Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 37:
Mông Quả Quả
24/11/2024
Lưu Thúy Hoa ngẩn người. Thanh niên trí thức? Tại sao con trai bà lại dính dáng tới mấy người ở trạm thanh niên trí thức? Bình thường, có chuyện gì mà cậu ta quan tâm đâu chứ.
“Con…”
“Con đi rửa mặt đã.”
Cố Trường Phong nói xong, không đợi bà hỏi thêm, liền quay người đi thẳng vào trong.
Lưu Thúy Hoa thở dài, đau đầu nghĩ: *Con trai nhà mình, đứa nào cũng ít nói. Rốt cuộc là giống ai vậy không biết!*
Lúc này, Cố Kiến ở phía sau lên tiếng:
“Nãi (bà nội) đừng lo. Chị Ôn thanh niên trí thức đó là người rất tốt, nấu cơm ngon lắm.”
“Ôn thanh niên trí thức?” Bà Lưu Thúy Hoa nhíu mày, tò mò hỏi lại.
“Nam hay nữ?”
Không hiểu sao, Lưu Thúy Hoa theo bản năng hỏi ngay vấn đề này. Chỉ trong chốc lát, nhờ cái miệng “to như cái loa” của Cố Kiến, bà đã nắm rõ mọi thông tin về Ôn Noãn.
“Ăn cái gì mà lâu thế?” Lưu Thúy Hoa hỏi tiếp.
“Thịt khô, thịt hộp, canh trứng, với cơm tẻ.”
Nghe xong, Lưu Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì cô thanh niên trí thức này cũng không phải kiểu người quá keo kiệt hay kham khổ. Chỉ cần như vậy thì bà cũng không lo cậu con trai út của mình để mắt tới.
“Con bé này cũng tiêu xài phung phí thật.”
“Nãi, sao bà lại nói thế chứ? Người ta mời bà con trai với cháu bà ăn cơm mà!”
“Cút ngay, nhìn mày bẩn thế kia, không mau đi rửa ráy đi!”
***
Lưu Thúy Hoa vừa bước vào nhà, thấy chồng – đội trưởng đại đội – đang ngồi đọc báo. Ông ngẩng đầu lên hỏi:
“Thằng út về chưa?”
“Rồi, nó nói vừa giúp thanh niên trí thức dựng giường, người ta còn mời nó ăn cơm.”
“Ừ, thằng út nó biết suy nghĩ, bà không cần lo.”
Lưu Thúy Hoa nhìn ông chồng già, khẽ bĩu môi. Ông bảo bà không lo, nhưng rõ ràng cả buổi tối cứ ngồi chờ con trai về mới chịu đi ngủ.
Thật là, vợ chồng với nhau cả đời rồi, ai mà chẳng biết tính nhau. Ông rõ ràng là thương thằng út nhất nhà!
***
Khi cả nhà đã yên tĩnh, Cố Kiến lấm lét chạy vào phòng Cố Trường Phong, trên tay cầm một gói giấy dầu.
“Chú út, cái này cho chú ăn.”
Cố Trường Phong hơi sững sờ. Anh nhìn gói giấy dầu được bọc cẩn thận, bên trong là xúc xích thơm nức mũi.
“Ở đâu ra thế này?”
“Chị Ôn thanh niên trí thức cho đấy. Hay mình ăn chung đi chú?”
Nhìn chiếc xúc xích, Cố Trường Phong đột nhiên nhớ tới quả táo mà cô từng đưa cho anh. Cô ấy dường như rất thích cho người khác đồ ăn.
“Đưa cho bà nội đi, bảo bà mai thêm đồ ăn.”
Nghe vậy, dù có chút tiếc nuối, Cố Kiến vẫn ngoan ngoãn nghe lời mang xúc xích ra cho bà nội.
***
Nhà họ Cố thực ra sống khá tốt, không đến mức quá dư dả nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Trong nhà, những người lớn tuổi như ông bà nội và các bác đều làm việc chăm chỉ, mỗi người kiếm được mười điểm công lao động. Hai người bác ba và bác tư thì có công việc ổn định, mỗi tháng còn gửi thêm hai mươi đồng tiền về nhà.
Chưa kể, Cố Trường Phong thường xuyên dẫn chó săn lên núi hoặc đi bắt cá ở suối, lần nào cũng mang về ít nhiều đồ ăn. Nhìn chung, nhà họ sống khá hơn nhiều so với những hộ dân khác trong thôn. Nghe nói bây giờ có nhiều nhà còn phải ăn cháo loãng với rau dại để cầm hơi.
Nhưng, thời buổi này, nhìn thấy thịt ai mà chẳng thèm. Dù no bụng thì vẫn muốn được ăn ngon hơn.
Dù vậy, lời của chú út luôn có trọng lượng. Cố Kiến đem xúc xích giao lại cho bà nội, dù trong lòng vẫn có chút tiếc rẻ.
Lưu Thúy Hoa nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đứa cháu đích tôn, bà cắt một miếng xúc xích lớn, nhét vào miệng nó.
“Ăn đi, đừng làm bộ nữa!”
“Nãi, bà cũng ăn đi.”
“Bà để dành ngày mai ăn. Thôi, đi ngủ đi!”
Nhìn cháu nội rời đi, Lưu Thúy Hoa khẽ cười hài lòng.
