[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 27
Đường Quả Phấn Phấn
09/10/2024
Hàn Sở rũ mắt nhìn bàn ăn, trong hai bát của hai tì nữ còn có thịt kho, cùng dùng bữa với tì nữ…
Hắn thản nhiên liếc nhìn Sơ Tửu Tửu, vòng qua nàng, đi thẳng về hướng chủ vị.
“Huệ tần, thấy chưa?” Hắn ngồi xuống, giọng nói lười biếng vang vọng trong điện lạnh lẽo.
Huệ tần vội vàng hành lễ: “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp… thấy rồi.” Nàng ta lần thứ hai bị Nhu tần chơi đùa, mỗi lần đều là ác nhân khởi đầu, thiện nhân kết thúc, không cần phải nói nàng ta cảm thấy vô cùng bối rối.
Hàn Sở nhẹ nhàng gõ tay xuống tay vịn, yết hầu chuyển động: “Nhu tần, tại sao lại dẫn tì nữ của Huệ tần về Lệ Phương điện?”
Khi ánh mắt hắn quét qua người, Sơ Tửu Tửu như bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo, nàng hắng hắng họng.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp thấy tì nữ của Huệ tần quá gầy gò xanh xao, nên mới dẫn về điện mời nàng ta dùng bữa, dù sao Hoàng thượng trị vì thiên hạ, tiết kiệm yêu dân, công bằng nghiêm khắc, khiến dân chúng được no ấm, an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng ân trạch khắp thiên hạ.”
Sơ Tửu Tửu nói như thể miệng đã bôi mật, hết lời ca ngợi, làm Lý công công nghe đến choáng váng, dù sự thật là như vậy, nhưng nàng cũng quá biết cách vuốt m.ô.n.g nga.
Một đám phi tần ngay lập tức hành lễ, đồng thanh: “Hoàng thượng ân trạch khắp thiên hạ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sơ Tửu Tửu bị âm thanh phía sau làm giật mình, vội vàng cũng hành lễ theo.
Hàn Sở: “…” Không khỏi xoa mi tâm.
[Dù sao thì, người ta có xấu xa, nhưng thống trị thiên hạ thì không có gì để nói, vào thời khắc ngồi lên ngai vàng, văn võ bá quan không ai nghĩ rằng thiên hạ trong tay hắn lại phất lên như vậy, không ai không phục.]
Mỗi bước mỗi xa
Tiếng lòng của nàng rơi xuống đất, những phi tần phía sau biểu cảm hoảng loạn vạn phần, đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Lý công công cũng vội vàng quỳ theo, Nhu tần thật sự gan lớn…
Sơ Tửu Tửu không hiểu gì, quay đầu lại: “?”
[Sao bọn họ lại sợ hãi như vậy chứ?]
Đám phi tần: Còn không phải vì ngươi sao! Chuyện này mà ngươi cũng dám nhắc!
Hàn Sở biểu cảm lãnh đạm, không biểu lộ vui buồn, làm Lý công công không dám ngẩng đầu lên.
Nam nhân lặng lẽ nhìn Sơ Tửu Tửu với vẻ mặt rõ ràng không hiểu, sát khí như rắn độc thấm vào xương tủy, rồi lại như thủy triều rút đi.
Sơ Tửu Tửu không biết mình lại tránh được một kiếp nạn, vẫn đang ngơ ngác gãi đầu.
Hàn Sở lạnh lùng hỏi tì nữ đang quỳ dưới đất run rẩy: “Tì nữ của Huệ tần, lời Nhu tần nói có phải sự thật không?”
Tì nữ Tiểu Hiểu bị Huệ tần đá nhẹ một cái, Tiểu Hiểu không chần chừ, nàng ta biết trở về Vũ Hoa điện thì cũng không sống lâu đâu, không muốn vu oan cho Nhu tần.
“Hồi… Hồi Hoàng thượng, lời Nhu tần nương nương… là thật.”
Huệ tần tức điên lên, nhưng không dám thể hiện trước mặt Hoàng thượng, mặc dù ra hiệu cho Tiểu Hiểu nói dối, sẽ phạm tội khi quân, nếu bị phát hiện, c.h.ế.t cũng chỉ là tì nữ, không liên lụy đến nàng ta.
Cú đá đó, đám phi tần phía sau đều nhìn thấy, nhưng không ai dám nhúng tay vào chuyện này.
Sơ Tửu Tửu tự nhiên cũng thấy rõ, nhíu mày, nàng có thể đoán được, tì nữ của Huệ tần trở về Vũ Hoa điện, chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, nhìn nàng ta gầy gò, có lẽ Huệ tần không mấy mặn mà với người tì nữ này.
