Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết
Chương 14: Nửa Đêm Tỉnh Giấc.
Tiểu Khả Liên
28/01/2021
Sau khi Trầm Ngân tỉnh lại, liền đã được phân phối tới một căn nhà nhỏ ở phía sau Ma cung.
Mặc dù tràng diện cũng không sa hoa, nhưng chí ít hoàn cảnh đã tốt hơn trong ngục giam rất nhiều. Đồ dùng hằng ngày cần có đều có, mỗi ngày cũng được người phân cho ba bữa cháo loãng cùng dưa muối.
Đương nhiên, đó cũng không có nghĩa là Trầm Ngân đã tự do. Bên ngoài nhà tranh của y, thời thời khắc khắc đều có người canh giữ ở cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Mà bắt đầu từ ngày đó, Trầm Ô rốt cuộc cũng không lại xuất hiện trước mặt Trầm Ngân nữa.
Đêm đã khuya, nằm ở trên giường cùng Lam Nhược Vũ, Trầm Ô lại bất chợt mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.
Động tĩnh này của hắn cũng khiến Lam Nhược Vũ bừng tỉnh. Lúc này, nàng chỉ mặc một bộ trung y trắng tinh, không điểm phấn trang.
"Vương thượng, ngài làm sao vậy? Nếu có chuyện gì muốn phân phó, thần thiếp sẽ lập tức cho người đi làm..."
"Ái phi, nàng nói xem, muốn làm cho một kẻ đau khổ, thì nên dùng cách gì?" Trầm Ô cau chặt mi mày, bất chợt lại hỏi Lam Nhược Vũ một câu không đầu không đuôi.
Có chút không ngờ được hắn sẽ hỏi vấn đề này, Lam Nhược Vũ liền sửng sốt một chút. Sau đó mới che miệng, cười khúc khích :"Vương thượng vì sao lại đột ngột hỏi vậy a? Hình cụ trong Ma cung, có lẽ không cần thần thiếp nói đi."
Nếu nàng nhớ không lầm, thì Ma cung cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu cực hình tra tấn người a. Tỷ như lăng trì, tẫn hình, chiên chảo dầu, ngũ mã phanh thây, bào cách,... các loại.
( tẫn hình : gõ nát xương đầu gối.
bào cách : đốt lửa nung nóng một cây cột sắt, sau đó đem bụng và ngực của tù nhân dán lên, nướng sống cho tới chết.)
Chỉ là, Lam Nhược Vũ hiển nhiên đã hiểu sai ý của Trầm Ô. Hắn lắc đầu, lập tức sửa lời :"Ý ta không phải đau khổ kiểu đó."
Không phải đau khổ kiểu đó? Nhưng kiểu đó là kiểu nào?
Lam Nhược Vũ khó hiểu mà khiêu mi, một lúc sau mới phản ứng được, Trầm Ô là đang nói đến đau khổ về tâm linh, không phải thể xác.
Vì vậy, nàng ngay lập tức liền hứng thú bừng bừng trình bày.
"Vương thượng có thể đem kẻ đó tru di cửu tộc a. Tận mắt chứng kiến thân nhân của mình chết đi, thế gian này e là không có nỗi đau nào to lớn hơn nữa."
Không biết có phải ảo giác hay không, Lam Nhược Vũ phát hiện, khi bản thân đề cập tới sáng ý này, thân thể Trầm Ô lại thoáng cứng đờ, nắm tay cũng vô thức siết chặt lại, giọng nói vô bi vô hỷ :"Vậy...nếu thân nhân của kẻ đó đều đã chết hết rồi thì phải làm thế nào?"
"Cái này..." Nhất thời á khẩu, Lam Nhược Vũ chỉ có thể đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, hai mắt lóe sáng, nàng liền cười rộ lên, háo hức hiến kế cho hắn :"Thần thiếp đã nghĩ ra được một phương pháp rất hay."
"Mặc dù không biết Vương thượng là muốn tra tấn kẻ nào. Nhưng thần thiếp nghĩ, bất kể là nam hay nữ, thì cũng đều sẽ coi trọng tự tôn của chính mình a."
"Nếu bị một đám nam nhân cùng lúc dâm ô, nhất định cũng sẽ đau khổ không chịu nổi. Cảm thấy nhục nhã cùng sợ hãi."
Ý kiến này của nàng, khiến Trầm Ô không khỏi nhướng mày. Ánh mắt khi nhìn về phía nàng cũng bắt đầu có chút thay đổi.
Vì sao trước kia hắn không phát hiện ra, nữ nhân này lại bụng đầy suy nghĩ xấu xa vậy a?
