Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 19:
Hồng Cần Tô Tửu
02/12/2023
Ninh Trăn đang ngồi ở trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài, cầm một thanh kiếm dài trên tay xông ra, đối mặt với những người áo đen đột nhập vào trong sân.
Còn quay lại nói với Mạnh Nguyên: “Bảo vệ Thiếu Khanh.”
Mạnh Nguyên: “......”
Cô có thể nói bây giờ chân cô đang rất run nên không thể đi được sao?
Mạnh Nguyên cố gắng đứng dậy, cô cùng Tiểu Ngư Yêu cẩn thận đi về phía nhà chính, trước khi vào nhà còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Tư Chước lúc nãy còn đang rất tàn nhẫn, mỗi tay cầm một đầu người, mà bây giờ thì nửa ngày cũng chưa giết được một người.
Không thể không giật giật khóe miệng.
Đợi cho đến khi xử lý xong đám người mặc đồ đen ở bên ngoài, bầu trời bên ngoài đã hơi sáng rồi.
Bởi vì chuyện của những người áo đen nên lúc trời sáng, Dung Thiếu Khanh bảo Mạnh Nguyên cùng Tư Chước đi ra ngoài nhìn một chút, lo lắng tối hôm qua có người dân ở trong thôn bị hại.
Mạnh Nguyên nắm tay của Tiểu Ngư Yêu đi vào trong thôn, Tiểu Ngư Yêu mới vào trong thôn mấy lần, mẫu thân của cậu bé là con gái của thợ săn, ở trong túp lều trên ngọn núi phía sau, sau khi thành hôn (*) với phụ thân của cậu bé thì rất ít khi đi xuống núi để vào trong thôn, chỉ thỉnh thoảng khi muốn đổi đồ mới đến đây một chuyến.
(*) Thành hôn: cưới
Cho nên mặc dù biết vị trí của thôn, nhưng cậu bé cũng rất ít khi đến đây. Phụ thân của cậu bé cũng không hy vọng cậu bé tiếp xúc nhiều với con người, hầu hết con người đều có thành kiến với yêu quái.
Không có gì bất ngờ, hôm nay người nào đó lại phô trương thay một bộ đồ khác, một bộ áo choàng màu xanh da trời nhạt trông rất lộng lẫy xa hoa, vải rất lấp lánh, đeo một đai lưng bằng ngọc màu vàng nhạt ở bên hông, làm cho cả người trông có vẻ dịu dàng hơn mấy phần.
Ba người đi vào thôn cùng nhau, nhưng nửa ngày cũng chưa thấy một bóng người, đang cảm thấy kỳ lạ, sau đó liền gặp một đám người ở ngay cửa nhà của trưởng thôn.
Hình như những người này đang muốn đi ra sau thôn, cũng không biết có phải đang muốn tìm bọn họ hay không, nhìn thấy Mạnh Nguyên cùng Tư Chước dừng chân lại, ông lão đứng ở giữa liền vội vàng cúi người cung kính chắp tay với người nam nhân trung niên ở bên cạnh một cái, “Tiên Sư, chính là bọn họ, nam nhân này cùng đứa nhỏ này đều là yêu quái, tối hôm qua nam nhân này còn giết người, có người đã tận mắt nhìn thấy.”
Ông lão đang nói chuyện này chính là người đã châm lửa để thiêu Tiểu Ngư Yêu vào ngày hôm qua.
Tiểu Ngư Yêu nhận ra ông ta, sợ đến mức trốn ở sau lưng Mạnh Nguyên không dám đi ra.
Mạnh Nguyên nghe được hai chữ “Tiên Sư”, nhịn không được nhìn người nam nhân trung niên lâu hơn một chút, một bộ đạo bào màu xanh, khuôn mặt vuông vức, để hai chòm râu dê, trên tay còn cầm một cây phất trần.
Nhìn sơ qua dáng vẻ của ông ta thì không hề nhìn thấy nửa phần linh lực đang dao động ở trên người, không giống như là người tu tiên.
Tiên Sư bắt đầu vuốt râu, đôi mắt lại quan sát Tư Chước cùng Tiểu Ngư Yêu đang ở sau lưng của Mạnh Nguyên, sau đó duỗi ngón tay ra tính toán như một bậc thầy vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt, hất phất trần lên, “Yêu nghiệt to gan này, còn không nhanh hiện hình đi!”
Nói xong lấy phất trần từ trong tay áo ra, trực tiếp vẩy sang Mạnh Nguyên cùng Tư Chước đang ở phía đối diện.
