Xuyên Sách 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Từ Chối Cạnh Tranh Vô Nghĩa
Chương 29: Quý Dương Và Quý Nguyên
Điềm Cao Miêu Miêu
06/01/2024
Tống Thời Hạ chỉ rót rượu táo và rượu dâu vào, dùng rượu trắng để ngâm với trái cây, không có nguy cơ khi ủ rượu.
Ngâm rượu chỉ giải quyết được một phần hoa quả, còn lại chỉ có thể hái xuống, phơi khô để làm thành đồ ăn vặt mà thôi.
Cô đúng là khó khăn mà, hoa quả chín nhanh như thế, chẳng lẽ cô phải chặt cây đi à?
Hoa quả vừa chín tới là ngon nhất, tiếc là chỉ có thể ăn một mình, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Cô chỉ chừa lại một bình rượu táo với rượu dâu tằm, cây dâu tằm rất thông thường, mùa này cũng là mùa dâu tằm.
Cô thấy trong trường học có dâu tằm, chẳng qua là quả hơi nhỏ nên không ai chịu hái.
Tống Thời Hạ đột nhiên nảy ra một ý, cô có thể dời mấy gốc cây ăn quả ra sân.
Dù sao sân nhà cũng lớn như thế, có thể trồng ngay bên vách tường, sau này muốn hái quả cũng dễ dàng hơn.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy ý tưởng này rất khả thi, chỉ cần có người phối hợp là được.
Nhà cửa đã dọn dẹp sạch sẽ, Tống Thời Hạ hát nghêu ngao quay về phòng ngủ trưa, không ngờ lại ngủ thẳng tới tối mịt.
Cô loáng thoáng nghe thấy có người nói chuyện dưới lầu, chờ cô đi xuống, trong phòng khách đã có thêm hai cậu bé trông cực kỳ giống nhau.
Nếu cô đoán không lầm, đây chính là hai bé con cô phải chăm sóc.
Bé con đáng yêu quá đi mất, muốn véo má ghê.
Quý Dương vô thức kéo em trai ra bảo vệ ở sau lưng.
Tống Thời Hạ nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Quý Duy Thanh đâu.
“Hai đứa tới đây bằng cách nào thế?”
Quý Dương nghiêm mặt đáp: “Là chú Tiểu Lý lái xe đón bọn cháu tới đây.”
Hóa ra không phải Quý Duy Thanh đã về, nhưng sao không báo cho cô biết một tiếng chứ?
Cô đi tới trước mặt hai đứa bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Mấy đứa có đói bụng không?”
Quý Dương đang muốn nói không đói, bác nói không thể ăn đồ người lạ cho.
Quý Nguyên sau lưng lại dẩu môi nói: “Anh ơi, em đói.”
Bụng của Quý Dương cũng réo lên kháng nghị.
Tống Thời Hạ mỉm cười.
“Hai đứa ngồi chơi một lát nhé, để dì đi nấu cho hai đứa một bát canh trứng.”
Hai đứa bé mỗi đứa đeo một chiếc cặp sách nhỏ, không mang theo thứ gì khác, xem ra thường xuyên bị đưa tới nhà họ hàng.
Chẳng trách Quý Duy Thanh lại đi xem mắt.
Quý Dương và em trai tay trong tay đi lên lầu, mãi cho tới khi đi vào phòng, cậu bé mới thả lỏng.
Quý Nguyên cắn ngón tay: “Anh ơi, mẹ mới nhìn không giống người xấu.”
Quý Dương vỗ tay em trai:
“Bác nói, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, mới gặp có một lần, sao em biết dì ấy là người tốt.”
Quý Nguyên ấm ức xoa mu bàn tay: “Dì ấy nấu cơm cho mình, còn cười với em, em muốn có mẹ mới.”
Ngâm rượu chỉ giải quyết được một phần hoa quả, còn lại chỉ có thể hái xuống, phơi khô để làm thành đồ ăn vặt mà thôi.
Cô đúng là khó khăn mà, hoa quả chín nhanh như thế, chẳng lẽ cô phải chặt cây đi à?
Hoa quả vừa chín tới là ngon nhất, tiếc là chỉ có thể ăn một mình, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Cô chỉ chừa lại một bình rượu táo với rượu dâu tằm, cây dâu tằm rất thông thường, mùa này cũng là mùa dâu tằm.
Cô thấy trong trường học có dâu tằm, chẳng qua là quả hơi nhỏ nên không ai chịu hái.
Tống Thời Hạ đột nhiên nảy ra một ý, cô có thể dời mấy gốc cây ăn quả ra sân.
Dù sao sân nhà cũng lớn như thế, có thể trồng ngay bên vách tường, sau này muốn hái quả cũng dễ dàng hơn.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy ý tưởng này rất khả thi, chỉ cần có người phối hợp là được.
Nhà cửa đã dọn dẹp sạch sẽ, Tống Thời Hạ hát nghêu ngao quay về phòng ngủ trưa, không ngờ lại ngủ thẳng tới tối mịt.
Cô loáng thoáng nghe thấy có người nói chuyện dưới lầu, chờ cô đi xuống, trong phòng khách đã có thêm hai cậu bé trông cực kỳ giống nhau.
Nếu cô đoán không lầm, đây chính là hai bé con cô phải chăm sóc.
Bé con đáng yêu quá đi mất, muốn véo má ghê.
Quý Dương vô thức kéo em trai ra bảo vệ ở sau lưng.
Tống Thời Hạ nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Quý Duy Thanh đâu.
“Hai đứa tới đây bằng cách nào thế?”
Quý Dương nghiêm mặt đáp: “Là chú Tiểu Lý lái xe đón bọn cháu tới đây.”
Hóa ra không phải Quý Duy Thanh đã về, nhưng sao không báo cho cô biết một tiếng chứ?
Cô đi tới trước mặt hai đứa bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Mấy đứa có đói bụng không?”
Quý Dương đang muốn nói không đói, bác nói không thể ăn đồ người lạ cho.
Quý Nguyên sau lưng lại dẩu môi nói: “Anh ơi, em đói.”
Bụng của Quý Dương cũng réo lên kháng nghị.
Tống Thời Hạ mỉm cười.
“Hai đứa ngồi chơi một lát nhé, để dì đi nấu cho hai đứa một bát canh trứng.”
Hai đứa bé mỗi đứa đeo một chiếc cặp sách nhỏ, không mang theo thứ gì khác, xem ra thường xuyên bị đưa tới nhà họ hàng.
Chẳng trách Quý Duy Thanh lại đi xem mắt.
Quý Dương và em trai tay trong tay đi lên lầu, mãi cho tới khi đi vào phòng, cậu bé mới thả lỏng.
Quý Nguyên cắn ngón tay: “Anh ơi, mẹ mới nhìn không giống người xấu.”
Quý Dương vỗ tay em trai:
“Bác nói, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, mới gặp có một lần, sao em biết dì ấy là người tốt.”
Quý Nguyên ấm ức xoa mu bàn tay: “Dì ấy nấu cơm cho mình, còn cười với em, em muốn có mẹ mới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.