Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên
Chương 29:
Tài Thần Thiên Kim
09/09/2024
Lục Đắc Thắng tức giận mắng, gân xanh trên trán nổi lên, ông nắm chặt tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, có thể thấy ông tức giận đến mức nào.
"Làm con trai ông cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không thèm làm!"
Lục Dã hừ lạnh một tiếng, còn cố ý trợn trắng mắt.
Lục Đắc Thắng cảm thấy như bị dao đâm, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, tay ông ngứa ngáy, chỉ muốn đánh người!
"Không sai, người khác còn tưởng rằng anh có một người cha là Tư lệnh thì oai phong biết bao, trên thực tế từ nhỏ đã không ai quản, nay ở nhà này, mai ở nhà khác, ba tuổi đã phải tự mình đi xin ăn, đến đứa trẻ lang thang cũng không đáng thương bằng anh. Tuy rằng họ là ăn mày, nhưng ít ra còn biết bảo vệ con cái!"
Nguyễn Thất Thất mỉa mai, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Đắc Thắng, tâm trạng cô liền rất tốt.
"Trước kia bởi vì chiến tranh, không có cách nào mới phải gửi Lục Dã đi, sau khi chiến tranh kết thúc, ông ấy đã lập tức đi đón Lục Dã về." Lâm Mạn Vân lên tiếng giải thích.
Lục Đắc Thắng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, trong nhà cũng chỉ có vợ là hiểu cho sự khó xử của ông, những người khác đều là đồ bất hiếu!
Đặc biệt là Lục Dã, phản nghịch đến cùng cực.
Nguyễn Thất Thất hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Không có thời gian đón con trai, nhưng lại có thời gian yêu đương, Lục Dã chưa kịp về nhà, trong nhà đã có mẹ kế, còn có thêm hai đứa con riêng, đúng là nhàn nhã!"
Lục Dã đã kể với cô, năm mười tuổi anh được đón về nhà, người chào đón anh là mẹ kế và hai em trai cùng cha khác mẹ, lúc ấy trái tim anh, giống như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Lục Đắc Thắng bận rộn công việc, mọi việc trong nhà đều do Lâm Mạn Vân quản lý, người phụ nữ này miệng ngọt như mật nhưng lòng dạ lại độc ác, hai mặt, dỗ đến Lục Đắc Thắng xoay vòng vòng, bề ngoài là một người mẹ kế tốt, nhưng sau lưng lại tìm cách hành hạ Lục Dã, anh thậm chí còn không có đủ cơm ăn, muốn nói với Lục Đắc Thắng, kết quả lại bị đánh một trận.
Lục Đắc Thắng mắng anh vô ơn, Lâm Mạn Vân đối xử với anh tốt như vậy, anh lại không biết cảm ơn, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!
Từ đó về sau, Lục Dã không bao giờ dám kêu ca nữa, anh dùng cách của mình để phản kháng Lâm Mạn Vân, lúc ấy anh còn nhỏ, không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể làm loạn.
Phá hỏng những thứ Lâm Mạn Vân thích, chủ yếu là quần áo và hoa cỏ, anh phá từ nhỏ đến lớn.
Hơn nữa, mỗi lần Lâm Mạn Vân bắt nạt anh, anh sẽ đánh hai đứa em trai, tuyệt đối không chịu thiệt.
Làm như vậy tuy hả giận, nhưng cũng khiến cho quan hệ cha con giữa anh và Lục Đắc Thắng ngày càng trở nên tồi tệ, đến mức không thể ngồi xuống nói chuyện bình thường được nữa.
Nghe Lục Dã kể, Nguyễn Thất Thất rất bất bình thay cho anh, Lục Đắc Thắng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, dựa vào đâu mà mắng Lục Dã?
Hơn nữa, nút thắt trong lòng cô cũng được cởi bỏ, so với người cha tồi tệ Lục Đắc Thắng này, cha mẹ kiếp trước của cô đã rất tốt rồi.
