Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi
Chương 23:
Thính Nguyên
31/10/2022
Không biết có phải do miệng quạ của Hoắc Uẩn Khải nhắc tới chuyện lúc trước anh phải nhập viện vì tim đập nhanh hay không mà tối đó, quả thật là Lê Phi Phàm có cảm giác tim mình hơi khó chịu. Dường như cảm giác ấy không phải vì cơ thể có vấn đề gì, đơn giản chỉ là không thở nổi.
Thuốc bác sĩ kê vẫn còn để đầu giường.
Anh ngồi dậy nuốt hai viên thuốc.
Nhưng Lê Phi Phàm lại nằm mơ, lần này anh biết rõ mình đang mơ, chỉ là không thể nào tỉnh lại được.
Hơn nữa, trong mơ, anh không thấy ba mẹ mình, cũng không thấy anh trai.
Anh mơ thấy một nơi xa lạ.
Một con hẻm nhỏ lát đá, chiều rộng chừng đủ cho hai người đi song song, rác nhựa ngổn ngang chất thành đống trong góc tường, có vài người mặc quần áo đầu bếp màu trắng xách thùng đi ra từ một cái cửa nhỏ ven đường, họ đang không ngừng nói chuyện, dường như sắp tiếp đãi ai đó, trông rất phấn khởi.
Cảnh tượng lại thay đổi trong chớp mắt.
Đó là bên trong một phòng riêng, cốc chén trong phòng rất bừa bộn.
Lê Phi Phàm có cảm giác góc nhìn của mình hiện tại là của một khán giả, nhưng mà tất cả cảnh tượng đều méo mó không rõ ràng. Anh thấy có hai người đàn ông mặc đồ vest màu đen ngã dưới gầm bàn, thấy cả con dao trên ngực họ và máu chảy lênh láng đầy đất.
Cuối cùng, Lê Phi Phàm hoảng hốt dời tầm mắt khỏi hai gương mặt có vẻ xa lạ nhưng lại mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc, mặt đối mặt với hai cấp dưới của Khâu Hổ, anh nghe được tim mình đập rất nhanh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Sau đó, theo bản năng, Lê Phi Phàm nhìn về phía cánh cửa đang đóng.
Đúng như linh cảm trong lòng, giọng Hoắc Uẩn Khải đang nói chuyện với người khác cùng lúc vang lên ngoài cửa.
Lê Phi Phàm còn chưa kịp hét lên "Đừng mở cửa" thì đã có người vặn tay nắm mở cửa ra.
Một tiếng vang thật lớn.
Lê Phi Phàm nghe thấy tiếng nổ ầm ầm bên tai, sóng nhiệt chân thực đến mức anh phải nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Sau đó anh bất chợt bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy.
Trong phòng hơi tối, Lê Phi Phàm nghe thấy tiếng bản thân thở dốc dồn dập. Anh đưa tay túm lấy phần áo trước ngực, tim đập nhanh đến mức anh thấy hơi choáng váng do thiếu máu.
Lê Phi Phàm phát hiện phản ứng của cơ thể mình hiện tại rất giống với hôm ở trên xe của Hoắc Uẩn Khải.
Ý nghĩ đầu tiên là, mẹ nó, không phải cơ thể này của nguyên thân có bệnh tim thật đấy chứ?
Lúc trước bác sĩ nói có thể là liên quan đến cảm xúc, nhưng dạo gần đây Lê Phi Phàm không thức khuya cũng không hút thuốc lá, phải nói là đỡ hơn nhiều so với đoạn thời gian trước, không lý nào lại xảy ra vấn đề được.
Anh đưa tay lên lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi, cả người lạnh ngắt.
Sau đó Lê Phi Phàm lại nghĩ tới giấc mơ kia.
Giấc mộng quá chân thực, thật đến nỗi cho dù hiện tại đã tỉnh lại nhưng anh vẫn có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết trong mơ.
Trong bóng tối, anh không nhịn được cau mày.
Cũng may là giấc mơ đã qua, thuốc bác sĩ kê vẫn còn nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hai ngày sau, Hoắc Thất vẫn luôn liên lạc với anh, lúc Lê Phi Phàm nói muốn dẫn cậu theo, anh vốn cho là vị thiếu gia này chỉ có thể hào hứng cùng lắm ba phút thôi, cũng không trông mong cậu có thể làm gì đó thật. Không ngờ Hoắc Thất còn nghiêm túc hơn so với tưởng tượng của anh, đưa ra câu hỏi tương quan cũng rất chuyên nghiệp.
Cho dù trước đây nhìn Hoắc Thất có vẻ không đáng tin lắm, nhưng dù sao cũng là người do nhà họ Hoắc bồi dưỡng, từ nhỏ đã tiếp xúc với những tài nguyên tốt nhất mà người thường có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Theo lời của bản thân Hoắc Thất thì là: "Trước đây là do tôi không muốn cố gắng, nhưng giờ tôi đã quyết định rồi, tôi không cần phải dựa dẫm vào nhà họ Hoắc, tôi sẽ khiến tất cả bọn họ phải nhìn tôi với ánh mắt khác xưa.”
"Vùng dậy đi thiếu niên." Lê Phi Phàm bật cười: "Tôi chờ tới ngày cậu bay cao.”
Hoắc Thất: "Tôi cảm thấy anh không tin tưởng tôi.”
"Tin chứ, sao lại không tin cho được." Hôm nay Lê Phi Phàm cũng định ra ngoài, lúc anh đi tới cửa mới phát hiện ví của mình bị rơi ở phòng ngủ, vừa xoay người trở về vừa nói chuyện điện thoại với Hoắc Thất: "Nhưng điều đầu tiên là cậu đã nghĩ ra chỗ ở chưa? Hay cậu muốn nằm vất vưởng mãi ở khách sạn để bắt đầu kiếp sống phản công của mình?”
