[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 43
Đường Quả Phấn Phấn
09/10/2024
Sơ Tửu Tửu không thể ngờ, vừa rời khỏi cung điện có “bí mật”, giờ thì hay rồi, lại tiến vào hang cọp.
Phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy với đại phản diện, không biết ngày nào đó hắn không vừa mắt mình, đem mình đi g.i.ế.c thì làm sao?
Nhưng thực tế đang hiện ra trước mắt, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu đành phải chuyển đến Hoa Khê điện, Hoa Khê điện khác xa một trời một vực với Lệ Phương điện.
Trong Hoa Khê điện, trong sân hương hoa ngào ngạt bốn phía, để vào điện phải đi qua một cây cầu nhỏ, bên dưới cầu là một cái ao, trong ao có những con cá chép béo ú.
Trông thật thanh bình, là một tòa cung điện có ý cảnh tuyệt đẹp.
Sơ Tửu Tửu như chưa từng thấy cảnh đời, đi vòng quanh trong sân, miệng lẩm bẩm: “Không tồi không tồi.”
Hoàn toàn quên đi cảm giác tuyệt vọng khi thấy Hoa Khê điện nằm ở phía sau Dưỡng Tâm điện.
“Chúc mừng nương nương, mừng vì có cung điện mới.” Tiểu Quỳ và Tiểu Lan cũng vui mừng khôn xiết, hàng ngày đi lại trong cung điện như thế này, thật thoải mái, nương nương lại đối xử với mấy nàng ấy rất tốt, những ngày sau này chẳng cần nghĩ cũng biết sẽ thoải mái thế nào.
Tiểu Hiểu không khỏi đỏ vành mắt, không lâu trước đây, nàng ấy làm sao nghĩ đến, không chỉ thoát khỏi “địa ngục”, mà còn có thể theo một chủ tử tốt như vậy…
Sơ Tửu Tửu cười tươi: “Cùng vui cùng vui.”
Chọc khiến ba tì nữ vui vẻ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Chủ tớ bốn người vui vẻ chuyển vào Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu ngồi trên giường, tò mò nhìn quanh, cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với giường trong Lệ Phương điện.
Toàn bộ sự tinh xảo, xa hoa của Hoa Khê điện vượt ngoài tưởng tượng của nàng, đi vòng quanh Hoa Khê điện đến khi sắc trời đã tối, Sơ Tửu Tửu mới ngáp dài đi tắm.
Bận rộn cả một ngày, vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, không lâu sau nàng đã ngủ say.
Vào ngày tiệc Phong Thực, Sơ Tửu Tửu dậy sớm, hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể ngủ muộn.
Tiệc Phong Thực bắt đầu khá sớm, nàng cần phải theo đúng cốt truyện trong nguyên tác, cho "độc sâm" vào ly rượu của Lệ phi và Huệ tần.
Vấn đề là, nàng làm sao biết hai ly rượu nào là của bọn họ?
[Hệ thống, ta không biết hai ly rượu nào là của Lệ phi và Huệ tần.] Nếu lỡ cho nhầm thì nhiệm vụ chẳng phải coi như không hoàn thành sao?
Hệ thống: [Trong nguyên tác, đĩa dưới ly rượu có ghi phong hào của bọn họ.]
Sơ Tửu Tửu bừng tỉnh gật đầu, khó trách….
“Nương nương, đã đến giờ đi tới Thái Hòa điện.” Tiểu Quỳ nhắc nhở nàng, đừng để trễ giờ.
Sơ Tửu Tửu bỏ bao giấy dầu vào tay áo: “Đi thôi.”
Tiểu Quỳ thì không sao, thấy bao giấy dầu nàng cầm theo, không có phản ứng gì, nhưng Tiểu Lan và Tiểu Hiểu thì trong vài giây cả người đã đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Lan thấp thỏm lo âu nghĩ: Nương nương sao lại… mang theo độc sâm?