Chỉ là, ý kiến này của nàng xác thực là rất không tồi...
Vì vậy, dưới ánh mắt chờ mong được khen ngợi của nàng, Trầm Ô liền cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Tình ý triền miên dỗ ngọt :"Ái phi quả nhiên là cao kiến."
"Đều là nhờ Vương thượng dạy bảo tốt." E thẹn gục đầu, Lam Nhược Vũ liền lí nhí nói.
Chỉ là, nụ hôn mãnh liệt hay ân ái triền miên trong tưởng tượng cũng không có ùa tới. Trái lại, thứ nàng đợi được chỉ là giọng nói nhàn nhạt của nam nhân :"Canh giờ không còn sớm, ái phi nên đi nghỉ sớm đi."
Nhìn bóng lưng cao lớn đang đưa về phía mình, Lam Nhược Vũ liền sững sờ không thôi.
Mấy ngày không đến cũng thôi đi. Vì sao hôm nay Vương thượng lại không ân sủng nàng a?
------------------------------
Lúc này, ở trong gian nhà đơn sơ, nằm trên chiếc giường gỗ chật hẹp, Trầm Ngân liền bị giọng nói vô cảm của âm thanh thần bí kia làm tỉnh cả ngủ.
[ Từ tối mai bắt đầu, ngươi sẽ bị Trầm Ô cho ba tên Ám Long Vệ thay nhau làm nhục. Thỉnh nhanh chóng làm ra ứng đối :
Mặc kệ, buông xuôi. ( Bị cưỡng gian tập thể.)
2. Tìm cách liên hệ nữ chính Uyển Dư, cùng nàng giao dịch, lấy được mê dược.
3. Tự nghĩ cách, cầu nhiều phúc.] Từng câu từng chữ của giọng nói này, khiến sống lưng Trầm Ngân không khỏi phát lạnh.
Nửa đêm nửa hôm, cái tên Trầm Ô đó lại phát điên cái gì nữa rồi?
Nghĩ tới hắn thế mà lại chuẩn bị để ba tên nam nhân cưỡng bức chính mình, tâm của Trầm Ngân liền lạnh giá.
Nắm tay y siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến máu thịt mơ hồ. Nhưng ánh mắt y vẫn bình tĩnh như hàn đầm, không chứa nổi một tia gợn sóng. Tựa như không hề cảm nhận được đau đớn.
Mặc dù tràng diện cũng không sa hoa, nhưng chí ít hoàn cảnh đã tốt hơn trong ngục giam rất nhiều. Đồ dùng hằng ngày cần có đều có, mỗi ngày cũng được người phân cho ba bữa cháo loãng cùng dưa muối.
Đương nhiên, đó cũng không có nghĩa là Trầm Ngân đã tự do. Bên ngoài nhà tranh của y, thời thời khắc khắc đều có người canh giữ ở cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Mà bắt đầu từ ngày đó, Trầm Ô rốt cuộc cũng không lại xuất hiện trước mặt Trầm Ngân nữa.
Đêm đã khuya, nằm ở trên giường cùng Lam Nhược Vũ, Trầm Ô lại bất chợt mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.
Động tĩnh này của hắn cũng khiến Lam Nhược Vũ bừng tỉnh. Lúc này, nàng chỉ mặc một bộ trung y trắng tinh, không điểm phấn trang.
"Vương thượng, ngài làm sao vậy? Nếu có chuyện gì muốn phân phó, thần thiếp sẽ lập tức cho người đi làm..."
"Ái phi, nàng nói xem, muốn làm cho một kẻ đau khổ, thì nên dùng cách gì?" Trầm Ô cau chặt mi mày, bất chợt lại hỏi Lam Nhược Vũ một câu không đầu không đuôi.
Có chút không ngờ được hắn sẽ hỏi vấn đề này, Lam Nhược Vũ liền sửng sốt một chút. Sau đó mới che miệng, cười khúc khích :"Vương thượng vì sao lại đột ngột hỏi vậy a? Hình cụ trong Ma cung, có lẽ không cần thần thiếp nói đi."
Nếu nàng nhớ không lầm, thì Ma cung cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu cực hình tra tấn người a. Tỷ như lăng trì, tẫn hình, chiên chảo dầu, ngũ mã phanh thây, bào cách,... các loại.
( tẫn hình : gõ nát xương đầu gối.
bào cách : đốt lửa nung nóng một cây cột sắt, sau đó đem bụng và ngực của tù nhân dán lên, nướng sống cho tới chết.)