"Tôi sẽ về nhà, dù sao ba tôi... Hoắc Kính cũng không có ở nhà.”
"Nhưng sớm muộn cũng phải gặp mà?”
"Ông ta muốn đi Úc, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, ngày mai cất cánh.”
Lê Phi Phàm ngừng lại chốc lát: "Nước Úc? Định cư sao?”
"Không biết." Lúc Hoắc Thất nhắc tới ba ngữ khí không vui: "Dù sao tôi cũng chỉ nghe người khác nói vậy.”
Lê Phi Phàm hơi ngạc nhiên, Hoắc Kính là nhân vật mấu chốt trên con đường trở nên xấu xa hiểm độc của Hoắc Thất, dựa theo tính cách, dù cho hiện tại Hoắc Kính đang thất thế ở nhà họ Hoắc, ông ta cũng không nên rời xa quốc nội.
Lựa chọn yên lặng ngủ đông sau đó chờ cơ hội phản công mới là phong cách của Hoắc Kính.
"Được rồi." Nhưng Lê Phi Phàm cũng không có ý định bàn chuyện này với Hoắc Thất, anh nói: "Vậy cứ thế đi, tôi đã xem xét xong mấy hạng mục đang có trong tay rồi, tôi gửi cho cậu, cậu có thể xem trước một chút.”
Hoắc Thất không cúp máy, dường như cậu đang do dự gì đó, sau đó hỏi: "Tại sao anh lại giúp tôi?”
Lê Phi Phàm có thể tưởng tượng ra được bộ dáng cậu đang nằm ườn trên giường, tay vò vò chăn, thuận miệng nói: "Biết làm sao giờ, anh Lê của cậu vừa đẹp người vừa tốt bụng, không thể để người bạn nhỏ kiêu ngạo lại sa đọa trốn trong chăn khóc thầm được.”
"Mẹ nó anh..." Mấy câu chửi tục đã tới bên miệng khó khăn lắm Hoắc Thất mới nuốt vào được, có lẽ là do nhớ tới mỗi lần cậu chửi tục đều bị Lê Phi Phàm đe dọa, cuối cùng cậu quay qua mỉa mai anh: "Đôi lúc tôi thấy anh còn trẻ con hơn tôi.”
"Tôi xem như cậu đang khen ngoại hình tôi trẻ trung.”
"Không muốn nói với anh nữa, cúp đây.”
Lê Phi Phàm thấy Hoắc Thất thô lỗ cúp máy, cười giễu, nhìn điện thoại lẩm bẩm quả nhiên là con nít.
Anh cất điện thoại di động, đi trở về phòng thì gặp chú Phúc vội vã đi ra.
"Chú Phúc đang đi đâu vậy?" Lê Phi Phàm hỏi.
Chú Phúc thấy anh, đưa túi văn kiện đang cầm trên tay cho anh xem, nói: "Sáng nay Nhị gia để quên ở phòng sách nên cho người tới lấy, tôi đang định đưa đi.”
Lê Phi Phàm gật đầu, tránh ra nhường đường.
Chú Phúc đi qua, Lê Phi Phàm lại đột nhiên lên tiếng.
"Chú Phúc.”
Chú Phúc quay đầu nhìn anh: "Có chuyện gì sao?”
Lê Phi Phàm dừng lại chút, vẫn mở miệng hỏi: "Mấy ngày gần đây Nhị gia đang bận gì vậy?”
Thật ra anh cũng biết mình không nên hỏi chú Phúc câu này, thân phận gia chủ của nhà họ Hoắc kiêng kỵ nhất điều gì? Chính là người bên cạnh hỏi thăm hành động của họ. Nhất là với thân phận này của anh, hỏi như vậy sẽ khiến lão quản gia nghĩ anh vượt quá khuôn phép.
Nhưng điều bất ngờ là, chú Phúc không nghĩ nhiều như anh tưởng.
"Nhớ cậu ấy sao?" Lão quản gia còn lộ ra nụ cười hiểu rõ, đến cả vết chân chim nơi đuôi mắt cũng rõ hơn bình thường, nhìn anh nói: "Tối hôm đó cậu đẩy cậu ấy ra ngoài cậu ấy cũng không tức giận, đừng lo. Có điều thỉnh thoảng đùa giỡn một chút thì được, nhưng cậu phải học cách kiềm chế cảm xúc trước đã, tính tình Nhị gia ít nói, có vài chuyện sẽ không chủ động nói ra.”
Lê Phi Phàm lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "... Chú, cháu không nói tới việc này.”
"Tôi không để ý chuyện của mấy người trẻ tuổi các cậu đâu.”
Chú Phúc bày ra vẻ mặt cái gì cũng hiểu khiến anh nghẹn lời.
Chẳng qua lúc ấy Lê Phi Phàm chỉ thuận miệng mượn một cái cớ, chính anh cũng đã quên mất, ai ngờ người khác lại tưởng thật, hơn nữa còn cho rằng anh giận dỗi tận hai ngày.
Lá gan anh có bao lớn đâu chứ, cũng không phải chán sống.
Có lẽ chú Phúc thấy được sắc mặt kỳ lạ của Lê Phi Phàm, tưởng anh đang ngượng ngùng nên rất săn sóc mà bỏ qua vấn đề này.
Chú Phúc nói: "Mấy ngày nay Nhị gia vẫn đang bận chuyện sáp nhập, cụ thể thì tôi không rõ lắm, chỉ là cậu ấy vẫn luôn ở bên tập đoàn đến nửa đêm vẫn chưa hết bận.”
