Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên
Chương 27:
Tài Thần Thiên Kim
09/09/2024
Sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi, ngoại trừ Lục Dã.
"Cô là ai? Có phần cho cô nói chuyện?"
Lục Xuân Thảo không biết Nguyễn Thất Thất, phát uy với cô, đầu ngón tay thiếu chút nữa chọc vào trong mắt Nguyễn Thất Thất.
"Đừng chọc vào mắt tôi!"
Biểu cảm Nguyễn Thất Thất rất bình tĩnh, nghiêm túc nói.
"Chọc vào mắt thì sao? Nhìn cô tuổi còn trẻ, người lớn không dạy cô nói chuyện sao? Đồ không cha không mẹ!"
Lục Xuân Thảo một bụng tức giận không chỗ trút, toàn bộ trút vào Nguyễn Thất Thất, mắng đặc biệt khó nghe.
Lục Đắc Thắng đang định mở miệng giáo huấn con gái thì thấy Nguyễn Thất Thất ra tay nhanh như điện, nắm lấy ngón trỏ tay phải của Lục Xuân Thảo, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Ở..."
Lục Đắc Thắng rùng mình, vừa mới lên tiếng đã bị một tiếng "rắc" thanh thúy cắt ngang.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết của Lục Xuân Thảo vang tận mây xanh, ngón trỏ tay phải của bà ta bị Nguyễn Thất Thất bẻ gãy, cong lại với một tư thế vặn vẹo.
"Đã nói với bà rồi, đừng chọc vào mắt tôi, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Giọng nói của Nguyễn Thất Thất cũng giống như người của cô, mềm mại đáng yêu, nhưng chuyện cô làm, lại hung ác đến mức làm cho người ta tê cả da đầu.
Cô lấy khăn tay từ trong túi ra, chậm rãi lau tay, đầu ngón tay đến kẽ ngón tay, tất cả đều lau qua một lần.
Lục Xuân Thảo đau đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi trắng bệch.
Lục Dã không chút che giấu vẻ hả hê của mình, mặt mày tươi cười.
Lâm Mạn Vân sợ tới mức che miệng lại, nhưng ánh mắt cũng rất hưng phấn, ước gì Nguyễn Thất Thất hung ác hơn một chút, bẻ gãy mười ngón tay của Lục Xuân Thảo mới tốt!
Lục Đắc Thắng ngạc nhiên vài giây, vẻ mặt giận dữ, bất mãn trừng mắt nhìn Nguyễn Thất Thất, trầm giọng nói: "Cô Nguyễn, sao cô có thể động thủ đánh người?"
Nguyễn Thất Thất lại lau tay một lần, lúc này mới nhét khăn tay vào túi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đắc Thắng, ôn tồn hỏi: "Lục Xuân Thảo có chọc vào mắt tôi không?"
Lục Đắc Thắng nghẹn họng, nói: "Coi như con bé có chọc vào mắt cô, cô cũng không thể ra tay nặng như vậy chứ?"
"Vậy tôi nên làm thế nào? Chờ Lục Xuân Thảo chọc mù mắt tôi rồi mới phấn khởi phản kháng? Ngay cả luật thời xưa cũng có quy định, hai bên đánh nhau đều bị xử theo mức độ nặng nhẹ, người ra tay sau nếu có lý do chính đáng sẽ được giảm nhẹ tội. Xã hội bây giờ là xã hội mới, không thể càng ngày càng thụt lùi đúng không? Tư lệnh Lục, may mà ông không làm thẩm phán, nếu không... Hừ..."
Nguyễn Thất Thất đối đáp gay gắt, cô kính trọng cống hiến của Lục Đắc Thắng đối với quốc gia, nhưng trong việc xử lý gia đình, cô thật sự rất không chào đón ông, một chữ cũng không muốn khách sáo.
Hai mắt Lục Đắc Thắng bốc khói, con mẹ nó, biết rõ ông chỉ học trường tư thục một năm, không có văn hóa gì, còn nói chuyện văn vẻ với ông, con bé chết tiệt này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?
Ông vô thức nhìn về phía Lâm Mạn Vân, vợ ông có học hơn ông một chút, có lẽ hiểu được?
Lâm Mạn Vân khẽ lắc đầu, trình độ văn hóa của bà ta cũng có hạn, làm y tá là bởi vì lúc ấy thiếu người, bất đắc dĩ mới làm.
"Nghe không hiểu? Văn hóa ba người trong nhà cộng lại, còn chưa cao bằng một tầng lầu, Bác đã nói, phải học tập cho tốt, mỗi ngày tiến bộ, mọi người căn bản không nghe lời dạy!"
