[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 86
Đường Quả Phấn Phấn
09/10/2024
Sơ Tửu Tửu ăn no uống đủ, một cái nhìn cũng không hướng về Hàn Sở.
Nàng định quay về điện nghỉ ngơi, từ từ đứng dậy: “Hoàng thượng, thần thiếp xin phép cáo lui trước.”
Nàng ăn xong bữa trưa liền vội vàng rời đi, Hàn Sở thì không có vẻ gì là để tâm.
“Nhu phi không bằng ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Hàn Sở nhìn về phía nàng.
Sơ Tửu Tửu thấy trong ánh mắt hắn có chút lửa nóng, lập tức xấu hổ mặt đỏ như hoa đào.
“Thần thiếp quen nghỉ ở Hoa Khê điện rồi ạ.” Nàng khéo léo cự tuyệt.
[Ngủ trưa ở đây, còn không biết hắn sẽ làm chuyện xấu gì nữa.]
Lời trong lòng nàng khiến Hàn Sở miệng khô lưỡi khô, yết hầu nuốt mấy lần, ánh mắt nhìn nàng trở nên rất nặng nề.
Lý công công cảm thấy xấu hổ: Ông ta không nghe thấy gì cả.
Nàng cúi đầu, một lúc sau, giọng hắn khàn khàn vang lên.
“Tuỳ ý nàng.” Hàn Sở bình thản nói.
Sơ Tửu Tửu hành lễ: “Tạ ơn Hoàng thượng.” Quay người nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm điện, sợ rằng người này thay đổi ý định, muốn… ăn luôn nàng.
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, nàng mới chậm lại bước chân, quay đầu nhìn vào trong điện một cái, rồi từ từ rời đi.
Tại Nguyệt Hi điện, Lý thục dung đập mạnh cái lược xuống bàn, bên cạnh, các tì nữ im lặng như tờ.
“Hay cho một ả Nhu phi! Lại thật sự quyến rũ được Hoàng thượng!”
Nàng ta vốn nghĩ Lệ phi sẽ diệt trừ Nhu phi, không ngờ không những không diệt trừ được, mà còn để Nhu phi nhờ họa được phúc.
Phương chiêu dung lòng dạ thâm sâu như vậy, giờ đây chống lại Nhu phi, lại không thấy chút tung tích.
Hiện tại Hoàng thượng đã mê mẩn Nhu phi, với vẻ đẹp vốn có của Nhu phi, việc được sủng ái trong hậu cung chỉ là sớm muộn.
Lý thục dung tức giận cực kỳ, ánh mắt vừa chuyển, nghĩ đến Ngô thục nghi, Phương chiêu dung không thấy bóng dáng, Ngô thục nghi chắc chắn vẫn ở Nguyệt Hi điện.
Nàng ta quyết định đến thăm Ngô thục nghi, rồi tiện thể bàn bạc với Ngô thục nghi cách để khiến Nhu phi thất sủng, nàng ta không tin Ngô thục nghi không muốn thượng vị.
Tại Nguyệt Hoa điện, Ngô thục nghi bị cấm túc ba năm, tương đương với việc bị đưa vào lãnh cung, đây vẫn là kết quả sau khi được ân xá.
Ngô thục nghi đang dưỡng thương, tì nữ Tiểu Quả bước vào điện.
“Nương nương, Lý thục dung nương nương đến.”
Ngô thục nghi biết Lý thục dung đến làm gì, nàng ta không phải là người đầu tiên đến, chắc chắn cũng không phải người cuối cùng.
“Mời nàng ta vào đi.”
Một lát sau, Lý thục dung bước vào Nguyệt Hoa điện, thấy Ngô thục nghi đầu bó băng trắng, không biết có chút chân thành hỏi: “Muội muội có khỏe không?”
Ngô thục nghi cười nhẹ: “Tạm thời chưa c.h.ế.t được.”
Vẻ quan tâm trên mặt Lý thục dung suýt nữa không giữ được: “Sau ngày đó, bản cung không đến thăm muội, muội có trách bản cung không?”
“Thần thiếp không dám.” Nàng ta đáp.
Lý thục dung thân mật nhẹ nhàng vỗ tay nàng: ta “Là bản cung không tốt.”
Ngô thục nghi không nói gì, trước đây bọn họ không có mối quan hệ sâu sắc nào. Lý thục dung có vẻ muốn biết điều gì từ miệng nàng ta.
