Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi
Chương 71:
Thính Nguyên
31/10/2022
Lê Phi Phàm ở bên ngoài nửa tháng, Hoắc Uẩn Khải đích thân đến đón anh.
Vốn còn nghĩ ít nhất Hoắc Uẩn Khải sẽ hỏi mình vài câu, nhưng thật không may, không biết có phải do chênh lệch nhiệt độ quá lớn không mà vừa về đến Thịnh Kinh, anh đã bị cảm lạnh.
Thoạt đầu anh chỉ hơi nóng sốt, nhưng sau đó vừa ho vừa nhức đầu, ho như sắp văng cả phổi ra ngoài, muốn ngừng cũng ngừng không được.
Chị Lan nhìn mà lo lắng, chị vào bếp làm một cốc nước lê đun sôi bưng ra, thấy anh vẫn đứng dưới mái hiên, chị giục: “Sao cậu còn đứng bên ngoài nữa, mau vào đi, nếu không lúc Nhị gia nói thì cậu lại không vui.”
“Em không vui khi nào chứ.” Lê Phi Phàm không chịu thừa nhận.
Đây là ngày thứ ba kể từ lúc anh trở về, tiết trời khá âm u.
Một trận mưa tuyết đổ xuống đúng giờ y như Hoắc Uẩn Khải đã nói.
Gió thổi lạnh thấu xương.
Trên người chị Lan đã khoác một chiếc áo choàng lông ngắn sẫm màu, giọng điệu quở trách: “Còn nói à, tối hôm qua không phải hai cậu đã cãi nhau sao? Giọng cậu to tới mức cả sân đều nghe thấy được.”
Nói đến chuyện này, Lê Phi Phàm nhận ly nước mà ngượng ngùng nói: “Ồ, thật ạ?”
Thật ra hôm qua anh muốn về phòng ngủ của mình, nhưng Hoắc Uẩn Khải không cho.
Lê Phi Phàm lấy lý do cảm mạo có thể lây, nhưng anh nói mỏi miệng cũng không có tác dụng.
Cuối cùng Lê Phi Phàm ho một trận kinh thiên động địa, cuối cùng kết thúc bằng việc Hoắc Uẩn Khải ấn người xuống đút cho một muỗng nước đường.
Sau khi quay về, có vẻ Hoắc Uẩn Khải đã biết cách đối phó với anh hơn nhiều.
Lê Phi Phàm chưa bao giờ thắng được hắn.
“Thịnh Kinh năm ngoái cũng lạnh như thế này sao chị?” Lê Phi Phàm nhìn trời rồi hỏi sang chuyện khác.
Chị Lan nhận lại ly trên tay anh, nhìn từng chiếc lá úa trong sân bị gió thổi bay xuống mặt đất. Chị cũng không thắc mắc vì sao anh là người Thịnh Kinh mà lại không biết thời tiết năm ngoái, chỉ trả lời: “Không đâu, năm nay thời tiết thế này hơi lạ, nói lạnh là lạnh. Bình thường phải cỡ một tháng sau mới lạnh như bây giờ.”
Chú Phúc đang chỉ đạo mọi người quét dọn lại sân.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chú quay đầu lại cười nói: “Nếu nói theo dân gian trước đây, tuyết rơi càng sớm thì năm sau trời sẽ nhiều mưa, mùa màng bội thu.”
“Không phải là tuyết rơi đúng mùa thì mùa màng mới bội thu sao?” Lê Phi Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời không có lấy một tia nắng mặt trời, nói: “Nhưng tuyết tan giữa không trung thế này, cái cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ấy khiến cháu tưởng mình đang ở phương Nam đấy.”
Chú Phúc hỏi: “Cậu Lê đã sống ở phương Nam rồi sao?”
“Thật ra thì chưa.” Lê Phi Phàm nói: “Nhưng cháu từng công tác ở đó.”
Đúng là trước đây, nhưng không phải là ở thế giới này.
