Xuyên Sách 70: Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Ôm Chặt Đùi Vai Ác
Chương 8: Điên Cuồng Mua Hàng
Manh Quả Quả
05/07/2023
Từng tiếng nghị luận vang lên khiến sắc mặt Bạch Như trắng bệch.
Cô ta nắm chặt tay, nhìn mụn vá trên giày của mình.
Ánh mắt khinh bỉ như vậy, cô ta chịu đủ rồi.
Cô ta nhớ tới cảnh trong mộng, cô ta và Phùng Cẩn Ngôn tu thành chính quả, cô ta cũng trở thành bà Phùng mà mọi người không trèo cao nổi.
Cô ta không biết giấc mộng kia là thật hay giả, nhưng cô ta rất rõ ràng, bản thân nhất định phải giữ chặt Phùng Cẩn Ngôn mới được.
Ôn Noãn cái gì cũng có, cô không thể nhường Phùng Cẩn Ngôn cho cô ta sao?
Cô ta không có cái gì hết, chỉ có Phùng Cẩn Ngôn!
Bạch Như xoay người lại khóc lóc chạy đi, cô ta biết Phùng Cẩn Ngôn nhất định sẽ đau lòng đuổi theo mình.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng Bạch Như, hơi bất ngờ, vừa rồi Ôn Noãn không gây chuyện với mình. Có phải vừa rồi cô đã khóc? Giống như khi còn nhỏ bị mình bắt nạt?
Anh ta lắc đầu vội vàng đuổi theo Bạch Như.
Đời này Bạch Như quá vất vả, cô ta nói không sai, anh ta chính là ánh sáng duy nhất trong đời cô ta.
Từ Yến nhìn Ôn Noãn, vốn tưởng rằng cô sẽ tổn thương buồn bã.
Nhưng mà căn bản không có! Lúc này Ôn Noãn chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn vặt, điên cuồng mua hàng, Từ Yến lập tức mê mang.
“Cậu không buồn sao?”
“Buồn cái gì?”
“Chuyện Bạch Như và Phùng Cẩn Ngôn, anh ta là vị hôn phu của cậu, nhưng lại đứng về phía người ngoài……”
“Yến Tử à, tớ và Phùng Cẩn Ngôn đã từ hôn. Cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông có hai cái chân chỗ nào cũng có.”
Từ Yến:……
“Thật tốt quá, Tiểu Noãn rốt cuộc cậu cũng thông suốt! Rất đáng mừng!”
“Đúng vậy, rất đáng mừng, về sau cứ để bọn họ tương thân tương ái đi! Chúng ta mặc kệ bọn họ. Chị gái bán hàng, em muốn mười cân kẹo Thỏ trắng!”
Người bán hàng ngây người, đây là con gái nhà ai, sao lại phá của như vậy.
“Cần phiếu đường.”
“Chị gái, em có, rất nhiều rất nhiều.”
Từ Yến sửng sốt, cậu có rất nhiều là có ý gì? Nhìn đống phiếu trong tay Ôn Noãn, Từ Yến cũng cảm thấy xót.
“Mẹ kế cậu cho? Không có khả năng!”
“Tất nhiên là không rồi, đây là tớ dựa vào năng lực kiếm được đó.”
Ôn Noãn cười, nghĩ đến phiếu trong nhà đều ở đây, tháng sau bọn họ phải ăn cỏ ăn trấu để sống, không nhịn được cười.
Mua, mua mua mua!
Không tiêu tiền và phiếu của mình, tại sao lại không mua!
Ôn Noãn mua mười cân bánh quy bơ, mười cân kẹo thỏ trắng, mười cân đường trắng, mười cân đường đỏ, năm cân bánh đậu xanh, năm cân bánh kem.
(TQ: 1 cân =½ kg)
Cuối cùng, dùng gần hết phiếu thực phẩm phụ, lúc này cô mới tính thu tay lại.
“Cậu tiêu hết 37 đồng! Ôn Noãn, cậu to gan thật đấy.”
“Ôn Kiến Thiết cho, không tiêu thì cũng cho Liễu Khê.”
Vừa nghe như vậy, Từ Yến bình tĩnh.
Mẹ kế kia của Ôn Noãn rất độc ác, các cô lớn lên cùng nhau, cô ấy cũng biết hết. Không ngờ lá gan của Tiểu Noãn to lên, dám phản kháng.
"Chỗ này của cậu có cả phiếu đồng hồ và phiếu xe đạp?”
