Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
Chương 171: (H): Hậu tục (2)
Thời Vi Nguyệt Thượng
05/05/2021
Gặp được Hỗn Độn Chi Thổ đích thật là trời xui đất khiến, nói đến còn phải cảm tạ Côn Côn.
Những năm này Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng phần lớn bôn ba tại Bắc Xuyên cùng Tàng Phong Viện, nhưng cách một đoạn thời gian, Tần Mặc Hàm liền sẽ bồi Tô Tử Ngưng cùng đi du ngoạn một chuyến, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm thấy các nàng thảnh thơi, cũng sẽ quấn lấy Lạc Uyên xin mấy ngày nghỉ phép, cùng đi theo. Vì thế Lạc Uyên cũng không biết oán trách bao nhiêu lần, hai cái đồ đệ của mình có nàng dâu quên sư phụ.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng trong lúc lịch luyện ở Tử Lăng Châu, lần nữa gặp phải Phỉ từng thấy ở Vô Tận Hải Vực, cổ ngữ nói: Phỉ, xuống nước thì nước cạn, gặp cỏ thì cỏ chết, bởi vậy sự xuất hiện của nó sớm liền có thể đoán được.
Năm đó hai người mới Trúc Cơ, gặp gỡ Phỉ kia để các nàng mười phần khó giải quyết, còn kém chút chết. Nhưng cho đến bây giờ, cho dù Phỉ này nhìn qua đã tu hành ngàn năm, cũng không chút đe dọa nào để các nàng phải rơi xuống hạ phong, ngược lại làm Tô Tử Ngưng nhớ tới năm đó, thời điểm nàng bắt đầu đối Tần Mặc Hàm động tâm. Tần Mặc Hàm không có nhân hồn, nhìn lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lại vô ý thức che chở nàng, đáng yêu mà chọc người.
Phỉ dù đại hung, nhưng nếu như nó không chủ động gây sự, Tần Mặc Hàm cũng không muốn tùy ý giết chóc, chỉ là Côn Côn nhìn thấy Phỉ hình thù cổ quái thì thập phần hưng phấn. Tuy nói nó sống hơn vạn năm, trên thực tế là cái đồ nhà quê, kém kiến thức vô cùng, dù sao Hư Không Huyễn Cảnh cực kỳ lớn, nhưng giống loài có hạn, Côn lại ở dưới sông, nơi nào thấy qua linh thú thân bò đuôi rắn, chỉ có một con mắt.
Bởi vậy lúc Phỉ nhìn thấy các nàng liền có chút kiêng kị nhượng bộ, Côn Côn quả thực là đuổi theo Phỉ chạy hơn phân nửa cái Tử Lăng Châu, Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ cũng mang Tô Tử Ngưng đuổi theo. Chỉ là lúc đi tới một vách đá cao ngất, các nàng phát hiện Phỉ đã không còn bóng dáng, Tiểu Bàn Ngư cũng chỉ còn một cái đuôi ló ra lắc lư, sau đó cũng không còn tăm tích.
Nguyên lai vách đá kia lại có thể trực tiếp chui vào, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không có nhiều do dự theo sát vào, vách đá lập tức trở nên giống như vũng bùn.
Sau khi từ bên trong đi ra, các nàng liền thấy được một màn kỳ dị, sau vách đá thế mà sinh sống một đám Phỉ, hơn nữa mảnh địa vực này cũng không phải là không có một ngọn cỏ, mà là một mảnh đầm lầy um tùm.
Lúc này nhóm Phỉ kia bị Côn Côn rượt đuổi thất kinh chạy trốn tứ phía, vì vậy Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng liền nhìn thấy, theo Phỉ chạy qua, cỏ cây bên dưới toàn bộ khô cằn, nhưng khi bọn chúng vừa rời khỏi, những vùng khô cằn kia liền cấp tốc đâm ra chồi non, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ trước đó xanh um tươi tốt.
Hai người kinh ngạc không thôi, nhìn xem toàn bộ đầm lầy bên trong không ngừng trình diễn hình ảnh như vậy. Gặp được cảnh tượng quá mức kỳ dị, Tô Tử Ngưng tự nhiên muốn tìm tòi hư thực.
Cuối cùng tìm ra đáp án, bởi vì chỗ này cất giấu một mảnh Hỗn Độn Chi Thổ, dòng nước di chuyển qua bùn đất, ẩn chứa trong đó sinh cơ cùng linh lực liền bị mang đi, theo nước từng chút thẩm thấu nhập toàn bộ đầm lầy.