Chú Phúc nói: “Thật ra hồi phu nhân còn thiếu nữ đã từng sống ở phương Nam, nhưng đến giờ vẫn không chịu nổi thời tiết kiểu này.”
Chuyện Diêu Chiếu Hồng là người phương Nam, bà cũng đã từng nói qua với anh.
Lê Phi Phàm gật đầu: “Dù sao bà ấy đã rời nhà nhiều năm rồi.”
Chị Lan thấy anh lạnh run mà vẫn không chịu vào nhà, cứ đứng trong sân nói chuyện với mọi người bèn quay vào nhà lấy một cái lò sưởi tay nhỏ để anh ôm.
Lúc này, Thịnh Hòa ‘bịch bịch bịch’ chạy từ ngoài vào sân.
Cô bé thấy sân náo nhiệt, còn thấy Lê Phi Phàm bọc thật dày đứng dưới mái hiên thì lập tức chạy tới.
“Anh còn chưa khỏe à?” Cô bé nhíu mày hỏi: “Anh yếu quá rồi đó?”
Lê Phi Phàm bật cười: “Đương nhiên là không thể so được với thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như em rồi. Anh nói này Thịnh Hòa, có phải em lén quen bạn trai ở trường đúng không? Trời lạnh như vậy mà em đi mỗi đôi tất trắng đó, định làm người đẹp băng giá à?”
“Ai bảo.” Cô bé nói.
Lê Phi Phàm: “Thật sao? Cẩn thận anh mách mẹ em đấy.”
Thịnh Hòa làm mặt quỷ với anh: “Anh không quản được em đâu.”
“Đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?” Lê Phi Phàm hỏi chị Lan đứng bên cạnh.
Chị Lan tức giận nói: “Cậu còn nói nó à, bản thân cậu cũng có nghe lời đâu, tôi thấy tính cách hai đứa giống nhau như đúc.”
Lê Phi Phàm cười rộ lên, bắt đầu ra sức thuyết phục Thịnh Hòa làm con gái nuôi của mình.
Thịnh Hòa hiểu anh quá rõ, cô bé nói thẳng: “Hồi nãy em có nghe người ta nói Nhị gia đã về, đang ở sân trước, nói không chừng ngài ấy sẽ tới bây giờ.”
“Coi như em giỏi.” Lê Phi Phàm chịu thua, không cãi nhau với cô bé nữa.
Thịnh Hòa lập tức tỏ vẻ đắc ý.
Hình như mọi người đều thấy cách trực tiếp và hiệu quả nhất để giữ chân Lê Phi Phàm là Hoắc Uẩn Khải.
Nếu anh không nghe lời thì gọi Nhị gia, tranh cãi không thắng thì gọi Nhị gia, tóm lại là cứ tìm Hoắc Uẩn Khải là được. Đó là cách chuẩn chỉnh nhất để đối phó với Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm gần như đã quen với điều đó.
Tất cả mọi người biết anh sợ Hoắc Uẩn Khải, nhưng không phải kiểu sợ kia.
Chính những người xung quanh cũng nhìn ra được, không cần biết Lê Phi Phàm vì nguyên nhân gì, anh hoàn toàn khác với một Lê Phi Phàm luôn bị cưỡng chế và ràng buộc từ trong xương trước kia, hiện tại anh cam nguyện ở bên người Hoắc Uẩn Khải, để hắn kiểm soát.
Nhất là hai ngày nay, anh cứ ủ rũ, hết sốt lại ho khan, mặt mũi ỉu xìu. Hoắc Uẩn Khải quản anh cực kỳ chặt, ngày nào anh cũng tìm vài chuyện lông gà vỏ tỏi rồi lấy cớ tranh cãi với Hoắc Uẩn Khải. Trên thực tế, chị Lan nhìn anh cứ như đang xem một chú chim non đang nằm trong ổ mà ríu rít gào thét với chủ nhân, cố giương nanh múa vuốt nhưng chẳng hề có lực uy hiếp nào. Mọi người cũng rất thích nhìn kịch hay của anh như vậy.
