúng sẽ rất khó ăn sống, hoặc là không ăn nổi, cũng rất ít có người sẽ suy nghĩ thay đổi cách ăn.
"Ừm... Hẳn là có đi?" Haren vuốt cằm không xác định nói: "Cậu cũng biết đồ trong phòng tôi quá nhiều, thực vật quả thực đều chất đống một chỗ, cậu đi tìm xem đi? Chỉ có một ít dễ bảo tồn, chưa bị phá hỏng thôi." Dù sao quả bị hái xuống cũng bảo tồn không được bao lâu, rất nhanh sẽ khô quắt hoặc bị hỏng, nơi này lại không có tủ lạnh, không có khả năng bảo tồn thật lâu.
Nói xong Haren liền dẫn Phúc Nhạc đến gian phòng của mình. Bởi vì tất cả mọi người đều thực thuần phác, tuy rằng không có cửa hay khóa, đồ vật cũng sẽ không bị trộm đi, Haren rất yên tâm.
"Những thứ có thể ăn tất cả đều ở trong này." Phòng không nhỏ, trên cái bàn đá tràn đầy đồ vật, Haren mang Phúc Nhạc đi vào bên trong, chỉ vào một đống màu sắc rực rỡ nói như vậy.
Phúc Nhạc ngồi xổm xuống nhìn kỹ, phát hiện đều là mấy thực vật hình thù kì quái, còn có một ít trái cây vô cùng cứng rắn, hình như ống trúc phóng lớn vậy.
Nhìn liếc qua...Hình như không có nguyên liệu nào quen mắt... Phúc Nhạc có chút thất vọng, rõ ràng ớt cũng có, chẳng nhẽ mấy thứ khác lại không có cái nào?
Chưa từ bỏ ý định mà lấy một gốc cây màu đỏ tím thân to lên ngửi ngửi, ánh mắt Phúc Nhạc bỗng nhiên sáng ngời, lại có chút không hiểu, nếu mũi cậu không có vấn đề, cái này là... Mùi hành?
Lại để sát vào ngửi — đúng vậy!
"A Nhạc, cậu không sao chứ?" Haren cau mày nhìn Phúc Nhạc vẫn ngửi liên tục, có chút lo lắng: "Cái thứ này mùi của nó thật ...Đáng ghét !" Cậu ta thật sự không biết nên nói từ ghê tởm như thế nào...
"Không có cái này đồ tôi làm liền không ngon đó!" Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn cậu ta thần bí mà cười cười, quả nhiên thấy vẻ mặt táo bón của Haren và Joe, cái này ăn ngon á? Có thể suy nghĩ lại hay không?
Phúc Nhạc cười thầm, cúi đầu chuyên tâm đi tìm những thứ khác.
Bởi vì có vết xe đổ của hành tây, Phúc Nhạc thấy những thực vật kì quái cũng sẽ cẩn thận ngửi, nếu ngửi không được thì ngắt xuống một ít nếm thứ, không thể không nói, thiên nhiên thật sự là tạo hoá vĩ đại nhất, Phúc Nhạc vẻ mặt đau khổ phun ra bông hoa màu đỏ nhạt trong miệng, đắng quá, còn mang theo cái mùi mù tạc nữa!
Haren ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười, đừng trách cậu ta không nhắc nhở nhá, đã lâu như vậy, nhiều thứ cậu ta cũng quên luôn hương vị ra sao rồi, tóm lại mùi của bọn nó thật khiến người ta ghét mà.
Cố lấy dũng khí phát huy tinh thần vĩ đại của lão tổ tông Thần Nông nếm bách thảo, Phúc Nhạc sau khi phun hoa hồng kì quái ra thì vẫn tận chức tận trách nếm thử mỗi loại.
"Bát giác (hồi hương)?"
"Cây quế?"
"Còn có hoa tiêu (hạt tiêu/tần bì)? Gừng già?" Haren với Joe hai người nhìn Phúc Nhạc nhắc tới những chữ kỳ quái, đem một đống thực vật Haren mơ hồ còn lưu lại chút ấn tượng không tốt đều chọn ra, sắc mặt hắn đã muốn từ xanh biến trắng: ăn xong thật sự sẽ không sao chứ? Nụ cười kì quái kia của a Nhạc ...Thật đáng sợ!
