Xuyên Sách 70: Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Ôm Chặt Đùi Vai Ác
Chương 3: Không Gian (1)
Manh Quả Quả
30/06/2023
Liễu Khê, mẹ kế ác độc tiêu chuẩn.
Sau một năm Hà Vân rơi xuống không rõ tung tích, rất nhiều người nói Hà Vân đã chết, cho nên Ôn Kiến Thiết cưới Liễu Khê.
Một nữ công nhân tầm thường trở thành phu nhân xưởng trưởng, biết bao nhiêu người hâm mộ cũng có bấy nhiêu người đố kỵ.
Cho nên, lúc đầu Liễu Khê cũng cẩn trọng, sợ bị người ta tìm được nhược điểm.
Mãi đến khi bà ta sinh được một cặp thai long phượng, cảm thấy bản thân đã đứng vững gót chân.
Nhưng cũng không phải như thế, Ôn Kiến Thiết cũng kỳ quái, ông ta không thân cận với con của Liễu Khê, ngược lại còn yêu cầu nhất định phải chăm sóc tốt cho Ôn Noãn.
Sau khi ông ta cưới Liễu Khê đối xử với bà ta không nóng không lạnh, khiến Liễu Khê dồn tất cả oán hận lên người nguyên chủ.
Bà ta không dám đánh chửi Ôn Noãn, nhưng lại gây áp lực tinh thần cho cô ấy.
Không nói chuyện với cô ấy, bắt cô ấy ở trong phòng một mình không được ra ngoài, cứ dạy dỗ như vậy từ nhỏ, khiến cô ấy đường đường là một bạch phú mỹ bị nuôi phế đi.
Ôn Noãn đã từng vâng vâng dạ dạ, rất tự ti, mỗi lần nhìn thấy Liễu Khê thì cô ấy rất sợ hãi.
“Vừa rồi bà đứng ở ngoài cửa?” Ôn Noãn hỏi như vậy, ánh mắt Liễu Khê lập loè.
“Không có, dì tình cờ nghe được. Tiểu Noãn, con hồ đồ quá! Đây là chuyện hôn nhân do mẹ con đặt ra đó.”
“Dưa hái xanh không ngọt.”
“Vậy cũng không được, hôn sự này con không thể làm chủ.”
Liễu Khê sốt ruột, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm khắc.
Bà ta hận không thể khiến cả đời Ôn Noãn phải chịu khổ, vĩnh viễn bị đạp dưới chân, bà ta hận không thể lấy việc hôn nhân tốt đẹp với nhà họ Phùng cho con bà ta.
Nhưng Ôn Kiến Thiết đã cảnh cáo bà ta, không được động vào chuyện hôn nhân với nhà họ Phùng, nếu dám phá bà ta sẽ phải cút ra khỏi nhà họ Ôn.
Bà ta không hiểu tại sao nhất định phải là Ôn Noãn?
“Vậy bà nói, ai có thể làm chủ?” Ôn Noãn hỏi.
“Tất nhiên là bố cháu, chuyện này không được bố cháu gật đầu thì không ai được hủy!”
Nghe thấy lời này, Ôn Noãn cảm thấy rất mệt.
Mẹ kế ngoan độc, bố ruột thật sự sẽ quan tâm nguyên chủ sao?
Không biết vì sao mà Ôn Kiến Thiết rất kiên trì với cuộc hôn nhân này. Ông ta và Phùng Quang Tông không phải tình địch sao?
Thay đổi tim Ôn Noãn đột nhiên có cảm giác nguy cơ, dường như lựa chọn xuống nông thôn cũng không phải quá tệ.
Nhất định phải từ hôn, nhưng không thể làm căng, dù sao bây giờ cô cũng chưa có biện pháp tốt, chỉ đành để bọn họ thả lỏng cảnh giác rồi nói.
“Tôi sẽ nói với bố, chúng ta không nên cưỡng cầu.” Ôn Noãn nhéo đùi, nước mắt lấp lánh, vẻ mặt tủi thân.
Sắc mặt của Liễu Khê càng ngày càng khó coi. Cái cảnh phải làm mẹ hiền khiến bà ta khó chịu, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
“Tiểu Noãn, bố con và dì sẽ làm chống lưng cho con, dì tin, ngài Phùng chắc chắn cũng nghĩ như vậy!”
“Hừ! Liễu Khê cô cho cô là cái thá gì! Cô chỉ là mẹ kế, chỗ này không có chuyện của cô!”
“Chị Khâu, chuyện này em và chị đều không thể làm chủ.”
“Cút, ai là chị cô, đừng dát vàng lên mặt mình.”
Ôn Noãn nhìn Liễu Khê đen mặt, trong lòng rất thống khoái, người đàn bà đanh đá xé lão bạch liên, người đàn bà đanh đá thắng.
“Nói năng cẩn thận, chúng ta đi!” Khâu Hồng Anh nắm lấy tay con trai muốn đi, mà lúc này Ôn Noãn lại mở miệng lần nữa.
“Phùng Cẩn Ngôn, anh chờ đã.”
Nghe Ôn Noãn nói như vậy, Khâu Hồng Anh muốn chửi bậy, không phải nó hối hận rồi chứ?
“Ôn Noãn, cô muốn làm cái gì? Không phải cô hối hận rồi chứ! Tôi nói cho cô biết, hối hận cũng muộn rồi.”
