[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 53
Đường Quả Phấn Phấn
09/10/2024
Dù không nắm chặt được, Sơ Tửu Tửu vẫn đang bắt lấy mu bàn tay của người nọ, nghi hoặc nhẹ nhàng sờ vài cái, xương cốt rõ ràng, chính xác là… tay của nam nhân!
Bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn, cảm giác kỳ lạ chui vào trái tim Hàn Sở, dấy lên những cảm xúc mơ hồ không rõ ràng.
Sơ Tửu Tửu mở tròn con ngươi trong veo, từ từ quay lại, ánh sáng trước mặt như bị che phủ, không biết từ lúc nào phía sau nàng đã có một bóng dáng cao lớn sừng sững như ngọn núi.
Đôi mắt đen từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng của Hàn Sở đang nhìn xuống nàng, dung nhan như ngọc vẫn không có biểu cảm.
Sơ Tửu Tửu: “!” Không thể nào tưởng tượng được đại phản diện thế nhưng lại che tai nàng…
Bị dọa đến mức quên cả hai tay vẫn đang nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, da thịt như thỏ nhỏ bị xấu hổ nhuộm đỏ, đôi mắt đen láy linh động khiến người khác thương xót, gò má hồng hào như nụ hoa sắp nở, hấp dẫn người muốn ngắt lấy.
Hàn Sở bình thản nhìn nàng, sau đó ánh mắt rơi vào đôi tay “quấn quýt” của cả hai.
Sơ Tửu Tửu như bị điện giật buông tay hắn ra, lập tức tỉnh táo lại, cúi người hành lễ: “Thần… Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.” Hắn bình tĩnh nói.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu cúi đầu, hai tai hồng hồng, tâm trí rối bời không nói nên lời.
“Vừa nãy không sợ sao?” Hắn hỏi.
Sơ Tửu Tửu phản ứng lại, hắn là đang nói đến chuyện mà hai tì nữ vừa nói.
“Thần thiếp… không sợ.”
[Ta còn chưa nghe được hai nàng ta nói gì.]
Hàn Sở nhớ rất rõ, đêm đó nàng đã kinh hãi như thế nào.
Nam nhân trước mặt trầm mặc, Sơ Tửu Tửu nghĩ hắn đang nghi ngờ nàng đã g.i.ế.c hại tì nữ của Tuyên chiêu nghi, liền vội vàng giải thích với hắn: “Thần thiếp chỉ tò mò, không làm gì cả, người cũng không phải do thần thiếp giết, không liên quan đến thần thiếp.”
Hàn Sở không nghe những lời giải thích của nàng, ánh mắt dừng lại ở vành tai đỏ rực cực kỳ mê người của nàng, như muốn người ta hôn vào đó…
Hầu kết của hắn lăn lộn, âm thanh khàn khàn hóa thành tiếng “ừ”, vừa khàn vừa gợi cảm.
Sơ Tửu Tửu lén lút quan sát hắn, thấy hắn không có ý định chất vấn, lòng nàng vẫn treo lơ lửng.
[Người này tính tình vui buồn thất thường, không biết có đột nhiên g.i.ế.c ta hay không.]
“Trẫm sẽ không g.i.ế.c nàng.” Hàn Sở nói.
Sơ Tửu Tửu ngẩn người: [Chẳng lẽ ta vừa nghĩ gì đã nói ra luôn?]
“Hoàng thượng anh minh thần võ, sao lại vô cớ g.i.ế.c thần thiếp được.” Sơ Tửu Tửu tất nhiên phải chiều lòng hắn.
Hàn Sở im lặng nhìn nàng chằm chằm thật lâu, thấy nàng đứng không yên, mới quay người chậm rãi rời đi.
Lý công công hận không thể phát kẹo mừng khắp cung điện, lần đầu tiên thấy Hoàng thượng đối xử với một phi tử khác biệt như vậy, vừa rồi hai người “nắm tay” bất ngờ, khiến ông ta cảm thấy nổi lên từng bọt màu hồng.
Có vẻ như Nhu phi… Rất có thể là một sự tồn tại đặc biệt.
Sơ Tửu Tửu khẩn trương nhìn theo hướng Hàn Sở rời đi, cho đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương, Hoàng thượng… Đối với người có vẻ rất khác biệt.” Tiểu Quỳ vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh Hoàng thượng che tai nương nương.
