Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
Chương 9
Thời Vi Nguyệt Thượng
05/05/2021
Tô Tử Ngưng yên lặng nhìn Tần Mặc Hàm, trong lòng không giấu được vui mừng. Nàng vẫn nhớ nàng ấy nói rằng, Lâm Khinh Trần chết rồi, nàng ấy cũng không biết sẽ ra sao. Lúc trước Tô Tử Ngưng có chút do dự, nàng dự định sẽ bỏ đi nơi khác, dù sao trong mắt nàng, sự tồn tại của Tần Mặc Hàm cũng có chút uy hiếp, vì vậy nàng có chút không tín nhiệm nàng ấy. Nhưng cuối cùng không biết xuất phát từ tâm lý nào, đại khái là muốn tránh khỏi vài thứ ở đời trước, nàng có chút mù mịt không biết nên đi nơi nào, liền đi Vô Cực Tông.
Đương nhiên nàng cũng không dùng thư giới thiệu của Tần Mặc Hàm, mà đơn độc tiến đến, trắc định ra nàng thuộc ngũ linh căn nhưng cũng có chút phẩm chất hơn người, nên ít ra cũng được vào hàng đệ tử áo xám, sau đó nàng đổi tên, gia nhập phái Lạc Nhật Phong. Còn vì sao lấy tên Chấp Mặc, vốn trước đây nàng cũng hay dùng tên giả, lần này trong lúc suy nghĩ thì đột nhiên hai danh tự này hiện ra, cảm giác rất tốt nên nàng liền sử dụng.
Tô Tử Ngưng ổn định lại tâm tư, vung lên một nụ cười: "Nếu không ở đây, ta còn có thể đi nơi nào? Nàng đấy, vẫn ổn chứ?"
Biết nàng hỏi cái gì, Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Bây giờ ta cơ bản cũng là Lâm Khinh Trần rồi." Ngoại trừ nửa đêm nằm mộng, mơ hồ có thể cảm giác được thế giới kia, còn có quyển tiểu thuyết kỳ lạ này, nhưng ban ngày nàng không còn trở về nữa. Bất quá nàng vẫn có thể từ trong sách biết được những chuyện bi thảm mà ngày trước Tô Tử Ngưng đã trải qua.
Tần Mặc Hàm nói xong khẽ thở dài một cái, nhíu mày nhìn Tô Tử Ngưng: "Ở đây, người kia thường xuyên đến quấy rầy nàng sao?" Xem tình hình, chuyện như vậy không phải ngày một ngày hai rồi. Tô Tử Ngưng lớn lên xinh đẹp, lại mềm mại đáng yêu, hoàn toàn chính xác dễ dàng chọc người thèm nhỏ dãi.
Tô Tử Ngưng mím môi, ôn hòa nói: "Kỳ thực cũng không sao, bình thường ta ít khi gặp hắn, luôn có thể tránh né đi. Mặc dù có chút buồn phiền nhưng so với ở Tô gia thì tốt hơn nhiều."
Trong lòng Tần Mặc Hàm chợt đau xót, lông mày nhíu chặt: "Ta nói cùng sư tôn, xin cho nàng qua Tử Vân Phong, chịu không?"
Tô Tử Ngưng ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút xa cách: "Không cần, nàng cũng mới lên núi, không nên vì chuyện nhỏ này mà làm phiền Lạc Uyên Phong chủ, không tốt. Huống hồ ở nơi nào cũng đều có chuyện bất bình, một mực an phận ở một góc cầu người che chở, cũng không phải kế hoạch lâu dài. Hơn nữa...Nàng mới vừa rồi khí thế bức người, còn không hù dọa hắn sợ đến run rẩy, ngày sau hắn khẳng định không dám tới phiền ta." Nàng kéo dài giọng nói, trên mặt ý cười giảo hoạt, diễn tả lại dáng vẻ lúc nãy của Tần Mặc Hàm, lông mi thật dài khẽ chớp, đáng yêu mà lại linh động.
Tần Mặc Hàm vội ho một tiếng, liếc mắt nhìn nàng, không được tự nhiên nói: "Tuy là nói vậy, nhưng ta sợ hắn bằng mặt không bằng lòng, sẽ âm thầm ở phía sau gây phiền phức cho nàng."
Thấy lỗ tai Tần Mặc Hàm đỏ bừng, trong lòng Tô Tử Ngưng có chút buồn cười, lúc nãy nhìn nàng ấy hung hăng giáo huấn Lâm Húc một trận, bình thường lại lãnh đạm như vậy, mà mới bị nàng chọc một câu đã đỏ mặt thẹn thùng.
