Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên
Chương 48:
Tài Thần Thiên Kim
10/09/2024
Dần dần, anh lại phát hiện mình có thể giao lưu với nước, nước trong sông, nước trong ao, nước trong đầm, còn có nước suối trên núi, nước trong giếng, đều có thể nói cho anh biết một số việc, nhưng thông tin có được đều rất lộn xộn, không giúp ích gì nhiều cho anh.
Cũng chính là hai năm nay, anh mới dần dần nắm giữ quy luật, có thể giao tiếp hiệu quả với nước, còn có thể biến nước thành vũ khí, dựa vào năng lực này, anh mới có thể liên tiếp lập công, còn có thể hóa nguy thành an.
Trời đã rất tối, Nguyễn Thất Thất đã đến nhà họ Thạch.
Nhà họ Thạch ở một tòa nhà Tây, lầu nhỏ hai tầng, trên cửa còn có thể nhìn mờ mờ ba chữ "An Công quán", hiển nhiên chủ nhân trước của căn nhà này họ An, cũng không biết là đã chết, hay là đã chạy trốn?
Thạch Kinh Hồng thân là phó chủ nhiệm, chiếm giữ cả căn nhà, hiện tại là giờ cơm, nhà họ Thạch bay ra mùi thơm đồ ăn, vô cùng hấp dẫn.
Nguyễn Thất Thất đã vào hậu viện nhà họ Thạch, trồng một ít rau, còn có vài cây ăn quả, nở đầy hoa hồng phấn, nhìn giống như là cây lê với cây đào, còn có cây mận với cây quýt.
"Hiểu Quân, ăn cơm!"
Mẹ Thạch gọi vọng lên lầu.
"Không ăn!"
Qua hồi lâu, Thạch Hiểu Quân mới trả lời, ngữ khí rất tệ.
"Không ăn sao được, con người ta là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng, con mà đói hỏng mẹ đau lòng muốn chết, mẹ nói cho con chuyện vui này, bố con vừa mới gọi điện thoại về nói, Lưu Hồng Ba cái thằng khốn nạn kia bị bắt đi nông trường rồi, bố con nhất định sẽ chỉnh chết hắn, thay con trút giận!"
Mẹ Thạch lấy ra một cái bát lớn, múc đầy một bát cơm, lại gắp thức ăn chất thành núi, bưng lên đưa đến phòng con trai.
Nguyễn Thất Thất trốn ở sau cửa, nuốt nước miếng ừng ực, tuy rằng bà già này không phải người tốt, nhưng tài nấu nướng thật sự rất khá, món xào thơm phức, lại đều là món cô thích ăn.
Tỏi xanh xào thịt khô, dưa cải muối xào trứng, cá hấp, rau xào, mỗi đĩa đều ngon cả sắc lẫn hương.
Dưới lầu không có ai, Nguyễn Thất Thất chuẩn bị dọn hết chỗ thức ăn này, thì bị người ta túm lấy.
Cô phản ứng cực nhanh, khuỷu tay đánh ra sau, nhưng bị khống chế, còn nghe tiếng cười khẽ, cô nhận ra là Lục Dã.
"Sao anh biết em ở đây?"
Nguyễn Thất Thất vô cùng tò mò, thành phố bây giờ không có camera giám sát, Lục Dã làm sao mà biết được?
"Tính ra."
Lục Dã cười hềnh hệch, Nguyễn Thất Thất không tin một chữ nào, có lẽ đây là năng lực đặc biệt của anh?
"Hiểu Quân, con ăn nhiều một chút, ăn xong thì xuống nhà lấy thêm!"
Trên lầu vọng xuống tiếng mẹ Thạch, rồi tiếng bà ta xuống lầu, rất nhanh mẹ Thạch đã xuống đến nơi, Lục Dã như bóng ma lướt đến sau lưng bà ta, tay đánh ra một đòn, mẹ Thạch ngã lăn ra đất.
"Hay là ăn cơm trước?"
Lục Dã cũng nhìn thấy đồ ăn ngon lành trên bàn, nước miếng ứa ra, toàn món anh thích.
"Anh đi đánh ngất Thạch Hiểu Quân đi."
Nguyễn Thất Thất cũng cảm thấy nên ăn cơm trước đã, để Lục Dã đi đánh ngất, khỏi ảnh hưởng bọn họ ăn uống.