Việc này… vì nàng mà ra, trong lòng nàng cảm thấy rất áy náy, mặc dù nàng không bạc đãi tì nữ này, nhưng nếu nàng ta bị phạt, thì tính chất cũng giống nhau.
“Hoàng thượng, thần thiếp cả gan khẩn cầu Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu rũ mi mắt như cánh quạt, váy màu nước phượng hồng ôm sát cơ thể, kiều mị như không xương, nàng từ từ hành lễ.
Hàn Sở lặng lẽ nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: “Có chuyện gì?”
“Thần thiếp rất thích tì nữ của Huệ tần, không biết Huệ tần có thể nhường thứ yêu thích lại hay không.” Nàng biết điều này rất đường đột, nhưng để bảo vệ tì nữ này không bị tổn thương, chỉ có thể thử xem.
Tiểu Hiểu không thể tin vào mắt mình, tim đập thình thịch, có thể thoát khỏi Vũ Hoa điện, đây là giấc mơ mà mình chưa từng dám mơ…
Huệ tần làm sao có thể đồng ý, nàng ta đang nén giận chờ về điện để dạy dỗ Tiểu Hiểu, cho dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trong điện của mình.
Huệ tần vừa định từ chối, một giọng nói lạnh lùng chậm rãi cắt ngang nàng ta.
Hàn Sở liếc nhìn tì nữ đang quỳ dưới đất co ro lại, mặt mày vàng vọt: “Trẫm thay Huệ tần đồng ý.”
Huệ tần không còn cách nào khác, đành phải hành lễ đáp ứng.
Hàn Sở như nói một câu bâng quơ: “Huệ tần, nàng ăn nhiều, một tì nữ thiếp thân là đủ.”
Huệ tần lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi! Hoàng thượng!”
Hàn Sở sắc mặt như băng giá, đứng dậy đi ra ngoài điện.
“Thần thiếp/Tần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
Hình bóng của hắn biến mất trong Lệ Phương điện, không khí mới thả lỏng.
Huệ tần tức giận cực kỳ, từ trên đất đứng dậy trừng mắt nhìn Sơ Tửu Tửu, tức đến mức không chịu nổi!
Sơ Tửu Tửu cảm thấy chột dạ nhìn quanh, không dám đối diện với nàng ta.
Cảnh tượng này khiến Hân mỹ nhân không nhịn được mà bật cười, thật sự rất thú vị.
Hắn thản nhiên liếc nhìn Sơ Tửu Tửu, vòng qua nàng, đi thẳng về hướng chủ vị.
“Huệ tần, thấy chưa?” Hắn ngồi xuống, giọng nói lười biếng vang vọng trong điện lạnh lẽo.
Huệ tần vội vàng hành lễ: “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp… thấy rồi.” Nàng ta lần thứ hai bị Nhu tần chơi đùa, mỗi lần đều là ác nhân khởi đầu, thiện nhân kết thúc, không cần phải nói nàng ta cảm thấy vô cùng bối rối.
Hàn Sở nhẹ nhàng gõ tay xuống tay vịn, yết hầu chuyển động: “Nhu tần, tại sao lại dẫn tì nữ của Huệ tần về Lệ Phương điện?”
Khi ánh mắt hắn quét qua người, Sơ Tửu Tửu như bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo, nàng hắng hắng họng.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp thấy tì nữ của Huệ tần quá gầy gò xanh xao, nên mới dẫn về điện mời nàng ta dùng bữa, dù sao Hoàng thượng trị vì thiên hạ, tiết kiệm yêu dân, công bằng nghiêm khắc, khiến dân chúng được no ấm, an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng ân trạch khắp thiên hạ.”
Sơ Tửu Tửu nói như thể miệng đã bôi mật, hết lời ca ngợi, làm Lý công công nghe đến choáng váng, dù sự thật là như vậy, nhưng nàng cũng quá biết cách vuốt m.ô.n.g nga.
Một đám phi tần ngay lập tức hành lễ, đồng thanh: “Hoàng thượng ân trạch khắp thiên hạ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sơ Tửu Tửu bị âm thanh phía sau làm giật mình, vội vàng cũng hành lễ theo.
Hàn Sở: “…” Không khỏi xoa mi tâm.
[Dù sao thì, người ta có xấu xa, nhưng thống trị thiên hạ thì không có gì để nói, vào thời khắc ngồi lên ngai vàng, văn võ bá quan không ai nghĩ rằng thiên hạ trong tay hắn lại phất lên như vậy, không ai không phục.]
