Xuyên Qua Tn70 Thiên Kim Thật Hơi Điên, Quân Hôn Cực Sủng
Chương 3:
Sở Kim Hạ
27/09/2024
Căn phòng được ngăn đôi bằng vách ngăn bằng cót ép, bên ngoài kê một chiếc bàn cùng mấy chiếc ghế, bên trong là một chiếc giường và một chiếc tủ.
Người đàn ông bình tĩnh mở cửa tủ, trong tủ chất đầy đồ, muốn giấu người là điều không thể.
Anh cúi đầu nhìn gầm giường, ngẩng đầu nhìn nóc giường, quay đầu nhìn phía sau giường...
Căn phòng chỉ có từng ấy, giấu vào đâu cũng không an toàn!
Cửa phòng ngủ ở nông thôn không được xây sát vào tường, ít nhất cũng phải rộng khoảng 50 phân.
Sở Kim Hạ chạy đến cửa, nấp sau cánh cửa thử xem sao, vừa vặn.
Cô gật đầu, ra hiệu cho Cố Bách Thanh mở cửa.
Nấp ngay sau cánh cửa sao?
Táo bạo thật đấy!
Bên ngoài toàn là người, lỡ họ xông vào thì sao?
Sở Kim Hạ gật đầu, ra hiệu cho anh yên tâm.
Chỉ cần người đàn ông không nhìn thấy, cô sẽ chui vào không gian.
Cô chỉ không muốn để anh nhìn thấy cô đi vào không gian mà thôi.
Người đàn ông do dự một lúc, sau đó bước tới mở cửa.
Rầm!
Đám người hiếu kỳ đứng ngoài cửa ngã nhào vào nhau, người người la hét, ồn ào náo loạn.
“Chị tôi đâu? Trả chị tôi cho tôi." Cô bé ngoài cửa lớn gan hỏi.
Đó là Lý Tứ Nha, gương mặt nhỏ nanh ta gầy gò hiện lên vẻ hung hăng, cô ta chỉ nặng 35kg nhưng có đến 34,5kg là gan.
Từ cuối thôn đến đầu thôn, cô ta vừa khóc vừa gào, chạy khắp nơi, sau lưng là một đám người hiếu kỳ đi theo, giúp cô ta tìm kiếm Sở Kim Hạ.
Trong phòng chỉ có vài món đồ, nhìn một cái là hết.
Một đám người lùng sục khắp nơi.
Ngay cả một người đàn ông từng trải như Cố Bách Thanh, khi đối mặt với hơn chục người phụ nữ hung dữ cũng cảm thấy sợ hãi.
Cố Bách Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, rời khỏi cánh cửa, đi vào trong.
Đám đông chen chúc nhau bước vào nhà.
Trong phòng chỉ có hai món đồ nội thất là một chiếc giường và một chiếc tủ.
Trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng, không thể giấu người.
“Tao thấy rồi… chắc canh ta là ở trong tủ, nhìn kìa, có một mảnh áo lộ ra ở mép tủ.”
Một bà béo úp úp mở mở vỗ đùi, phấn khích đến run người, bà ta chỉ tay vào mép tủ, lớn tiếng nói.
Lý Tứ Nha nhanh như chạch, lập tức chạy vòng qua người Cố Bách Thanh, lao đến trước tủ, định mở cửa tủ.
Cố Bách Thanh tức giận, anh ta đưa tay chặn cửa tủ, ầm một tiếng, cửa tủ kẹp chặt tay Lý Tứ Nha.
Lý Tứ Nha hét lên thảm thiết: “A, tay của tôi! Tay của tôi gãy rồi, cứu mạng, Cố Bách Hồng, buông ra! Đau quá, đau quá, đau quá...”
Cố Bách Thanh hít một hơi thật sâu, nới lỏng tay, Lý Tứ Nha vội vàng rút tay lại, đau đến mức nhảy dựng lên.
Anh chống tay vào cửa tủ, không cho ai nhìn vào bên trong, Cố Bách Thanh cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người, tạo thời gian cho Sở Kim Hạ chạy trốn.
Anh nhíu mày, hỏi ngược lại: “Mọi người đến nhà tôi làm gì?”
Anh nói tiếng phổ thông, phát âm chuẩn, giọng điệu chính trực.
Một số người dân nhận ra anh: “Cậu không phải Cố Bách Hồng, cậu là Cố Bách Thanh!”
“Phải, tôi là Cố Bách Thanh.”
