Xuyên Sách: Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70
Chương 22: Sao Anh Không Chống Lưng Cho Em?
Lưu Yên La
20/11/2022
Mặc dù con người Lâm Vy không sợ rắc rối nhưng cô nghĩ đến phó đoàn trưởng sau lưng của Cao Tú Liên, cô chợt có chút đau đầu.
Vì vậy, lúc này cô thực sự không có tâm trạng để tiếp tục tiếp đón Vương Phương Lệ, liền lạnh lùng nói: “Nhà em còn có việc phải làm, chị xem….”
Vương Phương Lệ cũng không phải loại người không có ánh mắt, nghe được ý tứ trong lời nói của Lâm Vy, cô ta vội vàng nói: “Cũng đã muộn rồi, chị cũng phải đi về đây.” Tạm dừng một chút, cô ấy lại nói: “Chị rất xin lỗi vì chuyện xảy ra lúc nãy, chị thực sự không ngờ được chị dâu Cao sẽ như vậy.”
Chuyện đều đã xảy ra rồi, Lâm Vy còn có thể nói cái gì nữa, cô lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Vương Phương Lệ gật đầu, sau đó lại nói: “Vậy hôm khác chị đến tìm em nói chuyện nhé.” Sau đó cô ta rời đi.
Nhìn Vương Phương Lệ đi ra khỏi nhà mình, Lâm Vy quay đầu lại thì thấy Tông Thiệu đang đứng ở cầu thang, có chút giật mình nói: “Anh xuống lúc nào thế?”
“Được một lúc rồi.”
“Nghe được cuộc cãi vã của em và Cao Tú Liên?”
“Ừm, nghe thấy hết rồi.”
Lâm Vy hỏi: “Vậy sao anh không xuống chống lưng giúp em hả?”
Tông Thiệu: “……”
Lúc nãy khi nghe giọng nói ở dưới tầng ngày càng to, anh cũng muốn xuống dưới chống lưng cho vợ mình, chỉ là còn chưa kịp xuống tầng 1 đã nghe được cô nói cho Cao Tú Liên im lặng không nói được gì, vì vậy không xuống nữa.
Thực ra thì Lâm Vy chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chứ không thực sự có ý định để Tông Thiệu xuống nói.
Cuộc cãi vã ngày hôm nay hoàn toàn do Cao Tú Liên tự mình gây sự trước, cho dù trong lòng cô ta có tức giận, có uất ức như thế nào thì nói ra ngoài, Lâm Vy cũng vẫn là người có lý.
Nhưng nếu như để Tông Thiệu can thiệp vào, trường hợp sẽ thành vợ chồng hai người họ hợp sức bắt nạt người ta, cho dù có lý cũng biến thành vô lý.
Chuyện như bây giờ cũng không có gì, nếu như chồng của Cao Tú Liên là một người Thông Minh, thì không nên, ít nhất mặt ngoài anh ta không nên vì chuyện này mà thù hận cô, sau đó chạy đến chỗ Tông Thiệu gây sự.
Nghĩ đến đây, Lâm Vy cỗ ý hỏi: “Em đắc tội với Cao Tú Liên, sau này chồng cô ta sẽ không kiếm cớ gây khó dễ cho anh chứ?”
Tông Thiệu nói: “Không sao đâu.” Anh lại hỏi hai người vừa rồi đã nói những gì.
Lâm Vy cũng không hề giấu diếm hay thâm mắm dặm muối vào đó, chỉ trần thuật lại đúng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.
Tông Thiệu càng nghe càng nhăn mày lại, anh quyết định xây lại nhà vệ sinh và nhà bếp cũng không phải quyết định không có chuẩn bị, trước khi xây anh đã đi tìm nhân viên hậu cần hỏi rõ ràng, đồng thời cũng báo cáo với lãnh đạo.
Tiền sửa nhà bị thiếu cũng là do anh bỏ ra, không lấy thêm một đồng tiền nào của bộ đội, sau khi lãnh đạo biết cũng không nói gì anh cả, làm sao đến lượt Cao Tú Liên khoa chân múa tay xen vào việc của người khác chứ.
Chưa kể Cao Tú Liên mở mồm ngậm mồm nói cái gì mà xa hoa lãng phí, nếu không phải tài hùng biện của vợ anh sắc bén, tội danh này đổ xuống, cả nhà họ đều phải chịu khổ.
Thấy sắc mặt của Tông Thiệu không được tốt lắm, Lâm Vy do dự nói: “Thật sự không sao chứ?”
Tông Thiệu gật đầu khẳng định, nhưng thấy Lâm Vy vẫn còn lo lắng, anh nghiêm túc nói: “Anh sẽ tìm thời gian nói rõ chuyện này với phó đoàn Triệu.”
