Chương 13
Hoa Pha Lê
08/01/2019
Đêm nay, Mẫn Trúc sau ba năm lại mơ thấy viện trưởng. Viện trưởng ngắm nhìn Mẫn Trúc trong hình hài bé con mà cười thật tươi:" lúc về ta sẽ hỏi ba con, ông ấy làm thế nào để con y chang hồi bé lúc ở thế giới kia vậy? Ba con tâm tư cũng thật linh lung a"
Mẫn Trúc nhìn viện trưởng há hốc miệng:" viện trưởng, ba năm không gặp, người ngày càng biết trêu người rồi. Người cứ liên tục nói ba con, vậy ông ấy là ai?"
Viện trưởng ngưng cười, vẻ mặt nghiêm túc lại:" ba con là lão bất tử Diêm Vương tạm thời a. Haizzz, vì ba con mà ta phải chạy tới, chạy lui mệt gần chết rồi. Khi xưa ba con là một thượng thần, vì ba con với lão Diêm Vương thách đấu uống rượu vạn năm mà lão Diêm Vương say đến giờ chưa tỉnh, ba con khi đó uống rượu mà tính tình thay đổi hoàn toàn, chạy đến thế giới lúc trước của con mà điên khùng.
Mẹ con lúc đó là quấn ba con không nhả, vậy mới có con. Sau khi ba con tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ gì nên mới bỏ lỡ con. Ta cũng không phải thuộc hạ của ba con, ta là đang thu thập những đứa trẻ có thiên tính ở thế giới đó mà bị bỏ rơi, để dẫn dắt họ sẽ đầu thai ở tu tiên giới, lúc ta đang chuẩn bị bàn giao viện mồ côi cho người khác tiếp quản thì mẹ con lại bỏ con ở nơi của ta, xem như là duyên đi. Ta đành nán lại thêm một chút thời gian nữa.
Lúc đó ta thấy con đã thấy con khác những đứa trẻ có thiên tính khác, vì trong con có linh khí của thần. Nhưng ta lại không hiểu ra sao khi một đứa trẻ của thần lại bị bỏ ở thế giới của con người. Mãi đến khi ta về gặp lại ba con mới biết, thần khí của con giống của ông ấy. Cũng nói với ông ấy chuyện của con, rồi ông ấy dùng thần thức tìm kiếm thì mới xem lại quãng thời gian say của mình, thế mới biết con là con ông ấy.
Đến lúc ba con đi tìm con, thì ông ấy lại đến chậm một bước. Vậy nên ông ấy phải tìm một nhà khác để gửi gắm con. Con phải dưỡng tâm thật thuần khiết, không vụ lợi. Vậy thì sau này ba con đưa con trở về mới dễ hơn"
Mẫn Trúc càng nghe càng mờ mịt, cái gì mà thần, cái gì mà Diêm Vương. Đưa ánh mắt ngơ ngác nào nhìn viện trưởng mà lòng nàng rối thành một bó lớn rồi.
Viện trưởng ôm Mẫn Trúc nói:" con cứ sống vui vẻ, an ổn là được. Ta và cha con không thể can thiệp vào cuộc sống của con. Chúng ta chỉ có thể bảo vệ con bình an thôi, còn lại con phải tự cố gắng rồi. Tuy chúng ta là thần, nhưng nếu can thiệp quá nhiều vào chuyện nhân gian, sẽ dẫn đến nhiều chuyện tai ương. Nên con phải cố gắng từng chút thôi".
Mẫn Trúc nghe viện trưởng nói cũng đúng, việc trước mắt là phải sống tốt trước nên gật đầu. Mẫn Trúc nghĩ nghĩ thì hỏi:" người nói cho con biết, ba con tên gì được không?"
Viện trưởng cười nói:" ba con là Lam Thần, nhưng giờ chắc gọi là Lam Diêm Vương đi. Ba con đang bị phạt, nên không thể gặp con được. Mà chắc đợi khi quay lại với chúng ta con mới gặp được ông ấy, nên con cũng đừng băn khoăn, chuyện gặp lại còn lâu lắm".
Viện trưởng hỏi thăm Mẫn Trúc một số việc rồi hẹn năm nàng mười tuổi lại ghé thăm nàng. Còn dặn Mẫn Trúc, muốn gặp bà thì trước khi đi ngủ gọi tên bà mười lần.
