Xuyên Sách 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Từ Chối Cạnh Tranh Vô Nghĩa
Chương 42: Lễ Hỏi
Điềm Cao Miêu Miêu
08/01/2024
Kết quả cuối cùng chính là Quý Duy Thanh không chịu nổi thầy mình đeo bám hỏi han, bất đắc dĩ mở ngăn kéo ra.
Trưởng khoa lại trút hơn phân nửa trà vào cốc, cười tít cả mắt.
“Đúng rồi, cô của cậu nhờ tôi hỏi cậu là khi nào cùng ăn một bữa cơm đi, bà ấy cứ tò mò kéo tôi hỏi tới hỏi lui, tôi nói tôi cũng chưa gặp bao giờ.”
Động tác của Quý Duy Thanh khựng lại, “Về nhà em sẽ bàn lại với cô ấy ạ.”
Trưởng khoa cười hớn hở: “Lạ thế, cậu mà cũng nói ra được lời thế này à, nhà cậu có biết chuyện cậu kết hôn không?”
Cậu học trò này của ông, khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quái gở, ít khi liên lạc với người nhà.
“Bọn họ không biết, em định hôm nào được nghỉ sẽ đưa cô ấy về gặp họ.”
Trưởng khoa không biết nói gì cho phải.
“Vậy cậu lấy con gái nhà người ta, đã chuẩn bị lễ hỏi các thứ chưa?”
Quý Duy Thanh ngơ ngác: “Lễ hỏi gì cơ?”
Trưởng khoa thật sự không biết phải nói Quý Duy Thanh thế nào cho phải.
“Thì tặng đồ ấy! Cậu cưới con nhà người ta mà lễ hỏi cũng không có, sao cậu lại cưới được hay thế!”
Quý Duy Thanh thành thật kể lại mọi chuyện, không ai nói cho anh biết kết hôn phải chuẩn bị lễ hỏi cả.
Trưởng khoa lập tức cảm thấy đau đầu: “Đúng thật là, haiz.”
“Bây giờ thanh niên kết hôn, nhà nào có điều kiện đều tặng tủ lạnh, máy giặt với tivi.
Nếu không được thì hạ tiêu chuẩn xuống tặng xe đạp, máy may, đồng hồ với radio.
Cậu nói cậu đi, điều kiện của bản thân cậu không kém, tiền lương mỗi tháng cũng chẳng có chỗ mà tiêu, kiểu gì cũng phải tặng đồ cho người ta chứ!”
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao mấy đối tượng mà hiệu trưởng giới thiệu đi xem mắt Quý Duy Thanh đều bị chọc giận bỏ về rồi.
Ông cũng sắp bị chọc cho tức chết rồi đây.
“Không phải thầy muốn nói cậu, cậu cưới con nhà người ta về mà thật sự không cho được cái gì à?
Cô của cậu cứ chê tôi khô khan, bây giờ tôi cảm thấy cậu còn khô khan hơn cả tôi.”
Lần đầu tiên Quý Duy Thanh bất lực chịu chết như thế ở trước mặt thầy mình:
“Tiền lương của em đều giao hết cho cô ấy quản lý, radio, tivi với tủ lạnh trong nhà cũng có sẵn rồi.”
Lúc này huyết áp của trưởng khoa mới hạ xuống.
Ông cố gắng khuyên bảo:
“Chuyện tiền nong xem như thôi. Cậu xem, từ khi kết hôn tới nay cái gì cậu cũng không hiểu.
Bình thường đều tranh thủ mua bổ sung máy may, máy giặt các thứ cho người ta, còn phải gửi ít đồ biếu nhà mẹ vợ, đừng có tiếc nhé.
Cô ấy ngàn dặm xa xôi tới đây kết hôn với cậu, một mình giúp cậu chăm sóc hai đứa con, không phải vú em cậu thuê về làm việc.”
Trưởng khoa lại trút hơn phân nửa trà vào cốc, cười tít cả mắt.
“Đúng rồi, cô của cậu nhờ tôi hỏi cậu là khi nào cùng ăn một bữa cơm đi, bà ấy cứ tò mò kéo tôi hỏi tới hỏi lui, tôi nói tôi cũng chưa gặp bao giờ.”
Động tác của Quý Duy Thanh khựng lại, “Về nhà em sẽ bàn lại với cô ấy ạ.”
Trưởng khoa cười hớn hở: “Lạ thế, cậu mà cũng nói ra được lời thế này à, nhà cậu có biết chuyện cậu kết hôn không?”
Cậu học trò này của ông, khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quái gở, ít khi liên lạc với người nhà.
“Bọn họ không biết, em định hôm nào được nghỉ sẽ đưa cô ấy về gặp họ.”
Trưởng khoa không biết nói gì cho phải.
“Vậy cậu lấy con gái nhà người ta, đã chuẩn bị lễ hỏi các thứ chưa?”
Quý Duy Thanh ngơ ngác: “Lễ hỏi gì cơ?”
Trưởng khoa thật sự không biết phải nói Quý Duy Thanh thế nào cho phải.
“Thì tặng đồ ấy! Cậu cưới con nhà người ta mà lễ hỏi cũng không có, sao cậu lại cưới được hay thế!”
Quý Duy Thanh thành thật kể lại mọi chuyện, không ai nói cho anh biết kết hôn phải chuẩn bị lễ hỏi cả.
Trưởng khoa lập tức cảm thấy đau đầu: “Đúng thật là, haiz.”
“Bây giờ thanh niên kết hôn, nhà nào có điều kiện đều tặng tủ lạnh, máy giặt với tivi.
Nếu không được thì hạ tiêu chuẩn xuống tặng xe đạp, máy may, đồng hồ với radio.
Cậu nói cậu đi, điều kiện của bản thân cậu không kém, tiền lương mỗi tháng cũng chẳng có chỗ mà tiêu, kiểu gì cũng phải tặng đồ cho người ta chứ!”
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao mấy đối tượng mà hiệu trưởng giới thiệu đi xem mắt Quý Duy Thanh đều bị chọc giận bỏ về rồi.
Ông cũng sắp bị chọc cho tức chết rồi đây.
“Không phải thầy muốn nói cậu, cậu cưới con nhà người ta về mà thật sự không cho được cái gì à?
Cô của cậu cứ chê tôi khô khan, bây giờ tôi cảm thấy cậu còn khô khan hơn cả tôi.”
Lần đầu tiên Quý Duy Thanh bất lực chịu chết như thế ở trước mặt thầy mình:
“Tiền lương của em đều giao hết cho cô ấy quản lý, radio, tivi với tủ lạnh trong nhà cũng có sẵn rồi.”
Lúc này huyết áp của trưởng khoa mới hạ xuống.
Ông cố gắng khuyên bảo:
“Chuyện tiền nong xem như thôi. Cậu xem, từ khi kết hôn tới nay cái gì cậu cũng không hiểu.
Bình thường đều tranh thủ mua bổ sung máy may, máy giặt các thứ cho người ta, còn phải gửi ít đồ biếu nhà mẹ vợ, đừng có tiếc nhé.
Cô ấy ngàn dặm xa xôi tới đây kết hôn với cậu, một mình giúp cậu chăm sóc hai đứa con, không phải vú em cậu thuê về làm việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.