Lâm Vy cuối cùng cũng thấy yên tâm: “Ừm.”
Vì vậy, lúc này cô thực sự không có tâm trạng để tiếp tục tiếp đón Vương Phương Lệ, liền lạnh lùng nói: “Nhà em còn có việc phải làm, chị xem….”
Vương Phương Lệ cũng không phải loại người không có ánh mắt, nghe được ý tứ trong lời nói của Lâm Vy, cô ta vội vàng nói: “Cũng đã muộn rồi, chị cũng phải đi về đây.” Tạm dừng một chút, cô ấy lại nói: “Chị rất xin lỗi vì chuyện xảy ra lúc nãy, chị thực sự không ngờ được chị dâu Cao sẽ như vậy.”
Chuyện đều đã xảy ra rồi, Lâm Vy còn có thể nói cái gì nữa, cô lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Vương Phương Lệ gật đầu, sau đó lại nói: “Vậy hôm khác chị đến tìm em nói chuyện nhé.” Sau đó cô ta rời đi.
Nhìn Vương Phương Lệ đi ra khỏi nhà mình, Lâm Vy quay đầu lại thì thấy Tông Thiệu đang đứng ở cầu thang, có chút giật mình nói: “Anh xuống lúc nào thế?”
“Được một lúc rồi.”
“Nghe được cuộc cãi vã của em và Cao Tú Liên?”
“Ừm, nghe thấy hết rồi.”
Lâm Vy hỏi: “Vậy sao anh không xuống chống lưng giúp em hả?”
Tông Thiệu: “……”
Lúc nãy khi nghe giọng nói ở dưới tầng ngày càng to, anh cũng muốn xuống dưới chống lưng cho vợ mình, chỉ là còn chưa kịp xuống tầng 1 đã nghe được cô nói cho Cao Tú Liên im lặng không nói được gì, vì vậy không xuống nữa.
Thực ra thì Lâm Vy chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chứ không thực sự có ý định để Tông Thiệu xuống nói.
Cuộc cãi vã ngày hôm nay hoàn toàn do Cao Tú Liên tự mình gây sự trước, cho dù trong lòng cô ta có tức giận, có uất ức như thế nào thì nói ra ngoài, Lâm Vy cũng vẫn là người có lý.
Nhưng nếu như để Tông Thiệu can thiệp vào, trường hợp sẽ thành vợ chồng hai người họ hợp sức bắt nạt người ta, cho dù có lý cũng biến thành vô lý.
Chuyện như bây giờ cũng không có gì, nếu như chồng của Cao Tú Liên là một người Thông Minh, thì không nên, ít nhất mặt ngoài anh ta không nên vì chuyện này mà thù hận cô, sau đó chạy đến chỗ Tông Thiệu gây sự.
Nghĩ đến đây, Lâm Vy cỗ ý hỏi: “Em đắc tội với Cao Tú Liên, sau này chồng cô ta sẽ không kiếm cớ gây khó dễ cho anh chứ?”
Tông Thiệu nói: “Không sao đâu.” Anh lại hỏi hai người vừa rồi đã nói những gì.
Lâm Vy cũng không hề giấu diếm hay thâm mắm dặm muối vào đó, chỉ trần thuật lại đúng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.
Tông Thiệu càng nghe càng nhăn mày lại, anh quyết định xây lại nhà vệ sinh và nhà bếp cũng không phải quyết định không có chuẩn bị, trước khi xây anh đã đi tìm nhân viên hậu cần hỏi rõ ràng, đồng thời cũng báo cáo với lãnh đạo.
Tiền sửa nhà bị thiếu cũng là do anh bỏ ra, không lấy thêm một đồng tiền nào của bộ đội, sau khi lãnh đạo biết cũng không nói gì anh cả, làm sao đến lượt Cao Tú Liên khoa chân múa tay xen vào việc của người khác chứ.
Chưa kể Cao Tú Liên mở mồm ngậm mồm nói cái gì mà xa hoa lãng phí, nếu không phải tài hùng biện của vợ anh sắc bén, tội danh này đổ xuống, cả nhà họ đều phải chịu khổ.
Thấy sắc mặt của Tông Thiệu không được tốt lắm, Lâm Vy do dự nói: “Thật sự không sao chứ?”
Tông Thiệu gật đầu khẳng định, nhưng thấy Lâm Vy vẫn còn lo lắng, anh nghiêm túc nói: “Anh sẽ tìm thời gian nói rõ chuyện này với phó đoàn Triệu.”
Lâm Vy cuối cùng cũng thấy yên tâm: “Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.