Nhìn Tô Tử Ngưng trong tay vốc lên một nắm Hỗn Độn Chi Thổ, Tần Mặc Hàm thần sắc có chút phức tạp, không để lại dấu vết lườm nàng một chút. Giờ phút này Tô Tử Ngưng biểu hiện trên mặt dù còn tỉnh táo, nhưng trong mắt vệt kinh hỉ kia lại giấu không được, trong nội tâm Tần Mặc Hàm đại khái hiểu rõ nàng đang suy nghĩ gì.
Bắc Xuyên Tần gia.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng sau khi có được Hỗn Độn Chi Thổ liền trở về Bắc Xuyên, lần này lại bị hai người vứt xuống Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm liền đến lên án. Cuối cùng Tần Mặc Hàm đem Hỗn Độn Chi Thổ phân cho Bạch Liễm một chút, Nhạc Phồn mới cười tủm tỉm buông tha các nàng, chỉ là Bạch Liễm hưng phấn đến kém chút ngồi không yên, lập tức muốn trở về xử lý linh dược của nàng.
Rốt cuộc qua một trận tâm tình, bốn người cùng một chỗ tụ họp, lúc bóng đêm dần buông xuống, Nhạc Phồn liền dẫn dược si nàng dâu trở về Ung Châu Thành.
Bên trong Mặc Viện, phòng Tần Mặc Hàm đã lộ ra sáng ngời, phần lớn thời gian các nàng không hề đốt ngọn nến mà là dùng minh châu chiếu sáng, trong phòng hai viên đại minh châu lơ lửng giữa không trung tản mát ra ánh sáng thanh dịu, bao phủ toàn bộ gian phòng.
Bình phong ngăn cách một bên là một trương bàn gỗ Kim Mộc, thả chén trà ấm nước, còn có một quyển sách, phía sau bàn là một loạt giá sách, chỉnh tề chất đống thư tịch. Vòng qua bình phong chính là một trương giường gỗ khắc hoa văn cổ điển, giờ phút này dưới giường hai đôi giày tùy ý nằm xiêu vẹo, không còn chỉnh tề như ngày thường.
Màn trướng đã được buông xuống, có tiết tấu đung đưa, khiến người huyết mạch phun trào chính là tiếng ngâm khẽ mềm mại đáng yêu cùng tiếng trầm thấp thở dốc, điểm điểm lộ ra bên ngoài. Chăn mền cũng từ màn trướng trượt rơi một góc, rủ xuống trên mặt đất.
Tô Tử Ngưng toàn thân thấm mồ hôi, hai chân quấn chặt trên người Tần Mặc Hàm, cắn môi trong mắt sương mù dần dần dày, sau một hồi nàng mới thất thần bị Tần Mặc Hàm kéo vào trong ngực. Thân thể nàng mềm nhũn, đại não trống không chậm rãi từ bên trong chói lọi lấy lại tinh thần.
Ánh mắt thất tiêu rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Tần Mặc Hàm, nhẹ nhàng ngưng tụ, Tô Tử Ngưng thăm dò cắn một cái lên cằm của nàng, răng nanh nhỏ bé nhô ra có chút quét lên da thịt, lưu lại hai cái dấu đỏ.
Tô Tử Ngưng vừa nhìn, lại duỗi ra tay cho nàng sờ sờ, đầu lưỡi giấu đi răng mèo, thanh âm hơi câm, lộ ra ảo não: "Vẫn là khống chế không nổi. "
Đều đã bao nhiêu năm, nàng sớm liền có thể tùy ý khống chế hình thái chính mình, nhưng duy chỉ có một ít thời khắc, làm sao cũng không biện pháp.
Tần Mặc Hàm ôn nhu nở nụ cười, nắm tay của nàng hôn một cái: "Không có việc gì, không đau, như vậy rất đáng yêu. "
Tô Tử Ngưng ra vẻ ghét bỏ liếc nàng một cái: "Thẩm mỹ vặn vẹo." Ân, rất nhiều từ mới đều là theo nàng dâu sống hai mươi hai năm ở thế kỷ hai mươi mốt học được.
Tần Mặc Hàm bật cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Thật sự đáng yêu, hơn nữa vừa nghĩ tới nàng chỉ có cùng ta tại thời khắc kia mới nhịn không được, ta đã cảm thấy càng thêm khả ái."
Tô Tử Ngưng trên mặt nguyên bản hồng nhuận còn chưa lui, giờ phút này lại lần nữa dâng lên, nhịn không được đập nàng một chút: "Xấu xa không đứng đắn."
Tần Mặc Hàm ôm nàng, hai người da thịt quang lõa dính vào cùng nhau ôn nhuận thư thái, Tô Tử Ngưng nhịn không được cọ xát, sau đó nói khẽ: "Mặc Hàm, thật không muốn Tiểu Liên Tử sao?"