Đưa cô đến bệnh viện tâm thần cũng là bất đắc dĩ, bác sĩ nói bệnh của cô rất nghiêm trọng, cha mẹ cô sợ cô thật sự biến thành người điên.
Em trai cô cũng là được sinh ra sau khi cô nằm viện một năm, bác sĩ nói bệnh của cô không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn, phải uống thuốc dài ngày, ý là cô vô dụng rồi, cha mẹ cô chỉ có thể sinh thêm đứa con khác.
Cho dù đã có con trai, cha mẹ vẫn thường xuyên đến bệnh viện thăm cô, còn tặng quà cho viện trưởng và bác sĩ, cô được hưởng đãi ngộ như khách VIP trong bệnh viện, ở phòng đơn, còn có wifi, có thể mua sắm trực tuyến.
Cả khoa tâm thần chỉ có một mình cô có điện thoại, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cô trở thành chị đại trong khoa tâm thần.
Bệnh nhân tâm thần dù có điên đến đâu, ở trước mặt cô đều ngoan ngoãn, bởi vì không nghe lời sẽ không được chơi điện thoại.
Huống chi sau khi cô xuất viện, bố mẹ còn cho cô tài sản cả đời không lo cơm ăn áo mặc, so với Lục Đắc Thắng, bố mẹ cô mới thật sự là hoàn mỹ không khuyết điểm!
Nguyễn Thất Thất không hề giữ thể diện gì cho Lục Đắc Thắng, lột sạch tấm màn che của ông ta, khiến mặt Lục Đắc Thắng lúc đỏ lúc xanh, nụ cười trên mặt Lâm Mạn Vân tắt ngấm, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Lục Xuân Thảo đau tay muốn chết, nghe thấy thế thì cực kỳ hả hê, tuy rằng bà ta không thích Nguyễn Thất Thất, nhưng lời này nói ra chẳng sai chút nào.
Năm đó lão ta bỏ mẹ bà ta mà đi, mười năm trời bặt vô âm tín, một đồng cũng không gửi về, một lá thư cũng không viết, dân làng đều đồn rằng ông ta đã chết rồi, mẹ bà ta không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, mới phải bất đắc dĩ gả cho một lão góa vợ cùng làng.
"Làm con trai ông cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không thèm làm!"
Lục Dã hừ lạnh một tiếng, còn cố ý trợn trắng mắt.
Lục Đắc Thắng cảm thấy như bị dao đâm, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, tay ông ngứa ngáy, chỉ muốn đánh người!
"Không sai, người khác còn tưởng rằng anh có một người cha là Tư lệnh thì oai phong biết bao, trên thực tế từ nhỏ đã không ai quản, nay ở nhà này, mai ở nhà khác, ba tuổi đã phải tự mình đi xin ăn, đến đứa trẻ lang thang cũng không đáng thương bằng anh. Tuy rằng họ là ăn mày, nhưng ít ra còn biết bảo vệ con cái!"
Nguyễn Thất Thất mỉa mai, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Đắc Thắng, tâm trạng cô liền rất tốt.
"Trước kia bởi vì chiến tranh, không có cách nào mới phải gửi Lục Dã đi, sau khi chiến tranh kết thúc, ông ấy đã lập tức đi đón Lục Dã về." Lâm Mạn Vân lên tiếng giải thích.
Lục Đắc Thắng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, trong nhà cũng chỉ có vợ là hiểu cho sự khó xử của ông, những người khác đều là đồ bất hiếu!
Đặc biệt là Lục Dã, phản nghịch đến cùng cực.
Nguyễn Thất Thất hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Không có thời gian đón con trai, nhưng lại có thời gian yêu đương, Lục Dã chưa kịp về nhà, trong nhà đã có mẹ kế, còn có thêm hai đứa con riêng, đúng là nhàn nhã!"
