[Xuyên Sách] Cổ Đại Điền Văn Nữ Phụ

Chương 44: Chuẩn bị lên huyện sống . . .

Đào Hoa Dẫn

06/11/2023

Lục Vân kể tiếp:"Tôi còn thuê người hỗ trợ cùng một chỗ chăm sóc quán mì, làm người không sai tính tình cũng tốt, trùng hợp chính là nàng liền ở tôi sát vách hàng xóm, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, cho nên tôi nghĩ tới mấy ngày tại huyện bày quầy bán, làm năm ngày nghỉ ngơi hai ngày, nghỉ ngơi thời điểm liền trở về."

Lục Vân cũng không muốn trong mỗi ngày bôn ba, ngày nghỉ lễ luôn luôn phải có.

Lục Vân: “Trong sân có hai phòng, một phòng tạp vật và một phòng bếp. Nếu mọi người không bận thì có thể ở huyện giúp tôi.”

Cha Lục và mẹ Lục ngạc nhiên.

Họ đã nghe thấy gì? Con gái họ không chỉ thuê người giúp việc tại quán mì ở huyện mà còn có khả năng thuê một sân trong huyện, và đó là huyện trấn nha!

Chị dâu Lục tai gần như áp sát vào cửa sổ trong phòng, sốc đến không nói nên lời, vốn dĩ cô định nói với Lục Vân rằng mình có thai, cha Lục và mẹ Lục chắc chắn sẽ vui mừng khi có cháu trai đầu lòng. Cũng có thể buông bỏ mọi chuyện trước đây của cô, dạo này thái độ của cô rất thấp, Lục Vân để cô tiến vào phòng bếp làm việc, cô cùng Lục Đại Ca lúc ăn cơm cùng một chỗ nói chuyện này, cũng coi là tất cả mọi người có bậc thang để xuống.

Trước kia làm sao sống, mọi người về sau cũng làm sao sống, không cần tiếp tục tách ra ăn riêng.

Kết quả là Lục Vân không chịu nhường bước này cho cô, thậm chí còn muốn chuyển lên huyện trấn!

Cô và Lục Đại Ca nhìn nhau, Lục Đại Ca lắc đầu.

Lần này hắn thật sự đắc tội Lục Vân, không ngờ Lục Vân lại khó xử lý như vậy, có lẽ là vì sau khi về huyện trấn, tính cách của nàng trở nên mạnh mẽ hơn trước.

Lục Đại Ca: "Ngày mai hãy giải thích với em ấy. Sau này gặp lại em ấy hãy khách khí, có thể thì đừng gây sự với em ấy."

Chị dâu Lục trầm ngâm hồi lâu, nghĩ Lục Vân sẽ ở huyện trấn, lại thấy ghen tị.

Người Lục gia tụ tập quanh Lục Vân hỏi Lục Vân về việc thuê sân, Lục Vân trả lời từng người một nhưng giấu kín chuyện Chu Duy, vì sự gián đoạn này nên người Lục gia phải rất lâu mới ăn xong bữa tối.



Cha Lục: “Được rồi được rồi, chuyển lên huyện là tốt rồi! Về sau con không phải ăn cơm ở nhà, hàng tháng cũng không phải đưa hai trăm xu nữa, để đó mà đóng tiền thuê nhà của ngươi đi."

Lục Vân: "Việc này không được, đây đều là hiếu kính cha mẹ. Sau này có tiền, con sẽ mua cho ngươi một cái sân trong huyện, rộng bằng sân của chúng ta như Liễu Thụ Thôn."

Vốn dĩ Lục Vân không có ý định chuyển đến huyện trấn, Lục Vân dù sao cũng không thích gây phiền phức cho người khác, cô chuyển đến huyện trấn nhất định là để gây rắc rối cho dì Hàn nhà bên cạnh.

Ăn tối xong, mẹ Lục đến phòng Lục Vân, nhìn Lục Vân, mỉm cười giúp cô chỉnh lại trâm bạc: “Hai trăm xu mỗi tháng của con, ta và cha con đều cho con tích góp lại, chờ cho con lấy chồng làm đồ cưới mà dùng. Đi đến huyện trấn, chỗ cần dùng tiền nhiều, về sau mỗi tháng hai trăm xu cũng đừng cho chúng ta, Lão đại bọn hắn nơi đó liền nói ngươi cho."

Lục Vân vẻ mặt dịu dàng nói: “Việc kinh doanh quán mì đang tiến triển tốt, con lên huyện trấn, có thể kinh doanh vào ban đêm. Mẹ không cần phải lo lắng. Mấy ngày rảnh rỗi, mẹ và cha có thể sống ở huyện trấn trong nhà có hai phòng ngủ , ngày mai con sẽ dọn dẹp phòng kia và thêm đồ vào. Ngoài ra còn có một phòng tạp vật, con cũng đã xem qua. Phòng tạp vật hơi nhỏ, nhưng nó cũng có cửa sổ và có thể dùng cho một người ở cũng được."

Mẹ Lục lại hỏi Lục Vân về người mình thuê làm, Lục Vân kể cho mẹ Lục về dì Hàn, hai người tiếp tục nói những chuyện vặt vãnh hơn nửa tiếng đồng hồ thì mẹ Lục đã trở lại phòng chính.

Vào ban đêm, hầu hết mọi người không thể ngủ được.

Cha Lục và mẹ Lục cảm thấy có lỗi với con gái, sau khi biết Lục Vân có thể chuyển đến huyện ở, ông vui mừng đến mức u sầu, họ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Cha Lục: Ngày mai con gái đi huyện trấn, bảo đứa nhỏ đến Đức Thành Thư Viện nói với Lão Tam là giúp chuyển đến huyện, nàng nói nhà gần chỗ bán của quán mì. Chỗ đó cũng mở gần Đức Thành Thư Viện cũng không xa lắm, nên bảo Lão Tam khi nào rảnh ghé thăm, mấy hôm nữa làm xong việc đồng áng chúng ta cũng đến huyện trấn, còn nói rằng đã thuê người giúp việc nhưng không biết người mà con gái thuê có dễ kết thân hay không? Hay ức hiếp con gái vì là người nhà quê.”

Mẹ Lục cũng rất lo lắng: “Nếu ông còn nói nữa thì tôi cũng không ngủ được.”

Lục Lão Nhị không ngủ vì nóng lòng muốn ở huyện trấn, anh đã đến huyện trấn rất nhiều, huyện trấn không như Liễu Thụ Thôn, cái gì anh cũng không mua được, huyện trấn là còn đông đúc náo nhiệt, anh cũng muốn đi đến huyện trấn, anh không cam tâm sau này mình liền muốn tại Liễu Thụ Thôn mà an an ổn ổn mà sinh sống.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Vân dậy sớm trong bếp làm bữa sáng với Lục Lão Nhị như thường lệ, hôm nay cô mặc bộ quần áo mua ở hệ thống trung tâm thương mại, màu xanh điểm xuyến màu hồng, còn mang một đôi màu xanh ruy băng , lại qua mấy ngày này trở nên xinh đẹp không ít, Lục Lão Nhị đã nhìn cô nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Sách] Cổ Đại Điền Văn Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook