Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác
Chương 32: Thân Thế
Thanh Quang Canh Đa
04/10/2024
"Là nó với một cô gái trong làng. Hai người yêu nhau, rồi cô gái có thai, không nỡ bỏ, mà anh ta thì không thể cưới cô ấy nên mới nhờ tao giả vờ mang thai để che mắt thiên hạ." Bà cụ mỉm cười, dường như cảm thấy mối tình vụng trộm giữa người lính và cô gái trong làng không có gì là sai trái, ngược lại còn là một kỉ niệm đẹp.
"Không lâu sau khi cô gái đó sinh ra Dương Vĩ thì anh lính kia phải về nước." Bà cụ thở dài: "Cô gái đó cũng đi lấy chồng xa.”
"Trước khi đi, anh ta dặn tao phải chăm sóc con trai anh ta thật tốt, sớm muộn gì anh ta cũng quay lại đón con trai và cô gái đó sang Mỹ." Vẻ mặt bà cụ chùng xuống: "Nhưng anh ta đã không bao giờ quay lại nữa.”
"Cô gái đó cũng đâu có chờ ông ta." Dương Mai khinh thường: "Mẹ còn tin lời mấy tên lính Mỹ đó sao? Chúng nó đi đến đâu là cưới vợ ở đó, đến khi đi rồi thì chẳng bao giờ quay lại. Mẹ đừng mong ông ta quay lại đón Dương Vĩ nữa.”
"Nó là người tốt, nó đẹp trai, hiểu biết rộng, nó sẽ giữ lời hứa." Bà cụ nhìn Dương Mai, ánh mắt kiên định.
"Tài giỏi không có nghĩa là tốt." Dương Mai cạn lời: "Mẹ lớn tuổi rồi mà sao còn ngây thơ vậy?”
Dương Mai cũng không biết phải đánh giá thế nào về việc bà cụ vì một lời hứa mà đối xử tốt với con trai người khác, trong khi lại đem con gái ruột của mình gả đi.
Liệu nguyên chủ có nguôi ngoai phần nào nếu biết được lý do này?
Nhưng Dương Mai không quan tâm nguyên chủ nghĩ gì, mọi chuyện rõ ràng là được.
"Không thể để Dương Vĩ sa đọa thế này được." Dương Mai quyết đoán: "Mai con đưa Dương Vĩ lên trấn, mua cho nó mấy bộ quần áo, mua thêm chút thức ăn, chiều con dẫn nó lên mỏ xin việc.”
Với những người bảo thủ như bà cụ, không nên nói chuyện bằng giọng điệu thương lượng, bởi vì vừa mở miệng, bà ta sẽ bác bỏ, dù đúng hay sai, chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề, thể hiện sự kiên quyết, biết đâu bà ta sẽ thỏa hiệp.
"Nếu mẹ không đồng ý thì sau này con mặc kệ." Thấy bà cụ do dự, Dương Mai nói thẳng.
"Ừ, cho nó đi." Bà cụ mệt mỏi nói: "Đừng nói cho nó biết thân thế của nó.”
Dương Mai gật đầu.
Dù ở quốc gia nào, con lai sau chiến tranh cũng không được chào đón, Dương Mai không muốn tự rước phiền phức vào người, dạo này cô gặp đủ chuyện rồi.
Đến cửa, Dương Mai bỗng quay đầu lại hỏi: "Mẹ, năm đó, lúc người lính Mỹ đó đến, mẹ bao nhiêu tuổi?”
Nhìn thấy khóe mắt bà cụ giật giật, Dương Mai mỉm cười hài lòng, quay người bước đi.
Chuyện đã qua, chỉ cần không động chạm đến lợi ích của mình, Dương Mai sẽ không quan tâm. Chỉ là cô là người luôn tràn đầy chính nghĩa, trả thù một chút cũng không sao.
Dương Vĩ lê chân, cúi gằm mặt tiễn Dương Mai.
Dương Mai vừa đi vừa đánh giá Dương Vĩ, không biết có phải do tâm lý hay không, cô thấy nước da cậu em trai này trắng hơn người bình thường rất nhiều, con ngươi trong mắt có vẻ to hơn, sống mũi cũng cao hơn.
Chỉ là cậu ta quá lôi thôi, tóc dài che khuất mắt, mặt mũi cũng không biết đã bao lâu chưa rửa, thêm vào đó là hàm răng vàng khè, khiến người ta chẳng buồn nhìn thêm một cái.