"Nàng không phải nói là sẽ xem chừng hắn sao, nếu hắn dám làm càn ta liền đến cáo trạng, nàng che chở ta là tốt rồi."
Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn nàng, trên môi nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Lần này đến phiên Tô Tử Ngưng không dễ chịu, Tầm Mặc Hàm hiếm khi cười, bình thường luôn là dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng khi ở bên nàng thì cười rất nhiều, lẽ nào nàng ấy thật sự yêu thích mình? Bị ý nghĩ bất thình lình này hù dọa, Tô Tử Ngưng run lập cập, tuy nói đời trước nàng từng bị người kia lừa gạt cảm tình, nhưng đối với nữ nhân nàng cũng không có hứng thú.
"Làm sao vậy?" Tần Mặc Hàm thấy nàng biến sắc mặt, quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Tô Tử Ngưng cố tỏ ra bình tĩnh, lập tức cười đến mềm mại: "Ta còn việc phải làm, nàng cũng nên về Tử Vân Phong."
"Ừ, ta đưa nàng trở lại." Tần Mặc Hàm không nhanh không chậm tiếp một câu, ánh mắt rơi vào trên người nàng, ra hiệu nàng dẫn đường.
Tô Tử Ngưng bị nghẹn miệng, xoay người nhíu nhíu mày, rốt cuộc Tần Mặc Hàm đây là có ý gì? Là muốn giống như người kia, từng bước đạt được sự tin tưởng của mình, sau đó chiếm được thứ nàng ấy muốn? Tô Tử Ngưng nghĩ đến đây liền hít một hơi thật sâu, sắc mặt có chút nặng nề. Vô luận như thế nào, mình sẽ không như vậy dễ dàng tiếp nhận người khác, những kinh nghiệm đau thương kia nhắc nhở nàng, đối với người khác nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân. Tần Mặc Hàm muốn làm thế nào, nàng sẽ luôn cảnh giác, nhưng nàng ấy tốt xấu gì cũng là Nhập thất đệ tử, có người như vậy ở bên che chở, cuộc sống ở đây có thể yên ổn rất nhiều.
Tần Mặc Hàm không nhanh không chậm theo sát phía sau Tô Tử Ngưng, có chút hoài niệm muốn hỏi nàng ấy vì sao lấy danh tự Chấp Mặc, thế nhưng vẫn chịu đựng đè ép ở trong lòng. Chỉ là nơi ở của Tô Tử Ngưng, không chỉ dựa vào trận pháp truyền tống mà đến được, vì vậy dọc theo đường đi Tần Mặc Hàm rất chuyên tâm, ánh mắt trói chặt Tô Tử Ngưng, đồng thời ở trong đầu nhớ kĩ đường đi. Nói đến cũng kỳ lạ, nàng đọc sách tu luyện pháp quyết, nhìn qua một lần là nhớ được rồi, nhưng không cách nào nhớ rõ được phương hướng, trừ khi nàng vẽ lại nếu không sẽ dễ dàng đi lạc.
Tô Tử Ngưng cảm thấy giữa hai người quá mức yên tĩnh, liền quay đầu muốn nói chuyện, đã thấy Tần Mặc Hàm vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, tay phải vẽ gì đó trên hư không, nhìn qua có chút ngốc. Nàng nhịn cười mở miệng hỏi: "Nàng đang làm gì thế?"
Tần Mặc Hàm vội vàng thả tay xuống, thấp giọng nói: "Vẽ lại đường đi, lần sau tới tìm nàng."
Tô Tử Ngưng sững sờ, sau đó chỉ vào dãy nhà nhỏ phía trước: "Ta ở nơi đó."
Nàng vừa đi tới, lập tức có một tiểu cô nương độ mười bảy mười tám tuổi, dựng thẳng lông mày cằn nhằn: "Chấp Mặc, trễ thế này ngươi mới trở về, công việc còn rất nhiều rất nhiều! Ngay hôm qua nước suối trong hồ tắm không đủ dùng, sai ngươi đi xách nước cho đầy hồ, hôm nay ta đến kiểm tra vẫn là lưng chừng! Nền đá bạch ngọc ngoài đại điện cần phải lau thật sạch bóng, còn nữa...."
"Còn có chuyện gì, ta thay nàng ấy làm." Tần Mặc Hàm tiến lên vài bước, che ở trước người Tô Tử Ngưng, miễn cho người kia đều nói đến sắp phun nước vào nàng.
