Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 16:
Mông Quả Quả
24/11/2024
Cố Trường Phong đứng ngẩn người, không biết phải nói gì. **Cô nhóc này rốt cuộc là con nhà ai mà ngây ngô như thế chứ?**
Người đàn ông mặt tròn, lúc này đã đứng đợi anh khá lâu, thấy anh trở về với vẻ mặt thẫn thờ thì không khỏi lo lắng.
“Cố ca, có chuyện gì sao? Sao anh trông như mất hồn vậy?”
Cố Trường Phong liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh tanh khiến người đàn ông lập tức câm nín, vội vàng quay lại mời mọc mấy bà thím trong chợ:
“Bột mì nhà tôi là loại tốt nhất, các chị xem đi!”
---
Lúc này, Ôn Noãn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của mình. Tay cô trắng mịn, mềm mại, nhìn chẳng khác nào tay trẻ con.
**Nhưng sao tay nhỏ thế này mà lại có sức mạnh lớn đến vậy?**
“Cô gái, mua trứng gà không?”
Một giọng nói cất lên, kéo Ôn Noãn ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại, nhìn thấy một chiếc sọt lớn đầy trứng gà.
Chiếc sọt có khoảng 300 quả trứng, nhìn qua chắc cũng nặng đến hơn 30 cân. Không chút do dự, Ôn Noãn nhấc bổng sọt trứng lên một cách nhẹ nhàng, khiến bà bán hàng cũng phải tròn mắt kinh ngạc.
Cô đưa bà 15 đồng tiền, rồi vừa xách chiếc sọt lớn, vừa vui vẻ rời đi.
Nếu là trước đây thì điều này gần như không thể, nhưng giờ cô ấy lại làm được thật. Suốt dọc đường đi, tay không còn mỏi, chân cũng chẳng còn mềm nhũn. Tới trước cửa nhà, Ôn Noãn mới cất trứng gà vào trong.
“Sao thế này? Mình làm sao mà tự nhiên khỏe thế này được nhỉ?”
Chợt, cô nghĩ ngay đến **linh tuyền**! Chính là nước suối thần kỳ mà cô đã uống vài ngụm hôm trước!
Nhìn vào vết thương trên trán, giờ đây nó chỉ còn lại một chút dấu vết mờ mờ, gần như biến mất hoàn toàn. Thật là kỳ diệu!
Ôn Noãn về phòng mình, ngay lập tức tiến vào không gian riêng. Đúng như cô nghĩ, tất cả những món đồ mà cô mua sắm hôm trước đã được không gian tự động sắp xếp ngăn nắp đâu ra đó.
“Không gian này thông minh thật, đúng là lợi hại quá!” – Cô thầm cảm thán.
Ôn Noãn nhanh chóng đi tới bên suối nước trong lành. Lạ lùng thay, cô cảm giác như dòng nước đang “mừng rỡ” khi thấy cô quay về. Cảm giác ấy giống như dòng suối đang chào đón cô trở về nhà.
Không kìm được, cô uống thêm vài ngụm nước. Mệt mỏi suốt cả buổi sáng phút chốc tan biến, cơ thể tràn đầy sức sống, đầu óc minh mẫn hẳn lên.
Cô dùng tay vốc một ít nước suối rồi nhẹ nhàng thoa lên mặt. Chẳng bao lâu sau, vết thương trên trán cô biến mất hoàn toàn!
“Linh tuyền này chắc chắn có khả năng chữa lành cơ thể, thậm chí còn giúp tăng cường thể lực!” – Cô kích động nghĩ thầm.
Dù hiện tại chưa đủ sức "đấm gãy cả bức tường", nhưng ít nhất việc nhấc đồ nặng mấy chục ký giờ đây với cô chẳng còn là vấn đề.
Cô tự nhủ: “Giờ làm sao đây nhỉ? Mình cảm giác bản thân có thể kiếm thêm phiếu công điểm, chắc chắn không lo chết đói rồi!”
---
Hai ngày sau, Liễu Khê nhìn vào đống hành lý lớn của Ôn Noãn mà không khỏi ngỡ ngàng:
“Cả đống thứ này, cô định mang hết đi thật sao?”
“Ừ, đây đều là những vật dụng cần thiết cho cuộc sống mà!” – Ôn Noãn đáp tỉnh bơ.
Liễu Khê: “...”
Nhưng cần gì phải mang hết cả nhà đi như vậy chứ? Đến cả muối và dầu ăn trong bếp cô cũng lấy đi!
Liễu Khê cố gắng nhịn cơn giận, tự an ủi bản thân: “Thôi được rồi, coi như sau này mua lại vậy!”
Chỉ là cô không hề hay biết, tất cả phiếu lương thực trong nhà cũng bị Ôn Noãn gom hết. Không chừa lại dù chỉ một tấm.
Chưa dừng lại ở đó, Ôn Noãn còn "thu hoạch" toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà, từ rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương Dịch đến thuốc lá Ngọc Lan. Cô nghĩ thầm: *Dù gì mình cũng không về đây nữa, có thể mang theo gì thì cứ mang, không chừa lại thứ gì!*
Điều đáng ngạc nhiên là Ôn Kiến Thiết, cha của cô, không hề chau mày hay than phiền chút nào.
