[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 70
Đường Quả Phấn Phấn
09/10/2024
Thỉnh thoảng gặp phải thị vệ tuần tra, Sơ Tửu Tửu nhìn một đám thị vệ đi qua bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo lập tức tan biến, chỉ có điều càng gần Túy Hoa điện, khí lạnh thấm vào xương lại càng dày đặc.
Sơ Tửu Tửu lần đầu tiên biết rằng trong cung còn có những nơi như vậy…
Mỗi bước mỗi xa
Ánh trăng chiếu sáng các cung điện xung quanh, không những không xua tan cái lạnh, mà còn làm cho không khí càng tăng thêm sự quỷ dị.
Ngoài tiếng côn trùng thi thoảng vang lên, nơi đây yên tĩnh đến mức như bước vào chốn không người.
Sơ Tửu Tửu nghĩ: Nơi này thoạt nhìn đúng là không có ai ở.
Nhìn xung quanh, các điện gần đó thậm chí cửa sổ cũng có lỗ thủng.
“Bịch!” Một tiếng động không lớn không nhỏ làm Sơ Tửu Tửu giật mình, cái này còn đáng sợ hơn cả nhà ma…
“Nương nương đừng sợ, nghe âm thanh chắc là cửa của một cung điện nào đó bị gió thổi mở.” Tiểu Quỳ thấy nàng nhắm chặt mắt vì sợ hãi, an ủi.
Sơ Tửu Tửu thở phào: “Tiểu Quỳ, ngươi thật mạnh mữ, ngươi là thần tượng của bản cung.” Tiểu Quỳ như một chiếc xe tăng, làm sao có thể không sợ một chút nào? Nàng sắp bị dọa c.h.ế.t rồi.
Trong bóng tối, Tiểu Quỳ cười nhẹ, không đáp lại, thân là tử sĩ, giữa đêm khuya mang xác đi vứt ở bãi tha ma đều là chuyện thường.
Gió đêm gào thét mà qua, cùng với tiếng đập cửa thỉnh thoảng vang lên, Sơ Tửu Tửu cảm thấy sợ hãi không chịu nổi.
Để hoàn thành nhiệm vụ, nàng chỉ đành gượng ép bản thân.
Xung quanh toàn là cung điện hoang phế, một cung điện loáng thoáng hiện lên ánh sáng, trông đặc biệt nổi bật.
Sơ Tửu Tửu trong khoảnh khắc tìm thấy cảm giác an toàn, có vẻ cung điện đó chính là Túy Hoa điện.
Dư quý nhân thật không dễ dàng, sống trong môi trường như thế này, nàng tưởng rằng Lệ Phương điện đã đủ âm u, không ngờ Túy Hoa điện còn đáng sợ hơn.
Hai người bước trên những chiếc lá rụng, tiếng xào xạc vang lên trong đêm khuya.
“Nương nương, đến Túy Hoa điện rồi.” Tiểu Quỳ nói khẽ.
Sơ Tửu Tửu nhìn cung điện trước mặt, cửa cung treo hai chiếc đèn lồng, bị gió thổi rung rinh, trông có vẻ… càng đáng sợ hơn.
Nàng chà xát cánh tay, định làm vài động tác như đại tần nhảy múa để ứng phó cho có lệ.
[Kí chủ, phải đảm bảo Dư quý nhân có thể nhìn thấy.] Hệ thống đột nhiên hiện ra nhắc nhở, đây là yêu cầu tối thiểu của nhiệm vụ.
Sơ Tửu Tửu thu lại tứ chi đang chuẩn bị co giật, thì thầm với Tiểu Quỳ: “Theo bản cung ra phía sau Túy Hoa điện.”
Tiểu Quỳ không rõ nàng định làm gì, nhưng nghe lệnh mà làm việc: “Vâng, nương nương.”
Nàng ôm chặt cánh tay Tiểu Quỳ, cùng với từng tiếng đập cửa vang lên, đến phía sau Túy Hoa điện.
Không biết vì sao, tiếng cửa đập càng lúc càng thường xuyên, có vẻ như có chút gấp gáp…
Sơ Tửu Tửu ôm chặt cánh tay, nhìn về phía cửa cung điện phát ra âm thanh, không khỏi co rúm người lại, thầm nghĩ: [Gió có lớn đến vậy không? Quá đáng sợ rồi.]
Trong cung điện hoang phế phía sau Túy Hoa điện, Ngô thục nghi bị trói chặt ở trong điện, nàng ta cố gắng hết sức bò đến phía sau cửa, miệng bị bịt chặt, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng đầu liều mạng đập cửa.
Đêm tĩnh lặng không chỉ vang lên bước chân, nàng ta… thậm chí nghe thấy tiếng lòng của Nhu phi!!