Joe ngược lại không hề gì, hắn lựa chọn vô điều kiện mà tin Phúc Nhạc, hơn nữa cho dù ăn đau bụng cũng không sao, A Nhạc chính là thầy thuốc, dù sao cũng tự cứu được mình.
"Thế mà lại tìm đủ? ... Ôi!" Phúc Nhạc nói thầm ôm lấy một đống nguyên liệu đứng lên, lại bởi vì ngồi xổm lâu chân tê rần, đứng không yên lảo đảo tí nữa thì ngã sấp xuống.
Joe tay mắt lanh lẹ tiến lên một bước ôm Phúc Nhạc, thuận tiện thừa dịp lúc Phúc Nhạc còn chưa kịp phản ứng sờ soạng thắt lưng cậu một phen, mới quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Phúc Nhạc giật giật chân, sắc mặt có chút cổ quái, mới vừa rồi, có người sờ soạng cậu hay sao ấy?
Giương mắt nhìn đôi mắt nghiêm trang chững chạc hàm chứa lo lắng của Joe, gãi gãi hai má, chẳng lẽ là ảo giác?
"A Nhạc, cậu thật sự muốn dùng mấy thứ này nấu cơm?" Haren không chú ý tới động tác nhỏ của Joe, rầm rì sán lại gần vẻ mặt ủy khuất: "Mùi kì lắm." Cậu ta đứng xa vậy còn ngửi được đây này!
Phúc Nhạc nhìn cậu ta một cái, cười tủm tỉm nói: "Không ăn cũng được, nhưng không được hối hận nha ~ "
Chắc chắn như vậy sao?
Haren hồ nghi mà nhìn Phúc Nhạc, chẳng lẽ là bản lĩnh nấu cơm của Phúc Nhạc cũng giống bản lĩnh chữa bệnh, đều thần kì như nhau sao?
Thuộc tính tham ăn trỗi dậy, Haren lại dao động ...
Ba người cùng đi đến nhà Joe, chú Kanya vừa lúc đi mời chú Adah, còn có một nhà Adah, bạn lữ của Adah, Ali còn đặc biệt mang tới con mồi mới dùng để làm thịt nướng. Ba giống cái lo việc nhà thì vừa cười nói vừa vội vàng, hai thú nhân lại yên lặng đứng phía sau bạn lữ nhà mình làm trợ thủ, thoạt nhìn có vẻ rất vui.
"Anh Phúc Nhạc!" Lacey thằng nhóc này tinh mắt, liếc cái đã thấy được Phúc Nhạc đang đi vào. Lập tức cười nhào lên ôm đùi Phúc Nhạc, vui đến mức tai với đuôi cũng lòi ra.
Phúc Nhạc tò mò mà sờ sờ tai Lacey, giống tóc nó, đều là màu vàng kim. Bộ dáng Lacey đáng yêu như vậy, cậu còn tưởng nó là giống cái cơ!
"Lacey, con cũng đã bảy tuổi, phải có bộ dáng của thú nhân chứ!" Adah thấy thế vội vàng khiển trách, từ khi y được Phúc Nhạc chữa khỏi, liền tràn ngập kính sợ đối với vị tế ti nhỏ mới nhậm chức này, sợ hành động không lễ phép của Lacey khiến Phúc Nhạc không vui.
"Thì ra mới bảy tuổi sao?" Phúc Nhạc kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Lacey cậu còn tưởng thằng nhóc này hẳn đã mười tuổi rồi, vóc dáng cũng từ từ có thể nhìn ra xu thế thon dài, không nghĩ tới vẫn nhỏ như vậy... Quả nhiên là thú nhân, phát dục nhanh sao...
"Ừm, em đã có thể đi theo đạt phụ quan sát săn bắn rồi!" Lacey kiêu ngạo mà ưỡn ngực nói.
"Giỏi lắm!" Phúc Nhạc nhu nhu đầu nó, trong lòng lại 囧, thực lực của Lacey với dung mạo của nó hoàn toàn không có liên hệ a! Thằng nhóc này nói không chừng về sau sẽ mê đảo một đống lớn thú nhân a!