Đỗ Quyên vốn là ôm một bụng tức giận, ngày hôm qua sai Tô Tử Ngưng đi xách nước, kết quả dĩ nhiên không xong, hại nàng bị Lâm Húc mạnh mẽ dạy dỗ một trận, thật là tức chết. Làm không kịp cũng không nói, lại một mực bày ra dáng vẻ khổ sở chịu đựng. Nàng trong lúc đang trút cơn giận dữ, căn bản không nhìn thấy Tần Mặc Hàm phía sau Tô Tử Ngưng. Giờ khắc này thấy Tần Mặc Hàm đi ra che ở phía trước, Đỗ Quyên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tần Mặc Hàm tuy rằng chén ghét thái độ của nàng kia đối với Tô Tử ngưng, nhưng cũng hiểu đây là thói quen của người cũ hay bắt nạt người mới. Nếu như nàng can dự quá nhiều, trái lại về sau Tô Tử Ngưng càng bị làm khó dễ, lập tức tâm định khí hòa mở miệng.
Đỗ Quyên hay cùng các đệ tử khác quét dọn ở Vô Cực Điện, nên cũng từng thấy qua Tần Mặc Hàm, biết rõ nàng chính là tiểu đồ đệ của Lạc Uyên trưởng lão Tử Vân Phong, nhất thời có chút sợ: "Lâm sư thúc, chuyện này...Đây là công việc của chúng đệ tử, không...không dám phiền sư thúc."
"Không sao, là ta cùng nàng ấy nói mấy câu nên mới chậm trễ thời gian. Nếu ảnh hưởng đến công việc của mọi người, ta giúp đỡ làm cũng là phải." Giọng nói của Tần Mặc Hàm mặc dù đạm nhạt nhưng không cho phép cự tuyệt.
Nàng xinh đẹp mỹ lệ, khí chất hơn người, lại như vậy chăm chú nhìn Đỗ Quyên khiến cho nàng ta mặc đỏ rần, lúng túng nói: "Chuyện này...nếu ý sư thúc như vậy, chúng đệ tử liền thuận theo ý người, không dám làm mất nhiều thời gian của sư thúc. Chấp Mặc, chúng ta..."
Tần Mặc Hàm gật đầu: "Thân thể Chấp Mặc hiện không được khỏe, ta thay nàng ấy gánh nước, việc khác khổ cực các ngươi."
Trong sân tổng cộng có khoảng bảy, tám người, giờ khắc này đều đi ra xem tình hình, nơm nớp lo sợ mà nhìn Tần Mặc Hàm, nghe nàng nói như vậy có chút thụ sủng nhược kinh: "Không khổ cực, không khổ cực."
Phần lớn đệ tử áo xám cả đời đều không đạt nổi Trúc Cơ, cho nên tuổi thọ chỉ vài chục năm, bởi vậy ở Vô Cực Tông vốn phân biệt rất rõ ràng mạnh yếu linh căn thiên phú, các nàng rất khó được người khác coi trọng, huống chi là những người có địa vị cao như Nhập thất đệ tử.
Tần Mặc Hàm đối với các nàng khẽ gật đầu, xoay người nói: "Chấp Mặc, nàng đi cùng ta, ta không biết đường."
Trong lòng Tô Tử Ngưng phức tạp, liếc nàng một chút, liền cầm thùng đi theo sau, dẫn nàng tới Linh Tuyền. Lạc Nhật Phong rộng lớn hơn Tử Vân Phong, khoảng cách từ hồ tắm nước suối đến Linh Tuyền khá xa, muốn gánh nước đổ đầy hồ không chỉ đi bảy tám bận là xong. Tần Mặc Hàm nhíu mày: "Mỗi ngày đều là nàng làm sao?"
"Ừ?" Tô Tử ngưng ngơ ngác nhìn nàng, lúc sau kịp phản ứng đáp lại: "Phần lớn đều là ta, đôi khi các nàng ấy cũng tới phụ."
Tần Mặc Hàm trầm mặc một lát: "Từ nay ta sẽ giúp nàng."
Tô Tử Ngưng nở nụ cười: "Nàng mặc y phục này, nếu như tới lui Linh Tuyền gánh nước, còn không phải dọc đường dọa cho bọn họ rớt cả cằm."
Tần Mặc Hàm cúi nhìn chính mình một chút, lập tức lại nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng, ánh mắt quét từ trên xuống dưới khiến Tô Tử Ngưng cảm thấy nhột nhột, sau đó nói: "Nàng cởi quần áo ra."
Tô Tử Ngưng: "..."
Hai người đổi áo ngoài cho nhau, Tần Mặc Hàm bên trong mặc áo trắng, bên ngoài khoác đạo bào màu xám: "Nàng ở đây chờ ta, trước hết mặc vào áo ngoài của ta đi."