Lê Phi Phàm cảm thấy quả nhiên là vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều, vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Chú Phúc lại nói thêm: "Chẳng qua hình như chiều nay có hẹn bàn công việc với người ta, địa điểm là ở Lầu Mẫu Đơn, còn khoảng một tiếng nữa...”
"Lầu Mẫu Đơn?" Giọng Lê Phi Phàm đột nhiên không đúng lắm, cau mày: "Chú chắc chắn nơi đó gọi là Lầu Mẫu Đơn sao?”
Chú Phúc bất ngờ nhìn anh, giải thích: "Lầu Mẫu Đơn là nhà hàng lâu đời đã được truyền thừa cả trăm năm rồi, có một khoảng thời gian việc kinh doanh không tốt, hai mươi năm trước cha của Nhị gia, cũng chính là lão gia chủ Hoắc Khôi đích thân đề chữ khai trương lại lần nữa, suy cho cùng cũng có liên hệ sâu xa với nhà họ Hoắc.”
Thật ra thì Lê Phi Phàm cũng không để ý chú Phúc nói gì.
Anh chỉ để ý tới một tin, thì ra địa điểm Lầu Mẫu Đơn là có thật.
Con hẻm nhỏ trong mộng kia lại xuất hiện trong đầu anh lần nữa.
Vậy chắc hẳn phía sau bếp có một cánh cửa nhỏ.
Nội dung cuộc trò chuyện của mấy người đầu bếp đi ra từ cánh cửa đó hiện lên rõ ràng.
"Hôm nay phải để cho đầu bếp Trương trổ tài rồi, dù thế nào đi nữa cũng không thể làm mất uy tín của Lầu Mẫu Đơn được.”
"Sao có thể, trước đây, nhà hàng chúng ta chính là nơi tổ chức tiệc theo tiêu chuẩn quốc yến đó.”
Có người hỏi: "Hôm nay chính xác có những ai tới vậy?”
Người bên cạnh thở dài: "Những người khác không quan tâm, nói cho cậu biết trong đó có một người, họ Hoắc.”
Lê Phi Phàm không biết mình nên kinh sợ hay gì, giấc mơ thành hiện thực, hay nói cách khác, đây có lẽ là linh cảm về sự việc sắp xảy ra.
Nếu là trước đây Lê Phi Phàm sẽ cho rằng đây là chuyện hoang đường, nhưng hiện giờ anh đã trải nghiệm cả chuyện xuyên sách rồi, có vài chuyện xảy ra khiến anh không thể không tin.
Phản ứng đầu tiên của Lê Phi Phàm là phải ngăn cản.
Thứ nhất, Lê Phi Phàm không nhớ rõ trong sách có đoạn cốt truyện này hay không, thứ hai là, lỡ như chuyện này thật sự xảy ra thì sao?
Dù chỉ có tỷ lệ là một phần vạn đi chăng nữa.
Nhưng đó cũng là mạng người.
Lúc này, Lê Phi Phàm không về nữa, anh cầm lấy túi văn kiện trong tay chú Phúc, nói: "Hay là như vậy đi chú Phúc, sẵn tiện cháu đang có việc muốn tìm Nhị gia, cái này để cháu tự đưa cho anh ấy đi.”
Chú Phúc cũng không có ý kiến gì, nói thẳng: "Được, vậy cậu Lê cứ đi đi, xe đang chờ ngoài cổng đó.”
"Được.”
Người về lấy văn kiện là một cấp dưới của Khâu Hổ, thấy anh đi ra thì kêu một tiếng cậu Lê, sau đó đưa tay cầm lấy văn kiện trong tay anh.
Lê Phi Phàm đưa cho người kia rồi tiến lên mở cửa xe, ngồi vào.
"Đừng nói gì hết, lái xe đi, nhanh chút.”
Đối phương hơi sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lê Phi Phàm thì thành thật im lặng, ngồi vào ghế lái.
Lúc này, Lầu Mẫu Đơn đã ngừng dịch vụ đặt phòng trước, dù vị trí của nhà hàng không quá sầm uất nhưng vì có danh tiếng nên việc làm ăn luôn rất tốt, cũng có rất nhiều khách quen.
Nhưng hôm nay khách hàng đều bị từ chối khéo.
Thật ra nhân viên cũng không biết vì sao, chỉ biết là hôm nay cả nhà hàng đã được bao trọn, có khách quan trọng tới.
Khoảng hai giờ mười lăm phút chiều, có mấy chiếc xe dừng lại ở khoảng đất trống bên ngoài nhà hàng, một đoàn người đi vào.
Hoắc Uẩn Khải đi đầu tiên.
Áo măng-tô dài đến đầu gối, vai rộng lưng rộng, bộ âu phục màu đen bên trong càng tôn lên dáng người cao ráo và đôi chân dài của hắn. Những người phục vụ có mặt đều phải há hốc mồm khi thấy vị gia chủ trẻ tuổi vừa mới nhậm chức này của nhà họ Hoắc, sau đó lại rối rít cúi đầu xuống nhưng vẫn lén nhìn lên.
"Ngài tới rồi." Ông chủ nhà hàng đã gần năm mươi tuổi, có vẻ như quen biết hắn, đích thân nghênh đón.
Hoắc Uẩn Khải đi theo đối phương vào bên trong, nói: "Cứ như mọi khi, không cần phải chuẩn bị thêm những thứ khác.”
Ông chủ gật đầu đáp lại: "Chỗ cũ, đã sắp xếp xong.”