Mẫn Trúc tuy băn khoăn không hiểu, mọi chuyện nghe cứ kì kì quái quái. Nhưng rồi cô cũng quăng chuyện đó ra sau đầu, vì giờ cô phải nghĩ cách kiếm tiền để mưu cầu tương lai tốt hơn. Nhưng cách gì bây giờ, cô mới chỉ hơn ba tuổi một chút thôi.
Linh Khê thôn là thuộc huyện An Sơn. Đúng như tên của huyện, ở đây phía đông là đồng bằng trải dài, còn phía tây nam là những dãy núi trùng điệp bao quanh huyện nhìn giống như một tường thành bảo vệ kiên cố. Những dãy núi trùng điệp cũng có thú dữ, nhưng là ở những núi sâu bên trong, còn những ngọn núi xung quanh các thôn, trấn thì cũng khá an toàn vì bao đời bay chưa từng thấy qua người bị thú dữ hay rắn độc tấn công. Chắc vì vậy mà ở đây được gọi là An Sơn huyện.
Thôn Linh khê chếch về phía đông nam của huyện, cạnh thôn có ba ngọn núi lớn nhỏ bao quanh, có hai con suối một lớn một nhỏ uốn lượn về phía tây và phía nam của thôn. Toàn thôn dựa lưng vào núi, trước thôn là đồng ruộng bạt ngàn, thôn Linh Khê có hơn một trăm hộ dân, cũng được coi là thôn lớn trong huyện An Sơn này.
Nhà Mẫn Trúc ngay cuối thôn phía nam, bên cạnh là ngọn núi có tên Nam Sơn. Ngọn núi này không cao, lại chỉ thoai thoải dốc nên mấy đứa nhỏ hay đi xung quanh chân núi hoặc lên cao một chút để tìm trứng chim hay trứng gà rừng.
Giờ đang là giữa tháng năm, thời tiết cũng bắt đầu nóng lên. Sáng sớm ba anh em Lâm gia dắt tay nhau tới chân núi chơi, vì hôm nay Cẩn Minh, Cẩn Tuệ được nghỉ học nên tối qua Mẫn Trúc nằng nặc đòi hai ca ca dẫn đến chân núi chơi. Dương thị không thể chịu nổi Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc nháo nên đã đồng ý cho ba anh em đi, cũng dặn dò Cẩn Minh canh chừng đệ đệ, muội muội cẩn thận một chút.
Mẫn Trúc là không muốn chỉ ở dưới chân núi, vì lần trước Mẫn Trúc đã xem qua, chỉ là một số rau dại bình thường thôi, không có loại cây nào đặc sắc cả. Đây là lần thứ ba Mẫn Trúc được tới chân núi chơi vì Lâm Hải và Dương thị nói nàng còn quá nhỏ, không thể đi lên núi, tuy nói trên núi không có thú dữ, nhưng xảy chân té ngã cũng rất nguy hiểm.
Hôm nay Mẫn Trúc quyết tâm vào sâu một chút, nhưng Cẩn Minh đang còn do dự. Tuy Cẩn Minh tính tình ôn nhuận, cẩn thận. Nhưng hắn cũng chỉ là đứa bé mười tuổi thôi, tính trẻ con ham chơi là vẫn còn.
Đang trầm tư suy nghĩ xem có nên dẫn muội muội vào sâu một chút hay không thì Mẫn Trúc ở một bên lắc lắc tay Cẩn Minh:" đại ca, chúng ta chỉ vào sâu một chút thôi, muội sẽ luôn nắm tay đại ca, muội cũng sẽ cẩn thận không để mình ngã, đại ca cho muội đi sâu vào núi một chút thôi".
Cẩn Tuệ cũng là muốn vào sâu trong núi chơi nên cũng phối hợp năn nỉ:" đại ca, chúng ta vào sâu một chút đi, đệ cùng huynh bảo vệ muội muội, sẽ không có chuyện gì đâu".
Cuối cùng Cẩn Minh cũng chiều theo ý hai người để vào sâu trong núi.
Cẩn Minh nắm chặt tay muội muội, Cẩn Tuệ chạy phía trước. Mẫn Trúc đi chầm chậm tìm kiếm, xem thử có cây gì đáng giá không. Nhưng thực ra đời trước nàng cũng chẳng có thành tựu gì trong việc cây cối cả, nên giờ như là mò kim đáy biển thôi. Mẫn Trúc đây là đang dựa vào may mắn để làm giàu a.