Tần Mặc Hàm dịu dàng nhìn nàng, thở dài: "Ta liền biết nàng không bỏ ý niệm này đi, nhưng ta không thể để cho nàng mạo hiểm, nàng nên nhớ kỹ Thánh Liên muốn có được hạt sen có bao nhiêu khó."
Tô Tử Ngưng nhíu nhíu lông mày: "Ta biết, nhưng ta nghĩ đến chúng ta có đứa bé, chỉ là hao phí tu vi, bây giờ sẽ không còn có người cố ý xuống tay với ta, dù cho suy yếu một thời gian, có nàng ở đây ta cũng không sợ."
Tần Mặc Hàm sờ soạng mặt nàng, thần sắc vẫn như cũ trầm thấp, ôm nàng thấp giọng nói: "Nhưng ta đau lòng nàng, năm đó không biết thì cũng thôi đi, bây giờ hiểu rõ nàng phải chịu khổ, ta sao có thể lại trơ mắt nhìn lần nữa."
Tô Tử Ngưng trong lòng ấm áp, không có lại tiếp tục tranh luận, kỳ thật nàng có thể cảm giác được Tần Mặc Hàm cũng không bài xích hài tử, chỉ là quá yêu thương nàng nên mới tình nguyện từ bỏ.
Nghĩ đến đây, nàng xoay người đặt ở trên thân Tần Mặc Hàm, cười đến yêu mị mà không đứng đắn: "Nàng không muốn ta sinh cho nàng Tiểu Liên Tử, vậy nàng liền sinh cho ta cái Tiểu Tô Tô đi."
Tần Mặc Hàm sững sờ sau đó "xì xì" cười ra tiếng, Tô Tử Ngưng bất mãn nhéo bên eo nàng một cái: "Cười cái gì?"
Tần Mặc Hàm ôm nàng: "Ừ, chỉ là lúc nàng nói sinh cái Tiểu Tô Tô, ta nhớ đến cái tiểu tiểu tô* (nho nhỏ xốp giòn), ta khi còn bé luôn nhìn thấy một đoạn quảng cáo thế này 'bắp rang bơ nho nhỏ xốp giòn ngon tuyệt vời', rất thú vị đấy."
"Quảng cáo?" Tô Tử Ngưng nghi hoặc, suy nghĩ hoàn toàn bị mang lệch đi.
"Quảng cáo chính là phát ra hình ảnh cho khắp nơi biết, tiểu thương muốn bán được đồ, liền sẽ lên ti vi thông tri, chúng ta gọi đó là quảng cáo."
Vì vậy trong lúc nhất thời liền bàn sang chủ đề sai lệch, để Tô Tử Ngưng vốn ham học hỏi liền sốt ruột nằm trên thân Tần Mặc Hàm hỏi rất nhiều thứ, những năm này đại khái là nhàn rỗi, Tần Mặc Hàm đã cùng Tô Tử Ngưng nói rất nhiều đồ vật hiện đại, bởi vậy Tô Tử Ngưng đối với thời đại kia cũng càng phát ra hứng thú.
Nói chuyện hồi lâu, Tô Tử Ngưng mới nhớ ra mình muốn làm gì, lập tức dùng môi lưỡi ngăn chặn miệng Tần Mặc Hàm, một mực muốn Tần Mặc Hàm sinh cho nàng 'nho nhỏ xốp giòn'... Không đúng, là Tiểu Tô Tô.
Tần Mặc Hàm trong lòng biết Tô Tử Ngưng sẽ không như vậy từ bỏ, năm đó đứa bé kia là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hai người, tuy biết bỏ qua không cách nào đền bù, nhưng từ đáy lòng vẫn như cũ nhịn không được, nhất là hài tử được Tô Tử Thấm trải qua gian nguy sinh ra tới. Bởi vậy Tần Mặc Hàm liền lặng lẽ dò xét rất nhiều thư tịch liên quan tới Thánh Liên, thậm chí vụng trộm thỉnh giáo Bạch Liễm. Nếu như Tô Tử Ngưng thật kiên trì, nàng nhất định phải bảo đảm nàng ấy an toàn không trở ngại.
Bạch Liễm biết được việc này kinh ngạc không thôi, nàng cùng Nhạc Phồn hiểu rõ chuyện Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, nhưng lại không nghĩ tới các nàng có thể có con của mình, làm Luyện Đan Sư, Bạch Liễm đối với linh dược tự nhiên vô cùng si mê, Thánh Liên không biết có bao nhiêu sợ ánh mắt nàng nhìn chằm chằm nó.
Những năm này, Thánh Liên tu luyện vô cùng tốt, đã trổ ra cánh hoa mới bù đắp tổn thất ngày xưa, bởi vì để cho Bạch Liễm thu liễm một chút, nó khóc chít chít buông xuống một cánh hoa tặng cho nàng. Bây giờ biết được chuyện Tần Mặc Hàm, Bạch Liễm liền mang cánh hoa kia ra, cẩn thận nghiên cứu tính chất đặc thù của nó.