Nguyễn Thất Thất nhíu mày, ra vẻ dạy dỗ.
Trong lòng Lục Đắc Thắng còn khó chịu hơn ăn phải ruồi, mẹ nó, con bé chết tiệt này lại còn dám lôi lời Bác ra, ông còn có thể nói gì?
"Đây là luật thời xưa quy định, ý là hai người đánh nhau, người ra tay trước không có lý, người đánh trả nếu đánh bị thương đối phương, cũng không nên bị phạt, hiểu chưa?"
Nguyễn Thất Thất dùng lời lẽ của mình giải thích một lần, còn ân cần dùng lời Bác để bổ sung.
"Bác đã nói, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất phạm người, tôi đã nhắc nhở Lục Xuân Thảo, bảo cô ta đừng chọc vào mắt tôi, cô ta không những không buông tay, còn dùng lời lẽ thô tục mắng tôi, vậy tôi đánh trả thì có gì sai? Tôi chính là nông dân nghèo nghe lời Bác nhất!"
Nguyễn Thất Thất còn lấy một cuốn sổ ghi lời Bác từ trong túi ra, tỏ vẻ cô ngày đêm học tập lời dạy.
Trước khi xuyên không, nguyên chủ đã nói rõ ràng với cô về cách sinh tồn ở thời đại này, lời Bác chính là bảo bối, muốn làm gì thì làm, cứ lôi lời Bác ra là vô địch!
Cô lại có trí nhớ rất tốt, mỗi ngày đều xem qua một lần, cơ bản là có thể học thuộc.
Cô có thể tùy thời nói ra một câu, khiến Lục Đắc Thắng á khẩu!
Sắc mặt Lục Đắc Thắng khó coi đến cực điểm, ông muốn rút lại cái nhìn trước đây về Nguyễn Thất Thất, cô gái này căn bản không phải người hiền lành, giống hệt Lục Dã, đều là chó điên, ai cũng muốn cắn!
Lục Đắc Thắng tức giận đến choáng váng, cũng không nghĩ ra tại sao Nguyễn Thất Thất lại đột nhiên về nhà cùng Lục Dã, đầu óc ông đã bị Nguyễn Thất Thất làm cho rối loạn.
"Cô là ai? Có phần cho cô nói chuyện?"
Lục Xuân Thảo không biết Nguyễn Thất Thất, phát uy với cô, đầu ngón tay thiếu chút nữa chọc vào trong mắt Nguyễn Thất Thất.
"Đừng chọc vào mắt tôi!"
Biểu cảm Nguyễn Thất Thất rất bình tĩnh, nghiêm túc nói.
"Chọc vào mắt thì sao? Nhìn cô tuổi còn trẻ, người lớn không dạy cô nói chuyện sao? Đồ không cha không mẹ!"
Lục Xuân Thảo một bụng tức giận không chỗ trút, toàn bộ trút vào Nguyễn Thất Thất, mắng đặc biệt khó nghe.
Lục Đắc Thắng đang định mở miệng giáo huấn con gái thì thấy Nguyễn Thất Thất ra tay nhanh như điện, nắm lấy ngón trỏ tay phải của Lục Xuân Thảo, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Ở..."
Lục Đắc Thắng rùng mình, vừa mới lên tiếng đã bị một tiếng "rắc" thanh thúy cắt ngang.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết của Lục Xuân Thảo vang tận mây xanh, ngón trỏ tay phải của bà ta bị Nguyễn Thất Thất bẻ gãy, cong lại với một tư thế vặn vẹo.
"Đã nói với bà rồi, đừng chọc vào mắt tôi, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Giọng nói của Nguyễn Thất Thất cũng giống như người của cô, mềm mại đáng yêu, nhưng chuyện cô làm, lại hung ác đến mức làm cho người ta tê cả da đầu.
Cô lấy khăn tay từ trong túi ra, chậm rãi lau tay, đầu ngón tay đến kẽ ngón tay, tất cả đều lau qua một lần.
Lục Xuân Thảo đau đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi trắng bệch.
Lục Dã không chút che giấu vẻ hả hê của mình, mặt mày tươi cười.
Lâm Mạn Vân sợ tới mức che miệng lại, nhưng ánh mắt cũng rất hưng phấn, ước gì Nguyễn Thất Thất hung ác hơn một chút, bẻ gãy mười ngón tay của Lục Xuân Thảo mới tốt!