Có người đi theo phía sau mở miệng khen.
"Quả nhiên chỗ mà Nhị gia chọn rất tốt.”
"Đúng vậy, tôi nghe nói Vịt om gừng và Cá sóc chiên xù ở Lầu Mẫu Đơn là nổi tiếng nhất, nếu hôm nay không nhờ Nhị gia thì e là chúng ta cũng không có phúc được hưởng phần lộc ăn này rồi.”
Hoắc Uẩn Khải quay đầu nhìn lướt qua người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện.
Hắn tùy ý nói: "Năm đó các vị đi theo cha tôi, hẹn ở Lầu Mẫu Đơn là thích hợp nhất. Nếu nói do phúc của tôi thì hơi quá lời rồi, nếu các vị có hứng thú, nơi này luôn hoan nghênh.”
Người đàn ông trung niên cười ha ha, luôn miệng nói được.
Trong lúc những người khác không chú ý, ông ta liếc nhìn sang một người đàn ông trung niên khác, trong mắt cả hai đều thoáng hiện lên vẻ hung ác.
Hoắc Uẩn Khải lại đột nhiên lên tiếng.
"Chú Dữu.”
Người đàn ông trung niên ngẩn ra: "Hả?”
Hoắc Uẩn Khải nhướng mi: "Chú sao vậy? Căng thẳng sao?”
"Đâu, đâu có." Người đàn ông trung niên lập tức nói: "Tôi không có căng thẳng gì cả, Nhị gia kêu tôi có việc gì không?”
Lúc này, nhóm người bọn họ đã lên tới lầu hai, đi dọc theo hành lang hình vòng tới phòng riêng đã đặt trước.
Hoắc Uẩn Khải không ngừng bước, vừa đi vừa nói: "Sau khi lão Lương về dưỡng lão, trong những người luôn đi theo ông ấy thì địa vị của chú cao nhất, tôi nghe nói lão Lương có ý định cho chú thay thế vị trí của ông ấy, chú thấy sao?”
Người đàn ông được gọi là chú Dữu đi phía sau Hoắc Uẩn Khải nói: "Tôi nghe theo ý của Nhị gia.”
"Ồ?" Hoắc Uẩn Khải dừng lại trước cửa, xoay người lại: "Kinh nghiệm của chú không ít, bản thân chú không có ý kiến gì sao?”
"Tôi không có ý kiến gì cả." Người đàn ông nở một nụ cười mang theo sự ngượng ngùng hiếm thấy ở một người đàn ông trung niên, ông ta khoát tay nói: "Lão Lương tự mình rút lui, Nhị gia chịu chừa cho mấy người chúng tôi một con đường như vậy, chúng tôi đã rất cảm kích rồi, còn dám ý kiến gì nữa.”
Ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải quét qua gương mặt của từng người một, có vài người cũng gật đầu theo.
Hắn đẩy cánh cửa trước mặt ra: "Nếu không có ý kiến gì, vậy đi thôi.”
Đây là cánh cửa đầu tiên từ hành lang đến phòng riêng, qua thêm một cái sảnh, vẫn còn cánh cửa thứ hai nữa.
Cửa được làm từ chất liệu cách âm, Hoắc Uẩn Khải tiến lên nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại, dưới hai ánh nhìn căng thẳng kia, hắn tạm dừng động tác. Hoắc Uẩn Khải tỏ vẻ đột nhiên nhớ tới gì đó, bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói anh cả đặt vé ngày mai bay đi Úc?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy tim mình đã nhảy lên tới cổ họng rồi.
Ông ta nuốt nước bọt một cái mới khó khăn mở miệng.
"Đúng vậy, sáu giờ sáng cất cánh.”
"Là sáng sớm sao." Hoắc Uẩn Khải gật đầu nói.
Giọng điệu chứa ẩn ý: "Có điều chú Dữu cứ yên tâm, tôi nghĩ cho dù sớm hơn nữa thì chú vẫn có cơ hội đi tiễn anh ấy.”
Một giây sau, Hoắc Uẩn Khải xoay tay nắm cửa, đột nhiên lại có một bàn tay khác đặt lên tay hắn.
Ngón tay kia thon dài mảnh khảnh, không những chụp vào mu bàn tay Hoắc Uẩn Khải mà còn chạm vào cổ tay, luồn tay đan chặt vào mười ngón của hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào chàng trai nghe đồn là được Nhị gia cực kỳ cưng chiều đột nhiên xuất hiện ở đây.
Dáng vẻ anh vội vàng xông đến như vừa nhận được tin liền chạy tới, trên mặt còn mang vẻ tức giận, giống như không phục nhưng không thể không thỏa hiệp.
Anh nói: "Em sai rồi.”
"Hai ngày rồi anh cũng không để ý tới em, còn không phải là muốn em xin lỗi sao, em sai rồi được chưa?”
Trông Lê Phi Phàm không có vẻ như là bị lạnh nhạt mà đến xin lỗi, càng giống như bị ép buộc, hết cách nên mới phải đến, dáng vẻ rõ ràng là kiểu thích làm theo ý mình, cố tình gây sự tại thời điểm mấu chốt. Anh cũng mặc kệ những người khác, giây tiếp theo, dường như sợ Hoắc Uẩn Khải tức giận, anh khẩn cấp kề sát rồi ôm cổ Hoắc Uẩn Khải, nói nhỏ gì đó vào tai hắn khiến nhân viên của nhà hàng đang nhìn lén cũng phải đỏ mặt.
Lê Phi Phàm không biết tình huống hiện tại, chỉ có thể làm như vậy.
Lúc ôm Hoắc Uẩn Khải anh mới phát hiện bàn tay mình vừa nóng vừa ướt.