Kỳ thật năm đó các nàng có hài tử cũng là trời xui đất khiến, thật sự là thời cơ thật trùng hợp, bây giờ suy nghĩ một chút quả thực là vận khí hiếm có.
Tại Tô Tử Ngưng đủ kiểu nũng nịu, Tần Mặc Hàm mới buông xuống tâm tư, nhưng bởi vì Tô Tử Ngưng kiếp này thể chất khác biệt, có thành công hay không còn chưa nhất định.
Đêm hôm ấy, Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn Tô Tử Ngưng, chân thành nói: "Ta biết trong lòng nàng có tâm kết, nhưng hết thảy tùy duyên, ta tuyệt không cho phép nàng bởi vì chuyện này thương tổn tới mình, cho nên ta đáp ứng nàng, chúng ta thử một lần, được hay không được, đều không cho lại xoắn xuýt, thuận theo tự nhiên có biết không?"
Tô Tử Ngưng nhìn nàng bộ dáng nghiêm túc, cười hôn nàng một ngụm: "Ừ, ta biết. Ta dù muốn đứa bé, thế nhưng có nàng ta liền thỏa mãn, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt. Nhưng là, ta rất chờ mong con của ta cùng nàng, có phải hay không giống như nàng, cũng xinh đẹp khả ái như vậy."
Tần Mặc Hàm thần sắc dịu dàng: "Nàng đẹp như thế, khả ái như thế, tất nhiên con sẽ giống nàng."
Trong phòng nhiệt độ dần dần kéo lên, trên giường hai người lăn qua lộn lại dây dưa, thanh âm ái muội không ngừng vang ở bên tai.
Tô Tử Ngưng kỳ thật có chút khẩn trương, Tần Mặc Hàm tự nhiên có thể cảm giác được, bởi vậy so bình thường càng nhiều hơn mấy phần dịu dàng quan tâm. Loại kích thích này liền trở nên càng phát ra mãnh liệt, nhất là giờ phút này tư thế của các nàng dán chặt không một khe hở, để Tô Tử Ngưng càng là chịu không nổi.
Tần Mặc Hàm dỗ dành nàng, thân eo có tiết tấu dùng sức, tại lúc hai người cùng nhau leo lên đỉnh phong, đem Hỗn Độn Chi Linh chứa Tinh Huyết của mình đưa vào trong cơ thể Tô Tử Ngưng.
Hỗn Độn Chi Linh nguồn gốc là từ Hỗn Độn Chi Thổ, có thần lực thúc đẩy hình thành sinh mệnh, nhưng dựa theo tri thức của Tần Mặc Hàm tại thế kỷ hai mươi mốt mà nói, đây cũng giống như phương pháp thụ tinh nhân tạo từ tủy xương, bây giờ nàng dùng Tinh Huyết của mình cũng là như vậy, cách làm này rất có đạo lý nhưng lại giải thích không thông. Tần Mặc Hàm một đêm không ngủ ôm Tô Tử Ngưng đã ngủ thật say, cuối cùng vỗ vỗ trán của mình. Đều đến thế giới huyền huyễn như thế này, còn nói cái gì khoa học, nàng đại khái cũng có chút khẩn trương.
Thời gian chờ đợi quả thực dày vò, Tô Tử Ngưng tuy nói hiểu rõ không thể cưỡng cầu, nhưng chuyện đã làm dù sao vẫn sẽ chờ mong kết quả, liền ngay cả Tần Mặc Hàm vốn không nhiều đồng ý, nhưng nhìn thấy thê tử mình mang tâm sự cũng liền bất an, chỉ là nàng không thể lại cho Tô Tử Ngưng áp lực, vẫn như cũ mỗi ngày bồi tiếp Tô Tử Ngưng, xử lý chút chuyện trong tộc, thỉnh thoảng làm nhiều món ngon dỗ dành nàng ấy.
Thời gian dần dần trôi qua, Tô Tử Ngưng ngược lại khôi phục bình tĩnh, nếu như không có duyên phận cũng không thể cưỡng cầu, nàng như vậy lại khiến Tần Mặc Hàm càng thêm thận trọng. Nàng muốn hài tử, nhưng Tần Mặc Hàm tại bên trong sinh mệnh của nàng, tất nhiên ai cũng không thể thay thế, hơn nữa nếu không phải vì Tần Mặc Hàm, nàng cũng sẽ không mong muốn có hài tử đến mức đó.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả biểu thị: Tiểu Liên Tử là ăn, bắp rang bơ nho nhỏ xốp giòn cũng là ăn, quả thật là một nhà ăn hàng, hài tử đều muốn ăn, tang bệnh.