Cố Bách Thanh và Cố Bách Hồng là anh em họ, dáng dấp có tám phần giống nhau, nhưng Cố Bách Thanh là quân nhân, còn Cố Bách Hồng là du côn, thân phận khác nhau một trời một vực.
Một người nói tiếng phổ thông, một người nói tiếng địa phương, chỉ cần nghe qua là có thể phân biệt được.
“Lý Tứ Nha nói chị gái của nó bị em trai cậu bắt đi.”
Cố Bách Thanh hỏi lại: “Lúc nào?”
“Vừa nãy!”
“Không thể nào, sáng sớm em trai tôi đã đến nhà bác gái ở sau núi rồi, trong nhà chỉ có mình tôi.” Cố Bách Thanh nghiêm mặt nhìn Lý Tứ Nha: “Lý Tứ Nha, ý cô là em trai tôi bắt cóc chị gái cô sao?”
Lý Tứ Nha sợ hãi, vội vàng im miệng.
Cô nhìn thấy Cố Bách Hồng uống đến say khướt đi về nhà, liền đỡ người chị họ cũng đang say vào.
Nhưng lúc ấy, cô không biết người này là Cố Bách Thanh hay Cố Bách Hồng.
Cô có thể oan uổng cho tên lưu manh Cố Bách Hồng, nhưng không thể oan uổng anh hùng nhân dân Cố Bách Thanh.
"Đúng vậy, cô bé, cháu đừng gạt người, Cố Bách Thanh sẽ bắt chị cháu sao? Quả thực là chê cười, chị cháu tặng không cho Cố gia anh ta cũng sẽ không nhận sao?"
Cố Bách Thanh hai mươi ba tuổi, chưa lập gia đình, nhiều lần làm nhiệm vụ quốc gia rất nguy hiểm, lập rất nhiều công nhì đẳng tam đẳng, đừng nói trong thôn, ngay cả trong thành cũng có rất nhiều người muốn gả con gái cho anh.
Người đàn ông như anh, làm sao có thể cưỡng đoạt dân nữ, hẳn là ngược lại, dân nữ tranh nhau giành giật anh mới đúng.
Lúc này mọi người đều chen vào trong, gian ngoài không có một bóng người.
Sở Kim Hạ lắc mình tiến vào không gian, che miệng, kích động đến mức không thể tin được!
Quả nhiên, đàn ông đều là cái rắm, chỉ có bất động sản mới là của mình!
Nếu không phải kiếp trước mình cố gắng mua một căn hộ lớn như vậy, kiếp này tiêu đời rồi sao.
Người đàn ông bình tĩnh mở cửa tủ, trong tủ chất đầy đồ, muốn giấu người là điều không thể.
Anh cúi đầu nhìn gầm giường, ngẩng đầu nhìn nóc giường, quay đầu nhìn phía sau giường...
Căn phòng chỉ có từng ấy, giấu vào đâu cũng không an toàn!
Cửa phòng ngủ ở nông thôn không được xây sát vào tường, ít nhất cũng phải rộng khoảng 50 phân.
Sở Kim Hạ chạy đến cửa, nấp sau cánh cửa thử xem sao, vừa vặn.
Cô gật đầu, ra hiệu cho Cố Bách Thanh mở cửa.
Nấp ngay sau cánh cửa sao?
Táo bạo thật đấy!
Bên ngoài toàn là người, lỡ họ xông vào thì sao?
Sở Kim Hạ gật đầu, ra hiệu cho anh yên tâm.
Chỉ cần người đàn ông không nhìn thấy, cô sẽ chui vào không gian.
Cô chỉ không muốn để anh nhìn thấy cô đi vào không gian mà thôi.
Người đàn ông do dự một lúc, sau đó bước tới mở cửa.
Rầm!
Đám người hiếu kỳ đứng ngoài cửa ngã nhào vào nhau, người người la hét, ồn ào náo loạn.
“Chị tôi đâu? Trả chị tôi cho tôi." Cô bé ngoài cửa lớn gan hỏi.
Đó là Lý Tứ Nha, gương mặt nhỏ nanh ta gầy gò hiện lên vẻ hung hăng, cô ta chỉ nặng 35kg nhưng có đến 34,5kg là gan.
Từ cuối thôn đến đầu thôn, cô ta vừa khóc vừa gào, chạy khắp nơi, sau lưng là một đám người hiếu kỳ đi theo, giúp cô ta tìm kiếm Sở Kim Hạ.
Trong phòng chỉ có vài món đồ, nhìn một cái là hết.
Một đám người lùng sục khắp nơi.