Tô Tử Ngưng ôm y phục của nàng, nhìn nàng gánh trên vai hai thùng nước rời đi, y phục trong tay còn mang theo độ ấm từ chủ nhân của nó, rất ấm áp, lại phảng phất một mùi thơm dễ chịu, chắc là từ trên người Tần Mặc Hàm truyền sang. Mới vừa nãy chém đinh chặt sắt tự nhận chính mình không có hứng thú với nữ nhân, trong lòng Tô Tử Ngưng giờ đây loạn thành một đoàn, hồi tưởng lại lúc Tần Mặc Hàm tiến đến cởi áo ngoài của nàng, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh, không khỏi lắc lắc đầu tỉnh táo lại. Tô Tử Ngưng lần nữa nhắc nhở chính mình, bất quá là lợi dụng lẫn nhau, nàng sẽ không tổn hại nàng ấy, nhưng cũng sẽ không cho nàng ấy cơ hội tổn hại mình.
Tự lặp tới lặp lui ám thị chính mình, Tô Tử Ngưng cơ hồ là lừa gạt được bản thân rồi, nhưng về sau chuyện này khiến cho nàng hối hận không thôi.
Rất nhanh Tần Mặc Hàm đã trở lại, Tô Tử Ngưng vội vàng tiến lên đón nàng: "Nàng tất nhiên không quen làm những chuyện này, vẫn là để ta đến làm đi."
"Không sao." Tần Mặc Hàm nhíu mày, lập tức quơ quơ tay: "Ta ở Tử Vân Phong làm suốt nửa tháng, rất quen thuộc." Nói xong liền tiếp tục gánh nước rời đi.
Tô Tử Ngưng có thể nhận ra Tần Mặc Hàm không sử dụng linh lực, không nghĩ tới nàng ấy dáng vẻ mềm mại tao nhã còn có thể nhanh nhẹn như vậy. Sau nửa canh giờ thì nước suối trong hồ tắm cũng đã đầy. Tần Mặc Hàm cởi ra áo ngoài đổi lại với Tô Tử Ngưng: "Ta nên về rồi, nàng chăm sóc tốt chính mình, ngày mai ta trở lại."
Tô Tử Ngưng thấy nàng chuẩn bị đi, cố ý hỏi: "Nàng nhớ rõ đường đến đây sao?"
Tần Mặc Hàm nhất thời đứng bất động, nàng có chút suy nghĩ, đại khái là vừa rồi ỷ lại vào việc Tô Tử Ngưng dẫn đường, với lại nơi này không gian rộng lớn, bố cục tương tự Vô Cực Tông, nàng nhớ đường có chút miễn cưỡng, có điều vừa rồi dồn hết tâm trí cũng là nhớ được một phần. Nàng quay đầu lại, thấy trong mắt Tô Tử Ngưng có một chút nghịch ngợm, lập tức thẳng thắn dứt khoát nói: "Ta không nhớ rõ, phiền Chấp Mặc đến đón ta, ta ở Vô Cực Điện đợi nàng."
Tô Tử Ngưng cảm giác bản thân đang tự đào hố chôn mình, sững sờ không nói nên lời. Tần Mặc Hàm lẽ ra rời đi nhưng chợt ngừng lại, đem một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho nàng: "Trong này có một ít Luyện Khí đan, Chu Quả nguyên liệu, còn có Cố Nguyên Đan của Lâm gia, đều là đan dược giúp tăng cường linh lực, nàng giữ đi. Ngũ linh căn cần bổ sung linh khí rất nhiều, ta hiện tại đã Trúc Cơ nên không cần."
Tô Tử Ngưng dùng thần thức thăm dò, hai viên cấp bốn Chu Quả, một bình Luyện Khí đan, Cố Nguyên Đan cũng có bốn viên, còn có một ít Địa giai linh khí, linh thảo dồi dào linh lực. Những vật phẩm này đối với Tần Mặc Hàm đều rất quý giá, nàng dĩ nhiên tặng cho mình? Nghe đâu Chu Quả chỉ có Nhập thất đệ tử mới có được, đó là phần thưởng do sư tôn nửa tháng một lần ban tặng, quý hiếm như vậy Tần Mặc Hàn đều cho nàng hết hay sao? Đúng là ngũ linh căn cần được bồi dưỡng nhiều linh khí, nhưng đem tặng những thứ quý giá này để nuôi dưỡng một ngũ linh căn chẳng phải là lãng phí tài nguyên hay sao?
Tần Mặc Hàm, người này....Nàng đoán không ra rồi.
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Trước nuôi dưỡng tức phụ, sau ăn thịt, đạo lý này Tần Mặc Hàm tất nhiên hiểu rõ.