Sơ Tửu Tửu cũng khá ngạc nhiên khi đại phản diện lại che tai của nàng… tại sao hắn lại làm ra hành động thân mật với nàng như thế?
Đó là đại phản diện tâm tư lạnh lẽo, không hề có cảm xúc gì đáng nói, trước tiên loại trừ khả năng hắn có thiện cảm với nàng, vì điều này tuyệt đối không! thể! xảy! ra!
Đại phản diện biến thái thích g.i.ế.c chóc, bỗng dưng lại gần gũi với một người, lý do chỉ còn lại… muốn kích thích mâu thuẫn giữa đám phi tần!
Mà nàng chính là người bị sử dụng như một cái cớ.
Sơ Tửu Tửu bắt đầu cảnh giác nhìn trái nhìn phải, xem có phi tử nào gần đó không.
Tiểu Quỳ nhìn thấy nương nương của mình đột nhiên đưa tay che trán, đôi mắt mở to, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Tiểu Quỳ: “...Nương nương, người đây là??”
Sơ Tửu Tửu ra hiệu “suỵt” với nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có phi tần nào khác quanh đây hay không?”
Tiểu Quỳ nhớ lại, lắc đầu: “Hồi nương nương, không có.”
“Còn bây giờ thì sao?” Nàng hỏi.
Tiểu Quỳ lại lắc đầu: “Hiện tại chỉ có người và nô tì ở đây.”
Sơ Tửu Tửu thở phào nhẹ nhõm, thắt lưng thẳng lên, lòng lại an tâm.
“Nương nương, sao vừa rồi người lại cẩn thận như vậy?” Tiểu Quỳ không hiểu, Hoàng thượng thích nàng, không nên vui mừng sao?
Sơ Tửu Tửu nói lời thấm thía: “Cái này thì ngươi không hiểu, Hoàng thượng không phải đối xử tốt với bản cung, mà là… âm mưu quỷ kế.”
Bộ dáng nàng ra vẻ bí hiểm, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ: “...Hoàng thượng… Không giống người như vậy…”
Sơ Tửu Tửu lắc lắc ngón tay, tiếp tục bí hiểm: “Bản cung hiểu Hoàng thượng quá rõ.”
Tiểu Quỳ: “…”
Bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn, cảm giác kỳ lạ chui vào trái tim Hàn Sở, dấy lên những cảm xúc mơ hồ không rõ ràng.
Sơ Tửu Tửu mở tròn con ngươi trong veo, từ từ quay lại, ánh sáng trước mặt như bị che phủ, không biết từ lúc nào phía sau nàng đã có một bóng dáng cao lớn sừng sững như ngọn núi.
Đôi mắt đen từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng của Hàn Sở đang nhìn xuống nàng, dung nhan như ngọc vẫn không có biểu cảm.
Sơ Tửu Tửu: “!” Không thể nào tưởng tượng được đại phản diện thế nhưng lại che tai nàng…
Bị dọa đến mức quên cả hai tay vẫn đang nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, da thịt như thỏ nhỏ bị xấu hổ nhuộm đỏ, đôi mắt đen láy linh động khiến người khác thương xót, gò má hồng hào như nụ hoa sắp nở, hấp dẫn người muốn ngắt lấy.
Hàn Sở bình thản nhìn nàng, sau đó ánh mắt rơi vào đôi tay “quấn quýt” của cả hai.
Sơ Tửu Tửu như bị điện giật buông tay hắn ra, lập tức tỉnh táo lại, cúi người hành lễ: “Thần… Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.” Hắn bình tĩnh nói.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu cúi đầu, hai tai hồng hồng, tâm trí rối bời không nói nên lời.
“Vừa nãy không sợ sao?” Hắn hỏi.
Sơ Tửu Tửu phản ứng lại, hắn là đang nói đến chuyện mà hai tì nữ vừa nói.
“Thần thiếp… không sợ.”
[Ta còn chưa nghe được hai nàng ta nói gì.]
Hàn Sở nhớ rất rõ, đêm đó nàng đã kinh hãi như thế nào.
