Xuyên Qua Tn80 Thiên Kim Giả Vừa Khai Cục Đã Bị Đại Lão Ăn Vạ
Chương 28:
Cửu Duyệt
19/09/2024
Những thứ nhà chị cho chị, chị đừng ngốc nghếch trả lại. Anh trai chị không đáng tin cậy, sau này chắc chắn ba mẹ chị phải dựa vào chị để dưỡng lão."
Lăng Dư Xu nhìn ra được, chị dâu quá lương thiện, dễ bị thiệt thòi.
Có lẽ ba mẹ Chu cũng nhìn trúng điểm này của cô, cảm thấy có thể khiến cô làm theo ý họ.
"Ừ."
Nếu Lăng Dư Xu không nhắc nhở, Chu Mộng Dao thật sự có ý định trả lại một ít của hồi môn.
Bây giờ nghe cô nói như vậy, cô thấy việc mình giữ lại số của hồi môn đó là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lăng Dư Xu thấy cô không còn rối rắm nữa bèn mở cửa phòng bệnh.
Cố Thước Minh là người đầu tiên bước vào, thấy sắc mặt Chu Mộng Dao đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng không còn sa sút, anh rất biết ơn Lăng Dư Xu.
Ở đây đã có người, mẹ Cố bèn về nhà trước, mặc dù hôn lễ được tổ chức ở khách sạn, nhưng vẫn còn một số việc cần bà thu xếp.
Lăng Dư Xu và Cố Chước Thần ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, để vợ chồng Chu Mộng Dao có không gian nói chuyện riêng.
"Cảm ơn em!" Cố Chước Thần nói.
"Người một nhà cần gì phải khách sáo như vậy, hay là anh không coi em là người nhà?" Lời nói của Lăng Dư Xu có chút ngang ngược.
Nhưng giọng điệu của cô pha chút tinh nghịch khiến người ta không thể tức giận.
Cố Chước Thần vẫn luôn biết cô lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là trước kia cô cho anh cảm giác giống như một bức tranh tĩnh lặng.
Từ sau đêm đó hai người ngủ chung giường, trong lòng anh, cô đã trở thành một bức tranh sống động.
Bất tri bất giác, Cố Chước Thần đã phải lòng cô.
Anh biết cô chỉ coi anh là bạn bè hợp tác, vì vậy cho dù anh có tình cảm với cô thì cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Ít nhất phải đợi đến khi kết hôn rồi tính tiếp.
Cô là người có chủ kiến, Cố Chước Thần sợ chim sợ cành cong, vợ sắp cưới sẽ bay mất.
Hiện tại, anh không chán ghét kiểu này của hai người, cứ tiếp tục như vậy đã.
"Không phải người nhà thì sao em dám nhận đồ của nhà anh." Cố Chước Thần đưa tay búng nhẹ lên trán cô.
Lăng Dư Xu không chú ý nên để anh búng trúng, cô đưa tay lên xoa trán, nhíu mày nói: "Chúng ta còn chưa kết hôn mà anh đã bạo hành gia đình, không được, em phải trả lại."
Nói xong, cô khép ngón cái và ngón trỏ lại, búng mạnh lên trán anh.
Cố Chước Thần nhìn thấy trên trán Lăng Dư Xu có vết đỏ, anh hơi áy náy nên không trốn, để cô búng trúng.
Nhìn thấy trán anh đỏ ửng lên, Lăng Dư Xu mới hả giận.
"Em cũng bạo hành anh rồi!" Cố Chước Thần nghiêm mặt nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Lăng Dư Xu cảm thấy ánh mắt anh sâu thẳm, mê người, như có ma lực muốn hút cô vào.
Nhận ra mình đang ngẩn ngơ, cô vội vàng quay đầu đi.
Rất nhanh sau đó cô đã nghĩ ra một chủ đề để nói: "Sau khi tách hộ khẩu, anh đổi tên cho em rồi sao?"
Ba mẹ ruột của cô họ Lâm, phát âm gần giống.
Bài thi đại học Lăng Dư Xu viết là Lăng, nếu bây giờ đổi tên thì sẽ rất phiền phức.
"Không đổi." Cố Chước Thần đã sớm nghĩ đến chuyện này.
Lăng Dư Xu còn chưa về quê, đổi tên cũng chẳng để làm gì.