Chúc mừng người chơi Tần Mặc Hàm hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: cởi quần áo.
Tần Mặc Hàm đồng học trêu chọc Tô thẳng nữ, càng cởi càng thuận tay.
Tần Mặc Hàm: trước tiên cởi quần áo, vốn là sở thích của ngươi?
Tác giả Quân: có phải là sở thích của ta hay không, ta không biết, nhưng ngươi nhất định rất thích.
Tần Mặc Hàm:....Ta không còn gì để nói.
Đương nhiên nàng cũng không dùng thư giới thiệu của Tần Mặc Hàm, mà đơn độc tiến đến, trắc định ra nàng thuộc ngũ linh căn nhưng cũng có chút phẩm chất hơn người, nên ít ra cũng được vào hàng đệ tử áo xám, sau đó nàng đổi tên, gia nhập phái Lạc Nhật Phong. Còn vì sao lấy tên Chấp Mặc, vốn trước đây nàng cũng hay dùng tên giả, lần này trong lúc suy nghĩ thì đột nhiên hai danh tự này hiện ra, cảm giác rất tốt nên nàng liền sử dụng.
Tô Tử Ngưng ổn định lại tâm tư, vung lên một nụ cười: "Nếu không ở đây, ta còn có thể đi nơi nào? Nàng đấy, vẫn ổn chứ?"
Biết nàng hỏi cái gì, Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Bây giờ ta cơ bản cũng là Lâm Khinh Trần rồi." Ngoại trừ nửa đêm nằm mộng, mơ hồ có thể cảm giác được thế giới kia, còn có quyển tiểu thuyết kỳ lạ này, nhưng ban ngày nàng không còn trở về nữa. Bất quá nàng vẫn có thể từ trong sách biết được những chuyện bi thảm mà ngày trước Tô Tử Ngưng đã trải qua.
Tần Mặc Hàm nói xong khẽ thở dài một cái, nhíu mày nhìn Tô Tử Ngưng: "Ở đây, người kia thường xuyên đến quấy rầy nàng sao?" Xem tình hình, chuyện như vậy không phải ngày một ngày hai rồi. Tô Tử Ngưng lớn lên xinh đẹp, lại mềm mại đáng yêu, hoàn toàn chính xác dễ dàng chọc người thèm nhỏ dãi.
Tô Tử Ngưng mím môi, ôn hòa nói: "Kỳ thực cũng không sao, bình thường ta ít khi gặp hắn, luôn có thể tránh né đi. Mặc dù có chút buồn phiền nhưng so với ở Tô gia thì tốt hơn nhiều."
Trong lòng Tần Mặc Hàm chợt đau xót, lông mày nhíu chặt: "Ta nói cùng sư tôn, xin cho nàng qua Tử Vân Phong, chịu không?"
Tô Tử Ngưng ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút xa cách: "Không cần, nàng cũng mới lên núi, không nên vì chuyện nhỏ này mà làm phiền Lạc Uyên Phong chủ, không tốt. Huống hồ ở nơi nào cũng đều có chuyện bất bình, một mực an phận ở một góc cầu người che chở, cũng không phải kế hoạch lâu dài. Hơn nữa...Nàng mới vừa rồi khí thế bức người, còn không hù dọa hắn sợ đến run rẩy, ngày sau hắn khẳng định không dám tới phiền ta." Nàng kéo dài giọng nói, trên mặt ý cười giảo hoạt, diễn tả lại dáng vẻ lúc nãy của Tần Mặc Hàm, lông mi thật dài khẽ chớp, đáng yêu mà lại linh động.
Tần Mặc Hàm vội ho một tiếng, liếc mắt nhìn nàng, không được tự nhiên nói: "Tuy là nói vậy, nhưng ta sợ hắn bằng mặt không bằng lòng, sẽ âm thầm ở phía sau gây phiền phức cho nàng."
Thấy lỗ tai Tần Mặc Hàm đỏ bừng, trong lòng Tô Tử Ngưng có chút buồn cười, lúc nãy nhìn nàng ấy hung hăng giáo huấn Lâm Húc một trận, bình thường lại lãnh đạm như vậy, mà mới bị nàng chọc một câu đã đỏ mặt thẹn thùng.
"Nàng không phải nói là sẽ xem chừng hắn sao, nếu hắn dám làm càn ta liền đến cáo trạng, nàng che chở ta là tốt rồi."
Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn nàng, trên môi nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Lần này đến phiên Tô Tử Ngưng không dễ chịu, Tầm Mặc Hàm hiếm khi cười, bình thường luôn là dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng khi ở bên nàng thì cười rất nhiều, lẽ nào nàng ấy thật sự yêu thích mình? Bị ý nghĩ bất thình lình này hù dọa, Tô Tử Ngưng run lập cập, tuy nói đời trước nàng từng bị người kia lừa gạt cảm tình, nhưng đối với nữ nhân nàng cũng không có hứng thú.