Tần Tiểu Chủ Tử:...
Những năm này Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng phần lớn bôn ba tại Bắc Xuyên cùng Tàng Phong Viện, nhưng cách một đoạn thời gian, Tần Mặc Hàm liền sẽ bồi Tô Tử Ngưng cùng đi du ngoạn một chuyến, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm thấy các nàng thảnh thơi, cũng sẽ quấn lấy Lạc Uyên xin mấy ngày nghỉ phép, cùng đi theo. Vì thế Lạc Uyên cũng không biết oán trách bao nhiêu lần, hai cái đồ đệ của mình có nàng dâu quên sư phụ.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng trong lúc lịch luyện ở Tử Lăng Châu, lần nữa gặp phải Phỉ từng thấy ở Vô Tận Hải Vực, cổ ngữ nói: Phỉ, xuống nước thì nước cạn, gặp cỏ thì cỏ chết, bởi vậy sự xuất hiện của nó sớm liền có thể đoán được.
Năm đó hai người mới Trúc Cơ, gặp gỡ Phỉ kia để các nàng mười phần khó giải quyết, còn kém chút chết. Nhưng cho đến bây giờ, cho dù Phỉ này nhìn qua đã tu hành ngàn năm, cũng không chút đe dọa nào để các nàng phải rơi xuống hạ phong, ngược lại làm Tô Tử Ngưng nhớ tới năm đó, thời điểm nàng bắt đầu đối Tần Mặc Hàm động tâm. Tần Mặc Hàm không có nhân hồn, nhìn lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lại vô ý thức che chở nàng, đáng yêu mà chọc người.
Phỉ dù đại hung, nhưng nếu như nó không chủ động gây sự, Tần Mặc Hàm cũng không muốn tùy ý giết chóc, chỉ là Côn Côn nhìn thấy Phỉ hình thù cổ quái thì thập phần hưng phấn. Tuy nói nó sống hơn vạn năm, trên thực tế là cái đồ nhà quê, kém kiến thức vô cùng, dù sao Hư Không Huyễn Cảnh cực kỳ lớn, nhưng giống loài có hạn, Côn lại ở dưới sông, nơi nào thấy qua linh thú thân bò đuôi rắn, chỉ có một con mắt.
Bởi vậy lúc Phỉ nhìn thấy các nàng liền có chút kiêng kị nhượng bộ, Côn Côn quả thực là đuổi theo Phỉ chạy hơn phân nửa cái Tử Lăng Châu, Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ cũng mang Tô Tử Ngưng đuổi theo. Chỉ là lúc đi tới một vách đá cao ngất, các nàng phát hiện Phỉ đã không còn bóng dáng, Tiểu Bàn Ngư cũng chỉ còn một cái đuôi ló ra lắc lư, sau đó cũng không còn tăm tích.
Nguyên lai vách đá kia lại có thể trực tiếp chui vào, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không có nhiều do dự theo sát vào, vách đá lập tức trở nên giống như vũng bùn.
Sau khi từ bên trong đi ra, các nàng liền thấy được một màn kỳ dị, sau vách đá thế mà sinh sống một đám Phỉ, hơn nữa mảnh địa vực này cũng không phải là không có một ngọn cỏ, mà là một mảnh đầm lầy um tùm.
Lúc này nhóm Phỉ kia bị Côn Côn rượt đuổi thất kinh chạy trốn tứ phía, vì vậy Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng liền nhìn thấy, theo Phỉ chạy qua, cỏ cây bên dưới toàn bộ khô cằn, nhưng khi bọn chúng vừa rời khỏi, những vùng khô cằn kia liền cấp tốc đâm ra chồi non, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ trước đó xanh um tươi tốt.
Hai người kinh ngạc không thôi, nhìn xem toàn bộ đầm lầy bên trong không ngừng trình diễn hình ảnh như vậy. Gặp được cảnh tượng quá mức kỳ dị, Tô Tử Ngưng tự nhiên muốn tìm tòi hư thực.
Cuối cùng tìm ra đáp án, bởi vì chỗ này cất giấu một mảnh Hỗn Độn Chi Thổ, dòng nước di chuyển qua bùn đất, ẩn chứa trong đó sinh cơ cùng linh lực liền bị mang đi, theo nước từng chút thẩm thấu nhập toàn bộ đầm lầy.
Nhìn Tô Tử Ngưng trong tay vốc lên một nắm Hỗn Độn Chi Thổ, Tần Mặc Hàm thần sắc có chút phức tạp, không để lại dấu vết lườm nàng một chút. Giờ phút này Tô Tử Ngưng biểu hiện trên mặt dù còn tỉnh táo, nhưng trong mắt vệt kinh hỉ kia lại giấu không được, trong nội tâm Tần Mặc Hàm đại khái hiểu rõ nàng đang suy nghĩ gì.