Trên giấy đăng ký kết hôn anh cũng viết là Lăng Dư Xu, cái tên này đã dùng quen rồi, phát âm cũng gần giống, không đổi cũng không sao.
Hơn nữa, Lăng Dư Xu sắp có chung hộ khẩu với anh rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thước Minh đi ra.
"Tiểu Thần, em đi làm thủ tục xuất viện cho chị dâu đi, chị ấy không muốn nằm viện nữa."
Xương đã được bó bột, chủ yếu là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, về nhà cũng như vậy.
Cố Chước Thần không khuyên nữa, anh đi làm thủ tục xuất viện.
Lăng Dư Xu vào phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp chị dâu.
Cố Thước Minh cũng đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Chu Mộng Dao nằm phòng đơn, bên trong không có người ngoài.
Cố Thước Minh đi thẳng vào vấn đề: "Dư Xu, anh nghe chị dâu nói em có thể giải được độc trong người anh?"
Nghe lời vợ nói, y thuật của Lăng Dư Xu rất cao minh, hôm qua cô lấy cớ bắt mạch cho anh, nhưng có lẽ vẫn chưa chắc chắn có thể tìm ra độc tố hay không.
Suốt hai năm qua, anh đã đi khám rất nhiều bác sĩ.
Cố Thước Minh không hiểu nổi, một cô gái mười tám tuổi, sao lại có y thuật cao minh như vậy?
Đương nhiên anh sẽ không hỏi thẳng, nếu không sẽ có vẻ anh không tin tưởng cô.
Lăng Dư Xu biết anh có thắc mắc, nhưng cô không định giải thích cho anh: "Vâng, hiện tại chỉ có thể khống chế độc tố, muốn điều chế thuốc giải cần mất vài ngày."
Ngày kia là hôn lễ của Cố Chước Thần, chuyện giải độc chắc chắn phải đợi sau khi kết hôn mới làm được.
Cố Chước Thần làm xong thủ tục xuất viện, anh lái xe đưa anh trai và chị dâu về nhà bố mẹ.
Mẹ Cố ở nhà, có thể chăm sóc Chu Mộng Dao.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện không lâu thì mẹ Chu mới đến, bà muốn đến bệnh viện chăm sóc con gái buổi tối, để con gái biết vào lúc quan trọng vẫn là người nhà đáng tin cậy nhất.
Lăng Dư Xu nhìn ra được, chị dâu quá lương thiện, dễ bị thiệt thòi.
Có lẽ ba mẹ Chu cũng nhìn trúng điểm này của cô, cảm thấy có thể khiến cô làm theo ý họ.
"Ừ."
Nếu Lăng Dư Xu không nhắc nhở, Chu Mộng Dao thật sự có ý định trả lại một ít của hồi môn.
Bây giờ nghe cô nói như vậy, cô thấy việc mình giữ lại số của hồi môn đó là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lăng Dư Xu thấy cô không còn rối rắm nữa bèn mở cửa phòng bệnh.
Cố Thước Minh là người đầu tiên bước vào, thấy sắc mặt Chu Mộng Dao đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng không còn sa sút, anh rất biết ơn Lăng Dư Xu.
Ở đây đã có người, mẹ Cố bèn về nhà trước, mặc dù hôn lễ được tổ chức ở khách sạn, nhưng vẫn còn một số việc cần bà thu xếp.
Lăng Dư Xu và Cố Chước Thần ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, để vợ chồng Chu Mộng Dao có không gian nói chuyện riêng.
"Cảm ơn em!" Cố Chước Thần nói.
"Người một nhà cần gì phải khách sáo như vậy, hay là anh không coi em là người nhà?" Lời nói của Lăng Dư Xu có chút ngang ngược.
Nhưng giọng điệu của cô pha chút tinh nghịch khiến người ta không thể tức giận.
Cố Chước Thần vẫn luôn biết cô lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là trước kia cô cho anh cảm giác giống như một bức tranh tĩnh lặng.
Từ sau đêm đó hai người ngủ chung giường, trong lòng anh, cô đã trở thành một bức tranh sống động.
Bất tri bất giác, Cố Chước Thần đã phải lòng cô.
Anh biết cô chỉ coi anh là bạn bè hợp tác, vì vậy cho dù anh có tình cảm với cô thì cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Ít nhất phải đợi đến khi kết hôn rồi tính tiếp.