Bị Dương Mai đánh giá như vậy, trong lòng Dương Vĩ bỗng chột dạ, chẳng lẽ hôm nay chị gái nói chuyện với mẹ không vui, muốn trút giận lên cậu?
Tuyệt đối không thể để bị đánh vào mặt, lát nữa nếu tình hình không ổn, cậu sẽ chạy, bị đá vào mông mấy cái cậu vẫn có thể chịu đựng được.
Con trai được người mẹ độc đoán nuôi dạy, hầu hết đều như Dương Vĩ và Trương Tử Hưng, nhu nhược và hiếu thuận.
Dương Mai nhìn Trương Tử Hưng đang lẽo đẽo theo sau lưng mình, bỗng nhiên cảm thấy anh ta cũng thật đáng thương.
Nguyên chủ độc đoán, làm Trương Tử Hưng thành ra cái loại người khốn nạn như vậy, nhưng cô cũng chưa từng làm mẹ, căn bản không biết dạy dỗ con cái như thế nào!
Phát hiện Dương Mai nhìn mình, Trương Tử Hưng vội vàng đi tới bên cạnh cô, ân cần hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế, không thoải mái à?”
Dương Mai chìa tay về phía Trương Tử Hưng, nói: "Lại đây, nắm tay mẹ." Cô đột nhiên muốn thử xem làm mẹ là cảm giác như thế nào.
Chưa bao giờ được thân cận với mẹ như vậy, Trương Tử Hưng mừng rỡ khựng lại một chút, vui mừng chìa tay về phía Dương Mai, bàn tay to lớn lập tức nắm lấy bàn tay gầy guộc của Dương Mai, còn ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ!”
Đây là mong ước từ nhỏ của anh ta, chính là mẹ có thể nắm tay anh ta, có thể ôm anh ta. Anh ta cứ tưởng mong ước của mình không thể nào thực hiện được, không ngờ tối nay lại thành hiện thực!
Bàn tay to lớn đầy sức lực của Trương Tử Hưng nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn ấy nóng hừng hực, khác hẳn với bàn tay nhỏ bé của Đại Nha.
Dương Mai vội vàng rụt tay lại, mặc dù là con trai hờ của mình, nhưng cảm giác này vẫn quá kỳ quái.
"Mau buông ra!" Dương Mai như bị bỏng hét lên một tiếng, "Khó chịu quá!”
Trương Tử Hưng tủi thân nhìn Dương Mai, giống như một con chó đen lớn bị thương.
"Là mẹ sai rồi." Dương Mai gượng cười, nói: "Mẹ còn tưởng con còn nhỏ, muốn nắm tay con một lát, nào ngờ con đã lớn thế này rồi.”
Không giải thích còn đỡ, giải thích xong Trương Tử Hưng càng thêm thất vọng.
Lần đầu tiên cô nắm tay, lại là nắm tay con trai hờ của mình, cô còn chưa trở mặt, anh ta đã tủi thân rồi.
Hai mẹ con im lặng trở về nhà.
Hoàng Oanh Nhi nhìn bầu không khí kỳ quái của hai mẹ con, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mẹ giận bà ngoại à?”
Dương Mai không muốn nói chuyện, lắc đầu, ôm Đại Nha đi rửa mặt ngủ.
Ban đêm lúc ngủ, Dương Mai mơ màng nghe thấy tiếng khóc của đàn ông, trở mình một cái, cô liền quên mất chuyện này.
Cô không biết là, Trương Tử Hưng giống như một con chó lớn bị thương, rúc vào lòng Hoàng Oanh Nhi khóc cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mai đã dẫn Dương Vĩ lên thị trấn.
Hoàng Oanh Nhi ở nhà trông con và dọn dẹp nhà cửa.
Đi theo sau lưng chị gái, Dương Vĩ cứ như quả cà dập.
"Cậu có thể bình thường một chút được không hả? Tôi chỉ đánh cậu có mấy cái thôi mà." Dương Mai nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy rất khó chịu, "Ngẩng đầu ưỡn ngực, đi cho đàng hoàng!”
Nghe thấy giọng nói hung dữ của chị gái, Dương Vĩ vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng vì căng thẳng nên lại đi thành ra dáng vẻ đồng tay đồng chân.