Giống như ngay lúc này đây.
Thịnh Hòa mới ám chỉ mà Lê Phi Phàm đã muốn quay đầu chạy.
Kết quả vừa vặn đụng phải Hoắc Uẩn Khải đang bước đến.
“Sao lại đứng bên ngoài?” Hoắc Uẩn Khải vừa đi hết dãy hành lang dài, có thể thấy hắn đang nhăn mày lại.
Lê Phi Phàm đứng trong sân đầy người, xấu hổ sờ mũi: “Tôi ra ngoài hóng gió thôi.”
Hoắc Uẩn Khải đưa đôi găng tay da màu đen cho người phía sau rồi giơ tay sờ trán Lê Phi Phàm, sắc mặt mới dịu đi một chút: “Chắc sẽ không sốt lại nữa, nhưng mà vẫn ho, em đã quên lúc nửa đêm ho đến không ngủ được rồi lại tự oán giận rồi à?”
Lê Phi Phàm trợn mắt: “Tôi nói muốn tự mình ngủ, anh không chịu thì tôi đâu còn cách nào.”
Hoắc Uẩn Khải liếc anh một cái: “Không nghe lời?”
Lê Phi Phàm vừa lúc hít một hơi khí lạnh, bắt đầu không nhịn được lại ho lên.
Làn da anh rất trắng, ho một cái mặt đỏ thấy rõ, hai mắt đã thấm đẫm hơi nước mà không dừng được.
Hai ngày nay, mấy người xung quanh đều có thể thấy bộ dạng thảm thương của anh.
Nhưng Lê Phi Phàm chẳng cảm thấy mình trông đáng thương tí nào, anh còn thấy nếu mình có bị bệnh thì vẫn là một bệnh mỹ nhân mà thôi. Nhân lúc Hoắc Uẩn Khải đang cau mày, anh tự giác nhích sang bên trái, đến chỗ mà Hoắc Uẩn Khải có thể cản gió giúp.
Anh cố phát huy sở trường giả vờ đáng thương với Hoắc Uẩn Khải: “Sao anh lại nghiêm khắc với một người bệnh như tôi chứ, hung dữ đến nỗi trái tim tôi sắp nhảy ra ngoài. Rốt cuộc tôi vẫn bị ghét bỏ đúng không?” Nói xong, anh vừa thở dài vừa nói mát Hoắc Uẩn Khải: “Ôi, quả nhiên quạ trên đời đều có màu đen, đồ tới tay là hết trân trọng luôn, đàn ông trên đời đúng là chẳng có một tên nào tốt.”
Hoắc Uẩn Khải: “Em không phải là đàn ông à?”
“Vậy anh để tôi lấy anh được không?” Lê Phi Phàm lại hỏi.
Hoắc Uẩn Khải hờ hững nói: “Em tự khiến mình sốt tới bốn mươi độ, đợi khi nào gặp được Thượng Đế thì nói không chừng ông ta sẽ ban cho em giấc mộng hão huyền đó đấy.”
Lê Phi Phàm tức khắc giận đến trợn trừng mắt.
Anh phát hiện đôi khi Hoắc Uẩn Khải chọc ngoáy người khác cũng tàn nhẫn lắm.
Anh bị dính chiêu này của hắn không phải một hai lần.
Người chung quanh còn không biết hai người đang nói gì bí mật, chỉ thấy bọn họ đứng trong sân anh một câu em một câu, nghe thì vô nghĩa nhưng lại lộ vẻ thân thiết không ngờ. Trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, không nói ra mà chỉ mỉm cười.
Lê Phi Phàm thoạt nhìn hay ngả ngớn, nhưng không mấy ai cảm thấy anh thật sự là kiểu cợt nhả như thế.
Cuối cùng anh quay đầu hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Sao anh lại về sớm thế, không phải nói là đi ăn với ông chủ tập đoàn Khánh Hòa à?”
“Ngưng hợp tác rồi.” Hoắc Uẩn Khải nói.