Anh cũng không rảnh để ý rốt cuộc Hoắc Uẩn Khải có chê hay không, chỉ nói một câu: "Đừng mở cửa, có vấn đề.”
Thuốc bác sĩ kê vẫn còn để đầu giường.
Anh ngồi dậy nuốt hai viên thuốc.
Nhưng Lê Phi Phàm lại nằm mơ, lần này anh biết rõ mình đang mơ, chỉ là không thể nào tỉnh lại được.
Hơn nữa, trong mơ, anh không thấy ba mẹ mình, cũng không thấy anh trai.
Anh mơ thấy một nơi xa lạ.
Một con hẻm nhỏ lát đá, chiều rộng chừng đủ cho hai người đi song song, rác nhựa ngổn ngang chất thành đống trong góc tường, có vài người mặc quần áo đầu bếp màu trắng xách thùng đi ra từ một cái cửa nhỏ ven đường, họ đang không ngừng nói chuyện, dường như sắp tiếp đãi ai đó, trông rất phấn khởi.
Cảnh tượng lại thay đổi trong chớp mắt.
Đó là bên trong một phòng riêng, cốc chén trong phòng rất bừa bộn.
Lê Phi Phàm có cảm giác góc nhìn của mình hiện tại là của một khán giả, nhưng mà tất cả cảnh tượng đều méo mó không rõ ràng. Anh thấy có hai người đàn ông mặc đồ vest màu đen ngã dưới gầm bàn, thấy cả con dao trên ngực họ và máu chảy lênh láng đầy đất.
Cuối cùng, Lê Phi Phàm hoảng hốt dời tầm mắt khỏi hai gương mặt có vẻ xa lạ nhưng lại mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc, mặt đối mặt với hai cấp dưới của Khâu Hổ, anh nghe được tim mình đập rất nhanh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Sau đó, theo bản năng, Lê Phi Phàm nhìn về phía cánh cửa đang đóng.
Đúng như linh cảm trong lòng, giọng Hoắc Uẩn Khải đang nói chuyện với người khác cùng lúc vang lên ngoài cửa.
Lê Phi Phàm còn chưa kịp hét lên "Đừng mở cửa" thì đã có người vặn tay nắm mở cửa ra.
Một tiếng vang thật lớn.
Lê Phi Phàm nghe thấy tiếng nổ ầm ầm bên tai, sóng nhiệt chân thực đến mức anh phải nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Sau đó anh bất chợt bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy.
Trong phòng hơi tối, Lê Phi Phàm nghe thấy tiếng bản thân thở dốc dồn dập. Anh đưa tay túm lấy phần áo trước ngực, tim đập nhanh đến mức anh thấy hơi choáng váng do thiếu máu.
Lê Phi Phàm phát hiện phản ứng của cơ thể mình hiện tại rất giống với hôm ở trên xe của Hoắc Uẩn Khải.
Ý nghĩ đầu tiên là, mẹ nó, không phải cơ thể này của nguyên thân có bệnh tim thật đấy chứ?
Lúc trước bác sĩ nói có thể là liên quan đến cảm xúc, nhưng dạo gần đây Lê Phi Phàm không thức khuya cũng không hút thuốc lá, phải nói là đỡ hơn nhiều so với đoạn thời gian trước, không lý nào lại xảy ra vấn đề được.
Anh đưa tay lên lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi, cả người lạnh ngắt.
Sau đó Lê Phi Phàm lại nghĩ tới giấc mơ kia.
Giấc mộng quá chân thực, thật đến nỗi cho dù hiện tại đã tỉnh lại nhưng anh vẫn có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết trong mơ.
Trong bóng tối, anh không nhịn được cau mày.
Cũng may là giấc mơ đã qua, thuốc bác sĩ kê vẫn còn nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hai ngày sau, Hoắc Thất vẫn luôn liên lạc với anh, lúc Lê Phi Phàm nói muốn dẫn cậu theo, anh vốn cho là vị thiếu gia này chỉ có thể hào hứng cùng lắm ba phút thôi, cũng không trông mong cậu có thể làm gì đó thật. Không ngờ Hoắc Thất còn nghiêm túc hơn so với tưởng tượng của anh, đưa ra câu hỏi tương quan cũng rất chuyên nghiệp.
Cho dù trước đây nhìn Hoắc Thất có vẻ không đáng tin lắm, nhưng dù sao cũng là người do nhà họ Hoắc bồi dưỡng, từ nhỏ đã tiếp xúc với những tài nguyên tốt nhất mà người thường có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Theo lời của bản thân Hoắc Thất thì là: "Trước đây là do tôi không muốn cố gắng, nhưng giờ tôi đã quyết định rồi, tôi không cần phải dựa dẫm vào nhà họ Hoắc, tôi sẽ khiến tất cả bọn họ phải nhìn tôi với ánh mắt khác xưa.”
"Vùng dậy đi thiếu niên." Lê Phi Phàm bật cười: "Tôi chờ tới ngày cậu bay cao.”
Hoắc Thất: "Tôi cảm thấy anh không tin tưởng tôi.”
"Tin chứ, sao lại không tin cho được." Hôm nay Lê Phi Phàm cũng định ra ngoài, lúc anh đi tới cửa mới phát hiện ví của mình bị rơi ở phòng ngủ, vừa xoay người trở về vừa nói chuyện điện thoại với Hoắc Thất: "Nhưng điều đầu tiên là cậu đã nghĩ ra chỗ ở chưa? Hay cậu muốn nằm vất vưởng mãi ở khách sạn để bắt đầu kiếp sống phản công của mình?”