Vẻ mặt Từ Yến khiếp sợ, Ôn Noãn cũng thấy ngoài ý muốn.
Đây là Ôn Kiến Thiết cho cô, một đống phiếu lớn, cô cũng không ngờ lại có thứ tốt như vậy.
Ôn Kiến Thiết quả nhiên thâm tàng bất lộ, mấy thứ này từ đâu mà có? Cô không nhịn được hoài nghi nhân phẩm của người bố này.
Cũng may, Ôn Kiến Thiết không tin Liễu Khê, ngược lại còn đưa cho cô!
Ôn Noãn cầm phiếu lên, đồng hồ xe đạp cô đã có, mấy cái phiếu này để sau này tính toán.
Sau đó, cô lại mua cho bản thân mười đôi găng tay, năm đôi giày vải quân đội, ba đôi giày xăng đan, một đôi dép lê.
Từ Yến nhìn mà đau đầu, cô nhóc này tiêu tiền mà không thèm tính toán.
Cô ấy một bên giúp đỡ cầm đồ vật, một bên tính toán. Cũng không phát hiện, Ôn Noãn cũng mua cho cô ấy một đôi giày vải quân đội, một đôi giày xăng đan.
Trừ cái này ra, Ôn Noãn còn mua ba bộ quần áo lao động, chuẩn bị để mặc lúc làm việc.
Cô cũng mua cho mình hai bộ quần áo thường ngày, quần yếm phối với sơ mi trắng, sơ mi trắng cổ lật với váy dài màu lam.
“Cái váy dài này, chúng ta mỗi người một cái.” Ôn Noãn nhìn chằm chằm chiếc váy dài màu lam nhạt, nói.
“Cái này của cậu màu sáng quá, tớ muốn cái váy hoa đó.”
Từ Yến khoa tay múa chân, hiển nhiên yêu thích váy hoa không buông tay.
Ôn Noãn:…… Thẩm mỹ, đúng là khác nhau.
Chờ đến khi tách ra, Từ Yến mới phát hiện trong túi của mình có nhiều đồ vật, nhìn hai đôi giày và đôi găng tay trước mắt, trong lòng Từ Yến ấm áp.
Quả nhiên, người Tiểu Noãn thích nhất chính là cô ấy.
Lúc này Ôn Noãn quay người lại, đi vào trong một cái hẻm nhỏ, đồ vật đột nhiên biến mất, người cũng thay đổi quần áo.
Cô ta nắm chặt tay, nhìn mụn vá trên giày của mình.
Ánh mắt khinh bỉ như vậy, cô ta chịu đủ rồi.
Cô ta nhớ tới cảnh trong mộng, cô ta và Phùng Cẩn Ngôn tu thành chính quả, cô ta cũng trở thành bà Phùng mà mọi người không trèo cao nổi.
Cô ta không biết giấc mộng kia là thật hay giả, nhưng cô ta rất rõ ràng, bản thân nhất định phải giữ chặt Phùng Cẩn Ngôn mới được.
Ôn Noãn cái gì cũng có, cô không thể nhường Phùng Cẩn Ngôn cho cô ta sao?
Cô ta không có cái gì hết, chỉ có Phùng Cẩn Ngôn!
Bạch Như xoay người lại khóc lóc chạy đi, cô ta biết Phùng Cẩn Ngôn nhất định sẽ đau lòng đuổi theo mình.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng Bạch Như, hơi bất ngờ, vừa rồi Ôn Noãn không gây chuyện với mình. Có phải vừa rồi cô đã khóc? Giống như khi còn nhỏ bị mình bắt nạt?
Anh ta lắc đầu vội vàng đuổi theo Bạch Như.
Đời này Bạch Như quá vất vả, cô ta nói không sai, anh ta chính là ánh sáng duy nhất trong đời cô ta.
Từ Yến nhìn Ôn Noãn, vốn tưởng rằng cô sẽ tổn thương buồn bã.
Nhưng mà căn bản không có! Lúc này Ôn Noãn chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn vặt, điên cuồng mua hàng, Từ Yến lập tức mê mang.
“Cậu không buồn sao?”
“Buồn cái gì?”
“Chuyện Bạch Như và Phùng Cẩn Ngôn, anh ta là vị hôn phu của cậu, nhưng lại đứng về phía người ngoài……”
“Yến Tử à, tớ và Phùng Cẩn Ngôn đã từ hôn. Cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông có hai cái chân chỗ nào cũng có.”