Lê Phi Phàm gật đầu: “Cũng tốt, lúc trước lúc tôi xem hồ sơ dự án có tìm hiểu lịch sử phát triển của bọn họ, cứ thấy cách kinh doanh của bọn họ khác biệt rất lớn với Hoắc thị, độ rủi ro trong hợp tác cũng cao.”
Lê Phi Phàm và Hoắc Uẩn Khải cùng đón gió lạnh mà bước về sân.
Thanh âm bên tai mọi người cũng xa dần.
Có lẽ bản thân Lê Phi Phàm cũng không rõ, hiện giờ anh chính là người thân cận nhất của Hoắc Uẩn Khải.
Vẫn là cái người khéo léo tự tin ấy, thậm chí anh còn có thể nói chuyện về công việc với Nhị gia.
Anh là độc nhất vô nhị, không thể sao chép, cũng không thể thay thế.
Chỉ tiếc cơn cảm mạo của Lê Phi Phàm vẫn chưa khỏi hoàn toàn, người muốn thay thế anh cũng không chỉ có một.
Giờ đây, cái danh trợ lý tư nhân của anh gần như đã chẳng còn tác dụng gì. Dù sao thì cái tên Lê tổng ở Thịnh Kinh đã quá vang dội, nhất là lần ra nước ngoài lấy được một hạng mục lớn đã khiến người muốn hợp tác với anh ngày càng nhiều.
Chính anh còn chưa hết bận, vậy mà tập đoàn Hoắc thị lại còn đuổi Đới Vĩ.
Cho nên lại phải tuyển trợ lý mới.
Mãi sau Lê Phi Phàm mới biết đến chuyện này.
Hơn nữa còn được nghe tin dưới tình huống không thích hợp cho lắm.
Lúc ấy anh vừa vặn có một lời mời tiệc tối không thể từ chối nên đành phải đi.
Đi thì đi, nhưng Tần Bách Dạ cũng ở đấy, cho nên hai người không tránh được phải đi cùng.
“Em đã khỏe hơn chưa?” Tần Bách Dạ mặc vest đen, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lê Phi Phàm gật đầu cười: “Không sao rồi.”
Tần Bách Dạ vẫn không hài lòng, kéo cánh tay anh, nhíu mày nói: “Sắc mặt vẫn tệ lắm, nếu không thì em về nhà với anh tĩnh dưỡng một thời gian đi? Chờ khỏe lên thì muốn ở đâu cũng được.”
Tiệc tối lúc ấy rất nhiều người.
Mặc dù vị trí chỗ bọn họ đứng tương đối xa, nhưng bên ngoài vẫn cứ đồn hai người có “quan hệ đó” nên những hành động lúc này của bọn họ trông có vẻ quá mức thân mật trong mắt người khác.
Chẳng qua hai người đều không thèm để vào tai những lời xì xào bàn tán xung quanh mà thôi.
Trùng hợp là đêm đó Hoắc Uẩn Khải cũng tới.
Không ai trong hai người biết người kia sẽ đến, dù sao Lê Phi Phàm vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh.
Mà hiện tại anh không còn làm trợ lý nên không thể nắm rõ được lịch trình của Hoắc Uẩn Khải, nhưng anh nghe từ Cao Thăng thì hình như chẳng có lịch trình nào có ghi tiệc tối.
Hoắc Nhị gia đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều người vây quanh, mấu chốt ở chỗ hôm nay hắn còn dẫn theo người.
Là một người đàn ông.
Một chàng trai trẻ trung thanh tú, nghe nói là trợ lý mới của Hoắc Uẩn Khải.
Ai mà không biết tên của trợ lý trước đó là Lê Phi Phàm, không lâu trước còn có tin đồn anh đến với Tần Bách Dạ, vứt bỏ Hoắc Uẩn Khải, vừa quay đầu đã thấy anh đang ở chung một chỗ với Tần Bách Dạ.
Mà dường như trợ lý riêng của Hoắc Uẩn Khải cũng đã đổi sang người mới.