"Tôi sẽ về nhà, dù sao ba tôi... Hoắc Kính cũng không có ở nhà.”
"Nhưng sớm muộn cũng phải gặp mà?”
"Ông ta muốn đi Úc, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, ngày mai cất cánh.”
Lê Phi Phàm ngừng lại chốc lát: "Nước Úc? Định cư sao?”
"Không biết." Lúc Hoắc Thất nhắc tới ba ngữ khí không vui: "Dù sao tôi cũng chỉ nghe người khác nói vậy.”
Lê Phi Phàm hơi ngạc nhiên, Hoắc Kính là nhân vật mấu chốt trên con đường trở nên xấu xa hiểm độc của Hoắc Thất, dựa theo tính cách, dù cho hiện tại Hoắc Kính đang thất thế ở nhà họ Hoắc, ông ta cũng không nên rời xa quốc nội.
Lựa chọn yên lặng ngủ đông sau đó chờ cơ hội phản công mới là phong cách của Hoắc Kính.
"Được rồi." Nhưng Lê Phi Phàm cũng không có ý định bàn chuyện này với Hoắc Thất, anh nói: "Vậy cứ thế đi, tôi đã xem xét xong mấy hạng mục đang có trong tay rồi, tôi gửi cho cậu, cậu có thể xem trước một chút.”
Hoắc Thất không cúp máy, dường như cậu đang do dự gì đó, sau đó hỏi: "Tại sao anh lại giúp tôi?”
Lê Phi Phàm có thể tưởng tượng ra được bộ dáng cậu đang nằm ườn trên giường, tay vò vò chăn, thuận miệng nói: "Biết làm sao giờ, anh Lê của cậu vừa đẹp người vừa tốt bụng, không thể để người bạn nhỏ kiêu ngạo lại sa đọa trốn trong chăn khóc thầm được.”
"Mẹ nó anh..." Mấy câu chửi tục đã tới bên miệng khó khăn lắm Hoắc Thất mới nuốt vào được, có lẽ là do nhớ tới mỗi lần cậu chửi tục đều bị Lê Phi Phàm đe dọa, cuối cùng cậu quay qua mỉa mai anh: "Đôi lúc tôi thấy anh còn trẻ con hơn tôi.”
"Tôi xem như cậu đang khen ngoại hình tôi trẻ trung.”
"Không muốn nói với anh nữa, cúp đây.”
Lê Phi Phàm thấy Hoắc Thất thô lỗ cúp máy, cười giễu, nhìn điện thoại lẩm bẩm quả nhiên là con nít.
Anh cất điện thoại di động, đi trở về phòng thì gặp chú Phúc vội vã đi ra.
"Chú Phúc đang đi đâu vậy?" Lê Phi Phàm hỏi.
Chú Phúc thấy anh, đưa túi văn kiện đang cầm trên tay cho anh xem, nói: "Sáng nay Nhị gia để quên ở phòng sách nên cho người tới lấy, tôi đang định đưa đi.”
Lê Phi Phàm gật đầu, tránh ra nhường đường.
Chú Phúc đi qua, Lê Phi Phàm lại đột nhiên lên tiếng.
"Chú Phúc.”
Chú Phúc quay đầu nhìn anh: "Có chuyện gì sao?”
Lê Phi Phàm dừng lại chút, vẫn mở miệng hỏi: "Mấy ngày gần đây Nhị gia đang bận gì vậy?”
Thật ra anh cũng biết mình không nên hỏi chú Phúc câu này, thân phận gia chủ của nhà họ Hoắc kiêng kỵ nhất điều gì? Chính là người bên cạnh hỏi thăm hành động của họ. Nhất là với thân phận này của anh, hỏi như vậy sẽ khiến lão quản gia nghĩ anh vượt quá khuôn phép.
Nhưng điều bất ngờ là, chú Phúc không nghĩ nhiều như anh tưởng.
"Nhớ cậu ấy sao?" Lão quản gia còn lộ ra nụ cười hiểu rõ, đến cả vết chân chim nơi đuôi mắt cũng rõ hơn bình thường, nhìn anh nói: "Tối hôm đó cậu đẩy cậu ấy ra ngoài cậu ấy cũng không tức giận, đừng lo. Có điều thỉnh thoảng đùa giỡn một chút thì được, nhưng cậu phải học cách kiềm chế cảm xúc trước đã, tính tình Nhị gia ít nói, có vài chuyện sẽ không chủ động nói ra.”
Lê Phi Phàm lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "... Chú, cháu không nói tới việc này.”
"Tôi không để ý chuyện của mấy người trẻ tuổi các cậu đâu.”
Chú Phúc bày ra vẻ mặt cái gì cũng hiểu khiến anh nghẹn lời.
Chẳng qua lúc ấy Lê Phi Phàm chỉ thuận miệng mượn một cái cớ, chính anh cũng đã quên mất, ai ngờ người khác lại tưởng thật, hơn nữa còn cho rằng anh giận dỗi tận hai ngày.
Lá gan anh có bao lớn đâu chứ, cũng không phải chán sống.
Có lẽ chú Phúc thấy được sắc mặt kỳ lạ của Lê Phi Phàm, tưởng anh đang ngượng ngùng nên rất săn sóc mà bỏ qua vấn đề này.
Chú Phúc nói: "Mấy ngày nay Nhị gia vẫn đang bận chuyện sáp nhập, cụ thể thì tôi không rõ lắm, chỉ là cậu ấy vẫn luôn ở bên tập đoàn đến nửa đêm vẫn chưa hết bận.”