Bắc Xuyên Tần gia.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng sau khi có được Hỗn Độn Chi Thổ liền trở về Bắc Xuyên, lần này lại bị hai người vứt xuống Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm liền đến lên án. Cuối cùng Tần Mặc Hàm đem Hỗn Độn Chi Thổ phân cho Bạch Liễm một chút, Nhạc Phồn mới cười tủm tỉm buông tha các nàng, chỉ là Bạch Liễm hưng phấn đến kém chút ngồi không yên, lập tức muốn trở về xử lý linh dược của nàng.
Rốt cuộc qua một trận tâm tình, bốn người cùng một chỗ tụ họp, lúc bóng đêm dần buông xuống, Nhạc Phồn liền dẫn dược si nàng dâu trở về Ung Châu Thành.
Bên trong Mặc Viện, phòng Tần Mặc Hàm đã lộ ra sáng ngời, phần lớn thời gian các nàng không hề đốt ngọn nến mà là dùng minh châu chiếu sáng, trong phòng hai viên đại minh châu lơ lửng giữa không trung tản mát ra ánh sáng thanh dịu, bao phủ toàn bộ gian phòng.
Bình phong ngăn cách một bên là một trương bàn gỗ Kim Mộc, thả chén trà ấm nước, còn có một quyển sách, phía sau bàn là một loạt giá sách, chỉnh tề chất đống thư tịch. Vòng qua bình phong chính là một trương giường gỗ khắc hoa văn cổ điển, giờ phút này dưới giường hai đôi giày tùy ý nằm xiêu vẹo, không còn chỉnh tề như ngày thường.
Màn trướng đã được buông xuống, có tiết tấu đung đưa, khiến người huyết mạch phun trào chính là tiếng ngâm khẽ mềm mại đáng yêu cùng tiếng trầm thấp thở dốc, điểm điểm lộ ra bên ngoài. Chăn mền cũng từ màn trướng trượt rơi một góc, rủ xuống trên mặt đất.
Tô Tử Ngưng toàn thân thấm mồ hôi, hai chân quấn chặt trên người Tần Mặc Hàm, cắn môi trong mắt sương mù dần dần dày, sau một hồi nàng mới thất thần bị Tần Mặc Hàm kéo vào trong ngực. Thân thể nàng mềm nhũn, đại não trống không chậm rãi từ bên trong chói lọi lấy lại tinh thần.
Ánh mắt thất tiêu rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Tần Mặc Hàm, nhẹ nhàng ngưng tụ, Tô Tử Ngưng thăm dò cắn một cái lên cằm của nàng, răng nanh nhỏ bé nhô ra có chút quét lên da thịt, lưu lại hai cái dấu đỏ.
Tô Tử Ngưng vừa nhìn, lại duỗi ra tay cho nàng sờ sờ, đầu lưỡi giấu đi răng mèo, thanh âm hơi câm, lộ ra ảo não: "Vẫn là khống chế không nổi. "
Đều đã bao nhiêu năm, nàng sớm liền có thể tùy ý khống chế hình thái chính mình, nhưng duy chỉ có một ít thời khắc, làm sao cũng không biện pháp.
Tần Mặc Hàm ôn nhu nở nụ cười, nắm tay của nàng hôn một cái: "Không có việc gì, không đau, như vậy rất đáng yêu. "
Tô Tử Ngưng ra vẻ ghét bỏ liếc nàng một cái: "Thẩm mỹ vặn vẹo." Ân, rất nhiều từ mới đều là theo nàng dâu sống hai mươi hai năm ở thế kỷ hai mươi mốt học được.
Tần Mặc Hàm bật cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Thật sự đáng yêu, hơn nữa vừa nghĩ tới nàng chỉ có cùng ta tại thời khắc kia mới nhịn không được, ta đã cảm thấy càng thêm khả ái."
Tô Tử Ngưng trên mặt nguyên bản hồng nhuận còn chưa lui, giờ phút này lại lần nữa dâng lên, nhịn không được đập nàng một chút: "Xấu xa không đứng đắn."
Tần Mặc Hàm ôm nàng, hai người da thịt quang lõa dính vào cùng nhau ôn nhuận thư thái, Tô Tử Ngưng nhịn không được cọ xát, sau đó nói khẽ: "Mặc Hàm, thật không muốn Tiểu Liên Tử sao?"
Tần Mặc Hàm dịu dàng nhìn nàng, thở dài: "Ta liền biết nàng không bỏ ý niệm này đi, nhưng ta không thể để cho nàng mạo hiểm, nàng nên nhớ kỹ Thánh Liên muốn có được hạt sen có bao nhiêu khó."