Cảnh tượng này đã thu hút mọi ánh nhìn của mỗi một vị khách nơi đây.
Vốn còn nghĩ ít nhất Hoắc Uẩn Khải sẽ hỏi mình vài câu, nhưng thật không may, không biết có phải do chênh lệch nhiệt độ quá lớn không mà vừa về đến Thịnh Kinh, anh đã bị cảm lạnh.
Thoạt đầu anh chỉ hơi nóng sốt, nhưng sau đó vừa ho vừa nhức đầu, ho như sắp văng cả phổi ra ngoài, muốn ngừng cũng ngừng không được.
Chị Lan nhìn mà lo lắng, chị vào bếp làm một cốc nước lê đun sôi bưng ra, thấy anh vẫn đứng dưới mái hiên, chị giục: “Sao cậu còn đứng bên ngoài nữa, mau vào đi, nếu không lúc Nhị gia nói thì cậu lại không vui.”
“Em không vui khi nào chứ.” Lê Phi Phàm không chịu thừa nhận.
Đây là ngày thứ ba kể từ lúc anh trở về, tiết trời khá âm u.
Một trận mưa tuyết đổ xuống đúng giờ y như Hoắc Uẩn Khải đã nói.
Gió thổi lạnh thấu xương.
Trên người chị Lan đã khoác một chiếc áo choàng lông ngắn sẫm màu, giọng điệu quở trách: “Còn nói à, tối hôm qua không phải hai cậu đã cãi nhau sao? Giọng cậu to tới mức cả sân đều nghe thấy được.”
Nói đến chuyện này, Lê Phi Phàm nhận ly nước mà ngượng ngùng nói: “Ồ, thật ạ?”
Thật ra hôm qua anh muốn về phòng ngủ của mình, nhưng Hoắc Uẩn Khải không cho.
Lê Phi Phàm lấy lý do cảm mạo có thể lây, nhưng anh nói mỏi miệng cũng không có tác dụng.
Cuối cùng Lê Phi Phàm ho một trận kinh thiên động địa, cuối cùng kết thúc bằng việc Hoắc Uẩn Khải ấn người xuống đút cho một muỗng nước đường.
Sau khi quay về, có vẻ Hoắc Uẩn Khải đã biết cách đối phó với anh hơn nhiều.
Lê Phi Phàm chưa bao giờ thắng được hắn.
“Thịnh Kinh năm ngoái cũng lạnh như thế này sao chị?” Lê Phi Phàm nhìn trời rồi hỏi sang chuyện khác.
Chị Lan nhận lại ly trên tay anh, nhìn từng chiếc lá úa trong sân bị gió thổi bay xuống mặt đất. Chị cũng không thắc mắc vì sao anh là người Thịnh Kinh mà lại không biết thời tiết năm ngoái, chỉ trả lời: “Không đâu, năm nay thời tiết thế này hơi lạ, nói lạnh là lạnh. Bình thường phải cỡ một tháng sau mới lạnh như bây giờ.”
Chú Phúc đang chỉ đạo mọi người quét dọn lại sân.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chú quay đầu lại cười nói: “Nếu nói theo dân gian trước đây, tuyết rơi càng sớm thì năm sau trời sẽ nhiều mưa, mùa màng bội thu.”
“Không phải là tuyết rơi đúng mùa thì mùa màng mới bội thu sao?” Lê Phi Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời không có lấy một tia nắng mặt trời, nói: “Nhưng tuyết tan giữa không trung thế này, cái cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ấy khiến cháu tưởng mình đang ở phương Nam đấy.”
Chú Phúc hỏi: “Cậu Lê đã sống ở phương Nam rồi sao?”
“Thật ra thì chưa.” Lê Phi Phàm nói: “Nhưng cháu từng công tác ở đó.”
Đúng là trước đây, nhưng không phải là ở thế giới này.
Chú Phúc nói: “Thật ra hồi phu nhân còn thiếu nữ đã từng sống ở phương Nam, nhưng đến giờ vẫn không chịu nổi thời tiết kiểu này.”