Đi được một lúc ba anh em cũng mệt nên ngồi nghỉ trên một rễ cây cổ thụ. Mẫn Trúc đang chán nản ngồi di di chân đẩy đám lá cây mục ở dưới đất. Còn Cẩn Tuệ thì đàn hết sức cao hứng vì hôm nay đã nhặt được cả thảy mười trứng gà rừng, lại có bảy trứng chim cút, hôm nay đúng là vận khí tốt của hắn rồi.
Mẫn Trúc đang dùng chân ngắn của mình di tới di lui ở quanh một cây nhỏ đang bị khô ở dưới rễ cây đang nhô lên thì hai mắt sáng lên " không phải chứ, đi mỏi chân không thấy gì, lại không phí sức thì thấy nó". Mẫn Trúc vội ngồi xuống, lấy tay kéo hết đám lá khô ra, lại bới đất xốp xung quanh lên, càng nhìn rõ, Mẫn Trúc càng hưng phấn vội vã hô to:" ca ca, ca ca mau lại đây, xem muội tìm được cái gì này".
Cẩn Minh, Cẩn Tuệ đang lấy cỏ và lá khô bỏ vào trong giỏ để đặt trứng vào, nghe Mẫn Trúc hô to thì vội vàng chạy qua. Cẩn Minh thấy cái gốc kia thì nhãn tình cũng sáng lên. Là nhân sâm, không sai được, ông ngoại đã từng cho hắn xem một gốc nhân sâm, ông ngoại cũng nói đây là thuốc quý mà nhà giàu tranh nhau mua.
Cẩn Minh vội vàng ngồi xuống, lấy tay cào lớp đất ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể, lúc đưa được củ nhân sâm ra khỏi đất thì ba anh em tròn mắt nhìn nhau, thật to, củ nhân sâm phải to bằng cái chân nhỏ của Mẫn Trúc.
Ba anh em vội vã lấy cỏ bao lại, rồi bỏ trong giỏ trúc. Mẫn Trúc và Cẩn Tuệ khí huyết hâng trào, đi tìm xung quanh xem còn gốc nào không, thế mà lại tìm được ba gốc nhỏ nữa, tuy nói nhỏ nhưng cũng chỉ nhỏ hơn gốc ban đầu thôi.
Trời cũng đã quá trưa rồi, ba anh em vì chạy vào trong núi cũng hơi sâu, chờ đi xuống cũng phải mất nửa canh giờ. Lúc đi tới chân núi thì thấy Lâm Hải đang lo lắng vừa đi vừa gọi tên ba anh em, Lâm Hải thấy cả ba nhếch nhác toàn bùn đất đang từ trong núi thi ra thì hoảng thần, nhanh chân chạy đến xem, kiểm tra một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là quần áo dính đất cát, thân thể hoàn hảo, không làm sao.
Lúc này nỗi lo của Lâm Hải tan đi thì cơn tức xông lên:" ba đứa cũng thật giỏi, đi chơi quên luôn cả đường về. Cẩn Minh, con xem con là đại ca như thế nào? Ta dặn con trông chừng, nhắc nhở đệ, muội của con. Giờ con tự nhìn lại con xem, còn ra dáng đại ca không?"
Cẩn Minh biết ba huynh muội về trễ khiến cha nương lo lắng, nên chỉ cúi đầu nghe cha giáo huấn, nhưng hắn cũng có chút ủy khuất, hắn là đào nhân sâm mới khiến bản thân nhếch nhác mà.
Mẫn Trúc thấy đại ca bị mắng thì vội vàng kéo áo Lâm Hải:" cha, không phải đại ca ham chơi đâu, tại con bắt đại ca đào củ cho con chơi mà, đại ca là sợ con khóc mới đào cho con. Không phải lỗi của đại ca, tại Mẫn Trúc không ngoan. Nhưng mà, đại ca nói củ con tìm được tốt lắm, có thể đổi bạc mua sách cho cha và hai ca ca nha". Mẫn Trúc giả làm trẻ con cũng đã nhuần nhuyễn lắm rồi, nàng mở to đôi mắt hoa đào nhìn cha cười thật tươi
Lâm Hải ôm con gái nhỏ lên, rồi dẫn các con về nhà. Dương thị giờ đã lo lắng lắm rồi, có chuyện gì về nhà nói tiếp.