Tiểu Hiểu muốn khuyên nhưng không dám, mang theo “độc sâm” đến tiệc thì còn làm gì được?! Hơn nữa, nàng ấy nghe nói năm nay tiệc Phong Thực, rượu được ban cho chúng phi tần chính là rượu sâm…
Tiểu Quỳ theo Sơ Tửu Tửu rời khỏi, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu ở lại trong Hoa Khê điện chờ đợi.
“… Làm sao bây giờ?” Tiểu Hiểu gần như sắp khóc, dù không hiểu ý định của nương nương, nhưng… nếu đi dự tiệc mà mang theo độc sâm, nếu bị phát hiện thì sẽ bị xử tội chết!
Tiểu Lan cũng lo lắng không kém: “Ta cũng không biết.”
Khi đến gần Thái Hòa điện, Sơ Tửu Tửu tìm một cái cớ để đẩy Tiểu Quỳ đi.
“Tiểu Quỳ, bản cung mót quá, ngươi đợi ở trong đình một chút, rất nhanh sẽ trở lại.” Sơ Tửu Tửu nói xong, liền vội vã bỏ lại Tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ hoàn toàn không nghĩ rằng nàng có thể to gan đến mức hạ “độc sâm” cho đám phi tần trong bữa tiệc, càng không nghĩ rằng nàng sẽ tự mình đi hạ “độc sâm”.
Sơ Tửu Tửu theo con đường hệ thống chỉ dẫn, vòng qua từng con đường nhỏ, cuối cùng cũng đến được phòng chứa rượu sâm.
Nàng cảm thấy có chút lạ, quay đầu nhìn quanh, sao dọc đường không thấy một tì nữ hay thái giám nào?
Mặc kệ thôi, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng, Sơ Tửu Tửu thấy xung quanh không có ai, liền tiến lên, cửa phòng rượu mở hé, từ bên ngoài dễ dàng nhìn thấy rõ ở bên trong.
“Không có ai ư?” Sơ Tửu Tửu cảm thấy kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở đâu, bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn, không mất thời gian suy nghĩ sâu thêm.
Nàng đẩy cửa vào, phòng rượu không có một ai, nhưng trên bàn đầy những ly rượu được sắp xếp gọn gàng.
Sơ Tửu Tửu vui mừng, nhìn vào đĩa, quả nhiên dưới ly rượu có ghi phong hào của đám phi tần.
Phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy với đại phản diện, không biết ngày nào đó hắn không vừa mắt mình, đem mình đi g.i.ế.c thì làm sao?
Nhưng thực tế đang hiện ra trước mắt, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu đành phải chuyển đến Hoa Khê điện, Hoa Khê điện khác xa một trời một vực với Lệ Phương điện.
Trong Hoa Khê điện, trong sân hương hoa ngào ngạt bốn phía, để vào điện phải đi qua một cây cầu nhỏ, bên dưới cầu là một cái ao, trong ao có những con cá chép béo ú.
Trông thật thanh bình, là một tòa cung điện có ý cảnh tuyệt đẹp.
Sơ Tửu Tửu như chưa từng thấy cảnh đời, đi vòng quanh trong sân, miệng lẩm bẩm: “Không tồi không tồi.”
Hoàn toàn quên đi cảm giác tuyệt vọng khi thấy Hoa Khê điện nằm ở phía sau Dưỡng Tâm điện.
“Chúc mừng nương nương, mừng vì có cung điện mới.” Tiểu Quỳ và Tiểu Lan cũng vui mừng khôn xiết, hàng ngày đi lại trong cung điện như thế này, thật thoải mái, nương nương lại đối xử với mấy nàng ấy rất tốt, những ngày sau này chẳng cần nghĩ cũng biết sẽ thoải mái thế nào.
Tiểu Hiểu không khỏi đỏ vành mắt, không lâu trước đây, nàng ấy làm sao nghĩ đến, không chỉ thoát khỏi “địa ngục”, mà còn có thể theo một chủ tử tốt như vậy…
Sơ Tửu Tửu cười tươi: “Cùng vui cùng vui.”
Chọc khiến ba tì nữ vui vẻ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Chủ tớ bốn người vui vẻ chuyển vào Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu ngồi trên giường, tò mò nhìn quanh, cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với giường trong Lệ Phương điện.