Chuyện Diêu Chiếu Hồng là người phương Nam, bà cũng đã từng nói qua với anh.
Lê Phi Phàm gật đầu: “Dù sao bà ấy đã rời nhà nhiều năm rồi.”
Chị Lan thấy anh lạnh run mà vẫn không chịu vào nhà, cứ đứng trong sân nói chuyện với mọi người bèn quay vào nhà lấy một cái lò sưởi tay nhỏ để anh ôm.
Lúc này, Thịnh Hòa ‘bịch bịch bịch’ chạy từ ngoài vào sân.
Cô bé thấy sân náo nhiệt, còn thấy Lê Phi Phàm bọc thật dày đứng dưới mái hiên thì lập tức chạy tới.
“Anh còn chưa khỏe à?” Cô bé nhíu mày hỏi: “Anh yếu quá rồi đó?”
Lê Phi Phàm bật cười: “Đương nhiên là không thể so được với thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như em rồi. Anh nói này Thịnh Hòa, có phải em lén quen bạn trai ở trường đúng không? Trời lạnh như vậy mà em đi mỗi đôi tất trắng đó, định làm người đẹp băng giá à?”
“Ai bảo.” Cô bé nói.
Lê Phi Phàm: “Thật sao? Cẩn thận anh mách mẹ em đấy.”
Thịnh Hòa làm mặt quỷ với anh: “Anh không quản được em đâu.”
“Đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?” Lê Phi Phàm hỏi chị Lan đứng bên cạnh.
Chị Lan tức giận nói: “Cậu còn nói nó à, bản thân cậu cũng có nghe lời đâu, tôi thấy tính cách hai đứa giống nhau như đúc.”
Lê Phi Phàm cười rộ lên, bắt đầu ra sức thuyết phục Thịnh Hòa làm con gái nuôi của mình.
Thịnh Hòa hiểu anh quá rõ, cô bé nói thẳng: “Hồi nãy em có nghe người ta nói Nhị gia đã về, đang ở sân trước, nói không chừng ngài ấy sẽ tới bây giờ.”
“Coi như em giỏi.” Lê Phi Phàm chịu thua, không cãi nhau với cô bé nữa.
Thịnh Hòa lập tức tỏ vẻ đắc ý.
Hình như mọi người đều thấy cách trực tiếp và hiệu quả nhất để giữ chân Lê Phi Phàm là Hoắc Uẩn Khải.
Nếu anh không nghe lời thì gọi Nhị gia, tranh cãi không thắng thì gọi Nhị gia, tóm lại là cứ tìm Hoắc Uẩn Khải là được. Đó là cách chuẩn chỉnh nhất để đối phó với Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm gần như đã quen với điều đó.
Tất cả mọi người biết anh sợ Hoắc Uẩn Khải, nhưng không phải kiểu sợ kia.
Chính những người xung quanh cũng nhìn ra được, không cần biết Lê Phi Phàm vì nguyên nhân gì, anh hoàn toàn khác với một Lê Phi Phàm luôn bị cưỡng chế và ràng buộc từ trong xương trước kia, hiện tại anh cam nguyện ở bên người Hoắc Uẩn Khải, để hắn kiểm soát.
Nhất là hai ngày nay, anh cứ ủ rũ, hết sốt lại ho khan, mặt mũi ỉu xìu. Hoắc Uẩn Khải quản anh cực kỳ chặt, ngày nào anh cũng tìm vài chuyện lông gà vỏ tỏi rồi lấy cớ tranh cãi với Hoắc Uẩn Khải. Trên thực tế, chị Lan nhìn anh cứ như đang xem một chú chim non đang nằm trong ổ mà ríu rít gào thét với chủ nhân, cố giương nanh múa vuốt nhưng chẳng hề có lực uy hiếp nào. Mọi người cũng rất thích nhìn kịch hay của anh như vậy.
Giống như ngay lúc này đây.
Thịnh Hòa mới ám chỉ mà Lê Phi Phàm đã muốn quay đầu chạy.
