Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết
Chương 6: Lam Nhược Vũ
Tiểu Khả Liên
28/01/2021
"Qua đây bưng trà cho bổn vương."
Không quản tư thái mũi vểnh lên đến tận trời của Trầm Ô, Trầm Ngân chỉ im lặng tiếp nhận ấm trà trong tay một nữ tì bên cạnh. Chậm rãi đi đến bên trường kỷ.
Nhìn bộ dạng thờ ơ, không kiêu ngạo không siểm nịnh của y, Trầm Ô chỉ cảm thấy như một quyền đánh vào trên bông, không đau không ngứa, khiến trong lòng hắn không khỏi nghẹn một bụng uất khí.
"Bưng trà mà ngẩng cao đầu như vậy làm gì? Ngươi cho rằng chính mình vẫn còn là nhị thiếu gia cao cao tại thượng nữa sao? Hạ thấp tư thái xuống cho bổn vương. Lúc rót trà cũng phải kính cẩn thỉnh an, có nghe rõ chưa?"
Đạm mạc nhìn thoáng qua bộ dáng âm dương quái khí của hắn, Trầm Ngân liền rũ mắt, bắt đầu rót trà cho Uyển Dư :"Uyển phi nương nương mời dùng trà."
"Đa tạ..." Tính cách Uyển Dư tương đối mềm nhẹ. Nên khi được y thỉnh an, nàng liền có phần thụ sủng nhược kinh, thấp giọng cảm tạ. Ánh mắt vừa nâng, mới phát hiện gương mặt Trầm Ngân lúc này lại cách bản thân gần đến vậy.
Đôi mắt Trầm Ngân tựa như có ma lực, chỉ phản chiếu ra thân ảnh của mình nàng, phảng phất nàng chính là cả thế giới của y.
Phát hiện Uyển Dư nhìn chính mình, Trầm Ngân liền không chút thất lễ nở một nụ cười dịu dàng như xuân phong thu thủy.
Bị tiếu dung sáng chói như minh nguyệt này chiếu rọi, Uyển Dư liền không khỏi ngây ngốc nhìn, hai bên má cũng yên lặng hiện ra một rạng mây đỏ.
Một màn này, chẳng khác gì kim đâm vào mắt Trầm Ô, khiến sắc mặt hắn chìm nghỉm, đen như đáy nồi. Mắt thấy hai kẻ to gan này vẫn còn mắt qua mày lại, không chút bận tâm chính mình. Đồng tử khẽ liếc, Trầm Ô liền bất ngờ đứng dậy, đem bàn trà hất tung.
'Ầm...' Bàn trà đập mạnh lên người Trầm Ngân, khiến y lập tức ngã xuống. Chén đĩa vỡ nát, xen lẫn với thức ăn đều dính đầy một thân. Cả người đều dơ bẩn, chật vật bất kham.
"Trầm Ngân! Hay cho ngươi, dám ở trước mặt bổn vương đùa bỡn nữ nhân của bổn vương! Ngươi đây là muốn tìm chết!!!"
Cảm thấy đỉnh đầu xanh mơn mởn, quanh thân Trầm Ô liền ẩn hiện một cỗ sát khí như có như không. Ánh mắt hắn từ trên người Trầm Ngân, chậm rãi chuyển tới trên thân của Uyển Dư đang sợ hãi quỳ trên đất kia. Hắn cất bước đi tới, đưa tay bóp lấy cổ nàng, nhấc lên.
"Tiện nhân nhà ngươi, thế mà dám cùng dã nam nhân liếc mắt đưa tình. Nói, có phải ngươi xem trọng hắn rồi có đúng không, hả!!?"
Thiếu dưỡng khí, sắc mặt Uyển Dư ngay lập tức liền tái nhợt không còn nửa phần huyết sắc. Hai mắt trợn trừng, ánh đầy vẻ khủng hoảng :"Khục...Vương thượng...thiếp thân...không có..."
"Ngươi còn dám ngụy biện? Cho rằng bổn vương là mắt mù hay sao?" Uyển Dư không giải thích thì thôi, vừa giải thích, chỉ tổn khiến Trầm Ô càng thêm táo bạo.
Mặc dù đã sớm biết Trầm Ô làm người bá đạo, là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi một hạt bụi trong mắt. Đồng thời còn có chứng vọng tưởng bị hại.
Nhưng một khắc nhìn thấy hắn như một đầu hùng sư bị xâm phạm lãnh địa, Trầm Ngân vẫn không khỏi có phần sửng sốt.
Ngay khi y nghi hoặc vì sao âm thanh thần bí kia còn chưa xuất hiện, thì bên ngoài đã truyền tới giọng nói vang dội của Vương Bạch.