"Làm sao vậy?" Tần Mặc Hàm thấy nàng biến sắc mặt, quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Tô Tử Ngưng cố tỏ ra bình tĩnh, lập tức cười đến mềm mại: "Ta còn việc phải làm, nàng cũng nên về Tử Vân Phong."
"Ừ, ta đưa nàng trở lại." Tần Mặc Hàm không nhanh không chậm tiếp một câu, ánh mắt rơi vào trên người nàng, ra hiệu nàng dẫn đường.
Tô Tử Ngưng bị nghẹn miệng, xoay người nhíu nhíu mày, rốt cuộc Tần Mặc Hàm đây là có ý gì? Là muốn giống như người kia, từng bước đạt được sự tin tưởng của mình, sau đó chiếm được thứ nàng ấy muốn? Tô Tử Ngưng nghĩ đến đây liền hít một hơi thật sâu, sắc mặt có chút nặng nề. Vô luận như thế nào, mình sẽ không như vậy dễ dàng tiếp nhận người khác, những kinh nghiệm đau thương kia nhắc nhở nàng, đối với người khác nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân. Tần Mặc Hàm muốn làm thế nào, nàng sẽ luôn cảnh giác, nhưng nàng ấy tốt xấu gì cũng là Nhập thất đệ tử, có người như vậy ở bên che chở, cuộc sống ở đây có thể yên ổn rất nhiều.
Tần Mặc Hàm không nhanh không chậm theo sát phía sau Tô Tử Ngưng, có chút hoài niệm muốn hỏi nàng ấy vì sao lấy danh tự Chấp Mặc, thế nhưng vẫn chịu đựng đè ép ở trong lòng. Chỉ là nơi ở của Tô Tử Ngưng, không chỉ dựa vào trận pháp truyền tống mà đến được, vì vậy dọc theo đường đi Tần Mặc Hàm rất chuyên tâm, ánh mắt trói chặt Tô Tử Ngưng, đồng thời ở trong đầu nhớ kĩ đường đi. Nói đến cũng kỳ lạ, nàng đọc sách tu luyện pháp quyết, nhìn qua một lần là nhớ được rồi, nhưng không cách nào nhớ rõ được phương hướng, trừ khi nàng vẽ lại nếu không sẽ dễ dàng đi lạc.
Tô Tử Ngưng cảm thấy giữa hai người quá mức yên tĩnh, liền quay đầu muốn nói chuyện, đã thấy Tần Mặc Hàm vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, tay phải vẽ gì đó trên hư không, nhìn qua có chút ngốc. Nàng nhịn cười mở miệng hỏi: "Nàng đang làm gì thế?"
Tần Mặc Hàm vội vàng thả tay xuống, thấp giọng nói: "Vẽ lại đường đi, lần sau tới tìm nàng."
Tô Tử Ngưng sững sờ, sau đó chỉ vào dãy nhà nhỏ phía trước: "Ta ở nơi đó."
Nàng vừa đi tới, lập tức có một tiểu cô nương độ mười bảy mười tám tuổi, dựng thẳng lông mày cằn nhằn: "Chấp Mặc, trễ thế này ngươi mới trở về, công việc còn rất nhiều rất nhiều! Ngay hôm qua nước suối trong hồ tắm không đủ dùng, sai ngươi đi xách nước cho đầy hồ, hôm nay ta đến kiểm tra vẫn là lưng chừng! Nền đá bạch ngọc ngoài đại điện cần phải lau thật sạch bóng, còn nữa...."
"Còn có chuyện gì, ta thay nàng ấy làm." Tần Mặc Hàm tiến lên vài bước, che ở trước người Tô Tử Ngưng, miễn cho người kia đều nói đến sắp phun nước vào nàng.
Đỗ Quyên vốn là ôm một bụng tức giận, ngày hôm qua sai Tô Tử Ngưng đi xách nước, kết quả dĩ nhiên không xong, hại nàng bị Lâm Húc mạnh mẽ dạy dỗ một trận, thật là tức chết. Làm không kịp cũng không nói, lại một mực bày ra dáng vẻ khổ sở chịu đựng. Nàng trong lúc đang trút cơn giận dữ, căn bản không nhìn thấy Tần Mặc Hàm phía sau Tô Tử Ngưng. Giờ khắc này thấy Tần Mặc Hàm đi ra che ở phía trước, Đỗ Quyên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tần Mặc Hàm tuy rằng chén ghét thái độ của nàng kia đối với Tô Tử ngưng, nhưng cũng hiểu đây là thói quen của người cũ hay bắt nạt người mới. Nếu như nàng can dự quá nhiều, trái lại về sau Tô Tử Ngưng càng bị làm khó dễ, lập tức tâm định khí hòa mở miệng.