Kết quả vừa vặn đụng phải Hoắc Uẩn Khải đang bước đến.
“Sao lại đứng bên ngoài?” Hoắc Uẩn Khải vừa đi hết dãy hành lang dài, có thể thấy hắn đang nhăn mày lại.
Lê Phi Phàm đứng trong sân đầy người, xấu hổ sờ mũi: “Tôi ra ngoài hóng gió thôi.”
Hoắc Uẩn Khải đưa đôi găng tay da màu đen cho người phía sau rồi giơ tay sờ trán Lê Phi Phàm, sắc mặt mới dịu đi một chút: “Chắc sẽ không sốt lại nữa, nhưng mà vẫn ho, em đã quên lúc nửa đêm ho đến không ngủ được rồi lại tự oán giận rồi à?”
Lê Phi Phàm trợn mắt: “Tôi nói muốn tự mình ngủ, anh không chịu thì tôi đâu còn cách nào.”
Hoắc Uẩn Khải liếc anh một cái: “Không nghe lời?”
Lê Phi Phàm vừa lúc hít một hơi khí lạnh, bắt đầu không nhịn được lại ho lên.
Làn da anh rất trắng, ho một cái mặt đỏ thấy rõ, hai mắt đã thấm đẫm hơi nước mà không dừng được.
Hai ngày nay, mấy người xung quanh đều có thể thấy bộ dạng thảm thương của anh.
Nhưng Lê Phi Phàm chẳng cảm thấy mình trông đáng thương tí nào, anh còn thấy nếu mình có bị bệnh thì vẫn là một bệnh mỹ nhân mà thôi. Nhân lúc Hoắc Uẩn Khải đang cau mày, anh tự giác nhích sang bên trái, đến chỗ mà Hoắc Uẩn Khải có thể cản gió giúp.
Anh cố phát huy sở trường giả vờ đáng thương với Hoắc Uẩn Khải: “Sao anh lại nghiêm khắc với một người bệnh như tôi chứ, hung dữ đến nỗi trái tim tôi sắp nhảy ra ngoài. Rốt cuộc tôi vẫn bị ghét bỏ đúng không?” Nói xong, anh vừa thở dài vừa nói mát Hoắc Uẩn Khải: “Ôi, quả nhiên quạ trên đời đều có màu đen, đồ tới tay là hết trân trọng luôn, đàn ông trên đời đúng là chẳng có một tên nào tốt.”
Hoắc Uẩn Khải: “Em không phải là đàn ông à?”
“Vậy anh để tôi lấy anh được không?” Lê Phi Phàm lại hỏi.
Hoắc Uẩn Khải hờ hững nói: “Em tự khiến mình sốt tới bốn mươi độ, đợi khi nào gặp được Thượng Đế thì nói không chừng ông ta sẽ ban cho em giấc mộng hão huyền đó đấy.”
Lê Phi Phàm tức khắc giận đến trợn trừng mắt.
Anh phát hiện đôi khi Hoắc Uẩn Khải chọc ngoáy người khác cũng tàn nhẫn lắm.
Anh bị dính chiêu này của hắn không phải một hai lần.
Người chung quanh còn không biết hai người đang nói gì bí mật, chỉ thấy bọn họ đứng trong sân anh một câu em một câu, nghe thì vô nghĩa nhưng lại lộ vẻ thân thiết không ngờ. Trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, không nói ra mà chỉ mỉm cười.
Lê Phi Phàm thoạt nhìn hay ngả ngớn, nhưng không mấy ai cảm thấy anh thật sự là kiểu cợt nhả như thế.
Cuối cùng anh quay đầu hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Sao anh lại về sớm thế, không phải nói là đi ăn với ông chủ tập đoàn Khánh Hòa à?”
“Ngưng hợp tác rồi.” Hoắc Uẩn Khải nói.