"Đa tạ chư vị khách quý đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi lễ đấu giá ngày hôm nay. Cũng không để chư vị đợi lâu nữa, kế tiếp, chính là vật phẩm áp tràng..."
"Khổng Tước Lam Linh!"
Thì ra trong lúc bọn họ phân tâm, thì lễ đấu giá cũng đã sắp đi đến hồi kết. Ngay cả vật phẩm áp tràng đều đã được dọn ra.
Theo một tràng vỗ tay cùng tiếng hò hét như sấm vang lên. Trầm Ô liền tiện tay buông Uyển Dư xuống, ánh mắt hứng thú nhìn xuống khán đài to lớn bên dưới.
"Khụ khụ..." Vừa được giải thoát, Uyển Dư liền đã ôm lấy cổ, liên tục ho khan. Nhưng ở đây, lại không có người chú ý tới nàng. Bởi vì tất cả ánh mắt đều đã sớm bị chiếc lồng sắt đặt trên khán đài hấp dẫn.
Chỉ thấy, dưới vô số hào quang chiếu rọi, một thân ảnh uyển chuyển liền bị vạn chúng chú mục.
Nàng tựa như tiên nữ đọa nhập hồng trần, tóc trắng như tuyết tháng ba, mắt phượng sâu thẳm, đồng tử ánh lên một tầng lam sắc như thương khung cao xa. Trên người mặc dị phục từ lông vũ tạo thành, bồng bềnh phiêu dật.
Tận mắt chứng kiến dung mạo của nữ tử, Trầm Ngân cũng không khỏi gật đầu tán đồng.
Không hỗ là bình hoa đẹp nhất trong dàn mỹ nữ hậu cung của nam chính a. Quả nhiên là danh phù kỳ thực.
Về phần tại sao lại gọi là bình hoa? Rất đơn giản, bởi vì nữ nhân này mặc dù là có mỹ mạo hàng đầu trong hậu cung của Trầm Ô, nhưng thượng đế lại giống như có chút keo kiệt với trí thông minh của nàng. Tục xưng là ngực to não phẳng.
Tính tình bốc đồng không nói, còn đặc biệt kiêu căng phách lối, ỷ vào sự sủng ái của Trầm Ô mà gây rối khắp nơi. Về sau bị chúng nữ tử trong hậu cung của hắn hợp sức dạy dỗ một trận, mới xem như là an phận thủ thường.
Không ngoài dự liệu của Trầm Ngân, mọi chuyện vẫn diễn ra như đúng với cốt truyện trong nguyên tác.
Lam Nhược Vũ - hậu vệ cuối cùng sở hữu huyết mạch cao quý của lam khổng tước cũng được Trầm Ô dùng giá trên trời mua về. Thậm chí còn đích thân ẫm nàng ta xuống lầu.
Mà vị Uyển phi nương nương kia cũng xem như là triệt để thất sủng, chỉ có thể xám xịt theo sau đoàn người.
Về phần Trầm Ngân, y là đi ở vị trí cuối cùng, bị đeo còng tay như tòng phạm, được hai tên thủ vệ áp giải, thời thời khắc khắc giám sát.
-------------------------------
Lúc này, ở trong một căn nhã gian khác. Một đám người mặc bạch, kim sắc y phục đang ngồi đối diện với nhau, uống trà đàm đạo.
"Cái tên Trầm Ô đó đúng là khốn kiếp a. Ra giá cao như vậy, có còn chừa cho người ta con đường sống hay không? Mỹ nhân của ta cứ như vậy liền không có rồi..."
Người nói là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng 16, 17 tuổi, mặc một bộ kim sắc hoa phục, lóa mắt như đại nhật trên trời. Dung mạo hoa quý, tuấn mỹ vô trừu, ngay cả mái tóc cũng đều là một màu vàng chói lóa.
Hơn hết, giữa mi tâm còn điểm xuyến một ấn ký hình mũi thương toả ra uy áp khiến người không dám nhìn thẳng.
Lúc này, hắn đang uể oải nằm dài trên bàn trà, một bộ dáng uất ức không thôi.
Có ai sẽ tưởng tượng được, thiếu niên trẻ tuổi không chút uy nghiêm này lại chính là chính đạo chi chủ, một trong ba nhân vật quát tháo tam giới, thống trị Nhân giới, Tần Thánh đế - Tần Lăng?
**Tuyến nhân vật bắt đầu ra sân. Đứng đầu chính là chế bánh bèo đam mỹ, 'chị em' không cùng cha nhưng khác mẹ của Liễu bánh bèo bên TCTSCCH nha.