“Yên tâm đi, tôi không hối hận, chỉ cần đưa tiền, tất cả đều dễ thương lượng. Tôi muốn lấy lại tín vật đính hôn.”
Sau một năm Hà Vân rơi xuống không rõ tung tích, rất nhiều người nói Hà Vân đã chết, cho nên Ôn Kiến Thiết cưới Liễu Khê.
Một nữ công nhân tầm thường trở thành phu nhân xưởng trưởng, biết bao nhiêu người hâm mộ cũng có bấy nhiêu người đố kỵ.
Cho nên, lúc đầu Liễu Khê cũng cẩn trọng, sợ bị người ta tìm được nhược điểm.
Mãi đến khi bà ta sinh được một cặp thai long phượng, cảm thấy bản thân đã đứng vững gót chân.
Nhưng cũng không phải như thế, Ôn Kiến Thiết cũng kỳ quái, ông ta không thân cận với con của Liễu Khê, ngược lại còn yêu cầu nhất định phải chăm sóc tốt cho Ôn Noãn.
Sau khi ông ta cưới Liễu Khê đối xử với bà ta không nóng không lạnh, khiến Liễu Khê dồn tất cả oán hận lên người nguyên chủ.
Bà ta không dám đánh chửi Ôn Noãn, nhưng lại gây áp lực tinh thần cho cô ấy.
Không nói chuyện với cô ấy, bắt cô ấy ở trong phòng một mình không được ra ngoài, cứ dạy dỗ như vậy từ nhỏ, khiến cô ấy đường đường là một bạch phú mỹ bị nuôi phế đi.
Ôn Noãn đã từng vâng vâng dạ dạ, rất tự ti, mỗi lần nhìn thấy Liễu Khê thì cô ấy rất sợ hãi.
“Vừa rồi bà đứng ở ngoài cửa?” Ôn Noãn hỏi như vậy, ánh mắt Liễu Khê lập loè.
“Không có, dì tình cờ nghe được. Tiểu Noãn, con hồ đồ quá! Đây là chuyện hôn nhân do mẹ con đặt ra đó.”
“Dưa hái xanh không ngọt.”
“Vậy cũng không được, hôn sự này con không thể làm chủ.”
Liễu Khê sốt ruột, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm khắc.
Bà ta hận không thể khiến cả đời Ôn Noãn phải chịu khổ, vĩnh viễn bị đạp dưới chân, bà ta hận không thể lấy việc hôn nhân tốt đẹp với nhà họ Phùng cho con bà ta.
Nhưng Ôn Kiến Thiết đã cảnh cáo bà ta, không được động vào chuyện hôn nhân với nhà họ Phùng, nếu dám phá bà ta sẽ phải cút ra khỏi nhà họ Ôn.
Bà ta không hiểu tại sao nhất định phải là Ôn Noãn?
“Vậy bà nói, ai có thể làm chủ?” Ôn Noãn hỏi.
“Tất nhiên là bố cháu, chuyện này không được bố cháu gật đầu thì không ai được hủy!”
Nghe thấy lời này, Ôn Noãn cảm thấy rất mệt.
Mẹ kế ngoan độc, bố ruột thật sự sẽ quan tâm nguyên chủ sao?
Không biết vì sao mà Ôn Kiến Thiết rất kiên trì với cuộc hôn nhân này. Ông ta và Phùng Quang Tông không phải tình địch sao?
Thay đổi tim Ôn Noãn đột nhiên có cảm giác nguy cơ, dường như lựa chọn xuống nông thôn cũng không phải quá tệ.
Nhất định phải từ hôn, nhưng không thể làm căng, dù sao bây giờ cô cũng chưa có biện pháp tốt, chỉ đành để bọn họ thả lỏng cảnh giác rồi nói.
“Tôi sẽ nói với bố, chúng ta không nên cưỡng cầu.” Ôn Noãn nhéo đùi, nước mắt lấp lánh, vẻ mặt tủi thân.
Sắc mặt của Liễu Khê càng ngày càng khó coi. Cái cảnh phải làm mẹ hiền khiến bà ta khó chịu, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
“Tiểu Noãn, bố con và dì sẽ làm chống lưng cho con, dì tin, ngài Phùng chắc chắn cũng nghĩ như vậy!”
“Hừ! Liễu Khê cô cho cô là cái thá gì! Cô chỉ là mẹ kế, chỗ này không có chuyện của cô!”
“Chị Khâu, chuyện này em và chị đều không thể làm chủ.”
“Cút, ai là chị cô, đừng dát vàng lên mặt mình.”
Ôn Noãn nhìn Liễu Khê đen mặt, trong lòng rất thống khoái, người đàn bà đanh đá xé lão bạch liên, người đàn bà đanh đá thắng.
“Nói năng cẩn thận, chúng ta đi!” Khâu Hồng Anh nắm lấy tay con trai muốn đi, mà lúc này Ôn Noãn lại mở miệng lần nữa.
“Phùng Cẩn Ngôn, anh chờ đã.”
Nghe Ôn Noãn nói như vậy, Khâu Hồng Anh muốn chửi bậy, không phải nó hối hận rồi chứ?
“Ôn Noãn, cô muốn làm cái gì? Không phải cô hối hận rồi chứ! Tôi nói cho cô biết, hối hận cũng muộn rồi.”
“Yên tâm đi, tôi không hối hận, chỉ cần đưa tiền, tất cả đều dễ thương lượng. Tôi muốn lấy lại tín vật đính hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.