Xuyên Qua Tn70 Tôi Không Cẩn Thận Đã Xử Lý Nguyên Nam Chủ
Chương 4:
Tâm Khoan Thể Bàn Đích Nhị Bàn
11/09/2024
Giờ phút này Lý Quế Chi chật vật như gà mắc mưa, trên tóc và mặt còn dính mấy cọng rau, nhìn vừa buồn cười vừa hả giận!
Tô Tuyết ra vẻ kinh ngạc: “Ôi chao, sao mẹ lại ở đây? Nếu con biết mẹ đứng ngay cửa, con đã không đổ nước luộc rau rồi. Vừa nãy con nghe thấy có mụ chủ chứa nào ngoài kia mắng chửi om sòm, nghĩ ba đứa nhỏ còn bé, không nên nghe những lời lẽ bẩn thỉu đó, nên mới hắt bát nước luộc rau đi, xem có thể xua đuổi xui xẻo không, ai ngờ lại hắt trúng mẹ.”
Nghe xong, Lý Quế Chi càng thêm tức giận: “Mày, đồ con tiện nhân, dám làm mà không dám nhận sao? Con trai tao vất vả cực nhọc bên ngoài kiếm tiền, vậy mà mày lại lấy tiền đó đi nuôi trai, còn bỏ trốn, sao mày không biết xấu hổ như vậy hả?”
Tô Tuyết cũng phải bái phục, chẳng lẽ kiếp trước chồng nguyên chủ đào mộ tổ nhà bà ta, nên kiếp này mới phải làm con trai bà ta? Làm mẹ mà hận không thể gắn chặt cái mũ xanh lên đầu con trai mình?
“Cút ra cho tao, vì con trai tao, sau này tao sẽ ở lại đây giám sát mày, xem con hồ ly tinh này còn dám giở trò gì nữa không? Con dâu thứ hai, còn không mau xách đồ của tao vào đây.”
Nói xong, chẳng đợi Tô Tuyết đáp lại, bà ta đã bước qua cửa, bắt đầu đánh giá nhà Tô Tuyết.
Cái thằng con trai bị ôn dịch kia, xây nhà to như vậy cho con tiện nhân với mấy đứa con hoang kia hưởng phúc, bỏ mặc bố mẹ già sống chen chúc với cả nhà ở nhà cũ.
Bà già này có chịu khổ cũng không sao, nhưng căn nhà này nhất định phải thuộc về đứa cháu trai ngoan của bà!
Hừ, muốn chiếm địa bàn hả? Trông tôi dễ bắt nạt lắm sao? Yêu cầu của Tô Tuyết đối với bản thân không cao, tiền bạc rủng rỉnh một chút, nhà ở phải độc lập, không làm việc 996, không tăng ca, lúc rảnh rỗi thì nấu ăn ngon, trồng hoa, trồng rau, tiện thể xem phim, ngắm trai đẹp là đủ rồi.
Vậy mà bây giờ, lại có người muốn xâm chiếm địa bàn của cô? Thật không thể nhịn được nữa rồi, chiến thôi!
“Á! Tôi không muốn sống nữa, rõ ràng là tôi bị cướp, cả làng đều làm chứng, hung thủ cũng đã nhận tội, vậy mà mẹ chồng tôi vẫn một mực đổ oan cho tôi, tôi còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa, chi bằng chết quách cho xong!”, Tô Tuyết bất ngờ lao đầu vào cột nhà bên cạnh Lý Quế Chi.
Những người xung quanh đều giật mình khi thấy Tô Tuyết tự tử, mấy người phản ứng nhanh liền vội vàng ngăn cô lại.
“Mẹ! Mẹ đừng chết!”, Ba anh em bị Tô Tuyết yêu cầu ở trong bếp nhìn thấy mẹ bất ngờ lao đầu vào cột nhà, sợ hãi chạy ra ôm lấy cô khóc lóc.
Tô Tuyết “yếu ớt” giơ tay lên xoa đầu Đại Oa, cười khổ nói với ba đứa con trai: “Các con ngốc lắm, mẹ mà không chết, sau này ba con con và bố con phải ngẩng mặt lên nhìn ai đây? Mẹ chỉ có thể dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình thôi.”
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi xót xa, nhất là mấy bà thím tốt bụng và những người phụ nữ từng là nạn nhân của mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Phụ nữ sao lại làm khổ phụ nữ?
Chuyện sáng nay, trưởng thôn, cán bộ thôn và một số người dân trong thôn đều chứng kiến, rõ ràng là vợ Ba Tiêu là người bị hại, vậy mà bà già Lý Quế Chi này cứ khăng khăng đổi trắng thay đen, ép con dâu phải tự tử để chứng minh trong sạch, nói là vì Ba Tiêu, nhưng thực chất là đến để chiếm tiện nghi!
