Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 7:
Mông Quả Quả
24/11/2024
Đậy nắp rương lại, Ôn Noãn cảm thấy ngộp thở, giống như đang nhìn thấy thức ăn ngon nhưng không thể ăn. Cô cố tự nhủ bản thân, *tạm thời cứ ổn định đã, mọi thứ đều nằm trong tay mình rồi, chạy đi đâu được mà lo.*
Còn hai chiếc hộp nhỏ nữa, Ôn Noãn nhìn chúng với ánh mắt lưỡng lự. Mở tiếp hay không? Tim cô đã bị thử thách đến cực hạn rồi. Nhưng sự tò mò không thể bị ngăn lại. Cuối cùng, cô dứt khoát mở cả hai chiếc hộp cùng lúc để “đỡ căng thẳng”.
May mắn thay, bên trong hai chiếc hộp này không phải vàng bạc hay châu báu nữa, mà là... **một tập giấy khế ước.**
Cô cẩn thận lật xem. Chiếc khế ước đầu tiên khiến cô sững sờ. Đó là **giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà ba tầng mà cô và gia đình đang ở hiện tại.**
Mắt Ôn Noãn sáng lên. *Giấy tờ này là hàng xịn, có thể uy hiếp được Ôn Kiến Thiết (ba dượng cô) rồi!*
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra một điều. Với tình hình hiện tại, cô vẫn chưa đủ năng lực giữ khế nhà này. Nếu tùy tiện lấy ra để đối đầu với Ôn Kiến Thiết, cô sợ sẽ không giữ nổi nó mà còn chuốc họa vào thân. Cô nghiến răng, thầm nghĩ: *Nếu sau này ông ta dám bán đứng tôi vì cái gọi là tiền đồ, tôi sẽ chơi tới cùng. Đằng nào thì cá chết lưới rách cũng được!*
Xem xét thêm, cô phát hiện ngoài căn nhà ba tầng, còn có **bốn bất động sản khác** thuộc quyền sở hữu của Hà Vân! Thậm chí, trong đó có một nơi được ghi chú là **một khu vườn lớn ở trung tâm thành phố.** Không chỉ vậy, tập giấy khế ước còn chứa cả giấy tờ sở hữu cửa hàng và đất đai.
Cô đếm từng tờ, vừa cảm thán vừa cảm giác mình như trở thành một tiểu phú bà thực thụ. *Không phải tôi ít hiểu biết, nhưng thật sự là gia tài này quá lớn, không đếm xuể!*
Lật đến tờ cuối cùng, Ôn Noãn sững sờ. Đó không phải là khế đất hay khế nhà nữa, mà là một **hợp đồng góp cổ phần**.
Đọc kỹ hợp đồng, cô không khỏi hít sâu một hơi. Cổ phần này thuộc về **nhà máy thép lớn nhất Thanh Châu**, và Hà Vân nắm giữ **15% cổ phần** trong đó.
Điều đặc biệt hơn, trong hợp đồng có ghi rõ: *“Theo di chúc của Hà Vân, toàn bộ tài sản và cổ phần đều được để lại cho con gái – Ôn Noãn.”*
Ôn Noãn cầm tờ giấy mà đầu óc như muốn nổ tung. *15% cổ phần trong một nhà máy thép lớn?! Chỉ riêng số cổ phần này thôi cũng đủ khiến người ta liều mạng tranh đoạt.*
Cô ngồi thẫn thờ, cảm giác mọi thứ không hề đơn giản như cô nghĩ. *Số cổ phần này hiện tại mình không thể lấy, nhưng không có nghĩa là mãi mãi không lấy được. Chỉ cần còn đó, nó sẽ luôn có giá trị.*
Nhưng nghĩ đến đây, một câu hỏi lớn dấy lên trong lòng cô.
**“Hà Vân, rốt cuộc mẹ chết như thế nào?”**
Người ngoài đều nói, Hà Vân mất vì cứu Phùng Quang Tông – chồng bà – khi ông rơi xuống nước. Nhưng Ôn Noãn cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. *Liệu mẹ có thực sự chết? Hay còn sống ở đâu đó?*
Ý nghĩ ấy khiến cô không khỏi lạnh người. Cầm tập giấy khế ước và hợp đồng trong tay, cô biết rõ rằng mình đang nắm trong tay một khối gia tài khổng lồ, nhưng đồng thời cũng là một quả bom hẹn giờ.
Cô cười khổ. *Hôm nay đúng là một ngày lành... mà cũng là một ngày mệt mỏi.*
Ôn Noãn siết chặt tay, lòng ngổn ngang trăm mối. Cô không thể nào thoát khỏi cảm giác rằng đằng sau mọi chuyện này, từ tài sản nhà họ Hà, cổ phần nhà máy thép, đến cái chết của mẹ cô – Hà Vân – đều có một âm mưu lớn đang bị che giấu.
Nhưng hiện tại, cô chẳng đủ năng lực để tìm ra sự thật.
Ánh mắt cô hướng về chiếc hộp cuối cùng, nơi có thể chứa chút manh mối nào đó. Cô mở nắp hộp, bên trong là một phong thư được làm bằng loại giấy đặc biệt. Tuy nhiên, khi cầm lên xem, tờ giấy trắng trơn, chẳng có lấy một chữ.