Cô là người có chủ kiến, Cố Chước Thần sợ chim sợ cành cong, vợ sắp cưới sẽ bay mất.
Hiện tại, anh không chán ghét kiểu này của hai người, cứ tiếp tục như vậy đã.
"Không phải người nhà thì sao em dám nhận đồ của nhà anh." Cố Chước Thần đưa tay búng nhẹ lên trán cô.
Lăng Dư Xu không chú ý nên để anh búng trúng, cô đưa tay lên xoa trán, nhíu mày nói: "Chúng ta còn chưa kết hôn mà anh đã bạo hành gia đình, không được, em phải trả lại."
Nói xong, cô khép ngón cái và ngón trỏ lại, búng mạnh lên trán anh.
Cố Chước Thần nhìn thấy trên trán Lăng Dư Xu có vết đỏ, anh hơi áy náy nên không trốn, để cô búng trúng.
Nhìn thấy trán anh đỏ ửng lên, Lăng Dư Xu mới hả giận.
"Em cũng bạo hành anh rồi!" Cố Chước Thần nghiêm mặt nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Lăng Dư Xu cảm thấy ánh mắt anh sâu thẳm, mê người, như có ma lực muốn hút cô vào.
Nhận ra mình đang ngẩn ngơ, cô vội vàng quay đầu đi.
Rất nhanh sau đó cô đã nghĩ ra một chủ đề để nói: "Sau khi tách hộ khẩu, anh đổi tên cho em rồi sao?"
Ba mẹ ruột của cô họ Lâm, phát âm gần giống.
Bài thi đại học Lăng Dư Xu viết là Lăng, nếu bây giờ đổi tên thì sẽ rất phiền phức.
"Không đổi." Cố Chước Thần đã sớm nghĩ đến chuyện này.
Lăng Dư Xu còn chưa về quê, đổi tên cũng chẳng để làm gì.
Trên giấy đăng ký kết hôn anh cũng viết là Lăng Dư Xu, cái tên này đã dùng quen rồi, phát âm cũng gần giống, không đổi cũng không sao.
Hơn nữa, Lăng Dư Xu sắp có chung hộ khẩu với anh rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thước Minh đi ra.
"Tiểu Thần, em đi làm thủ tục xuất viện cho chị dâu đi, chị ấy không muốn nằm viện nữa."
Xương đã được bó bột, chủ yếu là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, về nhà cũng như vậy.
Cố Chước Thần không khuyên nữa, anh đi làm thủ tục xuất viện.
Lăng Dư Xu vào phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp chị dâu.
Cố Thước Minh cũng đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Chu Mộng Dao nằm phòng đơn, bên trong không có người ngoài.
Cố Thước Minh đi thẳng vào vấn đề: "Dư Xu, anh nghe chị dâu nói em có thể giải được độc trong người anh?"
Nghe lời vợ nói, y thuật của Lăng Dư Xu rất cao minh, hôm qua cô lấy cớ bắt mạch cho anh, nhưng có lẽ vẫn chưa chắc chắn có thể tìm ra độc tố hay không.
Suốt hai năm qua, anh đã đi khám rất nhiều bác sĩ.
Cố Thước Minh không hiểu nổi, một cô gái mười tám tuổi, sao lại có y thuật cao minh như vậy?
Đương nhiên anh sẽ không hỏi thẳng, nếu không sẽ có vẻ anh không tin tưởng cô.
Lăng Dư Xu biết anh có thắc mắc, nhưng cô không định giải thích cho anh: "Vâng, hiện tại chỉ có thể khống chế độc tố, muốn điều chế thuốc giải cần mất vài ngày."
Ngày kia là hôn lễ của Cố Chước Thần, chuyện giải độc chắc chắn phải đợi sau khi kết hôn mới làm được.
Cố Chước Thần làm xong thủ tục xuất viện, anh lái xe đưa anh trai và chị dâu về nhà bố mẹ.
Mẹ Cố ở nhà, có thể chăm sóc Chu Mộng Dao.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện không lâu thì mẹ Chu mới đến, bà muốn đến bệnh viện chăm sóc con gái buổi tối, để con gái biết vào lúc quan trọng vẫn là người nhà đáng tin cậy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.