“Tỷ tỷ có biết, Phương chiêu dung thế nào rồi không?”
Người hỏi câu này không phải là Lý thục dung, mà là Ngô thục nghi, nàng ta nhìn Lý thục dung như thể có thể nhìn thấu Lý thục dung.
Lý thục dung cứng người lại: “Muội muội cũng không biết sao?” Ngô thục nghi cũng không biết?
Ngô thục nghi than nhẹ: “Tỷ tỷ có điều không biết, muội muội... bị cấm túc ba năm, làm sao biết được Phương chiêu dung hiện giờ ra sao.”
Lý thục dung thấy nàng ta không giống như đang nói dối, bỗng cảm thấy lạ lùng, cả hậu cung không ai biết tình trạng của Phương chiêu dung hiện tại.
“Muội nói... Hoàng thượng có thể tha cho Phương chiêu dung không?” Lý thục dung cảm thấy có khả năng này.
Ngô thục nghi “đoán” vừa đúng ngược lại với nàng ta: “Phương chiêu dung đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, Hoàng thượng sẽ không nhân từ nương tay.”
Lý thục dung cảm thấy một cơn lạnh thấu xương: “Hoàng thượng trước đây rất ít nhúng tay vào chuyện của phi tần, cho dù có nhúng tay thì hình phạt cũng không quá nặng.” Trừ khi phi tần bị mất mạng và bị người khác tố giác, cảnh diễn dù cho có thua, thì Hoàng thượng mới...
“Giờ đây, thần thiếp tự như vào lãnh cung, thần thiếp khuyên tỷ tỷ, đừng đụng đến Nhu phi.” Ngô thục nghi cười nói, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
Ngô thục nghi nghe nói Nhu phi được sủng ái chưa từng có, những người đến tìm mình đều có ý đồ không tốt, một hai người đều muốn hạ bệ Nhu phi.
Lý thục dung bị nàng ta chạm đến tâm tư, có chút tức giận: “Muội muội có ý gì?”
Ngô thục nghi vẫn cười khiến Lý thục dung cảm thấy rờn rợn: “Tỷ tỷ có lẽ không biết, Nhu phi là ân nhân cứu mạng của thần thiếp, vì Nhu phi nương nương, thần thiếp có thể hy sinh cả mạng sống này.”
Lý thục dung hít một hơi lạnh, cứu... cứu mạng?! Nhu phi từ khi nào trở thành ân nhân cứu mạng của Ngô thục nghi?
“Ngươi... Ngươi không muốn hạ bệ Nhu phi, thăng lên phi vị sao?” Lý thục dung không tin nàng ta không có tham vọng như vậy.
Ngô thục nghi không do dự: “Tại sao phải hạ bệ nàng ấy? Muội muội hy vọng Nhu phi nương nương cả đời được sủng ái.”
Mỗi bước mỗi xa
Lý thục dung “vụt” một cái đứng dậy, nhìn nàng ta không thể tin nổi: “Ngươi... Ngươi điên rồi ư!?” Cả hai và Nhu phi là mối quan hệ cạnh tranh!
“Nhưng mà, các người có thể thử xem, xem ai sẽ động thủ trước, là các người ay Hoàng thượng.” Ngô thục nghi làm sao không biết số phận của Phương chiêu dung, nàng ta đã tận mắt chứng kiến Phương chiêu dung đã mất đi như thế nào.
Một màn nàng ta ở trong điện bảo vệ Nhu phi, chính là đã cứu được tính mạng của bản thân.
Lý thục dung cảm thấy nàng ta điên rồi, nói không hợp ý nửa câu, liền nhanh chóng rời khỏi Nguyệt Hoa điện.
Ngô thục nghi nhìn theo bóng lưng của Lý thục dung, cười rất vui vẻ, khiến Lý thục dung càng đi nhanh hơn.
Tiểu Quả từ phòng bếp đi ra: “Nương nương, bánh đường đã làm xong, người có muốn nếm thử một miếng không?”
Ngô thục nghi thu lại nụ cười điên cuồng, khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Không cần, nhanh chóng mang đến Hoa Khê Điện, đừng để nguội.”
Tiểu Quả vội gật đầu, quay lưng đi về phía phòng bếp, chuẩn bị mang hộp thức ăn đến Hoa Khê điện, không biết Nhu phi nương nương có nhận tấm lòng của nương nương hay không.
