Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 2:
Mông Quả Quả
24/11/2024
Còn nguyên chủ thì sao? Chẳng chút do dự, cô cũng đăng ký đi theo anh ta xuống nông thôn, chỉ để “chia ngọt sẻ bùi” dưới bầu trời xa lạ ấy.
Ôn Noãn nghĩ lại những ký ức này, cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu mình.
*Cái gì thế này? Nguyên chủ không chỉ không biết làm người mà còn muốn hại mình chết à? Xuống nông thôn sao? Cuộc sống an nhàn, thoải mái của tôi sắp phải chia tay à? Đúng là đau hết cả tâm can!*
“Phùng Cẩn Ngôn, mẹ anh không cần nói như vậy. Dì ấy đã qua đời rồi…” Ôn Noãn hít một hơi, gắng gượng lên tiếng.
Lúc này, ánh mắt của Phùng Cẩn Ngôn rơi vào cô. Gương mặt Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt đen lay láy như ngôi sao sáng nhất trong đêm tối. Đôi môi hồng nhạt của cô khẽ run, cố nén ấm ức. Trán cô còn bị trầy xước, vết thương rỉ máu, rõ ràng chưa được xử lý gì.
Phùng Cẩn Ngôn bỗng cảm thấy tim mình căng thẳng. Anh không cố ý làm cô bị thương. Lúc đó, anh chỉ vì mất kiên nhẫn mà đẩy cô ra, không ngờ cô lại va phải đầu.
Khâu Hồng Anh vẫn tiếp tục:
“Tao nói có sai không? Năm đó mẹ mày bám riết lấy bố tao không rời, gây đủ mọi chuyện thị phi! Sau đó, bà ta gả cho Ôn Kiến Thiết cũng chẳng chịu yên thân, lại còn dám sắp đặt hôn sự này. Rõ ràng là muốn nối lại tình xưa, đúng không? Tao khinh!”
Những ký ức ùa về khiến Ôn Noãn im lặng một lúc. Cô nhớ, mẹ mình – Hà Vân – xuất thân là tiểu thư nhà giàu, con gái một gia đình tư sản. Năm đó, vì tự bảo vệ mình, bà buộc phải từ bỏ mối tình thanh mai trúc mã với Phùng Quang Tông, và gả cho công nhân Ôn Kiến Thiết.
Kể từ khi kết hôn, Ôn Kiến Thiết bắt đầu thăng tiến nhanh chóng, cuối cùng ngồi vào vị trí xưởng trưởng. Nhưng những ân oán tình cảm rối ren của thế hệ trước, giờ lại đổ hết lên đầu cô, khiến Ôn Noãn cảm thấy mình như đang bị ép gánh nợ oan.
*Dựa vào đâu mà tôi phải trả giá thay cho chuyện này chứ? Muốn hủy hôn thì cứ việc, nhưng đừng hòng bọn họ được lợi quá dễ dàng! Đã chửi mắng thống khoái như vậy, thì sau này cũng phải nhận lại đủ!*
Ôn Noãn hít sâu, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn. Cô mỉm cười nhẹ, nhìn thẳng vào Khâu Hồng Anh:
“Dì Khâu, tôi biết dì ghét tôi. Nhưng mà dì bôi nhọ mẹ tôi như vậy, không thấy lương tâm đau sao? Dì có thực sự không biết mẹ tôi đã qua đời như thế nào không?”
Câu nói của cô khiến Khâu Hồng Anh sững lại, giọng nói tự dưng bị chặn đứng.
Mẹ Ôn Noãn chết như thế nào? Bà đã hy sinh tính mạng để cứu chồng mình. Chính vì vậy mà Phùng Quang Tông – người cha của Phùng Cẩn Ngôn – cả đời này cũng không quên được bà.
Khâu Hồng Anh nghiến răng, lòng đầy căm hận:
“Đúng là đồ tiện nhân! Chết rồi mà vẫn không để người ta yên!”
Bỗng bà ta hét lên như mất trí:
“Được thôi, vậy bây giờ tao sẽ lấy mạng tao đền cho mày!”
Khâu Hồng Anh nói xong liền lao tới cửa sổ, mắt thấy bà ta sắp nhảy xuống.
Nhà của Ôn Noãn là một căn nhà ba tầng, vào thời kỳ này được coi là cực kỳ đặc biệt. Đây vốn là hồi môn của mẹ cô để lại, và chắc chắn không dễ gì có được.
Thấy mẹ mình định nhảy lầu, Phùng Cẩn Ngôn hoảng hốt. Anh ôm chặt lấy Khâu Hồng Anh, quay lại phẫn nộ gào lên với Ôn Noãn:
“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?!”
Ôn Noãn: *Hài lòng cái đầu nhà anh! Não anh chắc có vấn đề rồi!*
*Mẹ anh đòi nhảy lầu, liên quan gì đến tôi mà tôi phải hài lòng? Nam chính gì mà ngốc đến thế, đúng là làm người ta chán ngán!*
“Không, tôi không hài lòng đâu,” Ôn Noãn bình thản đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ lại như dao cứa.
Câu trả lời của cô làm Phùng Cẩn Ngôn ngơ ngác. Không đúng, đây không phải là Ôn Noãn mà anh từng biết. Trước kia, cô ấy không bao giờ phản bác lời anh, lúc nào cũng đồng tình với mọi ý kiến của anh. Dù anh có tức giận hay nổi cáu, cô vẫn chỉ mỉm cười nhìn anh, dịu dàng và ngoan ngoãn.