Đỗ Quyên hay cùng các đệ tử khác quét dọn ở Vô Cực Điện, nên cũng từng thấy qua Tần Mặc Hàm, biết rõ nàng chính là tiểu đồ đệ của Lạc Uyên trưởng lão Tử Vân Phong, nhất thời có chút sợ: "Lâm sư thúc, chuyện này...Đây là công việc của chúng đệ tử, không...không dám phiền sư thúc."
"Không sao, là ta cùng nàng ấy nói mấy câu nên mới chậm trễ thời gian. Nếu ảnh hưởng đến công việc của mọi người, ta giúp đỡ làm cũng là phải." Giọng nói của Tần Mặc Hàm mặc dù đạm nhạt nhưng không cho phép cự tuyệt.
Nàng xinh đẹp mỹ lệ, khí chất hơn người, lại như vậy chăm chú nhìn Đỗ Quyên khiến cho nàng ta mặc đỏ rần, lúng túng nói: "Chuyện này...nếu ý sư thúc như vậy, chúng đệ tử liền thuận theo ý người, không dám làm mất nhiều thời gian của sư thúc. Chấp Mặc, chúng ta..."
Tần Mặc Hàm gật đầu: "Thân thể Chấp Mặc hiện không được khỏe, ta thay nàng ấy gánh nước, việc khác khổ cực các ngươi."
Trong sân tổng cộng có khoảng bảy, tám người, giờ khắc này đều đi ra xem tình hình, nơm nớp lo sợ mà nhìn Tần Mặc Hàm, nghe nàng nói như vậy có chút thụ sủng nhược kinh: "Không khổ cực, không khổ cực."
Phần lớn đệ tử áo xám cả đời đều không đạt nổi Trúc Cơ, cho nên tuổi thọ chỉ vài chục năm, bởi vậy ở Vô Cực Tông vốn phân biệt rất rõ ràng mạnh yếu linh căn thiên phú, các nàng rất khó được người khác coi trọng, huống chi là những người có địa vị cao như Nhập thất đệ tử.
Tần Mặc Hàm đối với các nàng khẽ gật đầu, xoay người nói: "Chấp Mặc, nàng đi cùng ta, ta không biết đường."
Trong lòng Tô Tử Ngưng phức tạp, liếc nàng một chút, liền cầm thùng đi theo sau, dẫn nàng tới Linh Tuyền. Lạc Nhật Phong rộng lớn hơn Tử Vân Phong, khoảng cách từ hồ tắm nước suối đến Linh Tuyền khá xa, muốn gánh nước đổ đầy hồ không chỉ đi bảy tám bận là xong. Tần Mặc Hàm nhíu mày: "Mỗi ngày đều là nàng làm sao?"
"Ừ?" Tô Tử ngưng ngơ ngác nhìn nàng, lúc sau kịp phản ứng đáp lại: "Phần lớn đều là ta, đôi khi các nàng ấy cũng tới phụ."
Tần Mặc Hàm trầm mặc một lát: "Từ nay ta sẽ giúp nàng."
Tô Tử Ngưng nở nụ cười: "Nàng mặc y phục này, nếu như tới lui Linh Tuyền gánh nước, còn không phải dọc đường dọa cho bọn họ rớt cả cằm."
Tần Mặc Hàm cúi nhìn chính mình một chút, lập tức lại nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng, ánh mắt quét từ trên xuống dưới khiến Tô Tử Ngưng cảm thấy nhột nhột, sau đó nói: "Nàng cởi quần áo ra."
Tô Tử Ngưng: "..."
Hai người đổi áo ngoài cho nhau, Tần Mặc Hàm bên trong mặc áo trắng, bên ngoài khoác đạo bào màu xám: "Nàng ở đây chờ ta, trước hết mặc vào áo ngoài của ta đi."
Tô Tử Ngưng ôm y phục của nàng, nhìn nàng gánh trên vai hai thùng nước rời đi, y phục trong tay còn mang theo độ ấm từ chủ nhân của nó, rất ấm áp, lại phảng phất một mùi thơm dễ chịu, chắc là từ trên người Tần Mặc Hàm truyền sang. Mới vừa nãy chém đinh chặt sắt tự nhận chính mình không có hứng thú với nữ nhân, trong lòng Tô Tử Ngưng giờ đây loạn thành một đoàn, hồi tưởng lại lúc Tần Mặc Hàm tiến đến cởi áo ngoài của nàng, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh, không khỏi lắc lắc đầu tỉnh táo lại. Tô Tử Ngưng lần nữa nhắc nhở chính mình, bất quá là lợi dụng lẫn nhau, nàng sẽ không tổn hại nàng ấy, nhưng cũng sẽ không cho nàng ấy cơ hội tổn hại mình.