Mạnh Nguyên vô thức kéo Tiểu Ngư Yêu lui lại, mà Tư Chước vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, chỉ là mặt không biểu tình vung ống tay áo lên, lạnh lùng nói ra một chữ, “Cút.”
Liền nhẹ nhàng vứt người gọi là tiên sư này ra xa hơn mười mấy mét, “A ——”
Ông ta trực tiếp đâm vào trên cây hôn mê bất tỉnh.
Những bột phấn kia thậm chí còn không chạm được vào ống tay áo của Tư Chước.
Những người dân ở trong thôn vốn đang chờ Tiên Sư thể hiện kỹ năng của mình, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến mức lập tức bỏ chạy.
Không thấy đám người kia nữa, Tiểu Ngư Yêu mới khổ sở ngẩng đầu lên, “Tỷ tỷ, có phải yêu quái là không tốt đúng không? Vì sao tất cả mọi người đều chán ghét đệ vậy?”
Mạnh Nguyên còn chưa kịp trả lời, hình như Tư Chước đứng ở cách đó không xa đang nghĩ tới chuyện gì thú vị, quay đầu lại, nhìn Tiểu Ngư Yêu rồi cong khóe miệng lên cười, “Đương nhiên rồi, vị tỷ tỷ này của ngươi trước kia còn nói cho ta biết, tất cả yêu quái đều xấu xa, nên chết đi.”
Nhẹ nhàng mở môi đỏ ra, trong đôi mắt phượng xinh đẹp cất giấu ý cười.
Nói xong giương mắt nhìn Mạnh Nguyên, lại cười châm chọc hỏi: “Có đúng hay không?”
Tiểu Ngư Yêu nghe xong liền sững sờ.
Mạnh Nguyên xấu hổ, thành kiến của thế giới này đối với yêu quái thật là nghiêm trọng.
Cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của Tiểu Ngư Yêu, tự nhiên không muốn thừa nhận rằng mình đã nói điều này, vẻ mặt không hề thay đổi nói “Sao có thể như vậy được? Tỷ chưa từng cảm thấy như vậy, nếu như nói trước kia tỷ chán ghét yêu quái, đó là bởi vì chưa gặp được Liên Bạch, Liên Bạch đáng yêu như thế, sau này tỷ tỷ sẽ nguyện ý thích yêu quái vì đệ.”
Tiểu Ngư Yêu nghe xong, ngẩng mặt lên và cười rất tươi, dùng sức gật đầu, “Vâng, tỷ tỷ không được chán ghét yêu quái, cũng có yêu quái tốt mà.”
Tư Chước đứng ở bên cạnh, lúc nãy còn đang cười, không biết lúc này hắn bị khiêu khích ở đâu, đột nhiên lạnh mặt, đôi mắt đen như mực mang theo khí lạnh khiếp người, đột nhiên đưa tay ra bắt Tiểu Ngư Yêu qua đó rồi bóp cổ cậu bé, những ngón tay mảnh khảnh dần dần siết chặt hơn, xách người lên, vẻ mặt hung dữ và nham hiểm nói “Ta không thích ngươi cười như thế.”
Mạnh Nguyên giật mình, sau khi phản ứng kịp vội vàng chạy tới bẻ tay hắn ra, “Ngươi đang làm gì vậy? Mau thả đệ ấy ra!”
Tư Chước quay lại nhìn cô một cái, nhẹ nhàng mím môi mỏng, ném Tiểu Ngư Yêu trên mặt đất, cười nhạo một tiếng liền bỏ đi.
Mạnh Nguyên vội vàng ôm Tiểu Ngư Yêu vào trong ngực, cúi đầu nhìn cổ của cậu bé, thấy bị đỏ một khối lớn, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Quay đầu lại nhìn bóng lưng của nam nhân đang khập khiễng rời đi, cảm thấy cái tên này thật sự có bệnh.
Tiểu Ngư Yêu cũng không sợ, còn vươn tay vỗ sau lưng của Mạnh Nguyên để an ủi, ngửa mặt lên nhỏ giọng nói với Mạnh Nguyên: “Thảo nào trước kia tỷ tỷ không thích yêu quái, bởi vì đã gặp được ca ca này, sau này sẽ không như vậy nữa, có Liên Bạch ở đây, Liên Bạch là một con yêu quái rất tốt.”
Mạnh Nguyên nghe xong dở khóc dở cười.