Tô Tuyết thầm nghĩ, may mà mình giảm tốc độ, cũng may là có bà thím bên cạnh ra tay kịp thời, nếu không thì cô đã đi đời rồi. Bây giờ chỉ cần đợi trưởng thôn và cán bộ thôn - những nhân vật quan trọng xuất hiện nữa là được.
Tô Tuyết ra vẻ kinh ngạc: “Ôi chao, sao mẹ lại ở đây? Nếu con biết mẹ đứng ngay cửa, con đã không đổ nước luộc rau rồi. Vừa nãy con nghe thấy có mụ chủ chứa nào ngoài kia mắng chửi om sòm, nghĩ ba đứa nhỏ còn bé, không nên nghe những lời lẽ bẩn thỉu đó, nên mới hắt bát nước luộc rau đi, xem có thể xua đuổi xui xẻo không, ai ngờ lại hắt trúng mẹ.”
Nghe xong, Lý Quế Chi càng thêm tức giận: “Mày, đồ con tiện nhân, dám làm mà không dám nhận sao? Con trai tao vất vả cực nhọc bên ngoài kiếm tiền, vậy mà mày lại lấy tiền đó đi nuôi trai, còn bỏ trốn, sao mày không biết xấu hổ như vậy hả?”
Tô Tuyết cũng phải bái phục, chẳng lẽ kiếp trước chồng nguyên chủ đào mộ tổ nhà bà ta, nên kiếp này mới phải làm con trai bà ta? Làm mẹ mà hận không thể gắn chặt cái mũ xanh lên đầu con trai mình?
“Cút ra cho tao, vì con trai tao, sau này tao sẽ ở lại đây giám sát mày, xem con hồ ly tinh này còn dám giở trò gì nữa không? Con dâu thứ hai, còn không mau xách đồ của tao vào đây.”
Nói xong, chẳng đợi Tô Tuyết đáp lại, bà ta đã bước qua cửa, bắt đầu đánh giá nhà Tô Tuyết.
Cái thằng con trai bị ôn dịch kia, xây nhà to như vậy cho con tiện nhân với mấy đứa con hoang kia hưởng phúc, bỏ mặc bố mẹ già sống chen chúc với cả nhà ở nhà cũ.
Bà già này có chịu khổ cũng không sao, nhưng căn nhà này nhất định phải thuộc về đứa cháu trai ngoan của bà!
Hừ, muốn chiếm địa bàn hả? Trông tôi dễ bắt nạt lắm sao? Yêu cầu của Tô Tuyết đối với bản thân không cao, tiền bạc rủng rỉnh một chút, nhà ở phải độc lập, không làm việc 996, không tăng ca, lúc rảnh rỗi thì nấu ăn ngon, trồng hoa, trồng rau, tiện thể xem phim, ngắm trai đẹp là đủ rồi.
Vậy mà bây giờ, lại có người muốn xâm chiếm địa bàn của cô? Thật không thể nhịn được nữa rồi, chiến thôi!
“Á! Tôi không muốn sống nữa, rõ ràng là tôi bị cướp, cả làng đều làm chứng, hung thủ cũng đã nhận tội, vậy mà mẹ chồng tôi vẫn một mực đổ oan cho tôi, tôi còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa, chi bằng chết quách cho xong!”, Tô Tuyết bất ngờ lao đầu vào cột nhà bên cạnh Lý Quế Chi.
Những người xung quanh đều giật mình khi thấy Tô Tuyết tự tử, mấy người phản ứng nhanh liền vội vàng ngăn cô lại.
“Mẹ! Mẹ đừng chết!”, Ba anh em bị Tô Tuyết yêu cầu ở trong bếp nhìn thấy mẹ bất ngờ lao đầu vào cột nhà, sợ hãi chạy ra ôm lấy cô khóc lóc.
Tô Tuyết “yếu ớt” giơ tay lên xoa đầu Đại Oa, cười khổ nói với ba đứa con trai: “Các con ngốc lắm, mẹ mà không chết, sau này ba con con và bố con phải ngẩng mặt lên nhìn ai đây? Mẹ chỉ có thể dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình thôi.”
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi xót xa, nhất là mấy bà thím tốt bụng và những người phụ nữ từng là nạn nhân của mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Phụ nữ sao lại làm khổ phụ nữ?
Chuyện sáng nay, trưởng thôn, cán bộ thôn và một số người dân trong thôn đều chứng kiến, rõ ràng là vợ Ba Tiêu là người bị hại, vậy mà bà già Lý Quế Chi này cứ khăng khăng đổi trắng thay đen, ép con dâu phải tự tử để chứng minh trong sạch, nói là vì Ba Tiêu, nhưng thực chất là đến để chiếm tiện nghi!
Tô Tuyết thầm nghĩ, may mà mình giảm tốc độ, cũng may là có bà thím bên cạnh ra tay kịp thời, nếu không thì cô đã đi đời rồi. Bây giờ chỉ cần đợi trưởng thôn và cán bộ thôn - những nhân vật quan trọng xuất hiện nữa là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.