Lục Dã động tác rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã xuống, tay còn cầm một bát cơm đầy, Thạch Hiểu Quân còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị đánh ngất.
Hai người ăn như gió bốc, dọn sạch bữa tối nhà họ Thạch, đến cơm cháy cũng chẳng còn.
"Ợ ~~"
Cả hai cùng lúc ợ một cái no nê.
Nguyễn Thất Thất móc từ trong túi ra một gói bột tăng lực, tờ hướng dẫn sử dụng ghi hiệu quả kinh người, chó biến thành bò, chắc chắn có thể khiến Thạch Hiểu Quân tràn trề sinh lực.
"Thuốc phối giống à?"
Lục Dã tò mò nhìn gói bột.
"Ừ, phối giống cho bò đấy."
Nguyễn Thất Thất gật đầu.
Lục Dã giật giật khóe miệng, thương cảm cho Thạch Hiểu Quân ba giây.
"Anh ra ngoài trước đi, đừng làm ảnh hưởng em."
Nguyễn Thất Thất ghét bỏ đẩy anh ra, cô chỉ muốn một mình hưởng thụ cảm giác thành công khi làm chuyện xấu, chẳng muốn chia sẻ chút nào.
"Có việc gọi anh."
Lục Dã ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nguyễn Thất Thất lên lầu hai, đổ cả gói bột thuốc vào miệng Thạch Hiểu Quân, rồi còn đổ thêm nước, sau đó lục tung nhà họ Thạch, thu hoạch rất lớn.
Tiền mặt hơn một nghìn tệ, phiếu lương thực năm trăm cân, còn có phiếu thịt phiếu vải các loại.
Trong rương phòng ngủ chính, cô còn tìm được mấy tấm vải nhung, cùng với vải dacron, còn có mấy cân len, toàn đồ tốt thời này, Nguyễn Thất Thất giống như con châu chấu, quét sạch không còn gì.
Đồ điện cô cũng lấy, chẳng chê đồ cũ, quay đầu ra chợ đen bán là được.
Cá khô thịt xông khói xúc xích, còn có sườn hun khói với móng giò hun khói, treo đầy ắp, gạo mì dầu ăn cũng không ít, Nguyễn Thất Thất cũng vơ vét sạch, ngay cả nồi sắt cũng không tha.
Giờ mua nồi sắt phải có phiếu công nghiệp, là thứ tốt, không dùng thì mang bán.
Cũng chính là hai năm nay, anh mới dần dần nắm giữ quy luật, có thể giao tiếp hiệu quả với nước, còn có thể biến nước thành vũ khí, dựa vào năng lực này, anh mới có thể liên tiếp lập công, còn có thể hóa nguy thành an.
Trời đã rất tối, Nguyễn Thất Thất đã đến nhà họ Thạch.
Nhà họ Thạch ở một tòa nhà Tây, lầu nhỏ hai tầng, trên cửa còn có thể nhìn mờ mờ ba chữ "An Công quán", hiển nhiên chủ nhân trước của căn nhà này họ An, cũng không biết là đã chết, hay là đã chạy trốn?
Thạch Kinh Hồng thân là phó chủ nhiệm, chiếm giữ cả căn nhà, hiện tại là giờ cơm, nhà họ Thạch bay ra mùi thơm đồ ăn, vô cùng hấp dẫn.
Nguyễn Thất Thất đã vào hậu viện nhà họ Thạch, trồng một ít rau, còn có vài cây ăn quả, nở đầy hoa hồng phấn, nhìn giống như là cây lê với cây đào, còn có cây mận với cây quýt.
"Hiểu Quân, ăn cơm!"
Mẹ Thạch gọi vọng lên lầu.
"Không ăn!"
Qua hồi lâu, Thạch Hiểu Quân mới trả lời, ngữ khí rất tệ.
"Không ăn sao được, con người ta là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng, con mà đói hỏng mẹ đau lòng muốn chết, mẹ nói cho con chuyện vui này, bố con vừa mới gọi điện thoại về nói, Lưu Hồng Ba cái thằng khốn nạn kia bị bắt đi nông trường rồi, bố con nhất định sẽ chỉnh chết hắn, thay con trút giận!"
Mẹ Thạch lấy ra một cái bát lớn, múc đầy một bát cơm, lại gắp thức ăn chất thành núi, bưng lên đưa đến phòng con trai.