Nhìn hai chị em bọn họ, người trong thôn đều chào hỏi Dương Mai.
Không phải bởi vì Dương Mai có quan hệ tốt, mà là bởi vì hôm qua trưởng thôn Dương Hữu Phúc đã nói.
"Không lâu sau khi cô gái đó sinh ra Dương Vĩ thì anh lính kia phải về nước." Bà cụ thở dài: "Cô gái đó cũng đi lấy chồng xa.”
"Trước khi đi, anh ta dặn tao phải chăm sóc con trai anh ta thật tốt, sớm muộn gì anh ta cũng quay lại đón con trai và cô gái đó sang Mỹ." Vẻ mặt bà cụ chùng xuống: "Nhưng anh ta đã không bao giờ quay lại nữa.”
"Cô gái đó cũng đâu có chờ ông ta." Dương Mai khinh thường: "Mẹ còn tin lời mấy tên lính Mỹ đó sao? Chúng nó đi đến đâu là cưới vợ ở đó, đến khi đi rồi thì chẳng bao giờ quay lại. Mẹ đừng mong ông ta quay lại đón Dương Vĩ nữa.”
"Nó là người tốt, nó đẹp trai, hiểu biết rộng, nó sẽ giữ lời hứa." Bà cụ nhìn Dương Mai, ánh mắt kiên định.
"Tài giỏi không có nghĩa là tốt." Dương Mai cạn lời: "Mẹ lớn tuổi rồi mà sao còn ngây thơ vậy?”
Dương Mai cũng không biết phải đánh giá thế nào về việc bà cụ vì một lời hứa mà đối xử tốt với con trai người khác, trong khi lại đem con gái ruột của mình gả đi.
Liệu nguyên chủ có nguôi ngoai phần nào nếu biết được lý do này?
Nhưng Dương Mai không quan tâm nguyên chủ nghĩ gì, mọi chuyện rõ ràng là được.
"Không thể để Dương Vĩ sa đọa thế này được." Dương Mai quyết đoán: "Mai con đưa Dương Vĩ lên trấn, mua cho nó mấy bộ quần áo, mua thêm chút thức ăn, chiều con dẫn nó lên mỏ xin việc.”
Với những người bảo thủ như bà cụ, không nên nói chuyện bằng giọng điệu thương lượng, bởi vì vừa mở miệng, bà ta sẽ bác bỏ, dù đúng hay sai, chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề, thể hiện sự kiên quyết, biết đâu bà ta sẽ thỏa hiệp.
"Nếu mẹ không đồng ý thì sau này con mặc kệ." Thấy bà cụ do dự, Dương Mai nói thẳng.
"Ừ, cho nó đi." Bà cụ mệt mỏi nói: "Đừng nói cho nó biết thân thế của nó.”
Dương Mai gật đầu.
Dù ở quốc gia nào, con lai sau chiến tranh cũng không được chào đón, Dương Mai không muốn tự rước phiền phức vào người, dạo này cô gặp đủ chuyện rồi.
Đến cửa, Dương Mai bỗng quay đầu lại hỏi: "Mẹ, năm đó, lúc người lính Mỹ đó đến, mẹ bao nhiêu tuổi?”
Nhìn thấy khóe mắt bà cụ giật giật, Dương Mai mỉm cười hài lòng, quay người bước đi.
Chuyện đã qua, chỉ cần không động chạm đến lợi ích của mình, Dương Mai sẽ không quan tâm. Chỉ là cô là người luôn tràn đầy chính nghĩa, trả thù một chút cũng không sao.
Dương Vĩ lê chân, cúi gằm mặt tiễn Dương Mai.
Dương Mai vừa đi vừa đánh giá Dương Vĩ, không biết có phải do tâm lý hay không, cô thấy nước da cậu em trai này trắng hơn người bình thường rất nhiều, con ngươi trong mắt có vẻ to hơn, sống mũi cũng cao hơn.
Chỉ là cậu ta quá lôi thôi, tóc dài che khuất mắt, mặt mũi cũng không biết đã bao lâu chưa rửa, thêm vào đó là hàm răng vàng khè, khiến người ta chẳng buồn nhìn thêm một cái.
Bị Dương Mai đánh giá như vậy, trong lòng Dương Vĩ bỗng chột dạ, chẳng lẽ hôm nay chị gái nói chuyện với mẹ không vui, muốn trút giận lên cậu?