Ôn Noãn chán nản, cảm giác như bản thân lại vấp phải một câu đố khó nhằn khác. *Lại thêm một bí mật nữa cần thời gian để giải mã.*
Còn hai chiếc hộp nhỏ nữa, Ôn Noãn nhìn chúng với ánh mắt lưỡng lự. Mở tiếp hay không? Tim cô đã bị thử thách đến cực hạn rồi. Nhưng sự tò mò không thể bị ngăn lại. Cuối cùng, cô dứt khoát mở cả hai chiếc hộp cùng lúc để “đỡ căng thẳng”.
May mắn thay, bên trong hai chiếc hộp này không phải vàng bạc hay châu báu nữa, mà là... **một tập giấy khế ước.**
Cô cẩn thận lật xem. Chiếc khế ước đầu tiên khiến cô sững sờ. Đó là **giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà ba tầng mà cô và gia đình đang ở hiện tại.**
Mắt Ôn Noãn sáng lên. *Giấy tờ này là hàng xịn, có thể uy hiếp được Ôn Kiến Thiết (ba dượng cô) rồi!*
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra một điều. Với tình hình hiện tại, cô vẫn chưa đủ năng lực giữ khế nhà này. Nếu tùy tiện lấy ra để đối đầu với Ôn Kiến Thiết, cô sợ sẽ không giữ nổi nó mà còn chuốc họa vào thân. Cô nghiến răng, thầm nghĩ: *Nếu sau này ông ta dám bán đứng tôi vì cái gọi là tiền đồ, tôi sẽ chơi tới cùng. Đằng nào thì cá chết lưới rách cũng được!*
Xem xét thêm, cô phát hiện ngoài căn nhà ba tầng, còn có **bốn bất động sản khác** thuộc quyền sở hữu của Hà Vân! Thậm chí, trong đó có một nơi được ghi chú là **một khu vườn lớn ở trung tâm thành phố.** Không chỉ vậy, tập giấy khế ước còn chứa cả giấy tờ sở hữu cửa hàng và đất đai.
Cô đếm từng tờ, vừa cảm thán vừa cảm giác mình như trở thành một tiểu phú bà thực thụ. *Không phải tôi ít hiểu biết, nhưng thật sự là gia tài này quá lớn, không đếm xuể!*
Lật đến tờ cuối cùng, Ôn Noãn sững sờ. Đó không phải là khế đất hay khế nhà nữa, mà là một **hợp đồng góp cổ phần**.
Đọc kỹ hợp đồng, cô không khỏi hít sâu một hơi. Cổ phần này thuộc về **nhà máy thép lớn nhất Thanh Châu**, và Hà Vân nắm giữ **15% cổ phần** trong đó.
Điều đặc biệt hơn, trong hợp đồng có ghi rõ: *“Theo di chúc của Hà Vân, toàn bộ tài sản và cổ phần đều được để lại cho con gái – Ôn Noãn.”*
Ôn Noãn cầm tờ giấy mà đầu óc như muốn nổ tung. *15% cổ phần trong một nhà máy thép lớn?! Chỉ riêng số cổ phần này thôi cũng đủ khiến người ta liều mạng tranh đoạt.*
Cô ngồi thẫn thờ, cảm giác mọi thứ không hề đơn giản như cô nghĩ. *Số cổ phần này hiện tại mình không thể lấy, nhưng không có nghĩa là mãi mãi không lấy được. Chỉ cần còn đó, nó sẽ luôn có giá trị.*
Nhưng nghĩ đến đây, một câu hỏi lớn dấy lên trong lòng cô.
**“Hà Vân, rốt cuộc mẹ chết như thế nào?”**
Người ngoài đều nói, Hà Vân mất vì cứu Phùng Quang Tông – chồng bà – khi ông rơi xuống nước. Nhưng Ôn Noãn cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. *Liệu mẹ có thực sự chết? Hay còn sống ở đâu đó?*
Ý nghĩ ấy khiến cô không khỏi lạnh người. Cầm tập giấy khế ước và hợp đồng trong tay, cô biết rõ rằng mình đang nắm trong tay một khối gia tài khổng lồ, nhưng đồng thời cũng là một quả bom hẹn giờ.
Cô cười khổ. *Hôm nay đúng là một ngày lành... mà cũng là một ngày mệt mỏi.*
Ôn Noãn siết chặt tay, lòng ngổn ngang trăm mối. Cô không thể nào thoát khỏi cảm giác rằng đằng sau mọi chuyện này, từ tài sản nhà họ Hà, cổ phần nhà máy thép, đến cái chết của mẹ cô – Hà Vân – đều có một âm mưu lớn đang bị che giấu.
Nhưng hiện tại, cô chẳng đủ năng lực để tìm ra sự thật.
Ánh mắt cô hướng về chiếc hộp cuối cùng, nơi có thể chứa chút manh mối nào đó. Cô mở nắp hộp, bên trong là một phong thư được làm bằng loại giấy đặc biệt. Tuy nhiên, khi cầm lên xem, tờ giấy trắng trơn, chẳng có lấy một chữ.
Ôn Noãn chán nản, cảm giác như bản thân lại vấp phải một câu đố khó nhằn khác. *Lại thêm một bí mật nữa cần thời gian để giải mã.*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.