Vừa về đến trước cổng nhà Dương thị đã vội vã ra đón, nhìn ba đứa nhỏ như từ dưới đất lôi lên thì cũng hết hồn, Lâm Hải vội nói:" không có chuyện gì, mấy đứa nhỏ chỉ là quá mải chơi thôi, chúng ta vào nhà đã".
Lâm Hải nói Dương thị đưa các con đi tắm rửa trước, rồi cả nhà ăn cơm. Thấy ba đứa bé đều lông tóc vô thương, tâm Dương thị lúc nãy buộc chặt giờ cũng buông xuống.
Ba huynh muội biết lần này để cha nương lo lắng rồi, nên ngoan ngoãn tắm rửa, ăn cơm. Ăn xong, ba anh em mới lôi giỏ trúc ra, cẩn thận để bốn củ nhân sâm trước mặt cha nương.
Lâm Hải và Dương thị trông thấy bốn củ nhân sâm kia thì cũng há miệng kinh ngạc không thốt lên lời. Cẩn Minh kể lại quá trình tìm được nhân sâm cho cha nương nghe, rồi cũng nhận lỗi là vì mải mê tìm thêm nhân sâm không chú ý thời gian nên để cha nương lo lắng.
Mẫn Trúc vì không muốn đại ca bị phạt nên trèo vào lòng Lâm Hải nói:" cha, là Mẫn Trúc không ngoan, đại ca thương con mới làm theo ý con, cha muốn phạt thì phạt con, không được phạt đại ca". Nói xong còn làm vẻ mặt " tráng sĩ một đi không trở lại" làm cả nhà phì cười.
Lâm Hải xoa đầu con gái nói:" được, vậy phạt con, phạt không cho con vào núi chơi nữa". Nói xong còn nhướng mày nhìn Mẫn Trúc, hai cha con mắt hoa đào to trừng mắt hoa đào nhỏ nhìn mà buồn cười.
Mẫn Trúc quay qua nhào vào lòng Dương thị ủy khuất:" nương, cha khi dễ con là tiểu hài tử, cha không nói lý, con tìm được củ nhân sâm thì phải thưởng chứ".
Lâm Hải bật cười:" không phải con nhận lỗi thay đại ca sao, con mới là đứa trẻ không nói lý lẽ".
Mẫn Trúc thầm nghĩ " nào có ai nói lý lẽ với đứa trẻ ba tuổi chứ?"
Buổi chiều Lâm Hải nhờ người nhắn Dương lão gia tử ghé qua nhà hắn một chuyến.
Mẫn Trúc nhìn viện trưởng há hốc miệng:" viện trưởng, ba năm không gặp, người ngày càng biết trêu người rồi. Người cứ liên tục nói ba con, vậy ông ấy là ai?"
Viện trưởng ngưng cười, vẻ mặt nghiêm túc lại:" ba con là lão bất tử Diêm Vương tạm thời a. Haizzz, vì ba con mà ta phải chạy tới, chạy lui mệt gần chết rồi. Khi xưa ba con là một thượng thần, vì ba con với lão Diêm Vương thách đấu uống rượu vạn năm mà lão Diêm Vương say đến giờ chưa tỉnh, ba con khi đó uống rượu mà tính tình thay đổi hoàn toàn, chạy đến thế giới lúc trước của con mà điên khùng.
Mẹ con lúc đó là quấn ba con không nhả, vậy mới có con. Sau khi ba con tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ gì nên mới bỏ lỡ con. Ta cũng không phải thuộc hạ của ba con, ta là đang thu thập những đứa trẻ có thiên tính ở thế giới đó mà bị bỏ rơi, để dẫn dắt họ sẽ đầu thai ở tu tiên giới, lúc ta đang chuẩn bị bàn giao viện mồ côi cho người khác tiếp quản thì mẹ con lại bỏ con ở nơi của ta, xem như là duyên đi. Ta đành nán lại thêm một chút thời gian nữa.
Lúc đó ta thấy con đã thấy con khác những đứa trẻ có thiên tính khác, vì trong con có linh khí của thần. Nhưng ta lại không hiểu ra sao khi một đứa trẻ của thần lại bị bỏ ở thế giới của con người. Mãi đến khi ta về gặp lại ba con mới biết, thần khí của con giống của ông ấy. Cũng nói với ông ấy chuyện của con, rồi ông ấy dùng thần thức tìm kiếm thì mới xem lại quãng thời gian say của mình, thế mới biết con là con ông ấy.