Tuyệt đối không thể để bị đánh vào mặt, lát nữa nếu tình hình không ổn, cậu sẽ chạy, bị đá vào mông mấy cái cậu vẫn có thể chịu đựng được.
Con trai được người mẹ độc đoán nuôi dạy, hầu hết đều như Dương Vĩ và Trương Tử Hưng, nhu nhược và hiếu thuận.
Dương Mai nhìn Trương Tử Hưng đang lẽo đẽo theo sau lưng mình, bỗng nhiên cảm thấy anh ta cũng thật đáng thương.
Nguyên chủ độc đoán, làm Trương Tử Hưng thành ra cái loại người khốn nạn như vậy, nhưng cô cũng chưa từng làm mẹ, căn bản không biết dạy dỗ con cái như thế nào!
Phát hiện Dương Mai nhìn mình, Trương Tử Hưng vội vàng đi tới bên cạnh cô, ân cần hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế, không thoải mái à?”
Dương Mai chìa tay về phía Trương Tử Hưng, nói: "Lại đây, nắm tay mẹ." Cô đột nhiên muốn thử xem làm mẹ là cảm giác như thế nào.
Chưa bao giờ được thân cận với mẹ như vậy, Trương Tử Hưng mừng rỡ khựng lại một chút, vui mừng chìa tay về phía Dương Mai, bàn tay to lớn lập tức nắm lấy bàn tay gầy guộc của Dương Mai, còn ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ!”
Đây là mong ước từ nhỏ của anh ta, chính là mẹ có thể nắm tay anh ta, có thể ôm anh ta. Anh ta cứ tưởng mong ước của mình không thể nào thực hiện được, không ngờ tối nay lại thành hiện thực!
Bàn tay to lớn đầy sức lực của Trương Tử Hưng nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn ấy nóng hừng hực, khác hẳn với bàn tay nhỏ bé của Đại Nha.
Dương Mai vội vàng rụt tay lại, mặc dù là con trai hờ của mình, nhưng cảm giác này vẫn quá kỳ quái.
"Mau buông ra!" Dương Mai như bị bỏng hét lên một tiếng, "Khó chịu quá!”
Trương Tử Hưng tủi thân nhìn Dương Mai, giống như một con chó đen lớn bị thương.
"Là mẹ sai rồi." Dương Mai gượng cười, nói: "Mẹ còn tưởng con còn nhỏ, muốn nắm tay con một lát, nào ngờ con đã lớn thế này rồi.”
Không giải thích còn đỡ, giải thích xong Trương Tử Hưng càng thêm thất vọng.
Lần đầu tiên cô nắm tay, lại là nắm tay con trai hờ của mình, cô còn chưa trở mặt, anh ta đã tủi thân rồi.
Hai mẹ con im lặng trở về nhà.
Hoàng Oanh Nhi nhìn bầu không khí kỳ quái của hai mẹ con, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mẹ giận bà ngoại à?”
Dương Mai không muốn nói chuyện, lắc đầu, ôm Đại Nha đi rửa mặt ngủ.
Ban đêm lúc ngủ, Dương Mai mơ màng nghe thấy tiếng khóc của đàn ông, trở mình một cái, cô liền quên mất chuyện này.
Cô không biết là, Trương Tử Hưng giống như một con chó lớn bị thương, rúc vào lòng Hoàng Oanh Nhi khóc cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mai đã dẫn Dương Vĩ lên thị trấn.
Hoàng Oanh Nhi ở nhà trông con và dọn dẹp nhà cửa.
Đi theo sau lưng chị gái, Dương Vĩ cứ như quả cà dập.
"Cậu có thể bình thường một chút được không hả? Tôi chỉ đánh cậu có mấy cái thôi mà." Dương Mai nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy rất khó chịu, "Ngẩng đầu ưỡn ngực, đi cho đàng hoàng!”
Nghe thấy giọng nói hung dữ của chị gái, Dương Vĩ vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng vì căng thẳng nên lại đi thành ra dáng vẻ đồng tay đồng chân.
Nhìn hai chị em bọn họ, người trong thôn đều chào hỏi Dương Mai.
Không phải bởi vì Dương Mai có quan hệ tốt, mà là bởi vì hôm qua trưởng thôn Dương Hữu Phúc đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.