Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 35:
Mông Quả Quả
24/11/2024
Từ Yến liếc nhìn, không nhịn được mà buông một câu: “Bạch Như, sĩ diện là thứ tốt, sao cô lại không cần?”
“Cô nói cái gì hả, Từ Yến?” Bạch Như lập tức tức giận, mặt đỏ bừng lên.
“Tôi nói đúng mà. Không làm gì lại đòi ngồi vào bàn ăn, cô không thấy xấu hổ sao?”
Ôn Noãn ngồi bên cạnh khẽ thở dài, gắp một đũa thịt khô cho Từ Yến. “Cãi nhau mệt lắm, ăn đi cho lại sức.”
“Cô ức hiếp tôi! Tại sao ai cũng được ăn, còn tôi thì không? Rõ ràng cô đang cố ý nhắm vào tôi! Cô ganh tị vì tôi hơn cô, Từ Yến! Cô chính là con chó trung thành của Ôn Noãn!”
Bạch Như tức tối hét lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Từ Yến như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mọi người chỉ biết thở dài, đồ ăn thơm quá, họ không muốn phí thời gian cãi vã mà chỉ muốn ăn cơm thôi.
Khổng Vân thấy vậy, liền khẽ lên tiếng: “Bạch Như, tôi nói thật nhé, đây đều là đồ của Ôn Noãn làm đấy.”
Lời này chẳng khác nào nhắc khéo Bạch Như rằng: *Cô không đóng góp gì, thì dựa vào đâu mà đòi ăn?*
“Thì tôi cũng biết nấu cơm mà. Chị Khổng, tôi có thể giúp mà!”
Ý của Bạch Như rất rõ ràng: các người không cho tôi cơ hội, là các người bất công!
Khổng Vân không biết làm sao, nhưng lúc này Vương Mạt Lị đã kéo nhẹ tay áo chị, hậm hực nói:
“Chị nói chuyện giữ ý làm gì? Cứ nói thẳng luôn đi! Đây là cơm Ôn Noãn mời những người đã giúp cô ấy làm việc, xem thử cô ta còn dám mặt dày không biết xấu hổ nữa không?
Lúc nãy Ôn Noãn chẳng phải đã nói rõ trong sân rồi sao? Hôm nay phiền mọi người giúp dựng giường và dọn sân, nên cô ấy mời mọi người ăn cơm. Thế mà có người đi đâu đó cả buổi, chẳng động tay động chân gì, giờ lại mò ra đây muốn ăn! Còn làm ra vẻ đáng thương, bộ nghĩ chúng ta là đám ngốc à?”
Bạch Như không ngờ Vương Mạt Lị lại đanh đá đến vậy.
Đúng, cô biết hôm nay là Ôn Noãn mời khách, cũng biết chỉ có Ôn Noãn – cô nàng tiêu xài không tiếc tiền này – mới dám mang ra những món ngon thế này. Nhưng thì sao?
Cô không ưa gì Ôn Noãn! Cho dù Ôn Noãn có là con gái giám đốc xưởng đi nữa, trong mắt cô cũng chỉ là một con ngốc mù quáng thích Phùng Cẩn Ngôn.
Ban đầu, Bạch Như cứ nghĩ rằng có Phùng Cẩn Ngôn ở đây, kiểu gì Ôn Noãn cũng sẽ giữ cô và anh ta lại cùng ăn cơm. Nhưng không ngờ, Ôn Noãn lại phớt lờ, không hé một lời nào.
Càng bất ngờ hơn, chỉ sau một ngày, Ôn Noãn đã khiến mọi người ở đây đứng về phía mình. Còn cô, sau này phải làm sao để đối phó đây?
“Tôi không biết mà, tôi cứ nghĩ ở trạm thanh niên trí thức, thì mọi người cùng ăn với nhau chứ...”
Nghe đến đây, Vương Mạt Lị chẳng buồn giữ mặt mũi cho cô ta nữa. Không biết? Vậy để tôi nói rõ cho cô hiểu!
“Vậy để tôi giải thích cho cô nghe nhé. Ở trạm thanh niên trí thức này, không có chuyện mọi người ăn chung đâu. Tôi và chị Khổng hợp tác chia gạo tự nấu ăn chung, còn mấy anh bên nhóm nam thì tự lo lấy.
Hôm nay được ngồi cùng nhau ăn thế này là vì Ôn Noãn mời khách. Cô hiểu chưa?”
Giọng của Vương Mạt Lị đầy bực tức, chỉ mong cô ta sớm tự mình biến đi để mọi người có thể ăn ngon miệng.
Bạch Như cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, vội vã chạy thẳng vào phòng. Ôn Noãn chẳng tỏ vẻ muốn giữ cô ta lại, chỉ im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn Ôn Noãn, nhận ra cô thậm chí không buồn liếc anh một cái. Trong lòng anh chợt lạnh xuống, cảm giác mặt mũi mình bị chà đạp không thương tiếc.
Được thôi, anh muốn xem Ôn Noãn có thể làm lơ anh đến bao giờ. Cô càng tỏ thái độ như vậy, anh lại càng cảm thấy chán ghét cô hơn.
“Chúng tôi không làm phiền nữa.”
Phùng Cẩn Ngôn cố gắng giữ phong độ, đứng dậy nói. Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt anh vẫn vô tình thấy được một cảnh tượng: Ôn Noãn đang lặng lẽ gắp thịt khô vào bát cơm của Cố Trường Phong.