Nàng định quay về điện nghỉ ngơi, từ từ đứng dậy: “Hoàng thượng, thần thiếp xin phép cáo lui trước.”
Nàng ăn xong bữa trưa liền vội vàng rời đi, Hàn Sở thì không có vẻ gì là để tâm.
“Nhu phi không bằng ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Hàn Sở nhìn về phía nàng.
Sơ Tửu Tửu thấy trong ánh mắt hắn có chút lửa nóng, lập tức xấu hổ mặt đỏ như hoa đào.
“Thần thiếp quen nghỉ ở Hoa Khê điện rồi ạ.” Nàng khéo léo cự tuyệt.
[Ngủ trưa ở đây, còn không biết hắn sẽ làm chuyện xấu gì nữa.]
Lời trong lòng nàng khiến Hàn Sở miệng khô lưỡi khô, yết hầu nuốt mấy lần, ánh mắt nhìn nàng trở nên rất nặng nề.
Lý công công cảm thấy xấu hổ: Ông ta không nghe thấy gì cả.
Nàng cúi đầu, một lúc sau, giọng hắn khàn khàn vang lên.
“Tuỳ ý nàng.” Hàn Sở bình thản nói.
Sơ Tửu Tửu hành lễ: “Tạ ơn Hoàng thượng.” Quay người nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm điện, sợ rằng người này thay đổi ý định, muốn… ăn luôn nàng.
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, nàng mới chậm lại bước chân, quay đầu nhìn vào trong điện một cái, rồi từ từ rời đi.
Tại Nguyệt Hi điện, Lý thục dung đập mạnh cái lược xuống bàn, bên cạnh, các tì nữ im lặng như tờ.
“Hay cho một ả Nhu phi! Lại thật sự quyến rũ được Hoàng thượng!”
Nàng ta vốn nghĩ Lệ phi sẽ diệt trừ Nhu phi, không ngờ không những không diệt trừ được, mà còn để Nhu phi nhờ họa được phúc.
Phương chiêu dung lòng dạ thâm sâu như vậy, giờ đây chống lại Nhu phi, lại không thấy chút tung tích.
Hiện tại Hoàng thượng đã mê mẩn Nhu phi, với vẻ đẹp vốn có của Nhu phi, việc được sủng ái trong hậu cung chỉ là sớm muộn.
Lý thục dung tức giận cực kỳ, ánh mắt vừa chuyển, nghĩ đến Ngô thục nghi, Phương chiêu dung không thấy bóng dáng, Ngô thục nghi chắc chắn vẫn ở Nguyệt Hi điện.
Nàng ta quyết định đến thăm Ngô thục nghi, rồi tiện thể bàn bạc với Ngô thục nghi cách để khiến Nhu phi thất sủng, nàng ta không tin Ngô thục nghi không muốn thượng vị.
Tại Nguyệt Hoa điện, Ngô thục nghi bị cấm túc ba năm, tương đương với việc bị đưa vào lãnh cung, đây vẫn là kết quả sau khi được ân xá.
Ngô thục nghi đang dưỡng thương, tì nữ Tiểu Quả bước vào điện.
“Nương nương, Lý thục dung nương nương đến.”
Ngô thục nghi biết Lý thục dung đến làm gì, nàng ta không phải là người đầu tiên đến, chắc chắn cũng không phải người cuối cùng.
“Mời nàng ta vào đi.”
Một lát sau, Lý thục dung bước vào Nguyệt Hoa điện, thấy Ngô thục nghi đầu bó băng trắng, không biết có chút chân thành hỏi: “Muội muội có khỏe không?”
Ngô thục nghi cười nhẹ: “Tạm thời chưa c.h.ế.t được.”
Vẻ quan tâm trên mặt Lý thục dung suýt nữa không giữ được: “Sau ngày đó, bản cung không đến thăm muội, muội có trách bản cung không?”
“Thần thiếp không dám.” Nàng ta đáp.
Lý thục dung thân mật nhẹ nhàng vỗ tay nàng: ta “Là bản cung không tốt.”
Ngô thục nghi không nói gì, trước đây bọn họ không có mối quan hệ sâu sắc nào. Lý thục dung có vẻ muốn biết điều gì từ miệng nàng ta.