Đến lúc ba con đi tìm con, thì ông ấy lại đến chậm một bước. Vậy nên ông ấy phải tìm một nhà khác để gửi gắm con. Con phải dưỡng tâm thật thuần khiết, không vụ lợi. Vậy thì sau này ba con đưa con trở về mới dễ hơn"
Mẫn Trúc càng nghe càng mờ mịt, cái gì mà thần, cái gì mà Diêm Vương. Đưa ánh mắt ngơ ngác nào nhìn viện trưởng mà lòng nàng rối thành một bó lớn rồi.
Viện trưởng ôm Mẫn Trúc nói:" con cứ sống vui vẻ, an ổn là được. Ta và cha con không thể can thiệp vào cuộc sống của con. Chúng ta chỉ có thể bảo vệ con bình an thôi, còn lại con phải tự cố gắng rồi. Tuy chúng ta là thần, nhưng nếu can thiệp quá nhiều vào chuyện nhân gian, sẽ dẫn đến nhiều chuyện tai ương. Nên con phải cố gắng từng chút thôi".
Mẫn Trúc nghe viện trưởng nói cũng đúng, việc trước mắt là phải sống tốt trước nên gật đầu. Mẫn Trúc nghĩ nghĩ thì hỏi:" người nói cho con biết, ba con tên gì được không?"
Viện trưởng cười nói:" ba con là Lam Thần, nhưng giờ chắc gọi là Lam Diêm Vương đi. Ba con đang bị phạt, nên không thể gặp con được. Mà chắc đợi khi quay lại với chúng ta con mới gặp được ông ấy, nên con cũng đừng băn khoăn, chuyện gặp lại còn lâu lắm".
Viện trưởng hỏi thăm Mẫn Trúc một số việc rồi hẹn năm nàng mười tuổi lại ghé thăm nàng. Còn dặn Mẫn Trúc, muốn gặp bà thì trước khi đi ngủ gọi tên bà mười lần.
Mẫn Trúc tuy băn khoăn không hiểu, mọi chuyện nghe cứ kì kì quái quái. Nhưng rồi cô cũng quăng chuyện đó ra sau đầu, vì giờ cô phải nghĩ cách kiếm tiền để mưu cầu tương lai tốt hơn. Nhưng cách gì bây giờ, cô mới chỉ hơn ba tuổi một chút thôi.
Linh Khê thôn là thuộc huyện An Sơn. Đúng như tên của huyện, ở đây phía đông là đồng bằng trải dài, còn phía tây nam là những dãy núi trùng điệp bao quanh huyện nhìn giống như một tường thành bảo vệ kiên cố. Những dãy núi trùng điệp cũng có thú dữ, nhưng là ở những núi sâu bên trong, còn những ngọn núi xung quanh các thôn, trấn thì cũng khá an toàn vì bao đời bay chưa từng thấy qua người bị thú dữ hay rắn độc tấn công. Chắc vì vậy mà ở đây được gọi là An Sơn huyện.
Thôn Linh khê chếch về phía đông nam của huyện, cạnh thôn có ba ngọn núi lớn nhỏ bao quanh, có hai con suối một lớn một nhỏ uốn lượn về phía tây và phía nam của thôn. Toàn thôn dựa lưng vào núi, trước thôn là đồng ruộng bạt ngàn, thôn Linh Khê có hơn một trăm hộ dân, cũng được coi là thôn lớn trong huyện An Sơn này.
Nhà Mẫn Trúc ngay cuối thôn phía nam, bên cạnh là ngọn núi có tên Nam Sơn. Ngọn núi này không cao, lại chỉ thoai thoải dốc nên mấy đứa nhỏ hay đi xung quanh chân núi hoặc lên cao một chút để tìm trứng chim hay trứng gà rừng.
Giờ đang là giữa tháng năm, thời tiết cũng bắt đầu nóng lên. Sáng sớm ba anh em Lâm gia dắt tay nhau tới chân núi chơi, vì hôm nay Cẩn Minh, Cẩn Tuệ được nghỉ học nên tối qua Mẫn Trúc nằng nặc đòi hai ca ca dẫn đến chân núi chơi. Dương thị không thể chịu nổi Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc nháo nên đã đồng ý cho ba anh em đi, cũng dặn dò Cẩn Minh canh chừng đệ đệ, muội muội cẩn thận một chút.