Lê Phi Phàm gật đầu: “Cũng tốt, lúc trước lúc tôi xem hồ sơ dự án có tìm hiểu lịch sử phát triển của bọn họ, cứ thấy cách kinh doanh của bọn họ khác biệt rất lớn với Hoắc thị, độ rủi ro trong hợp tác cũng cao.”
Lê Phi Phàm và Hoắc Uẩn Khải cùng đón gió lạnh mà bước về sân.
Thanh âm bên tai mọi người cũng xa dần.
Có lẽ bản thân Lê Phi Phàm cũng không rõ, hiện giờ anh chính là người thân cận nhất của Hoắc Uẩn Khải.
Vẫn là cái người khéo léo tự tin ấy, thậm chí anh còn có thể nói chuyện về công việc với Nhị gia.
Anh là độc nhất vô nhị, không thể sao chép, cũng không thể thay thế.
Chỉ tiếc cơn cảm mạo của Lê Phi Phàm vẫn chưa khỏi hoàn toàn, người muốn thay thế anh cũng không chỉ có một.
Giờ đây, cái danh trợ lý tư nhân của anh gần như đã chẳng còn tác dụng gì. Dù sao thì cái tên Lê tổng ở Thịnh Kinh đã quá vang dội, nhất là lần ra nước ngoài lấy được một hạng mục lớn đã khiến người muốn hợp tác với anh ngày càng nhiều.
Chính anh còn chưa hết bận, vậy mà tập đoàn Hoắc thị lại còn đuổi Đới Vĩ.
Cho nên lại phải tuyển trợ lý mới.
Mãi sau Lê Phi Phàm mới biết đến chuyện này.
Hơn nữa còn được nghe tin dưới tình huống không thích hợp cho lắm.
Lúc ấy anh vừa vặn có một lời mời tiệc tối không thể từ chối nên đành phải đi.
Đi thì đi, nhưng Tần Bách Dạ cũng ở đấy, cho nên hai người không tránh được phải đi cùng.
“Em đã khỏe hơn chưa?” Tần Bách Dạ mặc vest đen, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lê Phi Phàm gật đầu cười: “Không sao rồi.”
Tần Bách Dạ vẫn không hài lòng, kéo cánh tay anh, nhíu mày nói: “Sắc mặt vẫn tệ lắm, nếu không thì em về nhà với anh tĩnh dưỡng một thời gian đi? Chờ khỏe lên thì muốn ở đâu cũng được.”
Tiệc tối lúc ấy rất nhiều người.
Mặc dù vị trí chỗ bọn họ đứng tương đối xa, nhưng bên ngoài vẫn cứ đồn hai người có “quan hệ đó” nên những hành động lúc này của bọn họ trông có vẻ quá mức thân mật trong mắt người khác.
Chẳng qua hai người đều không thèm để vào tai những lời xì xào bàn tán xung quanh mà thôi.
Trùng hợp là đêm đó Hoắc Uẩn Khải cũng tới.
Không ai trong hai người biết người kia sẽ đến, dù sao Lê Phi Phàm vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh.
Mà hiện tại anh không còn làm trợ lý nên không thể nắm rõ được lịch trình của Hoắc Uẩn Khải, nhưng anh nghe từ Cao Thăng thì hình như chẳng có lịch trình nào có ghi tiệc tối.
Hoắc Nhị gia đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều người vây quanh, mấu chốt ở chỗ hôm nay hắn còn dẫn theo người.
Là một người đàn ông.
Một chàng trai trẻ trung thanh tú, nghe nói là trợ lý mới của Hoắc Uẩn Khải.
Ai mà không biết tên của trợ lý trước đó là Lê Phi Phàm, không lâu trước còn có tin đồn anh đến với Tần Bách Dạ, vứt bỏ Hoắc Uẩn Khải, vừa quay đầu đã thấy anh đang ở chung một chỗ với Tần Bách Dạ.
Mà dường như trợ lý riêng của Hoắc Uẩn Khải cũng đã đổi sang người mới.
Cảnh tượng này đã thu hút mọi ánh nhìn của mỗi một vị khách nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.