Tô Tử Ngưng nhíu nhíu lông mày: "Ta biết, nhưng ta nghĩ đến chúng ta có đứa bé, chỉ là hao phí tu vi, bây giờ sẽ không còn có người cố ý xuống tay với ta, dù cho suy yếu một thời gian, có nàng ở đây ta cũng không sợ."
Tần Mặc Hàm sờ soạng mặt nàng, thần sắc vẫn như cũ trầm thấp, ôm nàng thấp giọng nói: "Nhưng ta đau lòng nàng, năm đó không biết thì cũng thôi đi, bây giờ hiểu rõ nàng phải chịu khổ, ta sao có thể lại trơ mắt nhìn lần nữa."
Tô Tử Ngưng trong lòng ấm áp, không có lại tiếp tục tranh luận, kỳ thật nàng có thể cảm giác được Tần Mặc Hàm cũng không bài xích hài tử, chỉ là quá yêu thương nàng nên mới tình nguyện từ bỏ.
Nghĩ đến đây, nàng xoay người đặt ở trên thân Tần Mặc Hàm, cười đến yêu mị mà không đứng đắn: "Nàng không muốn ta sinh cho nàng Tiểu Liên Tử, vậy nàng liền sinh cho ta cái Tiểu Tô Tô đi."
Tần Mặc Hàm sững sờ sau đó "xì xì" cười ra tiếng, Tô Tử Ngưng bất mãn nhéo bên eo nàng một cái: "Cười cái gì?"
Tần Mặc Hàm ôm nàng: "Ừ, chỉ là lúc nàng nói sinh cái Tiểu Tô Tô, ta nhớ đến cái tiểu tiểu tô* (nho nhỏ xốp giòn), ta khi còn bé luôn nhìn thấy một đoạn quảng cáo thế này 'bắp rang bơ nho nhỏ xốp giòn ngon tuyệt vời', rất thú vị đấy."
"Quảng cáo?" Tô Tử Ngưng nghi hoặc, suy nghĩ hoàn toàn bị mang lệch đi.
"Quảng cáo chính là phát ra hình ảnh cho khắp nơi biết, tiểu thương muốn bán được đồ, liền sẽ lên ti vi thông tri, chúng ta gọi đó là quảng cáo."
Vì vậy trong lúc nhất thời liền bàn sang chủ đề sai lệch, để Tô Tử Ngưng vốn ham học hỏi liền sốt ruột nằm trên thân Tần Mặc Hàm hỏi rất nhiều thứ, những năm này đại khái là nhàn rỗi, Tần Mặc Hàm đã cùng Tô Tử Ngưng nói rất nhiều đồ vật hiện đại, bởi vậy Tô Tử Ngưng đối với thời đại kia cũng càng phát ra hứng thú.
Nói chuyện hồi lâu, Tô Tử Ngưng mới nhớ ra mình muốn làm gì, lập tức dùng môi lưỡi ngăn chặn miệng Tần Mặc Hàm, một mực muốn Tần Mặc Hàm sinh cho nàng 'nho nhỏ xốp giòn'... Không đúng, là Tiểu Tô Tô.
Tần Mặc Hàm trong lòng biết Tô Tử Ngưng sẽ không như vậy từ bỏ, năm đó đứa bé kia là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hai người, tuy biết bỏ qua không cách nào đền bù, nhưng từ đáy lòng vẫn như cũ nhịn không được, nhất là hài tử được Tô Tử Thấm trải qua gian nguy sinh ra tới. Bởi vậy Tần Mặc Hàm liền lặng lẽ dò xét rất nhiều thư tịch liên quan tới Thánh Liên, thậm chí vụng trộm thỉnh giáo Bạch Liễm. Nếu như Tô Tử Ngưng thật kiên trì, nàng nhất định phải bảo đảm nàng ấy an toàn không trở ngại.
Bạch Liễm biết được việc này kinh ngạc không thôi, nàng cùng Nhạc Phồn hiểu rõ chuyện Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, nhưng lại không nghĩ tới các nàng có thể có con của mình, làm Luyện Đan Sư, Bạch Liễm đối với linh dược tự nhiên vô cùng si mê, Thánh Liên không biết có bao nhiêu sợ ánh mắt nàng nhìn chằm chằm nó.
Những năm này, Thánh Liên tu luyện vô cùng tốt, đã trổ ra cánh hoa mới bù đắp tổn thất ngày xưa, bởi vì để cho Bạch Liễm thu liễm một chút, nó khóc chít chít buông xuống một cánh hoa tặng cho nàng. Bây giờ biết được chuyện Tần Mặc Hàm, Bạch Liễm liền mang cánh hoa kia ra, cẩn thận nghiên cứu tính chất đặc thù của nó.