Nguyễn Thất Thất trốn ở sau cửa, nuốt nước miếng ừng ực, tuy rằng bà già này không phải người tốt, nhưng tài nấu nướng thật sự rất khá, món xào thơm phức, lại đều là món cô thích ăn.
Tỏi xanh xào thịt khô, dưa cải muối xào trứng, cá hấp, rau xào, mỗi đĩa đều ngon cả sắc lẫn hương.
Dưới lầu không có ai, Nguyễn Thất Thất chuẩn bị dọn hết chỗ thức ăn này, thì bị người ta túm lấy.
Cô phản ứng cực nhanh, khuỷu tay đánh ra sau, nhưng bị khống chế, còn nghe tiếng cười khẽ, cô nhận ra là Lục Dã.
"Sao anh biết em ở đây?"
Nguyễn Thất Thất vô cùng tò mò, thành phố bây giờ không có camera giám sát, Lục Dã làm sao mà biết được?
"Tính ra."
Lục Dã cười hềnh hệch, Nguyễn Thất Thất không tin một chữ nào, có lẽ đây là năng lực đặc biệt của anh?
"Hiểu Quân, con ăn nhiều một chút, ăn xong thì xuống nhà lấy thêm!"
Trên lầu vọng xuống tiếng mẹ Thạch, rồi tiếng bà ta xuống lầu, rất nhanh mẹ Thạch đã xuống đến nơi, Lục Dã như bóng ma lướt đến sau lưng bà ta, tay đánh ra một đòn, mẹ Thạch ngã lăn ra đất.
"Hay là ăn cơm trước?"
Lục Dã cũng nhìn thấy đồ ăn ngon lành trên bàn, nước miếng ứa ra, toàn món anh thích.
"Anh đi đánh ngất Thạch Hiểu Quân đi."
Nguyễn Thất Thất cũng cảm thấy nên ăn cơm trước đã, để Lục Dã đi đánh ngất, khỏi ảnh hưởng bọn họ ăn uống.
Lục Dã động tác rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã xuống, tay còn cầm một bát cơm đầy, Thạch Hiểu Quân còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị đánh ngất.
Hai người ăn như gió bốc, dọn sạch bữa tối nhà họ Thạch, đến cơm cháy cũng chẳng còn.
"Ợ ~~"
Cả hai cùng lúc ợ một cái no nê.
Nguyễn Thất Thất móc từ trong túi ra một gói bột tăng lực, tờ hướng dẫn sử dụng ghi hiệu quả kinh người, chó biến thành bò, chắc chắn có thể khiến Thạch Hiểu Quân tràn trề sinh lực.
"Thuốc phối giống à?"
Lục Dã tò mò nhìn gói bột.
"Ừ, phối giống cho bò đấy."
Nguyễn Thất Thất gật đầu.
Lục Dã giật giật khóe miệng, thương cảm cho Thạch Hiểu Quân ba giây.
"Anh ra ngoài trước đi, đừng làm ảnh hưởng em."
Nguyễn Thất Thất ghét bỏ đẩy anh ra, cô chỉ muốn một mình hưởng thụ cảm giác thành công khi làm chuyện xấu, chẳng muốn chia sẻ chút nào.
"Có việc gọi anh."
Lục Dã ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nguyễn Thất Thất lên lầu hai, đổ cả gói bột thuốc vào miệng Thạch Hiểu Quân, rồi còn đổ thêm nước, sau đó lục tung nhà họ Thạch, thu hoạch rất lớn.
Tiền mặt hơn một nghìn tệ, phiếu lương thực năm trăm cân, còn có phiếu thịt phiếu vải các loại.
Trong rương phòng ngủ chính, cô còn tìm được mấy tấm vải nhung, cùng với vải dacron, còn có mấy cân len, toàn đồ tốt thời này, Nguyễn Thất Thất giống như con châu chấu, quét sạch không còn gì.
Đồ điện cô cũng lấy, chẳng chê đồ cũ, quay đầu ra chợ đen bán là được.
Cá khô thịt xông khói xúc xích, còn có sườn hun khói với móng giò hun khói, treo đầy ắp, gạo mì dầu ăn cũng không ít, Nguyễn Thất Thất cũng vơ vét sạch, ngay cả nồi sắt cũng không tha.
Giờ mua nồi sắt phải có phiếu công nghiệp, là thứ tốt, không dùng thì mang bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.