***
Trong khi đó, ở phòng mình, Cố Trường Phong nhìn đống đồ Ôn Noãn đã đưa: một quả táo và hai hộp thịt hộp. Anh không khỏi trăn trở, đến mức không thể ngủ được.
“Con…”
“Con đi rửa mặt đã.”
Cố Trường Phong nói xong, không đợi bà hỏi thêm, liền quay người đi thẳng vào trong.
Lưu Thúy Hoa thở dài, đau đầu nghĩ: *Con trai nhà mình, đứa nào cũng ít nói. Rốt cuộc là giống ai vậy không biết!*
Lúc này, Cố Kiến ở phía sau lên tiếng:
“Nãi (bà nội) đừng lo. Chị Ôn thanh niên trí thức đó là người rất tốt, nấu cơm ngon lắm.”
“Ôn thanh niên trí thức?” Bà Lưu Thúy Hoa nhíu mày, tò mò hỏi lại.
“Nam hay nữ?”
Không hiểu sao, Lưu Thúy Hoa theo bản năng hỏi ngay vấn đề này. Chỉ trong chốc lát, nhờ cái miệng “to như cái loa” của Cố Kiến, bà đã nắm rõ mọi thông tin về Ôn Noãn.
“Ăn cái gì mà lâu thế?” Lưu Thúy Hoa hỏi tiếp.
“Thịt khô, thịt hộp, canh trứng, với cơm tẻ.”
Nghe xong, Lưu Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì cô thanh niên trí thức này cũng không phải kiểu người quá keo kiệt hay kham khổ. Chỉ cần như vậy thì bà cũng không lo cậu con trai út của mình để mắt tới.
“Con bé này cũng tiêu xài phung phí thật.”
“Nãi, sao bà lại nói thế chứ? Người ta mời bà con trai với cháu bà ăn cơm mà!”
“Cút ngay, nhìn mày bẩn thế kia, không mau đi rửa ráy đi!”
***
Lưu Thúy Hoa vừa bước vào nhà, thấy chồng – đội trưởng đại đội – đang ngồi đọc báo. Ông ngẩng đầu lên hỏi:
“Thằng út về chưa?”
“Rồi, nó nói vừa giúp thanh niên trí thức dựng giường, người ta còn mời nó ăn cơm.”
“Ừ, thằng út nó biết suy nghĩ, bà không cần lo.”
Lưu Thúy Hoa nhìn ông chồng già, khẽ bĩu môi. Ông bảo bà không lo, nhưng rõ ràng cả buổi tối cứ ngồi chờ con trai về mới chịu đi ngủ.
Thật là, vợ chồng với nhau cả đời rồi, ai mà chẳng biết tính nhau. Ông rõ ràng là thương thằng út nhất nhà!
***
Khi cả nhà đã yên tĩnh, Cố Kiến lấm lét chạy vào phòng Cố Trường Phong, trên tay cầm một gói giấy dầu.
“Chú út, cái này cho chú ăn.”
Cố Trường Phong hơi sững sờ. Anh nhìn gói giấy dầu được bọc cẩn thận, bên trong là xúc xích thơm nức mũi.
“Ở đâu ra thế này?”
“Chị Ôn thanh niên trí thức cho đấy. Hay mình ăn chung đi chú?”
Nhìn chiếc xúc xích, Cố Trường Phong đột nhiên nhớ tới quả táo mà cô từng đưa cho anh. Cô ấy dường như rất thích cho người khác đồ ăn.
“Đưa cho bà nội đi, bảo bà mai thêm đồ ăn.”
Nghe vậy, dù có chút tiếc nuối, Cố Kiến vẫn ngoan ngoãn nghe lời mang xúc xích ra cho bà nội.
***
Nhà họ Cố thực ra sống khá tốt, không đến mức quá dư dả nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Trong nhà, những người lớn tuổi như ông bà nội và các bác đều làm việc chăm chỉ, mỗi người kiếm được mười điểm công lao động. Hai người bác ba và bác tư thì có công việc ổn định, mỗi tháng còn gửi thêm hai mươi đồng tiền về nhà.
Chưa kể, Cố Trường Phong thường xuyên dẫn chó săn lên núi hoặc đi bắt cá ở suối, lần nào cũng mang về ít nhiều đồ ăn. Nhìn chung, nhà họ sống khá hơn nhiều so với những hộ dân khác trong thôn. Nghe nói bây giờ có nhiều nhà còn phải ăn cháo loãng với rau dại để cầm hơi.
Nhưng, thời buổi này, nhìn thấy thịt ai mà chẳng thèm. Dù no bụng thì vẫn muốn được ăn ngon hơn.
Dù vậy, lời của chú út luôn có trọng lượng. Cố Kiến đem xúc xích giao lại cho bà nội, dù trong lòng vẫn có chút tiếc rẻ.
Lưu Thúy Hoa nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đứa cháu đích tôn, bà cắt một miếng xúc xích lớn, nhét vào miệng nó.
“Ăn đi, đừng làm bộ nữa!”
“Nãi, bà cũng ăn đi.”
“Bà để dành ngày mai ăn. Thôi, đi ngủ đi!”
Nhìn cháu nội rời đi, Lưu Thúy Hoa khẽ cười hài lòng.
***
Trong khi đó, ở phòng mình, Cố Trường Phong nhìn đống đồ Ôn Noãn đã đưa: một quả táo và hai hộp thịt hộp. Anh không khỏi trăn trở, đến mức không thể ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.