"Tiểu Nhạc, mọi người cùng nhau không sao chứ?" Kanya đi tới hỏi, bởi vì hôm nay Sylve lại đây nói lời cảm tạ, tặng da thú cùng xương thú, Lacey cũng vừa mới đến chơi, hai người đều tỏ vẻ sợ hãi lẫn hiếu kì với gà rừng bị vặt sạch lông trơn láng, Kanya hiếu khách liền mời người hai nhà đồng thời ăn cơm, loại chuyện này trong bộ lạc rất bình thường, nhưng Kanya thấy Phúc Nhạc trở về, mới nhớ tới không biết Tiểu Nhạc có thể vì thế mà không vui hay không, dù sao cũng là Tiểu Nhạc nấu cơm.
"Không sao đâu ạ!" Phúc Nhạc nhanh chóng xua tay, nhiều người mới náo nhiệt chứ! Cậu đã lâu chưa thử qua ăn cơm cùng nhiều người như vậy, cảm giác còn rất mới lạ. Hơn nữa tất cả mọi người cũng khá quen thuộc, Phúc Nhạc cảm thấy tuy vẫn còn một chút không thích ứng, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.
"Tiểu Nhạc?" Haren kết thúc một ngày làm việc đang chuẩn bị về nhà, liền nhìn đến cách đó không xa Phúc Nhạc bị bọn nhỏ vây quanh, tò mò đi tới.
"Về nhà thôi, nên ăn cơm." Joe thấy thời gian có chút muộn, liền tiến lên một bước nói với bọn giống cái.
Vừa nghe Joe mở miệng, tất cả mọi người ngoan ngoãn gật đầu, nhất nhất cùng Phúc Nhạc nói lời từ biệt, tốp năm tốp ba dắt tay đi về nhà.
"Haren." Phúc Nhạc lúc này mới có thể thoát thân, nhìn thấy Haren rõ ràng nhẹ nhàng thở ra... Trẻ con thật không dễ ứng phó a... Các loại vấn đề kỳ quái nhiều không kể xiết, thiếu tí nữa thì Phúc Nhạc hết cả từ mà giải thích.
"Ngạc nhiên nha, A Nhạc cậu nhanh vậy đã chơi với bọn nhỏ được rồi?" Haren trêu chọc nói, chẳng lẽ là muốn sinh một thú nhân hay giống cái nhỏ để chơi cùng rồi?
Phúc Nhạc cười đến bất đắc dĩ, Haren luôn nghĩ biện pháp trêu chọc mình, chỉ là không quá đáng, dùng ngôn ngữ trái đất mà nói, chỉ là phun tào (trêu chọc) mà thôi, mỗi lần đều khiến Phúc Nhạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ chờ cậu thành đôi với Whorf xem, coi tôi trêu cậu thối mặt như thế nào!
"Hôm nay cùng ăn cơm đi." Phúc Nhạc chuyển hướng đề tài mời: "Nhưng không thể ăn không à nha, muốn nhờ cậu hỗ trợ chút nguyên liệu." Ở chung nhiều, cậu cũng quen thuộc với Haren, tự nhiên cũng ít khách sáo đi, thêm vài phần tùy ý.
"Nguyên liệu gì? Không đúng, ăn ngon? Cậu làm?" Haren ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi.
"Ừ." Phúc Nhạc đắc ý gật đầu, tuy rằng là một trạch nam, tài nấu ăn của cậu cũng không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng đã đến nơi này tuyệt đối có thể miểu sát một đống lớn người (phải không?) ( gào thét -ing )
"Cậu có thực vật nào hương vị lạ không, hay là quả cũng được?" Phúc Nhạc hỏi, bởi vì hành gừng tỏi mấy thứ này đều có hương vị tương đối gay mũi, có chút chua cay, cho nên nói thực dụng thì chúng sẽ rất khó ăn sống, hoặc là không ăn nổi, cũng rất ít có người sẽ suy nghĩ thay đổi cách ăn.
"Ừm... Hẳn là có đi?" Haren vuốt cằm không xác định nói: "Cậu cũng biết đồ trong phòng tôi quá nhiều, thực vật quả thực đều chất đống một chỗ, cậu đi tìm xem đi? Chỉ có một ít dễ bảo tồn, chưa bị phá hỏng thôi." Dù sao quả bị hái xuống cũng bảo tồn không được bao lâu, rất nhanh sẽ khô quắt hoặc bị hỏng, nơi này lại không có tủ lạnh, không có khả năng bảo tồn thật lâu.
Nói xong Haren liền dẫn Phúc Nhạc đến gian phòng của mình. Bởi vì tất cả mọi người đều thực thuần phác, tuy rằng không có cửa hay khóa, đồ vật cũng sẽ không bị trộm đi, Haren rất yên tâm.