Hai người cũng không có chú ý đến, nam nhân đã đi ra xa, nhưng lúc Tiểu Ngư Yêu vừa nói lời này xong liền dừng chân lại, rồi lại lập bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Còn quay lại nói với Mạnh Nguyên: “Bảo vệ Thiếu Khanh.”
Mạnh Nguyên: “......”
Cô có thể nói bây giờ chân cô đang rất run nên không thể đi được sao?
Mạnh Nguyên cố gắng đứng dậy, cô cùng Tiểu Ngư Yêu cẩn thận đi về phía nhà chính, trước khi vào nhà còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Tư Chước lúc nãy còn đang rất tàn nhẫn, mỗi tay cầm một đầu người, mà bây giờ thì nửa ngày cũng chưa giết được một người.
Không thể không giật giật khóe miệng.
Đợi cho đến khi xử lý xong đám người mặc đồ đen ở bên ngoài, bầu trời bên ngoài đã hơi sáng rồi.
Bởi vì chuyện của những người áo đen nên lúc trời sáng, Dung Thiếu Khanh bảo Mạnh Nguyên cùng Tư Chước đi ra ngoài nhìn một chút, lo lắng tối hôm qua có người dân ở trong thôn bị hại.
Mạnh Nguyên nắm tay của Tiểu Ngư Yêu đi vào trong thôn, Tiểu Ngư Yêu mới vào trong thôn mấy lần, mẫu thân của cậu bé là con gái của thợ săn, ở trong túp lều trên ngọn núi phía sau, sau khi thành hôn (*) với phụ thân của cậu bé thì rất ít khi đi xuống núi để vào trong thôn, chỉ thỉnh thoảng khi muốn đổi đồ mới đến đây một chuyến.
(*) Thành hôn: cưới
Cho nên mặc dù biết vị trí của thôn, nhưng cậu bé cũng rất ít khi đến đây. Phụ thân của cậu bé cũng không hy vọng cậu bé tiếp xúc nhiều với con người, hầu hết con người đều có thành kiến với yêu quái.
Không có gì bất ngờ, hôm nay người nào đó lại phô trương thay một bộ đồ khác, một bộ áo choàng màu xanh da trời nhạt trông rất lộng lẫy xa hoa, vải rất lấp lánh, đeo một đai lưng bằng ngọc màu vàng nhạt ở bên hông, làm cho cả người trông có vẻ dịu dàng hơn mấy phần.
Ba người đi vào thôn cùng nhau, nhưng nửa ngày cũng chưa thấy một bóng người, đang cảm thấy kỳ lạ, sau đó liền gặp một đám người ở ngay cửa nhà của trưởng thôn.
Hình như những người này đang muốn đi ra sau thôn, cũng không biết có phải đang muốn tìm bọn họ hay không, nhìn thấy Mạnh Nguyên cùng Tư Chước dừng chân lại, ông lão đứng ở giữa liền vội vàng cúi người cung kính chắp tay với người nam nhân trung niên ở bên cạnh một cái, “Tiên Sư, chính là bọn họ, nam nhân này cùng đứa nhỏ này đều là yêu quái, tối hôm qua nam nhân này còn giết người, có người đã tận mắt nhìn thấy.”
Ông lão đang nói chuyện này chính là người đã châm lửa để thiêu Tiểu Ngư Yêu vào ngày hôm qua.
Tiểu Ngư Yêu nhận ra ông ta, sợ đến mức trốn ở sau lưng Mạnh Nguyên không dám đi ra.
Mạnh Nguyên nghe được hai chữ “Tiên Sư”, nhịn không được nhìn người nam nhân trung niên lâu hơn một chút, một bộ đạo bào màu xanh, khuôn mặt vuông vức, để hai chòm râu dê, trên tay còn cầm một cây phất trần.
Nhìn sơ qua dáng vẻ của ông ta thì không hề nhìn thấy nửa phần linh lực đang dao động ở trên người, không giống như là người tu tiên.
Tiên Sư bắt đầu vuốt râu, đôi mắt lại quan sát Tư Chước cùng Tiểu Ngư Yêu đang ở sau lưng của Mạnh Nguyên, sau đó duỗi ngón tay ra tính toán như một bậc thầy vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt, hất phất trần lên, “Yêu nghiệt to gan này, còn không nhanh hiện hình đi!”
Nói xong lấy phất trần từ trong tay áo ra, trực tiếp vẩy sang Mạnh Nguyên cùng Tư Chước đang ở phía đối diện.
