[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 95
Đường Quả Phấn Phấn
09/10/2024
Sơ Tửu Tửu mơ màng cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi mở mắt, Hàn Sở với ngũ quan tuấn dật nhưng lạnh lùng phóng đại ở trước mắt.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Nàng không bị dọa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ.
“Đánh thức tới nàng rồi?” Giọng nói trầm ấm của hắn hòa cùng thân hình cao lớn lún vào chăn.
Hàn Sở nhẹ nhàng vén tóc nàng sang một bên, cánh tay khỏe khoắn của hắn làm gối cho nàng.
Sơ Tửu Tửu lắc đầu định nói không, nhưng vừa mở miệng, bóng tối bao trùm, môi lưỡi bị hắn cuốn vào, hơi thở của hai người đan xen nóng bỏng.
Mỗi bước mỗi xa
“Ưm…” Lời nàng định nói bị hắn nuốt chửng, hôn mạnh mẽ vlại dữ dội.
Đêm đã khuya, ánh nến trong điện sắp tắt, chiếu sáng nơi màn trướng.
Truyền ra âm thanh khàn khàn của Hàn Sở: “Tửu Tửu muốn để trẫm chán ghét mà vứt bỏ nàng sao?”
Hai cánh tay rắn chắc của hắn chống bên tai Sơ Tửu Tửu, ôn nhu chất vấn, nghe có vẻ dịu dàng nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Sơ Tửu Tửu cắn môi, gò má ửng hồng, tròng mắt nhắm chặt nhưng hàng mi vẫn run rẩy, lông mày hơi nhíu lại, thật sự khiến người khác thương cảm.
Hàn Sở vuốt ve giữa trán nàng, hạ một nụ hôn, nhưng cử chỉ lại trái ngược với nụ hôn dịu dàng ấy.
“Trẫm sẽ nói cho nàng biết, làm thế nào để trẫm chán ghét mà vứt bỏ nàng, có được không?” Hắn khiêu khích vành tai nàng.
Sơ Tửu Tửu không biết vì sao lại ngẩng cằm, lông mày lại nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chỉ cần Tửu Tửu thường xuyên bày ra bộ dáng như thế này, trẫm sẽ chán ghét mà vứt bỏ Tửu Tửu.”
Có lẽ vì Sơ Tửu Tửu quá kiều mị, Hàn Sở ngừng nói, mở miệng nuốt lấy đầu lưỡi đỏ mọng của nàng, trong màn trướng vang lên tiếng hôn hít.
“.. Tửu Tửu thường xuyên đưa lưỡi cho trẫm, trẫm cũng sẽ ghét.” Nói xong, như không kiềm chế được, lại một lần nữa cướp lấy môi lưỡi của nàng.
Ánh nến đã tắt, trong điện tối om.
“Trẫm sẽ cẩn thận nói nói với nàng, Tửu Tửu phải nhớ, thường xuyên làm như vậy, trẫm sẽ ghét nàng.”
Giọng nói khàn khàn của Hàn Sở khi nói những lời này, quai hàm nghiến chặt.
“Đợi khi trẫm ghét Tửu Tửu, sẽ nhốt Tửu Tửu lại, ngày nào cũng như vậy, không cho Tửu Tửu rời khỏi vòng tay của trẫm.”
“Có được không? Hửm? Không được?”
Hàn Sở dường như luôn nghiến chặt quai hàm, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo ý nghĩa khiến người ta rùng mình.
“Tại sao không được?”
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, đôi mắt đen sâu thẳm xuyên qua bóng đêm, vén tóc rối phủ trên lưng nàng, như một con sói đói chăm chăm nhìn vào cổ trắng nõn yếu ớt của nàng.
Sau đó hôn vào sau tai nàng, dịu dàng nhưng lại có phần chiều chuộng.
“Tửu Tửu hãy nói với trẫm, tại sao không được?”
Nàng hơi hơi lắc đầu, không biết vì sao vẫn không chịu nói.
“Vậy... Như vậy có được không?” Giọng nói dịu dàng của hắn lộ ra ý tàn nhẫn cực độ.
Phía chân trời dần mờ sáng, Hàn Sở cúi xuống hôn Sơ Tửu Tửu.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào màn trướng, nàng ngẩng cằm để lộ ra cổ trắng dài, làn da mỏng hồng như tô điểm thêm vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hàn Sở ôm nàng vào lòng, ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu trên gương mặt thanh tú của hắn, giọng điệu mang theo ý nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại yêu Tửu Tửu đến vậy, trẫm thật muốn c.h.ế.t trong vòng tay của Tửu Tửu.”
Giữa trưa đầu đông, nắng vàng trên cao vẫn rực rỡ, Sơ Tửu Tửu ở trên giường chậm rãi tỉnh dậy, đệm chăn bao phủ thân thể trắng nõn nà như tuyết của nàng.
Nàng nhìn thấy sắc hồng nổi lên, xấu hổ đến mức tai như muốn chảy máu.
Hắn... thật sự xấu xa không thể tả, Sơ Tửu Tửu không thể ngờ rằng hắn lại đoán ra được nàng muốn hắn chán ghét nàng.
Người này... Sẽ không phải nghề chính là Hoàng thượng, còn nghề phụ là thầy tướng số chứ?
Sơ Tửu Tửu không dám nhớ lại đêm qua, cảm giác như là thỏ con gặp phải hổ báo.
Những lời nói đó… Nàng xấu hổ vô cùng, hắn đúng là một kẻ điên cuồng, chưa từng thấy ai xấu xa như hắn.
Nàng tức giận hừ vài tiếng, run rẩy ngồi dậy, sau đó xuống giường.
Vừa chạm chân xuống đất, cả người như không đứng vững, lại ngồi trở lại bên giường.
Tiểu Quỳ nhanh chóng tiến lên đỡ nàng xuống giường, Sơ Tửu Tửu vừa xấu hổ vừa giận dữ, đều do tên xấu xa đó!
“Nương nương, có ổn không?” Tiểu Quỳ lo lắng hỏi.
Sơ Tửu Tửu ngoài cảm thấy mỏi nhừ, khi đứng dậy chân có chút run, cũng không có cảm giác khó chịu nào khác.
“Không sao, bản cung đói rồi, hôm nay ăn gì?” Cũng không biết hôm nay món ăn là gì?
“Hồi nương nương, có cá nướng mà người muốn, còn có sườn kho.” Tiểu Quỳ cười nói.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Nàng không bị dọa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ.
“Đánh thức tới nàng rồi?” Giọng nói trầm ấm của hắn hòa cùng thân hình cao lớn lún vào chăn.
Hàn Sở nhẹ nhàng vén tóc nàng sang một bên, cánh tay khỏe khoắn của hắn làm gối cho nàng.
Sơ Tửu Tửu lắc đầu định nói không, nhưng vừa mở miệng, bóng tối bao trùm, môi lưỡi bị hắn cuốn vào, hơi thở của hai người đan xen nóng bỏng.
Mỗi bước mỗi xa
“Ưm…” Lời nàng định nói bị hắn nuốt chửng, hôn mạnh mẽ vlại dữ dội.
Đêm đã khuya, ánh nến trong điện sắp tắt, chiếu sáng nơi màn trướng.
Truyền ra âm thanh khàn khàn của Hàn Sở: “Tửu Tửu muốn để trẫm chán ghét mà vứt bỏ nàng sao?”
Hai cánh tay rắn chắc của hắn chống bên tai Sơ Tửu Tửu, ôn nhu chất vấn, nghe có vẻ dịu dàng nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Sơ Tửu Tửu cắn môi, gò má ửng hồng, tròng mắt nhắm chặt nhưng hàng mi vẫn run rẩy, lông mày hơi nhíu lại, thật sự khiến người khác thương cảm.
Hàn Sở vuốt ve giữa trán nàng, hạ một nụ hôn, nhưng cử chỉ lại trái ngược với nụ hôn dịu dàng ấy.
“Trẫm sẽ nói cho nàng biết, làm thế nào để trẫm chán ghét mà vứt bỏ nàng, có được không?” Hắn khiêu khích vành tai nàng.
Sơ Tửu Tửu không biết vì sao lại ngẩng cằm, lông mày lại nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chỉ cần Tửu Tửu thường xuyên bày ra bộ dáng như thế này, trẫm sẽ chán ghét mà vứt bỏ Tửu Tửu.”
Có lẽ vì Sơ Tửu Tửu quá kiều mị, Hàn Sở ngừng nói, mở miệng nuốt lấy đầu lưỡi đỏ mọng của nàng, trong màn trướng vang lên tiếng hôn hít.
“.. Tửu Tửu thường xuyên đưa lưỡi cho trẫm, trẫm cũng sẽ ghét.” Nói xong, như không kiềm chế được, lại một lần nữa cướp lấy môi lưỡi của nàng.
Ánh nến đã tắt, trong điện tối om.
“Trẫm sẽ cẩn thận nói nói với nàng, Tửu Tửu phải nhớ, thường xuyên làm như vậy, trẫm sẽ ghét nàng.”
Giọng nói khàn khàn của Hàn Sở khi nói những lời này, quai hàm nghiến chặt.
“Đợi khi trẫm ghét Tửu Tửu, sẽ nhốt Tửu Tửu lại, ngày nào cũng như vậy, không cho Tửu Tửu rời khỏi vòng tay của trẫm.”
“Có được không? Hửm? Không được?”
Hàn Sở dường như luôn nghiến chặt quai hàm, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo ý nghĩa khiến người ta rùng mình.
“Tại sao không được?”
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, đôi mắt đen sâu thẳm xuyên qua bóng đêm, vén tóc rối phủ trên lưng nàng, như một con sói đói chăm chăm nhìn vào cổ trắng nõn yếu ớt của nàng.
Sau đó hôn vào sau tai nàng, dịu dàng nhưng lại có phần chiều chuộng.
“Tửu Tửu hãy nói với trẫm, tại sao không được?”
Nàng hơi hơi lắc đầu, không biết vì sao vẫn không chịu nói.
“Vậy... Như vậy có được không?” Giọng nói dịu dàng của hắn lộ ra ý tàn nhẫn cực độ.
Phía chân trời dần mờ sáng, Hàn Sở cúi xuống hôn Sơ Tửu Tửu.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào màn trướng, nàng ngẩng cằm để lộ ra cổ trắng dài, làn da mỏng hồng như tô điểm thêm vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hàn Sở ôm nàng vào lòng, ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu trên gương mặt thanh tú của hắn, giọng điệu mang theo ý nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại yêu Tửu Tửu đến vậy, trẫm thật muốn c.h.ế.t trong vòng tay của Tửu Tửu.”
Giữa trưa đầu đông, nắng vàng trên cao vẫn rực rỡ, Sơ Tửu Tửu ở trên giường chậm rãi tỉnh dậy, đệm chăn bao phủ thân thể trắng nõn nà như tuyết của nàng.
Nàng nhìn thấy sắc hồng nổi lên, xấu hổ đến mức tai như muốn chảy máu.
Hắn... thật sự xấu xa không thể tả, Sơ Tửu Tửu không thể ngờ rằng hắn lại đoán ra được nàng muốn hắn chán ghét nàng.
Người này... Sẽ không phải nghề chính là Hoàng thượng, còn nghề phụ là thầy tướng số chứ?
Sơ Tửu Tửu không dám nhớ lại đêm qua, cảm giác như là thỏ con gặp phải hổ báo.
Những lời nói đó… Nàng xấu hổ vô cùng, hắn đúng là một kẻ điên cuồng, chưa từng thấy ai xấu xa như hắn.
Nàng tức giận hừ vài tiếng, run rẩy ngồi dậy, sau đó xuống giường.
Vừa chạm chân xuống đất, cả người như không đứng vững, lại ngồi trở lại bên giường.
Tiểu Quỳ nhanh chóng tiến lên đỡ nàng xuống giường, Sơ Tửu Tửu vừa xấu hổ vừa giận dữ, đều do tên xấu xa đó!
“Nương nương, có ổn không?” Tiểu Quỳ lo lắng hỏi.
Sơ Tửu Tửu ngoài cảm thấy mỏi nhừ, khi đứng dậy chân có chút run, cũng không có cảm giác khó chịu nào khác.
“Không sao, bản cung đói rồi, hôm nay ăn gì?” Cũng không biết hôm nay món ăn là gì?
“Hồi nương nương, có cá nướng mà người muốn, còn có sườn kho.” Tiểu Quỳ cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.