Lê Phi Phàm cảm thấy quả nhiên là vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều, vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Chú Phúc lại nói thêm: "Chẳng qua hình như chiều nay có hẹn bàn công việc với người ta, địa điểm là ở Lầu Mẫu Đơn, còn khoảng một tiếng nữa...”
"Lầu Mẫu Đơn?" Giọng Lê Phi Phàm đột nhiên không đúng lắm, cau mày: "Chú chắc chắn nơi đó gọi là Lầu Mẫu Đơn sao?”
Chú Phúc bất ngờ nhìn anh, giải thích: "Lầu Mẫu Đơn là nhà hàng lâu đời đã được truyền thừa cả trăm năm rồi, có một khoảng thời gian việc kinh doanh không tốt, hai mươi năm trước cha của Nhị gia, cũng chính là lão gia chủ Hoắc Khôi đích thân đề chữ khai trương lại lần nữa, suy cho cùng cũng có liên hệ sâu xa với nhà họ Hoắc.”
Thật ra thì Lê Phi Phàm cũng không để ý chú Phúc nói gì.
Anh chỉ để ý tới một tin, thì ra địa điểm Lầu Mẫu Đơn là có thật.
Con hẻm nhỏ trong mộng kia lại xuất hiện trong đầu anh lần nữa.
Vậy chắc hẳn phía sau bếp có một cánh cửa nhỏ.
Nội dung cuộc trò chuyện của mấy người đầu bếp đi ra từ cánh cửa đó hiện lên rõ ràng.
"Hôm nay phải để cho đầu bếp Trương trổ tài rồi, dù thế nào đi nữa cũng không thể làm mất uy tín của Lầu Mẫu Đơn được.”
"Sao có thể, trước đây, nhà hàng chúng ta chính là nơi tổ chức tiệc theo tiêu chuẩn quốc yến đó.”
Có người hỏi: "Hôm nay chính xác có những ai tới vậy?”
Người bên cạnh thở dài: "Những người khác không quan tâm, nói cho cậu biết trong đó có một người, họ Hoắc.”
Lê Phi Phàm không biết mình nên kinh sợ hay gì, giấc mơ thành hiện thực, hay nói cách khác, đây có lẽ là linh cảm về sự việc sắp xảy ra.
Nếu là trước đây Lê Phi Phàm sẽ cho rằng đây là chuyện hoang đường, nhưng hiện giờ anh đã trải nghiệm cả chuyện xuyên sách rồi, có vài chuyện xảy ra khiến anh không thể không tin.
Phản ứng đầu tiên của Lê Phi Phàm là phải ngăn cản.
Thứ nhất, Lê Phi Phàm không nhớ rõ trong sách có đoạn cốt truyện này hay không, thứ hai là, lỡ như chuyện này thật sự xảy ra thì sao?
Dù chỉ có tỷ lệ là một phần vạn đi chăng nữa.
Nhưng đó cũng là mạng người.
Lúc này, Lê Phi Phàm không về nữa, anh cầm lấy túi văn kiện trong tay chú Phúc, nói: "Hay là như vậy đi chú Phúc, sẵn tiện cháu đang có việc muốn tìm Nhị gia, cái này để cháu tự đưa cho anh ấy đi.”
Chú Phúc cũng không có ý kiến gì, nói thẳng: "Được, vậy cậu Lê cứ đi đi, xe đang chờ ngoài cổng đó.”
"Được.”
Người về lấy văn kiện là một cấp dưới của Khâu Hổ, thấy anh đi ra thì kêu một tiếng cậu Lê, sau đó đưa tay cầm lấy văn kiện trong tay anh.
Lê Phi Phàm đưa cho người kia rồi tiến lên mở cửa xe, ngồi vào.
"Đừng nói gì hết, lái xe đi, nhanh chút.”
Đối phương hơi sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lê Phi Phàm thì thành thật im lặng, ngồi vào ghế lái.
Lúc này, Lầu Mẫu Đơn đã ngừng dịch vụ đặt phòng trước, dù vị trí của nhà hàng không quá sầm uất nhưng vì có danh tiếng nên việc làm ăn luôn rất tốt, cũng có rất nhiều khách quen.
Nhưng hôm nay khách hàng đều bị từ chối khéo.
Thật ra nhân viên cũng không biết vì sao, chỉ biết là hôm nay cả nhà hàng đã được bao trọn, có khách quan trọng tới.
Khoảng hai giờ mười lăm phút chiều, có mấy chiếc xe dừng lại ở khoảng đất trống bên ngoài nhà hàng, một đoàn người đi vào.
Hoắc Uẩn Khải đi đầu tiên.
Áo măng-tô dài đến đầu gối, vai rộng lưng rộng, bộ âu phục màu đen bên trong càng tôn lên dáng người cao ráo và đôi chân dài của hắn. Những người phục vụ có mặt đều phải há hốc mồm khi thấy vị gia chủ trẻ tuổi vừa mới nhậm chức này của nhà họ Hoắc, sau đó lại rối rít cúi đầu xuống nhưng vẫn lén nhìn lên.
"Ngài tới rồi." Ông chủ nhà hàng đã gần năm mươi tuổi, có vẻ như quen biết hắn, đích thân nghênh đón.
Hoắc Uẩn Khải đi theo đối phương vào bên trong, nói: "Cứ như mọi khi, không cần phải chuẩn bị thêm những thứ khác.”
Ông chủ gật đầu đáp lại: "Chỗ cũ, đã sắp xếp xong.”
Có người đi theo phía sau mở miệng khen.
"Quả nhiên chỗ mà Nhị gia chọn rất tốt.”