Không quản tư thái mũi vểnh lên đến tận trời của Trầm Ô, Trầm Ngân chỉ im lặng tiếp nhận ấm trà trong tay một nữ tì bên cạnh. Chậm rãi đi đến bên trường kỷ.
Nhìn bộ dạng thờ ơ, không kiêu ngạo không siểm nịnh của y, Trầm Ô chỉ cảm thấy như một quyền đánh vào trên bông, không đau không ngứa, khiến trong lòng hắn không khỏi nghẹn một bụng uất khí.
"Bưng trà mà ngẩng cao đầu như vậy làm gì? Ngươi cho rằng chính mình vẫn còn là nhị thiếu gia cao cao tại thượng nữa sao? Hạ thấp tư thái xuống cho bổn vương. Lúc rót trà cũng phải kính cẩn thỉnh an, có nghe rõ chưa?"
Đạm mạc nhìn thoáng qua bộ dáng âm dương quái khí của hắn, Trầm Ngân liền rũ mắt, bắt đầu rót trà cho Uyển Dư :"Uyển phi nương nương mời dùng trà."
"Đa tạ..." Tính cách Uyển Dư tương đối mềm nhẹ. Nên khi được y thỉnh an, nàng liền có phần thụ sủng nhược kinh, thấp giọng cảm tạ. Ánh mắt vừa nâng, mới phát hiện gương mặt Trầm Ngân lúc này lại cách bản thân gần đến vậy.
Đôi mắt Trầm Ngân tựa như có ma lực, chỉ phản chiếu ra thân ảnh của mình nàng, phảng phất nàng chính là cả thế giới của y.
Phát hiện Uyển Dư nhìn chính mình, Trầm Ngân liền không chút thất lễ nở một nụ cười dịu dàng như xuân phong thu thủy.
Bị tiếu dung sáng chói như minh nguyệt này chiếu rọi, Uyển Dư liền không khỏi ngây ngốc nhìn, hai bên má cũng yên lặng hiện ra một rạng mây đỏ.
Một màn này, chẳng khác gì kim đâm vào mắt Trầm Ô, khiến sắc mặt hắn chìm nghỉm, đen như đáy nồi. Mắt thấy hai kẻ to gan này vẫn còn mắt qua mày lại, không chút bận tâm chính mình. Đồng tử khẽ liếc, Trầm Ô liền bất ngờ đứng dậy, đem bàn trà hất tung.
'Ầm...' Bàn trà đập mạnh lên người Trầm Ngân, khiến y lập tức ngã xuống. Chén đĩa vỡ nát, xen lẫn với thức ăn đều dính đầy một thân. Cả người đều dơ bẩn, chật vật bất kham.
"Trầm Ngân! Hay cho ngươi, dám ở trước mặt bổn vương đùa bỡn nữ nhân của bổn vương! Ngươi đây là muốn tìm chết!!!"
Cảm thấy đỉnh đầu xanh mơn mởn, quanh thân Trầm Ô liền ẩn hiện một cỗ sát khí như có như không. Ánh mắt hắn từ trên người Trầm Ngân, chậm rãi chuyển tới trên thân của Uyển Dư đang sợ hãi quỳ trên đất kia. Hắn cất bước đi tới, đưa tay bóp lấy cổ nàng, nhấc lên.
"Tiện nhân nhà ngươi, thế mà dám cùng dã nam nhân liếc mắt đưa tình. Nói, có phải ngươi xem trọng hắn rồi có đúng không, hả!!?"
Thiếu dưỡng khí, sắc mặt Uyển Dư ngay lập tức liền tái nhợt không còn nửa phần huyết sắc. Hai mắt trợn trừng, ánh đầy vẻ khủng hoảng :"Khục...Vương thượng...thiếp thân...không có..."
"Ngươi còn dám ngụy biện? Cho rằng bổn vương là mắt mù hay sao?" Uyển Dư không giải thích thì thôi, vừa giải thích, chỉ tổn khiến Trầm Ô càng thêm táo bạo.
Mặc dù đã sớm biết Trầm Ô làm người bá đạo, là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi một hạt bụi trong mắt. Đồng thời còn có chứng vọng tưởng bị hại.
Nhưng một khắc nhìn thấy hắn như một đầu hùng sư bị xâm phạm lãnh địa, Trầm Ngân vẫn không khỏi có phần sửng sốt.
Ngay khi y nghi hoặc vì sao âm thanh thần bí kia còn chưa xuất hiện, thì bên ngoài đã truyền tới giọng nói vang dội của Vương Bạch.