Ôn Noãn nghĩ lại những ký ức này, cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu mình.
*Cái gì thế này? Nguyên chủ không chỉ không biết làm người mà còn muốn hại mình chết à? Xuống nông thôn sao? Cuộc sống an nhàn, thoải mái của tôi sắp phải chia tay à? Đúng là đau hết cả tâm can!*
“Phùng Cẩn Ngôn, mẹ anh không cần nói như vậy. Dì ấy đã qua đời rồi…” Ôn Noãn hít một hơi, gắng gượng lên tiếng.
Lúc này, ánh mắt của Phùng Cẩn Ngôn rơi vào cô. Gương mặt Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt đen lay láy như ngôi sao sáng nhất trong đêm tối. Đôi môi hồng nhạt của cô khẽ run, cố nén ấm ức. Trán cô còn bị trầy xước, vết thương rỉ máu, rõ ràng chưa được xử lý gì.
Phùng Cẩn Ngôn bỗng cảm thấy tim mình căng thẳng. Anh không cố ý làm cô bị thương. Lúc đó, anh chỉ vì mất kiên nhẫn mà đẩy cô ra, không ngờ cô lại va phải đầu.
Khâu Hồng Anh vẫn tiếp tục:
“Tao nói có sai không? Năm đó mẹ mày bám riết lấy bố tao không rời, gây đủ mọi chuyện thị phi! Sau đó, bà ta gả cho Ôn Kiến Thiết cũng chẳng chịu yên thân, lại còn dám sắp đặt hôn sự này. Rõ ràng là muốn nối lại tình xưa, đúng không? Tao khinh!”
Những ký ức ùa về khiến Ôn Noãn im lặng một lúc. Cô nhớ, mẹ mình – Hà Vân – xuất thân là tiểu thư nhà giàu, con gái một gia đình tư sản. Năm đó, vì tự bảo vệ mình, bà buộc phải từ bỏ mối tình thanh mai trúc mã với Phùng Quang Tông, và gả cho công nhân Ôn Kiến Thiết.
Kể từ khi kết hôn, Ôn Kiến Thiết bắt đầu thăng tiến nhanh chóng, cuối cùng ngồi vào vị trí xưởng trưởng. Nhưng những ân oán tình cảm rối ren của thế hệ trước, giờ lại đổ hết lên đầu cô, khiến Ôn Noãn cảm thấy mình như đang bị ép gánh nợ oan.
*Dựa vào đâu mà tôi phải trả giá thay cho chuyện này chứ? Muốn hủy hôn thì cứ việc, nhưng đừng hòng bọn họ được lợi quá dễ dàng! Đã chửi mắng thống khoái như vậy, thì sau này cũng phải nhận lại đủ!*
Ôn Noãn hít sâu, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn. Cô mỉm cười nhẹ, nhìn thẳng vào Khâu Hồng Anh:
“Dì Khâu, tôi biết dì ghét tôi. Nhưng mà dì bôi nhọ mẹ tôi như vậy, không thấy lương tâm đau sao? Dì có thực sự không biết mẹ tôi đã qua đời như thế nào không?”
Câu nói của cô khiến Khâu Hồng Anh sững lại, giọng nói tự dưng bị chặn đứng.
Mẹ Ôn Noãn chết như thế nào? Bà đã hy sinh tính mạng để cứu chồng mình. Chính vì vậy mà Phùng Quang Tông – người cha của Phùng Cẩn Ngôn – cả đời này cũng không quên được bà.
Khâu Hồng Anh nghiến răng, lòng đầy căm hận:
“Đúng là đồ tiện nhân! Chết rồi mà vẫn không để người ta yên!”
Bỗng bà ta hét lên như mất trí:
“Được thôi, vậy bây giờ tao sẽ lấy mạng tao đền cho mày!”
Khâu Hồng Anh nói xong liền lao tới cửa sổ, mắt thấy bà ta sắp nhảy xuống.
Nhà của Ôn Noãn là một căn nhà ba tầng, vào thời kỳ này được coi là cực kỳ đặc biệt. Đây vốn là hồi môn của mẹ cô để lại, và chắc chắn không dễ gì có được.
Thấy mẹ mình định nhảy lầu, Phùng Cẩn Ngôn hoảng hốt. Anh ôm chặt lấy Khâu Hồng Anh, quay lại phẫn nộ gào lên với Ôn Noãn:
“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?!”
Ôn Noãn: *Hài lòng cái đầu nhà anh! Não anh chắc có vấn đề rồi!*
*Mẹ anh đòi nhảy lầu, liên quan gì đến tôi mà tôi phải hài lòng? Nam chính gì mà ngốc đến thế, đúng là làm người ta chán ngán!*
“Không, tôi không hài lòng đâu,” Ôn Noãn bình thản đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ lại như dao cứa.
Câu trả lời của cô làm Phùng Cẩn Ngôn ngơ ngác. Không đúng, đây không phải là Ôn Noãn mà anh từng biết. Trước kia, cô ấy không bao giờ phản bác lời anh, lúc nào cũng đồng tình với mọi ý kiến của anh. Dù anh có tức giận hay nổi cáu, cô vẫn chỉ mỉm cười nhìn anh, dịu dàng và ngoan ngoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.