Mẫn Trúc là không muốn chỉ ở dưới chân núi, vì lần trước Mẫn Trúc đã xem qua, chỉ là một số rau dại bình thường thôi, không có loại cây nào đặc sắc cả. Đây là lần thứ ba Mẫn Trúc được tới chân núi chơi vì Lâm Hải và Dương thị nói nàng còn quá nhỏ, không thể đi lên núi, tuy nói trên núi không có thú dữ, nhưng xảy chân té ngã cũng rất nguy hiểm.
Hôm nay Mẫn Trúc quyết tâm vào sâu một chút, nhưng Cẩn Minh đang còn do dự. Tuy Cẩn Minh tính tình ôn nhuận, cẩn thận. Nhưng hắn cũng chỉ là đứa bé mười tuổi thôi, tính trẻ con ham chơi là vẫn còn.
Đang trầm tư suy nghĩ xem có nên dẫn muội muội vào sâu một chút hay không thì Mẫn Trúc ở một bên lắc lắc tay Cẩn Minh:" đại ca, chúng ta chỉ vào sâu một chút thôi, muội sẽ luôn nắm tay đại ca, muội cũng sẽ cẩn thận không để mình ngã, đại ca cho muội đi sâu vào núi một chút thôi".
Cẩn Tuệ cũng là muốn vào sâu trong núi chơi nên cũng phối hợp năn nỉ:" đại ca, chúng ta vào sâu một chút đi, đệ cùng huynh bảo vệ muội muội, sẽ không có chuyện gì đâu".
Cuối cùng Cẩn Minh cũng chiều theo ý hai người để vào sâu trong núi.
Cẩn Minh nắm chặt tay muội muội, Cẩn Tuệ chạy phía trước. Mẫn Trúc đi chầm chậm tìm kiếm, xem thử có cây gì đáng giá không. Nhưng thực ra đời trước nàng cũng chẳng có thành tựu gì trong việc cây cối cả, nên giờ như là mò kim đáy biển thôi. Mẫn Trúc đây là đang dựa vào may mắn để làm giàu a.
Đi được một lúc ba anh em cũng mệt nên ngồi nghỉ trên một rễ cây cổ thụ. Mẫn Trúc đang chán nản ngồi di di chân đẩy đám lá cây mục ở dưới đất. Còn Cẩn Tuệ thì đàn hết sức cao hứng vì hôm nay đã nhặt được cả thảy mười trứng gà rừng, lại có bảy trứng chim cút, hôm nay đúng là vận khí tốt của hắn rồi.
Mẫn Trúc đang dùng chân ngắn của mình di tới di lui ở quanh một cây nhỏ đang bị khô ở dưới rễ cây đang nhô lên thì hai mắt sáng lên " không phải chứ, đi mỏi chân không thấy gì, lại không phí sức thì thấy nó". Mẫn Trúc vội ngồi xuống, lấy tay kéo hết đám lá khô ra, lại bới đất xốp xung quanh lên, càng nhìn rõ, Mẫn Trúc càng hưng phấn vội vã hô to:" ca ca, ca ca mau lại đây, xem muội tìm được cái gì này".
Cẩn Minh, Cẩn Tuệ đang lấy cỏ và lá khô bỏ vào trong giỏ để đặt trứng vào, nghe Mẫn Trúc hô to thì vội vàng chạy qua. Cẩn Minh thấy cái gốc kia thì nhãn tình cũng sáng lên. Là nhân sâm, không sai được, ông ngoại đã từng cho hắn xem một gốc nhân sâm, ông ngoại cũng nói đây là thuốc quý mà nhà giàu tranh nhau mua.
Cẩn Minh vội vàng ngồi xuống, lấy tay cào lớp đất ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể, lúc đưa được củ nhân sâm ra khỏi đất thì ba anh em tròn mắt nhìn nhau, thật to, củ nhân sâm phải to bằng cái chân nhỏ của Mẫn Trúc.
Ba anh em vội vã lấy cỏ bao lại, rồi bỏ trong giỏ trúc. Mẫn Trúc và Cẩn Tuệ khí huyết hâng trào, đi tìm xung quanh xem còn gốc nào không, thế mà lại tìm được ba gốc nhỏ nữa, tuy nói nhỏ nhưng cũng chỉ nhỏ hơn gốc ban đầu thôi.