Mỗi bước mỗi xa
Tiếng lòng của nàng rơi xuống đất, những phi tần phía sau biểu cảm hoảng loạn vạn phần, đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Lý công công cũng vội vàng quỳ theo, Nhu tần thật sự gan lớn…
Sơ Tửu Tửu không hiểu gì, quay đầu lại: “?”
[Sao bọn họ lại sợ hãi như vậy chứ?]
Đám phi tần: Còn không phải vì ngươi sao! Chuyện này mà ngươi cũng dám nhắc!
Hàn Sở biểu cảm lãnh đạm, không biểu lộ vui buồn, làm Lý công công không dám ngẩng đầu lên.
Nam nhân lặng lẽ nhìn Sơ Tửu Tửu với vẻ mặt rõ ràng không hiểu, sát khí như rắn độc thấm vào xương tủy, rồi lại như thủy triều rút đi.
Sơ Tửu Tửu không biết mình lại tránh được một kiếp nạn, vẫn đang ngơ ngác gãi đầu.
Hàn Sở lạnh lùng hỏi tì nữ đang quỳ dưới đất run rẩy: “Tì nữ của Huệ tần, lời Nhu tần nói có phải sự thật không?”
Tì nữ Tiểu Hiểu bị Huệ tần đá nhẹ một cái, Tiểu Hiểu không chần chừ, nàng ta biết trở về Vũ Hoa điện thì cũng không sống lâu đâu, không muốn vu oan cho Nhu tần.
“Hồi… Hồi Hoàng thượng, lời Nhu tần nương nương… là thật.”
Huệ tần tức điên lên, nhưng không dám thể hiện trước mặt Hoàng thượng, mặc dù ra hiệu cho Tiểu Hiểu nói dối, sẽ phạm tội khi quân, nếu bị phát hiện, c.h.ế.t cũng chỉ là tì nữ, không liên lụy đến nàng ta.
Cú đá đó, đám phi tần phía sau đều nhìn thấy, nhưng không ai dám nhúng tay vào chuyện này.
Sơ Tửu Tửu tự nhiên cũng thấy rõ, nhíu mày, nàng có thể đoán được, tì nữ của Huệ tần trở về Vũ Hoa điện, chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, nhìn nàng ta gầy gò, có lẽ Huệ tần không mấy mặn mà với người tì nữ này.
Việc này… vì nàng mà ra, trong lòng nàng cảm thấy rất áy náy, mặc dù nàng không bạc đãi tì nữ này, nhưng nếu nàng ta bị phạt, thì tính chất cũng giống nhau.
“Hoàng thượng, thần thiếp cả gan khẩn cầu Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu rũ mi mắt như cánh quạt, váy màu nước phượng hồng ôm sát cơ thể, kiều mị như không xương, nàng từ từ hành lễ.
Hàn Sở lặng lẽ nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: “Có chuyện gì?”
“Thần thiếp rất thích tì nữ của Huệ tần, không biết Huệ tần có thể nhường thứ yêu thích lại hay không.” Nàng biết điều này rất đường đột, nhưng để bảo vệ tì nữ này không bị tổn thương, chỉ có thể thử xem.
Tiểu Hiểu không thể tin vào mắt mình, tim đập thình thịch, có thể thoát khỏi Vũ Hoa điện, đây là giấc mơ mà mình chưa từng dám mơ…
Huệ tần làm sao có thể đồng ý, nàng ta đang nén giận chờ về điện để dạy dỗ Tiểu Hiểu, cho dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trong điện của mình.
Huệ tần vừa định từ chối, một giọng nói lạnh lùng chậm rãi cắt ngang nàng ta.
Hàn Sở liếc nhìn tì nữ đang quỳ dưới đất co ro lại, mặt mày vàng vọt: “Trẫm thay Huệ tần đồng ý.”
Huệ tần không còn cách nào khác, đành phải hành lễ đáp ứng.
Hàn Sở như nói một câu bâng quơ: “Huệ tần, nàng ăn nhiều, một tì nữ thiếp thân là đủ.”
Huệ tần lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi! Hoàng thượng!”
Hàn Sở sắc mặt như băng giá, đứng dậy đi ra ngoài điện.
“Thần thiếp/Tần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
Hình bóng của hắn biến mất trong Lệ Phương điện, không khí mới thả lỏng.
Huệ tần tức giận cực kỳ, từ trên đất đứng dậy trừng mắt nhìn Sơ Tửu Tửu, tức đến mức không chịu nổi!
Sơ Tửu Tửu cảm thấy chột dạ nhìn quanh, không dám đối diện với nàng ta.
Cảnh tượng này khiến Hân mỹ nhân không nhịn được mà bật cười, thật sự rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.