Lục Đắc Thắng ngạc nhiên vài giây, vẻ mặt giận dữ, bất mãn trừng mắt nhìn Nguyễn Thất Thất, trầm giọng nói: "Cô Nguyễn, sao cô có thể động thủ đánh người?"
Nguyễn Thất Thất lại lau tay một lần, lúc này mới nhét khăn tay vào túi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đắc Thắng, ôn tồn hỏi: "Lục Xuân Thảo có chọc vào mắt tôi không?"
Lục Đắc Thắng nghẹn họng, nói: "Coi như con bé có chọc vào mắt cô, cô cũng không thể ra tay nặng như vậy chứ?"
"Vậy tôi nên làm thế nào? Chờ Lục Xuân Thảo chọc mù mắt tôi rồi mới phấn khởi phản kháng? Ngay cả luật thời xưa cũng có quy định, hai bên đánh nhau đều bị xử theo mức độ nặng nhẹ, người ra tay sau nếu có lý do chính đáng sẽ được giảm nhẹ tội. Xã hội bây giờ là xã hội mới, không thể càng ngày càng thụt lùi đúng không? Tư lệnh Lục, may mà ông không làm thẩm phán, nếu không... Hừ..."
Nguyễn Thất Thất đối đáp gay gắt, cô kính trọng cống hiến của Lục Đắc Thắng đối với quốc gia, nhưng trong việc xử lý gia đình, cô thật sự rất không chào đón ông, một chữ cũng không muốn khách sáo.
Hai mắt Lục Đắc Thắng bốc khói, con mẹ nó, biết rõ ông chỉ học trường tư thục một năm, không có văn hóa gì, còn nói chuyện văn vẻ với ông, con bé chết tiệt này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?
Ông vô thức nhìn về phía Lâm Mạn Vân, vợ ông có học hơn ông một chút, có lẽ hiểu được?
Lâm Mạn Vân khẽ lắc đầu, trình độ văn hóa của bà ta cũng có hạn, làm y tá là bởi vì lúc ấy thiếu người, bất đắc dĩ mới làm.
"Nghe không hiểu? Văn hóa ba người trong nhà cộng lại, còn chưa cao bằng một tầng lầu, Bác đã nói, phải học tập cho tốt, mỗi ngày tiến bộ, mọi người căn bản không nghe lời dạy!"
Nguyễn Thất Thất nhíu mày, ra vẻ dạy dỗ.
Trong lòng Lục Đắc Thắng còn khó chịu hơn ăn phải ruồi, mẹ nó, con bé chết tiệt này lại còn dám lôi lời Bác ra, ông còn có thể nói gì?
"Đây là luật thời xưa quy định, ý là hai người đánh nhau, người ra tay trước không có lý, người đánh trả nếu đánh bị thương đối phương, cũng không nên bị phạt, hiểu chưa?"
Nguyễn Thất Thất dùng lời lẽ của mình giải thích một lần, còn ân cần dùng lời Bác để bổ sung.
"Bác đã nói, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất phạm người, tôi đã nhắc nhở Lục Xuân Thảo, bảo cô ta đừng chọc vào mắt tôi, cô ta không những không buông tay, còn dùng lời lẽ thô tục mắng tôi, vậy tôi đánh trả thì có gì sai? Tôi chính là nông dân nghèo nghe lời Bác nhất!"
Nguyễn Thất Thất còn lấy một cuốn sổ ghi lời Bác từ trong túi ra, tỏ vẻ cô ngày đêm học tập lời dạy.
Trước khi xuyên không, nguyên chủ đã nói rõ ràng với cô về cách sinh tồn ở thời đại này, lời Bác chính là bảo bối, muốn làm gì thì làm, cứ lôi lời Bác ra là vô địch!
Cô lại có trí nhớ rất tốt, mỗi ngày đều xem qua một lần, cơ bản là có thể học thuộc.
Cô có thể tùy thời nói ra một câu, khiến Lục Đắc Thắng á khẩu!
Sắc mặt Lục Đắc Thắng khó coi đến cực điểm, ông muốn rút lại cái nhìn trước đây về Nguyễn Thất Thất, cô gái này căn bản không phải người hiền lành, giống hệt Lục Dã, đều là chó điên, ai cũng muốn cắn!
Lục Đắc Thắng tức giận đến choáng váng, cũng không nghĩ ra tại sao Nguyễn Thất Thất lại đột nhiên về nhà cùng Lục Dã, đầu óc ông đã bị Nguyễn Thất Thất làm cho rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.