Trời cũng đã quá trưa rồi, ba anh em vì chạy vào trong núi cũng hơi sâu, chờ đi xuống cũng phải mất nửa canh giờ. Lúc đi tới chân núi thì thấy Lâm Hải đang lo lắng vừa đi vừa gọi tên ba anh em, Lâm Hải thấy cả ba nhếch nhác toàn bùn đất đang từ trong núi thi ra thì hoảng thần, nhanh chân chạy đến xem, kiểm tra một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là quần áo dính đất cát, thân thể hoàn hảo, không làm sao.
Lúc này nỗi lo của Lâm Hải tan đi thì cơn tức xông lên:" ba đứa cũng thật giỏi, đi chơi quên luôn cả đường về. Cẩn Minh, con xem con là đại ca như thế nào? Ta dặn con trông chừng, nhắc nhở đệ, muội của con. Giờ con tự nhìn lại con xem, còn ra dáng đại ca không?"
Cẩn Minh biết ba huynh muội về trễ khiến cha nương lo lắng, nên chỉ cúi đầu nghe cha giáo huấn, nhưng hắn cũng có chút ủy khuất, hắn là đào nhân sâm mới khiến bản thân nhếch nhác mà.
Mẫn Trúc thấy đại ca bị mắng thì vội vàng kéo áo Lâm Hải:" cha, không phải đại ca ham chơi đâu, tại con bắt đại ca đào củ cho con chơi mà, đại ca là sợ con khóc mới đào cho con. Không phải lỗi của đại ca, tại Mẫn Trúc không ngoan. Nhưng mà, đại ca nói củ con tìm được tốt lắm, có thể đổi bạc mua sách cho cha và hai ca ca nha". Mẫn Trúc giả làm trẻ con cũng đã nhuần nhuyễn lắm rồi, nàng mở to đôi mắt hoa đào nhìn cha cười thật tươi
Lâm Hải ôm con gái nhỏ lên, rồi dẫn các con về nhà. Dương thị giờ đã lo lắng lắm rồi, có chuyện gì về nhà nói tiếp.
Vừa về đến trước cổng nhà Dương thị đã vội vã ra đón, nhìn ba đứa nhỏ như từ dưới đất lôi lên thì cũng hết hồn, Lâm Hải vội nói:" không có chuyện gì, mấy đứa nhỏ chỉ là quá mải chơi thôi, chúng ta vào nhà đã".
Lâm Hải nói Dương thị đưa các con đi tắm rửa trước, rồi cả nhà ăn cơm. Thấy ba đứa bé đều lông tóc vô thương, tâm Dương thị lúc nãy buộc chặt giờ cũng buông xuống.
Ba huynh muội biết lần này để cha nương lo lắng rồi, nên ngoan ngoãn tắm rửa, ăn cơm. Ăn xong, ba anh em mới lôi giỏ trúc ra, cẩn thận để bốn củ nhân sâm trước mặt cha nương.
Lâm Hải và Dương thị trông thấy bốn củ nhân sâm kia thì cũng há miệng kinh ngạc không thốt lên lời. Cẩn Minh kể lại quá trình tìm được nhân sâm cho cha nương nghe, rồi cũng nhận lỗi là vì mải mê tìm thêm nhân sâm không chú ý thời gian nên để cha nương lo lắng.
Mẫn Trúc vì không muốn đại ca bị phạt nên trèo vào lòng Lâm Hải nói:" cha, là Mẫn Trúc không ngoan, đại ca thương con mới làm theo ý con, cha muốn phạt thì phạt con, không được phạt đại ca". Nói xong còn làm vẻ mặt " tráng sĩ một đi không trở lại" làm cả nhà phì cười.
Lâm Hải xoa đầu con gái nói:" được, vậy phạt con, phạt không cho con vào núi chơi nữa". Nói xong còn nhướng mày nhìn Mẫn Trúc, hai cha con mắt hoa đào to trừng mắt hoa đào nhỏ nhìn mà buồn cười.
Mẫn Trúc quay qua nhào vào lòng Dương thị ủy khuất:" nương, cha khi dễ con là tiểu hài tử, cha không nói lý, con tìm được củ nhân sâm thì phải thưởng chứ".
Lâm Hải bật cười:" không phải con nhận lỗi thay đại ca sao, con mới là đứa trẻ không nói lý lẽ".
Mẫn Trúc thầm nghĩ " nào có ai nói lý lẽ với đứa trẻ ba tuổi chứ?"
Buổi chiều Lâm Hải nhờ người nhắn Dương lão gia tử ghé qua nhà hắn một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.