Nam nhân trước mặt trầm mặc, Sơ Tửu Tửu nghĩ hắn đang nghi ngờ nàng đã g.i.ế.c hại tì nữ của Tuyên chiêu nghi, liền vội vàng giải thích với hắn: “Thần thiếp chỉ tò mò, không làm gì cả, người cũng không phải do thần thiếp giết, không liên quan đến thần thiếp.”
Hàn Sở không nghe những lời giải thích của nàng, ánh mắt dừng lại ở vành tai đỏ rực cực kỳ mê người của nàng, như muốn người ta hôn vào đó…
Hầu kết của hắn lăn lộn, âm thanh khàn khàn hóa thành tiếng “ừ”, vừa khàn vừa gợi cảm.
Sơ Tửu Tửu lén lút quan sát hắn, thấy hắn không có ý định chất vấn, lòng nàng vẫn treo lơ lửng.
[Người này tính tình vui buồn thất thường, không biết có đột nhiên g.i.ế.c ta hay không.]
“Trẫm sẽ không g.i.ế.c nàng.” Hàn Sở nói.
Sơ Tửu Tửu ngẩn người: [Chẳng lẽ ta vừa nghĩ gì đã nói ra luôn?]
“Hoàng thượng anh minh thần võ, sao lại vô cớ g.i.ế.c thần thiếp được.” Sơ Tửu Tửu tất nhiên phải chiều lòng hắn.
Hàn Sở im lặng nhìn nàng chằm chằm thật lâu, thấy nàng đứng không yên, mới quay người chậm rãi rời đi.
Lý công công hận không thể phát kẹo mừng khắp cung điện, lần đầu tiên thấy Hoàng thượng đối xử với một phi tử khác biệt như vậy, vừa rồi hai người “nắm tay” bất ngờ, khiến ông ta cảm thấy nổi lên từng bọt màu hồng.
Có vẻ như Nhu phi… Rất có thể là một sự tồn tại đặc biệt.
Sơ Tửu Tửu khẩn trương nhìn theo hướng Hàn Sở rời đi, cho đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương, Hoàng thượng… Đối với người có vẻ rất khác biệt.” Tiểu Quỳ vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh Hoàng thượng che tai nương nương.
Sơ Tửu Tửu cũng khá ngạc nhiên khi đại phản diện lại che tai của nàng… tại sao hắn lại làm ra hành động thân mật với nàng như thế?
Đó là đại phản diện tâm tư lạnh lẽo, không hề có cảm xúc gì đáng nói, trước tiên loại trừ khả năng hắn có thiện cảm với nàng, vì điều này tuyệt đối không! thể! xảy! ra!
Đại phản diện biến thái thích g.i.ế.c chóc, bỗng dưng lại gần gũi với một người, lý do chỉ còn lại… muốn kích thích mâu thuẫn giữa đám phi tần!
Mà nàng chính là người bị sử dụng như một cái cớ.
Sơ Tửu Tửu bắt đầu cảnh giác nhìn trái nhìn phải, xem có phi tử nào gần đó không.
Tiểu Quỳ nhìn thấy nương nương của mình đột nhiên đưa tay che trán, đôi mắt mở to, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Tiểu Quỳ: “...Nương nương, người đây là??”
Sơ Tửu Tửu ra hiệu “suỵt” với nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có phi tần nào khác quanh đây hay không?”
Tiểu Quỳ nhớ lại, lắc đầu: “Hồi nương nương, không có.”
“Còn bây giờ thì sao?” Nàng hỏi.
Tiểu Quỳ lại lắc đầu: “Hiện tại chỉ có người và nô tì ở đây.”
Sơ Tửu Tửu thở phào nhẹ nhõm, thắt lưng thẳng lên, lòng lại an tâm.
“Nương nương, sao vừa rồi người lại cẩn thận như vậy?” Tiểu Quỳ không hiểu, Hoàng thượng thích nàng, không nên vui mừng sao?
Sơ Tửu Tửu nói lời thấm thía: “Cái này thì ngươi không hiểu, Hoàng thượng không phải đối xử tốt với bản cung, mà là… âm mưu quỷ kế.”
Bộ dáng nàng ra vẻ bí hiểm, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ: “...Hoàng thượng… Không giống người như vậy…”
Sơ Tửu Tửu lắc lắc ngón tay, tiếp tục bí hiểm: “Bản cung hiểu Hoàng thượng quá rõ.”
Tiểu Quỳ: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.