"Đa tạ chư vị khách quý đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi lễ đấu giá ngày hôm nay. Cũng không để chư vị đợi lâu nữa, kế tiếp, chính là vật phẩm áp tràng..."
"Khổng Tước Lam Linh!"
Thì ra trong lúc bọn họ phân tâm, thì lễ đấu giá cũng đã sắp đi đến hồi kết. Ngay cả vật phẩm áp tràng đều đã được dọn ra.
Theo một tràng vỗ tay cùng tiếng hò hét như sấm vang lên. Trầm Ô liền tiện tay buông Uyển Dư xuống, ánh mắt hứng thú nhìn xuống khán đài to lớn bên dưới.
"Khụ khụ..." Vừa được giải thoát, Uyển Dư liền đã ôm lấy cổ, liên tục ho khan. Nhưng ở đây, lại không có người chú ý tới nàng. Bởi vì tất cả ánh mắt đều đã sớm bị chiếc lồng sắt đặt trên khán đài hấp dẫn.
Chỉ thấy, dưới vô số hào quang chiếu rọi, một thân ảnh uyển chuyển liền bị vạn chúng chú mục.
Nàng tựa như tiên nữ đọa nhập hồng trần, tóc trắng như tuyết tháng ba, mắt phượng sâu thẳm, đồng tử ánh lên một tầng lam sắc như thương khung cao xa. Trên người mặc dị phục từ lông vũ tạo thành, bồng bềnh phiêu dật.
Tận mắt chứng kiến dung mạo của nữ tử, Trầm Ngân cũng không khỏi gật đầu tán đồng.
Không hỗ là bình hoa đẹp nhất trong dàn mỹ nữ hậu cung của nam chính a. Quả nhiên là danh phù kỳ thực.
Về phần tại sao lại gọi là bình hoa? Rất đơn giản, bởi vì nữ nhân này mặc dù là có mỹ mạo hàng đầu trong hậu cung của Trầm Ô, nhưng thượng đế lại giống như có chút keo kiệt với trí thông minh của nàng. Tục xưng là ngực to não phẳng.
Tính tình bốc đồng không nói, còn đặc biệt kiêu căng phách lối, ỷ vào sự sủng ái của Trầm Ô mà gây rối khắp nơi. Về sau bị chúng nữ tử trong hậu cung của hắn hợp sức dạy dỗ một trận, mới xem như là an phận thủ thường.
Không ngoài dự liệu của Trầm Ngân, mọi chuyện vẫn diễn ra như đúng với cốt truyện trong nguyên tác.
Lam Nhược Vũ - hậu vệ cuối cùng sở hữu huyết mạch cao quý của lam khổng tước cũng được Trầm Ô dùng giá trên trời mua về. Thậm chí còn đích thân ẫm nàng ta xuống lầu.
Mà vị Uyển phi nương nương kia cũng xem như là triệt để thất sủng, chỉ có thể xám xịt theo sau đoàn người.
Về phần Trầm Ngân, y là đi ở vị trí cuối cùng, bị đeo còng tay như tòng phạm, được hai tên thủ vệ áp giải, thời thời khắc khắc giám sát.
-------------------------------
Lúc này, ở trong một căn nhã gian khác. Một đám người mặc bạch, kim sắc y phục đang ngồi đối diện với nhau, uống trà đàm đạo.
"Cái tên Trầm Ô đó đúng là khốn kiếp a. Ra giá cao như vậy, có còn chừa cho người ta con đường sống hay không? Mỹ nhân của ta cứ như vậy liền không có rồi..."
Người nói là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng 16, 17 tuổi, mặc một bộ kim sắc hoa phục, lóa mắt như đại nhật trên trời. Dung mạo hoa quý, tuấn mỹ vô trừu, ngay cả mái tóc cũng đều là một màu vàng chói lóa.
Hơn hết, giữa mi tâm còn điểm xuyến một ấn ký hình mũi thương toả ra uy áp khiến người không dám nhìn thẳng.
Lúc này, hắn đang uể oải nằm dài trên bàn trà, một bộ dáng uất ức không thôi.
Có ai sẽ tưởng tượng được, thiếu niên trẻ tuổi không chút uy nghiêm này lại chính là chính đạo chi chủ, một trong ba nhân vật quát tháo tam giới, thống trị Nhân giới, Tần Thánh đế - Tần Lăng?
**Tuyến nhân vật bắt đầu ra sân. Đứng đầu chính là chế bánh bèo đam mỹ, 'chị em' không cùng cha nhưng khác mẹ của Liễu bánh bèo bên TCTSCCH nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.