"Những thứ có thể ăn tất cả đều ở trong này." Phòng không nhỏ, trên cái bàn đá tràn đầy đồ vật, Haren mang Phúc Nhạc đi vào bên trong, chỉ vào một đống màu sắc rực rỡ nói như vậy.
Phúc Nhạc ngồi xổm xuống nhìn kỹ, phát hiện đều là mấy thực vật hình thù kì quái, còn có một ít trái cây vô cùng cứng rắn, hình như ống trúc phóng lớn vậy.
Nhìn liếc qua...Hình như không có nguyên liệu nào quen mắt... Phúc Nhạc có chút thất vọng, rõ ràng ớt cũng có, chẳng nhẽ mấy thứ khác lại không có cái nào?
Chưa từ bỏ ý định mà lấy một gốc cây màu đỏ tím thân to lên ngửi ngửi, ánh mắt Phúc Nhạc bỗng nhiên sáng ngời, lại có chút không hiểu, nếu mũi cậu không có vấn đề, cái này là... Mùi hành?
Lại để sát vào ngửi — đúng vậy!
"A Nhạc, cậu không sao chứ?" Haren cau mày nhìn Phúc Nhạc vẫn ngửi liên tục, có chút lo lắng: "Cái thứ này mùi của nó thật ...Đáng ghét !" Cậu ta thật sự không biết nên nói từ ghê tởm như thế nào...
"Không có cái này đồ tôi làm liền không ngon đó!" Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn cậu ta thần bí mà cười cười, quả nhiên thấy vẻ mặt táo bón của Haren và Joe, cái này ăn ngon á? Có thể suy nghĩ lại hay không?
Phúc Nhạc cười thầm, cúi đầu chuyên tâm đi tìm những thứ khác.
Bởi vì có vết xe đổ của hành tây, Phúc Nhạc thấy những thực vật kì quái cũng sẽ cẩn thận ngửi, nếu ngửi không được thì ngắt xuống một ít nếm thứ, không thể không nói, thiên nhiên thật sự là tạo hoá vĩ đại nhất, Phúc Nhạc vẻ mặt đau khổ phun ra bông hoa màu đỏ nhạt trong miệng, đắng quá, còn mang theo cái mùi mù tạc nữa!
Haren ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười, đừng trách cậu ta không nhắc nhở nhá, đã lâu như vậy, nhiều thứ cậu ta cũng quên luôn hương vị ra sao rồi, tóm lại mùi của bọn nó thật khiến người ta ghét mà.
Cố lấy dũng khí phát huy tinh thần vĩ đại của lão tổ tông Thần Nông nếm bách thảo, Phúc Nhạc sau khi phun hoa hồng kì quái ra thì vẫn tận chức tận trách nếm thử mỗi loại.
"Bát giác (hồi hương)?"
"Cây quế?"
"Còn có hoa tiêu (hạt tiêu/tần bì)? Gừng già?" Haren với Joe hai người nhìn Phúc Nhạc nhắc tới những chữ kỳ quái, đem một đống thực vật Haren mơ hồ còn lưu lại chút ấn tượng không tốt đều chọn ra, sắc mặt hắn đã muốn từ xanh biến trắng: ăn xong thật sự sẽ không sao chứ? Nụ cười kì quái kia của a Nhạc ...Thật đáng sợ!
Joe ngược lại không hề gì, hắn lựa chọn vô điều kiện mà tin Phúc Nhạc, hơn nữa cho dù ăn đau bụng cũng không sao, A Nhạc chính là thầy thuốc, dù sao cũng tự cứu được mình.
"Thế mà lại tìm đủ? ... Ôi!" Phúc Nhạc nói thầm ôm lấy một đống nguyên liệu đứng lên, lại bởi vì ngồi xổm lâu chân tê rần, đứng không yên lảo đảo tí nữa thì ngã sấp xuống.
Joe tay mắt lanh lẹ tiến lên một bước ôm Phúc Nhạc, thuận tiện thừa dịp lúc Phúc Nhạc còn chưa kịp phản ứng sờ soạng thắt lưng cậu một phen, mới quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Phúc Nhạc giật giật chân, sắc mặt có chút cổ quái, mới vừa rồi, có người sờ soạng cậu hay sao ấy?