Ngô thục nghi mở to đôi mắt đỏ ngầu, lại đập thêm vài cái vào cửa, xuyên qua khe cửa, nàng ta thấy Sơ Tửu Tửu một thân sáng choang, nàng đến đây làm gì?
Tiểu Quỳ ánh mắt nghiêm túc, nhìn về phía tòa cung điện hoang phế phía sau.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Quỳ giật mình, quay lại nhìn, nương nương của mình thế nhưng lại đang gõ cửa sổ của Dư quý nhân!!
Trong điện, Dư quý nhân và tì nữ: “?”
Cửa sổ không được đóng chặt đã bị kéo ra, hình dáng trắng muốt bên ngoài lộ ra trước ánh mắt của Dư quý nhân và tì nữ.
“Dư quý nhân nhìn qua đây…” Sơ Tửu Tửu phát ra âm thanh giả vờ mê hoặc.
Dư quý nhân: “…Nhu phi nương nương…” Hơn nửa đêm nàng đến đây làm gì…
Ngay giây tiếp theo, tình huống thay đổi đột ngột, Sơ Tửu Tửu duỗi bốn chi, nghiêng đầu như đang co giật nhảy múa bên ngoài cửa sổ, miệng phát ra tiếng “ca ca ca” buồn cười, một lúc thì vừa làm động tác gà gáy bên cửa sổ, vừa đi qua đi lại.
“Cục cục tác…Cục cục tác...”
Dư quý nhân và tì nữ: nhìn mà choáng váng.
Hàn Sở như một con hạc đứng trên cây hòa mình vào bóng tối, nhìn vào hình dáng màu trắng buồn cười kia, ánh mắt lạnh lùng hiếm khi hiện lên ý cười.
Ngô thục nghi nhìn rõ mọi thứ qua khe cửa: “…” Trợn mắt há hốc mồm.
Cả Phương chiêu dung và hai tì nữ tử sĩ ẩn nấp trong bóng tối đều sững sờ, Nhu phi nửa đêm chạy vào điện của Dư quý nhân… nhảy đại thần!! Còn mở cửa sổ cố ý đánh thức người khác… Nàng… Nàng điên rồi ư?!
Sơ Tửu Tửu nhảy đột ngột, cũng dừng lại đột ngột, một giây sau lại nghiêm túc, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Dư quý nhân: “???” Cả người vẫn còn trong trạng thái dại ra.
Nàng ta nhìn sang tì nữ, tì nữ cũng ngơ ngác nhìn nàng ta.
Bên ngoài, Sơ Tửu Tửu “gian nan” hoàn thành nhiệm vụ, quay người, thấy Tiểu Quỳ đang nhìn đến ngây ra như phỗng.
Sơ Tửu Tửu lần đầu tiên biết rằng trong cung còn có những nơi như vậy…
Mỗi bước mỗi xa
Ánh trăng chiếu sáng các cung điện xung quanh, không những không xua tan cái lạnh, mà còn làm cho không khí càng tăng thêm sự quỷ dị.
Ngoài tiếng côn trùng thi thoảng vang lên, nơi đây yên tĩnh đến mức như bước vào chốn không người.
Sơ Tửu Tửu nghĩ: Nơi này thoạt nhìn đúng là không có ai ở.
Nhìn xung quanh, các điện gần đó thậm chí cửa sổ cũng có lỗ thủng.
“Bịch!” Một tiếng động không lớn không nhỏ làm Sơ Tửu Tửu giật mình, cái này còn đáng sợ hơn cả nhà ma…
“Nương nương đừng sợ, nghe âm thanh chắc là cửa của một cung điện nào đó bị gió thổi mở.” Tiểu Quỳ thấy nàng nhắm chặt mắt vì sợ hãi, an ủi.
Sơ Tửu Tửu thở phào: “Tiểu Quỳ, ngươi thật mạnh mữ, ngươi là thần tượng của bản cung.” Tiểu Quỳ như một chiếc xe tăng, làm sao có thể không sợ một chút nào? Nàng sắp bị dọa c.h.ế.t rồi.
Trong bóng tối, Tiểu Quỳ cười nhẹ, không đáp lại, thân là tử sĩ, giữa đêm khuya mang xác đi vứt ở bãi tha ma đều là chuyện thường.
Gió đêm gào thét mà qua, cùng với tiếng đập cửa thỉnh thoảng vang lên, Sơ Tửu Tửu cảm thấy sợ hãi không chịu nổi.
Để hoàn thành nhiệm vụ, nàng chỉ đành gượng ép bản thân.
Xung quanh toàn là cung điện hoang phế, một cung điện loáng thoáng hiện lên ánh sáng, trông đặc biệt nổi bật.
Sơ Tửu Tửu trong khoảnh khắc tìm thấy cảm giác an toàn, có vẻ cung điện đó chính là Túy Hoa điện.