Chỉ là, Lam Nhược Vũ hiển nhiên đã hiểu sai ý của Trầm Ô. Hắn lắc đầu, lập tức sửa lời :"Ý ta không phải đau khổ kiểu đó."
Không phải đau khổ kiểu đó? Nhưng kiểu đó là kiểu nào?
Lam Nhược Vũ khó hiểu mà khiêu mi, một lúc sau mới phản ứng được, Trầm Ô là đang nói đến đau khổ về tâm linh, không phải thể xác.
Vì vậy, nàng ngay lập tức liền hứng thú bừng bừng trình bày.
"Vương thượng có thể đem kẻ đó tru di cửu tộc a. Tận mắt chứng kiến thân nhân của mình chết đi, thế gian này e là không có nỗi đau nào to lớn hơn nữa."
Không biết có phải ảo giác hay không, Lam Nhược Vũ phát hiện, khi bản thân đề cập tới sáng ý này, thân thể Trầm Ô lại thoáng cứng đờ, nắm tay cũng vô thức siết chặt lại, giọng nói vô bi vô hỷ :"Vậy...nếu thân nhân của kẻ đó đều đã chết hết rồi thì phải làm thế nào?"
"Cái này..." Nhất thời á khẩu, Lam Nhược Vũ chỉ có thể đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, hai mắt lóe sáng, nàng liền cười rộ lên, háo hức hiến kế cho hắn :"Thần thiếp đã nghĩ ra được một phương pháp rất hay."
"Mặc dù không biết Vương thượng là muốn tra tấn kẻ nào. Nhưng thần thiếp nghĩ, bất kể là nam hay nữ, thì cũng đều sẽ coi trọng tự tôn của chính mình a."
"Nếu bị một đám nam nhân cùng lúc dâm ô, nhất định cũng sẽ đau khổ không chịu nổi. Cảm thấy nhục nhã cùng sợ hãi."
Ý kiến này của nàng, khiến Trầm Ô không khỏi nhướng mày. Ánh mắt khi nhìn về phía nàng cũng bắt đầu có chút thay đổi.
Vì sao trước kia hắn không phát hiện ra, nữ nhân này lại bụng đầy suy nghĩ xấu xa vậy a?
Chỉ là, ý kiến này của nàng xác thực là rất không tồi...
Vì vậy, dưới ánh mắt chờ mong được khen ngợi của nàng, Trầm Ô liền cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Tình ý triền miên dỗ ngọt :"Ái phi quả nhiên là cao kiến."
"Đều là nhờ Vương thượng dạy bảo tốt." E thẹn gục đầu, Lam Nhược Vũ liền lí nhí nói.
Chỉ là, nụ hôn mãnh liệt hay ân ái triền miên trong tưởng tượng cũng không có ùa tới. Trái lại, thứ nàng đợi được chỉ là giọng nói nhàn nhạt của nam nhân :"Canh giờ không còn sớm, ái phi nên đi nghỉ sớm đi."
Nhìn bóng lưng cao lớn đang đưa về phía mình, Lam Nhược Vũ liền sững sờ không thôi.
Mấy ngày không đến cũng thôi đi. Vì sao hôm nay Vương thượng lại không ân sủng nàng a?
------------------------------
Lúc này, ở trong gian nhà đơn sơ, nằm trên chiếc giường gỗ chật hẹp, Trầm Ngân liền bị giọng nói vô cảm của âm thanh thần bí kia làm tỉnh cả ngủ.
[ Từ tối mai bắt đầu, ngươi sẽ bị Trầm Ô cho ba tên Ám Long Vệ thay nhau làm nhục. Thỉnh nhanh chóng làm ra ứng đối :
Mặc kệ, buông xuôi. ( Bị cưỡng gian tập thể.)
2. Tìm cách liên hệ nữ chính Uyển Dư, cùng nàng giao dịch, lấy được mê dược.
3. Tự nghĩ cách, cầu nhiều phúc.] Từng câu từng chữ của giọng nói này, khiến sống lưng Trầm Ngân không khỏi phát lạnh.
Nửa đêm nửa hôm, cái tên Trầm Ô đó lại phát điên cái gì nữa rồi?
Nghĩ tới hắn thế mà lại chuẩn bị để ba tên nam nhân cưỡng bức chính mình, tâm của Trầm Ngân liền lạnh giá.
Nắm tay y siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến máu thịt mơ hồ. Nhưng ánh mắt y vẫn bình tĩnh như hàn đầm, không chứa nổi một tia gợn sóng. Tựa như không hề cảm nhận được đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.