Từ Yến:……
“Thật tốt quá, Tiểu Noãn rốt cuộc cậu cũng thông suốt! Rất đáng mừng!”
“Đúng vậy, rất đáng mừng, về sau cứ để bọn họ tương thân tương ái đi! Chúng ta mặc kệ bọn họ. Chị gái bán hàng, em muốn mười cân kẹo Thỏ trắng!”
Người bán hàng ngây người, đây là con gái nhà ai, sao lại phá của như vậy.
“Cần phiếu đường.”
“Chị gái, em có, rất nhiều rất nhiều.”
Từ Yến sửng sốt, cậu có rất nhiều là có ý gì? Nhìn đống phiếu trong tay Ôn Noãn, Từ Yến cũng cảm thấy xót.
“Mẹ kế cậu cho? Không có khả năng!”
“Tất nhiên là không rồi, đây là tớ dựa vào năng lực kiếm được đó.”
Ôn Noãn cười, nghĩ đến phiếu trong nhà đều ở đây, tháng sau bọn họ phải ăn cỏ ăn trấu để sống, không nhịn được cười.
Mua, mua mua mua!
Không tiêu tiền và phiếu của mình, tại sao lại không mua!
Ôn Noãn mua mười cân bánh quy bơ, mười cân kẹo thỏ trắng, mười cân đường trắng, mười cân đường đỏ, năm cân bánh đậu xanh, năm cân bánh kem.
(TQ: 1 cân =½ kg)
Cuối cùng, dùng gần hết phiếu thực phẩm phụ, lúc này cô mới tính thu tay lại.
“Cậu tiêu hết 37 đồng! Ôn Noãn, cậu to gan thật đấy.”
“Ôn Kiến Thiết cho, không tiêu thì cũng cho Liễu Khê.”
Vừa nghe như vậy, Từ Yến bình tĩnh.
Mẹ kế kia của Ôn Noãn rất độc ác, các cô lớn lên cùng nhau, cô ấy cũng biết hết. Không ngờ lá gan của Tiểu Noãn to lên, dám phản kháng.
"Chỗ này của cậu có cả phiếu đồng hồ và phiếu xe đạp?”
Vẻ mặt Từ Yến khiếp sợ, Ôn Noãn cũng thấy ngoài ý muốn.
Đây là Ôn Kiến Thiết cho cô, một đống phiếu lớn, cô cũng không ngờ lại có thứ tốt như vậy.
Ôn Kiến Thiết quả nhiên thâm tàng bất lộ, mấy thứ này từ đâu mà có? Cô không nhịn được hoài nghi nhân phẩm của người bố này.
Cũng may, Ôn Kiến Thiết không tin Liễu Khê, ngược lại còn đưa cho cô!
Ôn Noãn cầm phiếu lên, đồng hồ xe đạp cô đã có, mấy cái phiếu này để sau này tính toán.
Sau đó, cô lại mua cho bản thân mười đôi găng tay, năm đôi giày vải quân đội, ba đôi giày xăng đan, một đôi dép lê.
Từ Yến nhìn mà đau đầu, cô nhóc này tiêu tiền mà không thèm tính toán.
Cô ấy một bên giúp đỡ cầm đồ vật, một bên tính toán. Cũng không phát hiện, Ôn Noãn cũng mua cho cô ấy một đôi giày vải quân đội, một đôi giày xăng đan.
Trừ cái này ra, Ôn Noãn còn mua ba bộ quần áo lao động, chuẩn bị để mặc lúc làm việc.
Cô cũng mua cho mình hai bộ quần áo thường ngày, quần yếm phối với sơ mi trắng, sơ mi trắng cổ lật với váy dài màu lam.
“Cái váy dài này, chúng ta mỗi người một cái.” Ôn Noãn nhìn chằm chằm chiếc váy dài màu lam nhạt, nói.
“Cái này của cậu màu sáng quá, tớ muốn cái váy hoa đó.”
Từ Yến khoa tay múa chân, hiển nhiên yêu thích váy hoa không buông tay.
Ôn Noãn:…… Thẩm mỹ, đúng là khác nhau.
Chờ đến khi tách ra, Từ Yến mới phát hiện trong túi của mình có nhiều đồ vật, nhìn hai đôi giày và đôi găng tay trước mắt, trong lòng Từ Yến ấm áp.
Quả nhiên, người Tiểu Noãn thích nhất chính là cô ấy.
Lúc này Ôn Noãn quay người lại, đi vào trong một cái hẻm nhỏ, đồ vật đột nhiên biến mất, người cũng thay đổi quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.