Dư quý nhân thật không dễ dàng, sống trong môi trường như thế này, nàng tưởng rằng Lệ Phương điện đã đủ âm u, không ngờ Túy Hoa điện còn đáng sợ hơn.
Hai người bước trên những chiếc lá rụng, tiếng xào xạc vang lên trong đêm khuya.
“Nương nương, đến Túy Hoa điện rồi.” Tiểu Quỳ nói khẽ.
Sơ Tửu Tửu nhìn cung điện trước mặt, cửa cung treo hai chiếc đèn lồng, bị gió thổi rung rinh, trông có vẻ… càng đáng sợ hơn.
Nàng chà xát cánh tay, định làm vài động tác như đại tần nhảy múa để ứng phó cho có lệ.
[Kí chủ, phải đảm bảo Dư quý nhân có thể nhìn thấy.] Hệ thống đột nhiên hiện ra nhắc nhở, đây là yêu cầu tối thiểu của nhiệm vụ.
Sơ Tửu Tửu thu lại tứ chi đang chuẩn bị co giật, thì thầm với Tiểu Quỳ: “Theo bản cung ra phía sau Túy Hoa điện.”
Tiểu Quỳ không rõ nàng định làm gì, nhưng nghe lệnh mà làm việc: “Vâng, nương nương.”
Nàng ôm chặt cánh tay Tiểu Quỳ, cùng với từng tiếng đập cửa vang lên, đến phía sau Túy Hoa điện.
Không biết vì sao, tiếng cửa đập càng lúc càng thường xuyên, có vẻ như có chút gấp gáp…
Sơ Tửu Tửu ôm chặt cánh tay, nhìn về phía cửa cung điện phát ra âm thanh, không khỏi co rúm người lại, thầm nghĩ: [Gió có lớn đến vậy không? Quá đáng sợ rồi.]
Trong cung điện hoang phế phía sau Túy Hoa điện, Ngô thục nghi bị trói chặt ở trong điện, nàng ta cố gắng hết sức bò đến phía sau cửa, miệng bị bịt chặt, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng đầu liều mạng đập cửa.
Đêm tĩnh lặng không chỉ vang lên bước chân, nàng ta… thậm chí nghe thấy tiếng lòng của Nhu phi!!
Ngô thục nghi mở to đôi mắt đỏ ngầu, lại đập thêm vài cái vào cửa, xuyên qua khe cửa, nàng ta thấy Sơ Tửu Tửu một thân sáng choang, nàng đến đây làm gì?
Tiểu Quỳ ánh mắt nghiêm túc, nhìn về phía tòa cung điện hoang phế phía sau.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Quỳ giật mình, quay lại nhìn, nương nương của mình thế nhưng lại đang gõ cửa sổ của Dư quý nhân!!
Trong điện, Dư quý nhân và tì nữ: “?”
Cửa sổ không được đóng chặt đã bị kéo ra, hình dáng trắng muốt bên ngoài lộ ra trước ánh mắt của Dư quý nhân và tì nữ.
“Dư quý nhân nhìn qua đây…” Sơ Tửu Tửu phát ra âm thanh giả vờ mê hoặc.
Dư quý nhân: “…Nhu phi nương nương…” Hơn nửa đêm nàng đến đây làm gì…
Ngay giây tiếp theo, tình huống thay đổi đột ngột, Sơ Tửu Tửu duỗi bốn chi, nghiêng đầu như đang co giật nhảy múa bên ngoài cửa sổ, miệng phát ra tiếng “ca ca ca” buồn cười, một lúc thì vừa làm động tác gà gáy bên cửa sổ, vừa đi qua đi lại.
“Cục cục tác…Cục cục tác...”
Dư quý nhân và tì nữ: nhìn mà choáng váng.
Hàn Sở như một con hạc đứng trên cây hòa mình vào bóng tối, nhìn vào hình dáng màu trắng buồn cười kia, ánh mắt lạnh lùng hiếm khi hiện lên ý cười.
Ngô thục nghi nhìn rõ mọi thứ qua khe cửa: “…” Trợn mắt há hốc mồm.
Cả Phương chiêu dung và hai tì nữ tử sĩ ẩn nấp trong bóng tối đều sững sờ, Nhu phi nửa đêm chạy vào điện của Dư quý nhân… nhảy đại thần!! Còn mở cửa sổ cố ý đánh thức người khác… Nàng… Nàng điên rồi ư?!
Sơ Tửu Tửu nhảy đột ngột, cũng dừng lại đột ngột, một giây sau lại nghiêm túc, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Dư quý nhân: “???” Cả người vẫn còn trong trạng thái dại ra.
Nàng ta nhìn sang tì nữ, tì nữ cũng ngơ ngác nhìn nàng ta.
Bên ngoài, Sơ Tửu Tửu “gian nan” hoàn thành nhiệm vụ, quay người, thấy Tiểu Quỳ đang nhìn đến ngây ra như phỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.