“Cô nói cái gì hả, Từ Yến?” Bạch Như lập tức tức giận, mặt đỏ bừng lên.
“Tôi nói đúng mà. Không làm gì lại đòi ngồi vào bàn ăn, cô không thấy xấu hổ sao?”
Ôn Noãn ngồi bên cạnh khẽ thở dài, gắp một đũa thịt khô cho Từ Yến. “Cãi nhau mệt lắm, ăn đi cho lại sức.”
“Cô ức hiếp tôi! Tại sao ai cũng được ăn, còn tôi thì không? Rõ ràng cô đang cố ý nhắm vào tôi! Cô ganh tị vì tôi hơn cô, Từ Yến! Cô chính là con chó trung thành của Ôn Noãn!”
Bạch Như tức tối hét lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Từ Yến như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mọi người chỉ biết thở dài, đồ ăn thơm quá, họ không muốn phí thời gian cãi vã mà chỉ muốn ăn cơm thôi.
Khổng Vân thấy vậy, liền khẽ lên tiếng: “Bạch Như, tôi nói thật nhé, đây đều là đồ của Ôn Noãn làm đấy.”
Lời này chẳng khác nào nhắc khéo Bạch Như rằng: *Cô không đóng góp gì, thì dựa vào đâu mà đòi ăn?*
“Thì tôi cũng biết nấu cơm mà. Chị Khổng, tôi có thể giúp mà!”
Ý của Bạch Như rất rõ ràng: các người không cho tôi cơ hội, là các người bất công!
Khổng Vân không biết làm sao, nhưng lúc này Vương Mạt Lị đã kéo nhẹ tay áo chị, hậm hực nói:
“Chị nói chuyện giữ ý làm gì? Cứ nói thẳng luôn đi! Đây là cơm Ôn Noãn mời những người đã giúp cô ấy làm việc, xem thử cô ta còn dám mặt dày không biết xấu hổ nữa không?
Lúc nãy Ôn Noãn chẳng phải đã nói rõ trong sân rồi sao? Hôm nay phiền mọi người giúp dựng giường và dọn sân, nên cô ấy mời mọi người ăn cơm. Thế mà có người đi đâu đó cả buổi, chẳng động tay động chân gì, giờ lại mò ra đây muốn ăn! Còn làm ra vẻ đáng thương, bộ nghĩ chúng ta là đám ngốc à?”
Bạch Như không ngờ Vương Mạt Lị lại đanh đá đến vậy.
Đúng, cô biết hôm nay là Ôn Noãn mời khách, cũng biết chỉ có Ôn Noãn – cô nàng tiêu xài không tiếc tiền này – mới dám mang ra những món ngon thế này. Nhưng thì sao?
Cô không ưa gì Ôn Noãn! Cho dù Ôn Noãn có là con gái giám đốc xưởng đi nữa, trong mắt cô cũng chỉ là một con ngốc mù quáng thích Phùng Cẩn Ngôn.
Ban đầu, Bạch Như cứ nghĩ rằng có Phùng Cẩn Ngôn ở đây, kiểu gì Ôn Noãn cũng sẽ giữ cô và anh ta lại cùng ăn cơm. Nhưng không ngờ, Ôn Noãn lại phớt lờ, không hé một lời nào.
Càng bất ngờ hơn, chỉ sau một ngày, Ôn Noãn đã khiến mọi người ở đây đứng về phía mình. Còn cô, sau này phải làm sao để đối phó đây?
“Tôi không biết mà, tôi cứ nghĩ ở trạm thanh niên trí thức, thì mọi người cùng ăn với nhau chứ...”
Nghe đến đây, Vương Mạt Lị chẳng buồn giữ mặt mũi cho cô ta nữa. Không biết? Vậy để tôi nói rõ cho cô hiểu!
“Vậy để tôi giải thích cho cô nghe nhé. Ở trạm thanh niên trí thức này, không có chuyện mọi người ăn chung đâu. Tôi và chị Khổng hợp tác chia gạo tự nấu ăn chung, còn mấy anh bên nhóm nam thì tự lo lấy.
Hôm nay được ngồi cùng nhau ăn thế này là vì Ôn Noãn mời khách. Cô hiểu chưa?”
Giọng của Vương Mạt Lị đầy bực tức, chỉ mong cô ta sớm tự mình biến đi để mọi người có thể ăn ngon miệng.
Bạch Như cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, vội vã chạy thẳng vào phòng. Ôn Noãn chẳng tỏ vẻ muốn giữ cô ta lại, chỉ im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn Ôn Noãn, nhận ra cô thậm chí không buồn liếc anh một cái. Trong lòng anh chợt lạnh xuống, cảm giác mặt mũi mình bị chà đạp không thương tiếc.
Được thôi, anh muốn xem Ôn Noãn có thể làm lơ anh đến bao giờ. Cô càng tỏ thái độ như vậy, anh lại càng cảm thấy chán ghét cô hơn.
“Chúng tôi không làm phiền nữa.”
Phùng Cẩn Ngôn cố gắng giữ phong độ, đứng dậy nói. Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt anh vẫn vô tình thấy được một cảnh tượng: Ôn Noãn đang lặng lẽ gắp thịt khô vào bát cơm của Cố Trường Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.