Ngay cả một người đàn ông từng trải như Cố Bách Thanh, khi đối mặt với hơn chục người phụ nữ hung dữ cũng cảm thấy sợ hãi.
Cố Bách Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, rời khỏi cánh cửa, đi vào trong.
Đám đông chen chúc nhau bước vào nhà.
Trong phòng chỉ có hai món đồ nội thất là một chiếc giường và một chiếc tủ.
Trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng, không thể giấu người.
“Tao thấy rồi… chắc canh ta là ở trong tủ, nhìn kìa, có một mảnh áo lộ ra ở mép tủ.”
Một bà béo úp úp mở mở vỗ đùi, phấn khích đến run người, bà ta chỉ tay vào mép tủ, lớn tiếng nói.
Lý Tứ Nha nhanh như chạch, lập tức chạy vòng qua người Cố Bách Thanh, lao đến trước tủ, định mở cửa tủ.
Cố Bách Thanh tức giận, anh ta đưa tay chặn cửa tủ, ầm một tiếng, cửa tủ kẹp chặt tay Lý Tứ Nha.
Lý Tứ Nha hét lên thảm thiết: “A, tay của tôi! Tay của tôi gãy rồi, cứu mạng, Cố Bách Hồng, buông ra! Đau quá, đau quá, đau quá...”
Cố Bách Thanh hít một hơi thật sâu, nới lỏng tay, Lý Tứ Nha vội vàng rút tay lại, đau đến mức nhảy dựng lên.
Anh chống tay vào cửa tủ, không cho ai nhìn vào bên trong, Cố Bách Thanh cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người, tạo thời gian cho Sở Kim Hạ chạy trốn.
Anh nhíu mày, hỏi ngược lại: “Mọi người đến nhà tôi làm gì?”
Anh nói tiếng phổ thông, phát âm chuẩn, giọng điệu chính trực.
Một số người dân nhận ra anh: “Cậu không phải Cố Bách Hồng, cậu là Cố Bách Thanh!”
“Phải, tôi là Cố Bách Thanh.”
Cố Bách Thanh và Cố Bách Hồng là anh em họ, dáng dấp có tám phần giống nhau, nhưng Cố Bách Thanh là quân nhân, còn Cố Bách Hồng là du côn, thân phận khác nhau một trời một vực.
Một người nói tiếng phổ thông, một người nói tiếng địa phương, chỉ cần nghe qua là có thể phân biệt được.
“Lý Tứ Nha nói chị gái của nó bị em trai cậu bắt đi.”
Cố Bách Thanh hỏi lại: “Lúc nào?”
“Vừa nãy!”
“Không thể nào, sáng sớm em trai tôi đã đến nhà bác gái ở sau núi rồi, trong nhà chỉ có mình tôi.” Cố Bách Thanh nghiêm mặt nhìn Lý Tứ Nha: “Lý Tứ Nha, ý cô là em trai tôi bắt cóc chị gái cô sao?”
Lý Tứ Nha sợ hãi, vội vàng im miệng.
Cô nhìn thấy Cố Bách Hồng uống đến say khướt đi về nhà, liền đỡ người chị họ cũng đang say vào.
Nhưng lúc ấy, cô không biết người này là Cố Bách Thanh hay Cố Bách Hồng.
Cô có thể oan uổng cho tên lưu manh Cố Bách Hồng, nhưng không thể oan uổng anh hùng nhân dân Cố Bách Thanh.
"Đúng vậy, cô bé, cháu đừng gạt người, Cố Bách Thanh sẽ bắt chị cháu sao? Quả thực là chê cười, chị cháu tặng không cho Cố gia anh ta cũng sẽ không nhận sao?"
Cố Bách Thanh hai mươi ba tuổi, chưa lập gia đình, nhiều lần làm nhiệm vụ quốc gia rất nguy hiểm, lập rất nhiều công nhì đẳng tam đẳng, đừng nói trong thôn, ngay cả trong thành cũng có rất nhiều người muốn gả con gái cho anh.
Người đàn ông như anh, làm sao có thể cưỡng đoạt dân nữ, hẳn là ngược lại, dân nữ tranh nhau giành giật anh mới đúng.
Lúc này mọi người đều chen vào trong, gian ngoài không có một bóng người.
Sở Kim Hạ lắc mình tiến vào không gian, che miệng, kích động đến mức không thể tin được!
Quả nhiên, đàn ông đều là cái rắm, chỉ có bất động sản mới là của mình!
Nếu không phải kiếp trước mình cố gắng mua một căn hộ lớn như vậy, kiếp này tiêu đời rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.