Tự lặp tới lặp lui ám thị chính mình, Tô Tử Ngưng cơ hồ là lừa gạt được bản thân rồi, nhưng về sau chuyện này khiến cho nàng hối hận không thôi.
Rất nhanh Tần Mặc Hàm đã trở lại, Tô Tử Ngưng vội vàng tiến lên đón nàng: "Nàng tất nhiên không quen làm những chuyện này, vẫn là để ta đến làm đi."
"Không sao." Tần Mặc Hàm nhíu mày, lập tức quơ quơ tay: "Ta ở Tử Vân Phong làm suốt nửa tháng, rất quen thuộc." Nói xong liền tiếp tục gánh nước rời đi.
Tô Tử Ngưng có thể nhận ra Tần Mặc Hàm không sử dụng linh lực, không nghĩ tới nàng ấy dáng vẻ mềm mại tao nhã còn có thể nhanh nhẹn như vậy. Sau nửa canh giờ thì nước suối trong hồ tắm cũng đã đầy. Tần Mặc Hàm cởi ra áo ngoài đổi lại với Tô Tử Ngưng: "Ta nên về rồi, nàng chăm sóc tốt chính mình, ngày mai ta trở lại."
Tô Tử Ngưng thấy nàng chuẩn bị đi, cố ý hỏi: "Nàng nhớ rõ đường đến đây sao?"
Tần Mặc Hàm nhất thời đứng bất động, nàng có chút suy nghĩ, đại khái là vừa rồi ỷ lại vào việc Tô Tử Ngưng dẫn đường, với lại nơi này không gian rộng lớn, bố cục tương tự Vô Cực Tông, nàng nhớ đường có chút miễn cưỡng, có điều vừa rồi dồn hết tâm trí cũng là nhớ được một phần. Nàng quay đầu lại, thấy trong mắt Tô Tử Ngưng có một chút nghịch ngợm, lập tức thẳng thắn dứt khoát nói: "Ta không nhớ rõ, phiền Chấp Mặc đến đón ta, ta ở Vô Cực Điện đợi nàng."
Tô Tử Ngưng cảm giác bản thân đang tự đào hố chôn mình, sững sờ không nói nên lời. Tần Mặc Hàm lẽ ra rời đi nhưng chợt ngừng lại, đem một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho nàng: "Trong này có một ít Luyện Khí đan, Chu Quả nguyên liệu, còn có Cố Nguyên Đan của Lâm gia, đều là đan dược giúp tăng cường linh lực, nàng giữ đi. Ngũ linh căn cần bổ sung linh khí rất nhiều, ta hiện tại đã Trúc Cơ nên không cần."
Tô Tử Ngưng dùng thần thức thăm dò, hai viên cấp bốn Chu Quả, một bình Luyện Khí đan, Cố Nguyên Đan cũng có bốn viên, còn có một ít Địa giai linh khí, linh thảo dồi dào linh lực. Những vật phẩm này đối với Tần Mặc Hàm đều rất quý giá, nàng dĩ nhiên tặng cho mình? Nghe đâu Chu Quả chỉ có Nhập thất đệ tử mới có được, đó là phần thưởng do sư tôn nửa tháng một lần ban tặng, quý hiếm như vậy Tần Mặc Hàn đều cho nàng hết hay sao? Đúng là ngũ linh căn cần được bồi dưỡng nhiều linh khí, nhưng đem tặng những thứ quý giá này để nuôi dưỡng một ngũ linh căn chẳng phải là lãng phí tài nguyên hay sao?
Tần Mặc Hàm, người này....Nàng đoán không ra rồi.
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Trước nuôi dưỡng tức phụ, sau ăn thịt, đạo lý này Tần Mặc Hàm tất nhiên hiểu rõ.
Chúc mừng người chơi Tần Mặc Hàm hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: cởi quần áo.
Tần Mặc Hàm đồng học trêu chọc Tô thẳng nữ, càng cởi càng thuận tay.
Tần Mặc Hàm: trước tiên cởi quần áo, vốn là sở thích của ngươi?
Tác giả Quân: có phải là sở thích của ta hay không, ta không biết, nhưng ngươi nhất định rất thích.
Tần Mặc Hàm:....Ta không còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.