Mạnh Nguyên vô thức kéo Tiểu Ngư Yêu lui lại, mà Tư Chước vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, chỉ là mặt không biểu tình vung ống tay áo lên, lạnh lùng nói ra một chữ, “Cút.”
Liền nhẹ nhàng vứt người gọi là tiên sư này ra xa hơn mười mấy mét, “A ——”
Ông ta trực tiếp đâm vào trên cây hôn mê bất tỉnh.
Những bột phấn kia thậm chí còn không chạm được vào ống tay áo của Tư Chước.
Những người dân ở trong thôn vốn đang chờ Tiên Sư thể hiện kỹ năng của mình, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến mức lập tức bỏ chạy.
Không thấy đám người kia nữa, Tiểu Ngư Yêu mới khổ sở ngẩng đầu lên, “Tỷ tỷ, có phải yêu quái là không tốt đúng không? Vì sao tất cả mọi người đều chán ghét đệ vậy?”
Mạnh Nguyên còn chưa kịp trả lời, hình như Tư Chước đứng ở cách đó không xa đang nghĩ tới chuyện gì thú vị, quay đầu lại, nhìn Tiểu Ngư Yêu rồi cong khóe miệng lên cười, “Đương nhiên rồi, vị tỷ tỷ này của ngươi trước kia còn nói cho ta biết, tất cả yêu quái đều xấu xa, nên chết đi.”
Nhẹ nhàng mở môi đỏ ra, trong đôi mắt phượng xinh đẹp cất giấu ý cười.
Nói xong giương mắt nhìn Mạnh Nguyên, lại cười châm chọc hỏi: “Có đúng hay không?”
Tiểu Ngư Yêu nghe xong liền sững sờ.
Mạnh Nguyên xấu hổ, thành kiến của thế giới này đối với yêu quái thật là nghiêm trọng.
Cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của Tiểu Ngư Yêu, tự nhiên không muốn thừa nhận rằng mình đã nói điều này, vẻ mặt không hề thay đổi nói “Sao có thể như vậy được? Tỷ chưa từng cảm thấy như vậy, nếu như nói trước kia tỷ chán ghét yêu quái, đó là bởi vì chưa gặp được Liên Bạch, Liên Bạch đáng yêu như thế, sau này tỷ tỷ sẽ nguyện ý thích yêu quái vì đệ.”
Tiểu Ngư Yêu nghe xong, ngẩng mặt lên và cười rất tươi, dùng sức gật đầu, “Vâng, tỷ tỷ không được chán ghét yêu quái, cũng có yêu quái tốt mà.”
Tư Chước đứng ở bên cạnh, lúc nãy còn đang cười, không biết lúc này hắn bị khiêu khích ở đâu, đột nhiên lạnh mặt, đôi mắt đen như mực mang theo khí lạnh khiếp người, đột nhiên đưa tay ra bắt Tiểu Ngư Yêu qua đó rồi bóp cổ cậu bé, những ngón tay mảnh khảnh dần dần siết chặt hơn, xách người lên, vẻ mặt hung dữ và nham hiểm nói “Ta không thích ngươi cười như thế.”
Mạnh Nguyên giật mình, sau khi phản ứng kịp vội vàng chạy tới bẻ tay hắn ra, “Ngươi đang làm gì vậy? Mau thả đệ ấy ra!”
Tư Chước quay lại nhìn cô một cái, nhẹ nhàng mím môi mỏng, ném Tiểu Ngư Yêu trên mặt đất, cười nhạo một tiếng liền bỏ đi.
Mạnh Nguyên vội vàng ôm Tiểu Ngư Yêu vào trong ngực, cúi đầu nhìn cổ của cậu bé, thấy bị đỏ một khối lớn, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Quay đầu lại nhìn bóng lưng của nam nhân đang khập khiễng rời đi, cảm thấy cái tên này thật sự có bệnh.
Tiểu Ngư Yêu cũng không sợ, còn vươn tay vỗ sau lưng của Mạnh Nguyên để an ủi, ngửa mặt lên nhỏ giọng nói với Mạnh Nguyên: “Thảo nào trước kia tỷ tỷ không thích yêu quái, bởi vì đã gặp được ca ca này, sau này sẽ không như vậy nữa, có Liên Bạch ở đây, Liên Bạch là một con yêu quái rất tốt.”
Mạnh Nguyên nghe xong dở khóc dở cười.
Hai người cũng không có chú ý đến, nam nhân đã đi ra xa, nhưng lúc Tiểu Ngư Yêu vừa nói lời này xong liền dừng chân lại, rồi lại lập bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.