“Tỷ tỷ có biết, Phương chiêu dung thế nào rồi không?”
Người hỏi câu này không phải là Lý thục dung, mà là Ngô thục nghi, nàng ta nhìn Lý thục dung như thể có thể nhìn thấu Lý thục dung.
Lý thục dung cứng người lại: “Muội muội cũng không biết sao?” Ngô thục nghi cũng không biết?
Ngô thục nghi than nhẹ: “Tỷ tỷ có điều không biết, muội muội... bị cấm túc ba năm, làm sao biết được Phương chiêu dung hiện giờ ra sao.”
Lý thục dung thấy nàng ta không giống như đang nói dối, bỗng cảm thấy lạ lùng, cả hậu cung không ai biết tình trạng của Phương chiêu dung hiện tại.
“Muội nói... Hoàng thượng có thể tha cho Phương chiêu dung không?” Lý thục dung cảm thấy có khả năng này.
Ngô thục nghi “đoán” vừa đúng ngược lại với nàng ta: “Phương chiêu dung đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, Hoàng thượng sẽ không nhân từ nương tay.”
Lý thục dung cảm thấy một cơn lạnh thấu xương: “Hoàng thượng trước đây rất ít nhúng tay vào chuyện của phi tần, cho dù có nhúng tay thì hình phạt cũng không quá nặng.” Trừ khi phi tần bị mất mạng và bị người khác tố giác, cảnh diễn dù cho có thua, thì Hoàng thượng mới...
“Giờ đây, thần thiếp tự như vào lãnh cung, thần thiếp khuyên tỷ tỷ, đừng đụng đến Nhu phi.” Ngô thục nghi cười nói, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
Ngô thục nghi nghe nói Nhu phi được sủng ái chưa từng có, những người đến tìm mình đều có ý đồ không tốt, một hai người đều muốn hạ bệ Nhu phi.
Lý thục dung bị nàng ta chạm đến tâm tư, có chút tức giận: “Muội muội có ý gì?”
Ngô thục nghi vẫn cười khiến Lý thục dung cảm thấy rờn rợn: “Tỷ tỷ có lẽ không biết, Nhu phi là ân nhân cứu mạng của thần thiếp, vì Nhu phi nương nương, thần thiếp có thể hy sinh cả mạng sống này.”
Lý thục dung hít một hơi lạnh, cứu... cứu mạng?! Nhu phi từ khi nào trở thành ân nhân cứu mạng của Ngô thục nghi?
“Ngươi... Ngươi không muốn hạ bệ Nhu phi, thăng lên phi vị sao?” Lý thục dung không tin nàng ta không có tham vọng như vậy.
Ngô thục nghi không do dự: “Tại sao phải hạ bệ nàng ấy? Muội muội hy vọng Nhu phi nương nương cả đời được sủng ái.”
Mỗi bước mỗi xa
Lý thục dung “vụt” một cái đứng dậy, nhìn nàng ta không thể tin nổi: “Ngươi... Ngươi điên rồi ư!?” Cả hai và Nhu phi là mối quan hệ cạnh tranh!
“Nhưng mà, các người có thể thử xem, xem ai sẽ động thủ trước, là các người ay Hoàng thượng.” Ngô thục nghi làm sao không biết số phận của Phương chiêu dung, nàng ta đã tận mắt chứng kiến Phương chiêu dung đã mất đi như thế nào.
Một màn nàng ta ở trong điện bảo vệ Nhu phi, chính là đã cứu được tính mạng của bản thân.
Lý thục dung cảm thấy nàng ta điên rồi, nói không hợp ý nửa câu, liền nhanh chóng rời khỏi Nguyệt Hoa điện.
Ngô thục nghi nhìn theo bóng lưng của Lý thục dung, cười rất vui vẻ, khiến Lý thục dung càng đi nhanh hơn.
Tiểu Quả từ phòng bếp đi ra: “Nương nương, bánh đường đã làm xong, người có muốn nếm thử một miếng không?”
Ngô thục nghi thu lại nụ cười điên cuồng, khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Không cần, nhanh chóng mang đến Hoa Khê Điện, đừng để nguội.”
Tiểu Quả vội gật đầu, quay lưng đi về phía phòng bếp, chuẩn bị mang hộp thức ăn đến Hoa Khê điện, không biết Nhu phi nương nương có nhận tấm lòng của nương nương hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.