Lục Dã đã kể với cô, năm mười tuổi anh được đón về nhà, người chào đón anh là mẹ kế và hai em trai cùng cha khác mẹ, lúc ấy trái tim anh, giống như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Lục Đắc Thắng bận rộn công việc, mọi việc trong nhà đều do Lâm Mạn Vân quản lý, người phụ nữ này miệng ngọt như mật nhưng lòng dạ lại độc ác, hai mặt, dỗ đến Lục Đắc Thắng xoay vòng vòng, bề ngoài là một người mẹ kế tốt, nhưng sau lưng lại tìm cách hành hạ Lục Dã, anh thậm chí còn không có đủ cơm ăn, muốn nói với Lục Đắc Thắng, kết quả lại bị đánh một trận.
Lục Đắc Thắng mắng anh vô ơn, Lâm Mạn Vân đối xử với anh tốt như vậy, anh lại không biết cảm ơn, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!
Từ đó về sau, Lục Dã không bao giờ dám kêu ca nữa, anh dùng cách của mình để phản kháng Lâm Mạn Vân, lúc ấy anh còn nhỏ, không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể làm loạn.
Phá hỏng những thứ Lâm Mạn Vân thích, chủ yếu là quần áo và hoa cỏ, anh phá từ nhỏ đến lớn.
Hơn nữa, mỗi lần Lâm Mạn Vân bắt nạt anh, anh sẽ đánh hai đứa em trai, tuyệt đối không chịu thiệt.
Làm như vậy tuy hả giận, nhưng cũng khiến cho quan hệ cha con giữa anh và Lục Đắc Thắng ngày càng trở nên tồi tệ, đến mức không thể ngồi xuống nói chuyện bình thường được nữa.
Nghe Lục Dã kể, Nguyễn Thất Thất rất bất bình thay cho anh, Lục Đắc Thắng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, dựa vào đâu mà mắng Lục Dã?
Hơn nữa, nút thắt trong lòng cô cũng được cởi bỏ, so với người cha tồi tệ Lục Đắc Thắng này, cha mẹ kiếp trước của cô đã rất tốt rồi.
Đưa cô đến bệnh viện tâm thần cũng là bất đắc dĩ, bác sĩ nói bệnh của cô rất nghiêm trọng, cha mẹ cô sợ cô thật sự biến thành người điên.
Em trai cô cũng là được sinh ra sau khi cô nằm viện một năm, bác sĩ nói bệnh của cô không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn, phải uống thuốc dài ngày, ý là cô vô dụng rồi, cha mẹ cô chỉ có thể sinh thêm đứa con khác.
Cho dù đã có con trai, cha mẹ vẫn thường xuyên đến bệnh viện thăm cô, còn tặng quà cho viện trưởng và bác sĩ, cô được hưởng đãi ngộ như khách VIP trong bệnh viện, ở phòng đơn, còn có wifi, có thể mua sắm trực tuyến.
Cả khoa tâm thần chỉ có một mình cô có điện thoại, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cô trở thành chị đại trong khoa tâm thần.
Bệnh nhân tâm thần dù có điên đến đâu, ở trước mặt cô đều ngoan ngoãn, bởi vì không nghe lời sẽ không được chơi điện thoại.
Huống chi sau khi cô xuất viện, bố mẹ còn cho cô tài sản cả đời không lo cơm ăn áo mặc, so với Lục Đắc Thắng, bố mẹ cô mới thật sự là hoàn mỹ không khuyết điểm!
Nguyễn Thất Thất không hề giữ thể diện gì cho Lục Đắc Thắng, lột sạch tấm màn che của ông ta, khiến mặt Lục Đắc Thắng lúc đỏ lúc xanh, nụ cười trên mặt Lâm Mạn Vân tắt ngấm, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Lục Xuân Thảo đau tay muốn chết, nghe thấy thế thì cực kỳ hả hê, tuy rằng bà ta không thích Nguyễn Thất Thất, nhưng lời này nói ra chẳng sai chút nào.
Năm đó lão ta bỏ mẹ bà ta mà đi, mười năm trời bặt vô âm tín, một đồng cũng không gửi về, một lá thư cũng không viết, dân làng đều đồn rằng ông ta đã chết rồi, mẹ bà ta không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, mới phải bất đắc dĩ gả cho một lão góa vợ cùng làng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.