“Tiểu Noãn, thiếu thứ gì thì cứ bảo với ba.” – Ông nói một cách đầy yêu thương.
Người đàn ông mặt tròn, lúc này đã đứng đợi anh khá lâu, thấy anh trở về với vẻ mặt thẫn thờ thì không khỏi lo lắng.
“Cố ca, có chuyện gì sao? Sao anh trông như mất hồn vậy?”
Cố Trường Phong liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh tanh khiến người đàn ông lập tức câm nín, vội vàng quay lại mời mọc mấy bà thím trong chợ:
“Bột mì nhà tôi là loại tốt nhất, các chị xem đi!”
---
Lúc này, Ôn Noãn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của mình. Tay cô trắng mịn, mềm mại, nhìn chẳng khác nào tay trẻ con.
**Nhưng sao tay nhỏ thế này mà lại có sức mạnh lớn đến vậy?**
“Cô gái, mua trứng gà không?”
Một giọng nói cất lên, kéo Ôn Noãn ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại, nhìn thấy một chiếc sọt lớn đầy trứng gà.
Chiếc sọt có khoảng 300 quả trứng, nhìn qua chắc cũng nặng đến hơn 30 cân. Không chút do dự, Ôn Noãn nhấc bổng sọt trứng lên một cách nhẹ nhàng, khiến bà bán hàng cũng phải tròn mắt kinh ngạc.
Cô đưa bà 15 đồng tiền, rồi vừa xách chiếc sọt lớn, vừa vui vẻ rời đi.
Nếu là trước đây thì điều này gần như không thể, nhưng giờ cô ấy lại làm được thật. Suốt dọc đường đi, tay không còn mỏi, chân cũng chẳng còn mềm nhũn. Tới trước cửa nhà, Ôn Noãn mới cất trứng gà vào trong.
“Sao thế này? Mình làm sao mà tự nhiên khỏe thế này được nhỉ?”
Chợt, cô nghĩ ngay đến **linh tuyền**! Chính là nước suối thần kỳ mà cô đã uống vài ngụm hôm trước!
Nhìn vào vết thương trên trán, giờ đây nó chỉ còn lại một chút dấu vết mờ mờ, gần như biến mất hoàn toàn. Thật là kỳ diệu!
Ôn Noãn về phòng mình, ngay lập tức tiến vào không gian riêng. Đúng như cô nghĩ, tất cả những món đồ mà cô mua sắm hôm trước đã được không gian tự động sắp xếp ngăn nắp đâu ra đó.
“Không gian này thông minh thật, đúng là lợi hại quá!” – Cô thầm cảm thán.
Ôn Noãn nhanh chóng đi tới bên suối nước trong lành. Lạ lùng thay, cô cảm giác như dòng nước đang “mừng rỡ” khi thấy cô quay về. Cảm giác ấy giống như dòng suối đang chào đón cô trở về nhà.
Không kìm được, cô uống thêm vài ngụm nước. Mệt mỏi suốt cả buổi sáng phút chốc tan biến, cơ thể tràn đầy sức sống, đầu óc minh mẫn hẳn lên.
Cô dùng tay vốc một ít nước suối rồi nhẹ nhàng thoa lên mặt. Chẳng bao lâu sau, vết thương trên trán cô biến mất hoàn toàn!
“Linh tuyền này chắc chắn có khả năng chữa lành cơ thể, thậm chí còn giúp tăng cường thể lực!” – Cô kích động nghĩ thầm.
Dù hiện tại chưa đủ sức "đấm gãy cả bức tường", nhưng ít nhất việc nhấc đồ nặng mấy chục ký giờ đây với cô chẳng còn là vấn đề.
Cô tự nhủ: “Giờ làm sao đây nhỉ? Mình cảm giác bản thân có thể kiếm thêm phiếu công điểm, chắc chắn không lo chết đói rồi!”
---
Hai ngày sau, Liễu Khê nhìn vào đống hành lý lớn của Ôn Noãn mà không khỏi ngỡ ngàng:
“Cả đống thứ này, cô định mang hết đi thật sao?”
“Ừ, đây đều là những vật dụng cần thiết cho cuộc sống mà!” – Ôn Noãn đáp tỉnh bơ.
Liễu Khê: “...”
Nhưng cần gì phải mang hết cả nhà đi như vậy chứ? Đến cả muối và dầu ăn trong bếp cô cũng lấy đi!
Liễu Khê cố gắng nhịn cơn giận, tự an ủi bản thân: “Thôi được rồi, coi như sau này mua lại vậy!”
Chỉ là cô không hề hay biết, tất cả phiếu lương thực trong nhà cũng bị Ôn Noãn gom hết. Không chừa lại dù chỉ một tấm.
Chưa dừng lại ở đó, Ôn Noãn còn "thu hoạch" toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà, từ rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương Dịch đến thuốc lá Ngọc Lan. Cô nghĩ thầm: *Dù gì mình cũng không về đây nữa, có thể mang theo gì thì cứ mang, không chừa lại thứ gì!*
Điều đáng ngạc nhiên là Ôn Kiến Thiết, cha của cô, không hề chau mày hay than phiền chút nào.
“Tiểu Noãn, thiếu thứ gì thì cứ bảo với ba.” – Ông nói một cách đầy yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.