Kỳ thật năm đó các nàng có hài tử cũng là trời xui đất khiến, thật sự là thời cơ thật trùng hợp, bây giờ suy nghĩ một chút quả thực là vận khí hiếm có.
Tại Tô Tử Ngưng đủ kiểu nũng nịu, Tần Mặc Hàm mới buông xuống tâm tư, nhưng bởi vì Tô Tử Ngưng kiếp này thể chất khác biệt, có thành công hay không còn chưa nhất định.
Đêm hôm ấy, Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn Tô Tử Ngưng, chân thành nói: "Ta biết trong lòng nàng có tâm kết, nhưng hết thảy tùy duyên, ta tuyệt không cho phép nàng bởi vì chuyện này thương tổn tới mình, cho nên ta đáp ứng nàng, chúng ta thử một lần, được hay không được, đều không cho lại xoắn xuýt, thuận theo tự nhiên có biết không?"
Tô Tử Ngưng nhìn nàng bộ dáng nghiêm túc, cười hôn nàng một ngụm: "Ừ, ta biết. Ta dù muốn đứa bé, thế nhưng có nàng ta liền thỏa mãn, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt. Nhưng là, ta rất chờ mong con của ta cùng nàng, có phải hay không giống như nàng, cũng xinh đẹp khả ái như vậy."
Tần Mặc Hàm thần sắc dịu dàng: "Nàng đẹp như thế, khả ái như thế, tất nhiên con sẽ giống nàng."
Trong phòng nhiệt độ dần dần kéo lên, trên giường hai người lăn qua lộn lại dây dưa, thanh âm ái muội không ngừng vang ở bên tai.
Tô Tử Ngưng kỳ thật có chút khẩn trương, Tần Mặc Hàm tự nhiên có thể cảm giác được, bởi vậy so bình thường càng nhiều hơn mấy phần dịu dàng quan tâm. Loại kích thích này liền trở nên càng phát ra mãnh liệt, nhất là giờ phút này tư thế của các nàng dán chặt không một khe hở, để Tô Tử Ngưng càng là chịu không nổi.
Tần Mặc Hàm dỗ dành nàng, thân eo có tiết tấu dùng sức, tại lúc hai người cùng nhau leo lên đỉnh phong, đem Hỗn Độn Chi Linh chứa Tinh Huyết của mình đưa vào trong cơ thể Tô Tử Ngưng.
Hỗn Độn Chi Linh nguồn gốc là từ Hỗn Độn Chi Thổ, có thần lực thúc đẩy hình thành sinh mệnh, nhưng dựa theo tri thức của Tần Mặc Hàm tại thế kỷ hai mươi mốt mà nói, đây cũng giống như phương pháp thụ tinh nhân tạo từ tủy xương, bây giờ nàng dùng Tinh Huyết của mình cũng là như vậy, cách làm này rất có đạo lý nhưng lại giải thích không thông. Tần Mặc Hàm một đêm không ngủ ôm Tô Tử Ngưng đã ngủ thật say, cuối cùng vỗ vỗ trán của mình. Đều đến thế giới huyền huyễn như thế này, còn nói cái gì khoa học, nàng đại khái cũng có chút khẩn trương.
Thời gian chờ đợi quả thực dày vò, Tô Tử Ngưng tuy nói hiểu rõ không thể cưỡng cầu, nhưng chuyện đã làm dù sao vẫn sẽ chờ mong kết quả, liền ngay cả Tần Mặc Hàm vốn không nhiều đồng ý, nhưng nhìn thấy thê tử mình mang tâm sự cũng liền bất an, chỉ là nàng không thể lại cho Tô Tử Ngưng áp lực, vẫn như cũ mỗi ngày bồi tiếp Tô Tử Ngưng, xử lý chút chuyện trong tộc, thỉnh thoảng làm nhiều món ngon dỗ dành nàng ấy.
Thời gian dần dần trôi qua, Tô Tử Ngưng ngược lại khôi phục bình tĩnh, nếu như không có duyên phận cũng không thể cưỡng cầu, nàng như vậy lại khiến Tần Mặc Hàm càng thêm thận trọng. Nàng muốn hài tử, nhưng Tần Mặc Hàm tại bên trong sinh mệnh của nàng, tất nhiên ai cũng không thể thay thế, hơn nữa nếu không phải vì Tần Mặc Hàm, nàng cũng sẽ không mong muốn có hài tử đến mức đó.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả biểu thị: Tiểu Liên Tử là ăn, bắp rang bơ nho nhỏ xốp giòn cũng là ăn, quả thật là một nhà ăn hàng, hài tử đều muốn ăn, tang bệnh.
Tần Tiểu Chủ Tử:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.