Giương mắt nhìn đôi mắt nghiêm trang chững chạc hàm chứa lo lắng của Joe, gãi gãi hai má, chẳng lẽ là ảo giác?
"A Nhạc, cậu thật sự muốn dùng mấy thứ này nấu cơm?" Haren không chú ý tới động tác nhỏ của Joe, rầm rì sán lại gần vẻ mặt ủy khuất: "Mùi kì lắm." Cậu ta đứng xa vậy còn ngửi được đây này!
Phúc Nhạc nhìn cậu ta một cái, cười tủm tỉm nói: "Không ăn cũng được, nhưng không được hối hận nha ~ "
Chắc chắn như vậy sao?
Haren hồ nghi mà nhìn Phúc Nhạc, chẳng lẽ là bản lĩnh nấu cơm của Phúc Nhạc cũng giống bản lĩnh chữa bệnh, đều thần kì như nhau sao?
Thuộc tính tham ăn trỗi dậy, Haren lại dao động ...
Ba người cùng đi đến nhà Joe, chú Kanya vừa lúc đi mời chú Adah, còn có một nhà Adah, bạn lữ của Adah, Ali còn đặc biệt mang tới con mồi mới dùng để làm thịt nướng. Ba giống cái lo việc nhà thì vừa cười nói vừa vội vàng, hai thú nhân lại yên lặng đứng phía sau bạn lữ nhà mình làm trợ thủ, thoạt nhìn có vẻ rất vui.
"Anh Phúc Nhạc!" Lacey thằng nhóc này tinh mắt, liếc cái đã thấy được Phúc Nhạc đang đi vào. Lập tức cười nhào lên ôm đùi Phúc Nhạc, vui đến mức tai với đuôi cũng lòi ra.
Phúc Nhạc tò mò mà sờ sờ tai Lacey, giống tóc nó, đều là màu vàng kim. Bộ dáng Lacey đáng yêu như vậy, cậu còn tưởng nó là giống cái cơ!
"Lacey, con cũng đã bảy tuổi, phải có bộ dáng của thú nhân chứ!" Adah thấy thế vội vàng khiển trách, từ khi y được Phúc Nhạc chữa khỏi, liền tràn ngập kính sợ đối với vị tế ti nhỏ mới nhậm chức này, sợ hành động không lễ phép của Lacey khiến Phúc Nhạc không vui.
"Thì ra mới bảy tuổi sao?" Phúc Nhạc kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Lacey cậu còn tưởng thằng nhóc này hẳn đã mười tuổi rồi, vóc dáng cũng từ từ có thể nhìn ra xu thế thon dài, không nghĩ tới vẫn nhỏ như vậy... Quả nhiên là thú nhân, phát dục nhanh sao...
"Ừm, em đã có thể đi theo đạt phụ quan sát săn bắn rồi!" Lacey kiêu ngạo mà ưỡn ngực nói.
"Giỏi lắm!" Phúc Nhạc nhu nhu đầu nó, trong lòng lại 囧, thực lực của Lacey với dung mạo của nó hoàn toàn không có liên hệ a! Thằng nhóc này nói không chừng về sau sẽ mê đảo một đống lớn thú nhân a!
"Tiểu Nhạc, mọi người cùng nhau không sao chứ?" Kanya đi tới hỏi, bởi vì hôm nay Sylve lại đây nói lời cảm tạ, tặng da thú cùng xương thú, Lacey cũng vừa mới đến chơi, hai người đều tỏ vẻ sợ hãi lẫn hiếu kì với gà rừng bị vặt sạch lông trơn láng, Kanya hiếu khách liền mời người hai nhà đồng thời ăn cơm, loại chuyện này trong bộ lạc rất bình thường, nhưng Kanya thấy Phúc Nhạc trở về, mới nhớ tới không biết Tiểu Nhạc có thể vì thế mà không vui hay không, dù sao cũng là Tiểu Nhạc nấu cơm.
"Không sao đâu ạ!" Phúc Nhạc nhanh chóng xua tay, nhiều người mới náo nhiệt chứ! Cậu đã lâu chưa thử qua ăn cơm cùng nhiều người như vậy, cảm giác còn rất mới lạ. Hơn nữa tất cả mọi người cũng khá quen thuộc, Phúc Nhạc cảm thấy tuy vẫn còn một chút không thích ứng, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.