Toàn bộ sự tinh xảo, xa hoa của Hoa Khê điện vượt ngoài tưởng tượng của nàng, đi vòng quanh Hoa Khê điện đến khi sắc trời đã tối, Sơ Tửu Tửu mới ngáp dài đi tắm.
Bận rộn cả một ngày, vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, không lâu sau nàng đã ngủ say.
Vào ngày tiệc Phong Thực, Sơ Tửu Tửu dậy sớm, hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể ngủ muộn.
Tiệc Phong Thực bắt đầu khá sớm, nàng cần phải theo đúng cốt truyện trong nguyên tác, cho "độc sâm" vào ly rượu của Lệ phi và Huệ tần.
Vấn đề là, nàng làm sao biết hai ly rượu nào là của bọn họ?
[Hệ thống, ta không biết hai ly rượu nào là của Lệ phi và Huệ tần.] Nếu lỡ cho nhầm thì nhiệm vụ chẳng phải coi như không hoàn thành sao?
Hệ thống: [Trong nguyên tác, đĩa dưới ly rượu có ghi phong hào của bọn họ.]
Sơ Tửu Tửu bừng tỉnh gật đầu, khó trách….
“Nương nương, đã đến giờ đi tới Thái Hòa điện.” Tiểu Quỳ nhắc nhở nàng, đừng để trễ giờ.
Sơ Tửu Tửu bỏ bao giấy dầu vào tay áo: “Đi thôi.”
Tiểu Quỳ thì không sao, thấy bao giấy dầu nàng cầm theo, không có phản ứng gì, nhưng Tiểu Lan và Tiểu Hiểu thì trong vài giây cả người đã đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Lan thấp thỏm lo âu nghĩ: Nương nương sao lại… mang theo độc sâm?
Tiểu Hiểu muốn khuyên nhưng không dám, mang theo “độc sâm” đến tiệc thì còn làm gì được?! Hơn nữa, nàng ấy nghe nói năm nay tiệc Phong Thực, rượu được ban cho chúng phi tần chính là rượu sâm…
Tiểu Quỳ theo Sơ Tửu Tửu rời khỏi, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu ở lại trong Hoa Khê điện chờ đợi.
“… Làm sao bây giờ?” Tiểu Hiểu gần như sắp khóc, dù không hiểu ý định của nương nương, nhưng… nếu đi dự tiệc mà mang theo độc sâm, nếu bị phát hiện thì sẽ bị xử tội chết!
Tiểu Lan cũng lo lắng không kém: “Ta cũng không biết.”
Khi đến gần Thái Hòa điện, Sơ Tửu Tửu tìm một cái cớ để đẩy Tiểu Quỳ đi.
“Tiểu Quỳ, bản cung mót quá, ngươi đợi ở trong đình một chút, rất nhanh sẽ trở lại.” Sơ Tửu Tửu nói xong, liền vội vã bỏ lại Tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ hoàn toàn không nghĩ rằng nàng có thể to gan đến mức hạ “độc sâm” cho đám phi tần trong bữa tiệc, càng không nghĩ rằng nàng sẽ tự mình đi hạ “độc sâm”.
Sơ Tửu Tửu theo con đường hệ thống chỉ dẫn, vòng qua từng con đường nhỏ, cuối cùng cũng đến được phòng chứa rượu sâm.
Nàng cảm thấy có chút lạ, quay đầu nhìn quanh, sao dọc đường không thấy một tì nữ hay thái giám nào?
Mặc kệ thôi, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng, Sơ Tửu Tửu thấy xung quanh không có ai, liền tiến lên, cửa phòng rượu mở hé, từ bên ngoài dễ dàng nhìn thấy rõ ở bên trong.
“Không có ai ư?” Sơ Tửu Tửu cảm thấy kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở đâu, bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn, không mất thời gian suy nghĩ sâu thêm.
Nàng đẩy cửa vào, phòng rượu không có một ai, nhưng trên bàn đầy những ly rượu được sắp xếp gọn gàng.
Sơ Tửu Tửu vui mừng, nhìn vào đĩa, quả nhiên dưới ly rượu có ghi phong hào của đám phi tần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.