"Đúng vậy, tôi nghe nói Vịt om gừng và Cá sóc chiên xù ở Lầu Mẫu Đơn là nổi tiếng nhất, nếu hôm nay không nhờ Nhị gia thì e là chúng ta cũng không có phúc được hưởng phần lộc ăn này rồi.”
Hoắc Uẩn Khải quay đầu nhìn lướt qua người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện.
Hắn tùy ý nói: "Năm đó các vị đi theo cha tôi, hẹn ở Lầu Mẫu Đơn là thích hợp nhất. Nếu nói do phúc của tôi thì hơi quá lời rồi, nếu các vị có hứng thú, nơi này luôn hoan nghênh.”
Người đàn ông trung niên cười ha ha, luôn miệng nói được.
Trong lúc những người khác không chú ý, ông ta liếc nhìn sang một người đàn ông trung niên khác, trong mắt cả hai đều thoáng hiện lên vẻ hung ác.
Hoắc Uẩn Khải lại đột nhiên lên tiếng.
"Chú Dữu.”
Người đàn ông trung niên ngẩn ra: "Hả?”
Hoắc Uẩn Khải nhướng mi: "Chú sao vậy? Căng thẳng sao?”
"Đâu, đâu có." Người đàn ông trung niên lập tức nói: "Tôi không có căng thẳng gì cả, Nhị gia kêu tôi có việc gì không?”
Lúc này, nhóm người bọn họ đã lên tới lầu hai, đi dọc theo hành lang hình vòng tới phòng riêng đã đặt trước.
Hoắc Uẩn Khải không ngừng bước, vừa đi vừa nói: "Sau khi lão Lương về dưỡng lão, trong những người luôn đi theo ông ấy thì địa vị của chú cao nhất, tôi nghe nói lão Lương có ý định cho chú thay thế vị trí của ông ấy, chú thấy sao?”
Người đàn ông được gọi là chú Dữu đi phía sau Hoắc Uẩn Khải nói: "Tôi nghe theo ý của Nhị gia.”
"Ồ?" Hoắc Uẩn Khải dừng lại trước cửa, xoay người lại: "Kinh nghiệm của chú không ít, bản thân chú không có ý kiến gì sao?”
"Tôi không có ý kiến gì cả." Người đàn ông nở một nụ cười mang theo sự ngượng ngùng hiếm thấy ở một người đàn ông trung niên, ông ta khoát tay nói: "Lão Lương tự mình rút lui, Nhị gia chịu chừa cho mấy người chúng tôi một con đường như vậy, chúng tôi đã rất cảm kích rồi, còn dám ý kiến gì nữa.”
Ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải quét qua gương mặt của từng người một, có vài người cũng gật đầu theo.
Hắn đẩy cánh cửa trước mặt ra: "Nếu không có ý kiến gì, vậy đi thôi.”
Đây là cánh cửa đầu tiên từ hành lang đến phòng riêng, qua thêm một cái sảnh, vẫn còn cánh cửa thứ hai nữa.
Cửa được làm từ chất liệu cách âm, Hoắc Uẩn Khải tiến lên nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại, dưới hai ánh nhìn căng thẳng kia, hắn tạm dừng động tác. Hoắc Uẩn Khải tỏ vẻ đột nhiên nhớ tới gì đó, bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói anh cả đặt vé ngày mai bay đi Úc?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy tim mình đã nhảy lên tới cổ họng rồi.
Ông ta nuốt nước bọt một cái mới khó khăn mở miệng.
"Đúng vậy, sáu giờ sáng cất cánh.”
"Là sáng sớm sao." Hoắc Uẩn Khải gật đầu nói.
Giọng điệu chứa ẩn ý: "Có điều chú Dữu cứ yên tâm, tôi nghĩ cho dù sớm hơn nữa thì chú vẫn có cơ hội đi tiễn anh ấy.”
Một giây sau, Hoắc Uẩn Khải xoay tay nắm cửa, đột nhiên lại có một bàn tay khác đặt lên tay hắn.
Ngón tay kia thon dài mảnh khảnh, không những chụp vào mu bàn tay Hoắc Uẩn Khải mà còn chạm vào cổ tay, luồn tay đan chặt vào mười ngón của hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào chàng trai nghe đồn là được Nhị gia cực kỳ cưng chiều đột nhiên xuất hiện ở đây.
Dáng vẻ anh vội vàng xông đến như vừa nhận được tin liền chạy tới, trên mặt còn mang vẻ tức giận, giống như không phục nhưng không thể không thỏa hiệp.
Anh nói: "Em sai rồi.”
"Hai ngày rồi anh cũng không để ý tới em, còn không phải là muốn em xin lỗi sao, em sai rồi được chưa?”
Trông Lê Phi Phàm không có vẻ như là bị lạnh nhạt mà đến xin lỗi, càng giống như bị ép buộc, hết cách nên mới phải đến, dáng vẻ rõ ràng là kiểu thích làm theo ý mình, cố tình gây sự tại thời điểm mấu chốt. Anh cũng mặc kệ những người khác, giây tiếp theo, dường như sợ Hoắc Uẩn Khải tức giận, anh khẩn cấp kề sát rồi ôm cổ Hoắc Uẩn Khải, nói nhỏ gì đó vào tai hắn khiến nhân viên của nhà hàng đang nhìn lén cũng phải đỏ mặt.
Lê Phi Phàm không biết tình huống hiện tại, chỉ có thể làm như vậy.
Lúc ôm Hoắc Uẩn Khải anh mới phát hiện bàn tay mình vừa nóng vừa ướt.
Anh cũng không rảnh để ý rốt cuộc Hoắc Uẩn Khải có chê hay không, chỉ nói một câu: "Đừng mở cửa, có vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.