Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Chương 21: Bước đến gần anh 9
Tranh Ca
13/11/2023
Hà Kiều hạ điện thoại trong tay xuống, mắt nhìn chằm chằm hai bóng dáng đang xa dần kia, môi nở nụ cười không rõ.
-----
Niệm Ức đưa Tô Đình đến một quán ăn nhỏ trong hẻm - nơi mà hắn thường ghé vào mỗi lúc không biết đi đâu. Không phải vì đồ ăn ở đây đặc biệt ngon, mà là vì hắn thích bầu không khí gia đình ấm áp ấy.
Tô Đình nhạy bén cảm nhận được người phía trước bỗng nhiên có tâm sự, nhưng dù sao hai người cũng chưa thân, vậy nên cô không thể xen vào quá nhiều truyện của hắn được. Cô yên lặng ghi nhớ lại một màn này, đợi sau này làm bạn thân rồi, cô sẽ tìm cách để hắn nói ra.
Ngước mắt nhìn tấm bảng hiệu nhỏ "Bình Quán", cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, tiểu thuyết chưa từng nhắc đến chi tiết nam phụ thích ăn những quán ăn gia đình này bao giờ thì phải?
"Vào không?" Niệm Ức lạnh nhạt hỏi một câu, không ai thấy bàn tay - nơi mà hắn vừa rồi cầm cổ tay của cô đang nắm chặt rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tới cũng tới rồi, cậu ấy còn hỏi làm gì vậy nhỉ? Nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu nhẹ một cái, tỏ rõ mình muốn vào.
Nhưng đợi mãi, cô vẫn không thấy người kia động đậy. Bụng đã đói meo rồi, cô thắc mắc ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy? Cùng vào thôi?"
Niệm Ức chỉ thấy cô lạnh nhạt gật đầu một cái, trong lòng liền dâng lên một trận tủi thân không rõ ràng. Cô... đã thay đổi rồi sao? Nhưng vừa nghe được tiếng nói của cô, hắn bừng tỉnh, thầm cười tự giễu, hắn cũng có ngày này ư?
Tô Đình làm gì nghĩ được nhiều như hắn, trực tiếp kéo người bước vào quán. Chỉ là, hai người vừa bước vào, quán ăn náo nhiệt lại không báo trước mà rơi vào yên tĩnh.
Mọi người nhìn Niệm Ức, rồi nhìn Tô Đình, cuối cùng nhìn vào hai bàn tay của hai người, ánh mắt càng ngày càng không nói nên lời.
Tô Đình: "???"
Niệm Ức: "..."
Cũng may, bà chủ tiệm lấy lại tinh thần rất nhanh, bà ấy nhanh chóng tiến lên vỗ vai Niệm Ức, cười đến nhăn khóe mắt: "Tiểu Ức đưa bạn đến đó à? Mau, mau ngồi đi! Hôm nay, các cháu muốn ăn gì nào? Chỗ chúng ta có sườn xào chua ngọt, đậu kho sả ớt, thịt kho tàu, canh chua cá lóc, còn có..."
"Được rồi, được rồi, chúng ta có thực đơn mà. Bà để cho bọn trẻ tự chọn đi, đi theo tôi nào."
Bà chủ còn mải mê giới thiệu thực đơn thì đã bị ông chủ nửa lôi nửa kéo đi mất. Hai người vừa đi, vừa không nhịn được quay đầu nhìn đôi bạn trẻ, vẻ mặt... cực kì hóng hớt?
Mọi người rất nhanh cũng trở lại bình thường, chỉ là thỉnh thoảng sẽ lén liếc qua chỗ của hai người mới vào quán kia một cái.
"Có vẻ cậu rất được chào đón ở đây thì phải?"
Cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá trầm mặc, vậy nên Tô Đình quyết định mở lời trước, cô vẫn không quên mục đích làm thân của mình đâu!
Niệm Ức ngồi đối diện với cô, tầm mắt hạ xuống mặt bàn, không dám nhìn lung tung. Bàn ghế hơi thấp, hắn lại chân tay dài, vậy nên khi ngồi khó tránh sẽ động đến đôi chân của cô gái. Mỗi lần như vậy, hắn liền làm như không có chuyện gì mà rút chân lại, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Nghe cô nói vậy, Niệm Ức lúc này mới dám rời mắt từ mặt bàn bóng loáng kia lên khuôn mặt của cô, yết hậu lên xuống vài cái mới nói ra được vài chữ: "Tôi không biết."
Đang nhâm nhi ly trà hoa cúc để nhuận giọng, Tô Đình bị câu trả lời kia của hắn làm cho nghẹn lại, nuốt không được mà phun cũng không xong.
Niệm Ức không biết cô lại dễ kích động như vậy, trong lòng tự trách, tay thì lập tức đưa đến trước mặt cô, nói: "Nhả ra đi."
Tô Đình vốn sắp nuốt được ngụm trà kia liền không nhịn được mà muốn phun chất lỏng trong miệng ra ngoài.
Két!!!
Mọi người nghe được tiếng ghế ma sát chói tai, quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì đã thấy Niệm Ức đang dùng cả bàn tay to lớn của mình, cẩn thận hứng trước cằm nữ sinh kia. Mà nữ sinh kia thì đang đỏ mặt nhả chất lỏng gì đó xuống bàn tay ấy.
Huhuhu!!!! Cô không cố ý! Thật sự không cố ý mà! Đây là lần đầu tiên cô mất mặt như vậy. Hơn nữa, người mà làm cho cô cảm thấy không thể nhìn thấy bộ dạng này của cô nhất thì lại nhìn rõ ràng nhất, còn trở thành nạn nhân.
Ngược lại Niệm Ức rất bình tĩnh, đôi mắt giấu dưới mái tóc kia ngày càng trầm, giọng nói không phân rõ tâm tình vang lên: "Còn không?"
Lần này, Tô Đình thật sự bị nói cho đỏ mặt tía tai, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, để lại người nào đó vẫn đang còn muốn cô nhả ra thêm nhưng không nói.
Đến khi bước vào phòng vệ sinh, Tô Đình vẫn còn nghe được tiếng cười trêu chọc của mọi người ngoài kia. Cô cắn răng, đến trước gương, liên tục hất nước lên mặt, đến khi cảm thấy sự nóng ran kia hạ được kha khá rồi, cô mới dám nhìn người trong gương.
Vừa nhìn, Tô Đình liền giật mình. Vì ngoài cô ra, trong gương còn có một người nữa.
-----
Niệm Ức đưa Tô Đình đến một quán ăn nhỏ trong hẻm - nơi mà hắn thường ghé vào mỗi lúc không biết đi đâu. Không phải vì đồ ăn ở đây đặc biệt ngon, mà là vì hắn thích bầu không khí gia đình ấm áp ấy.
Tô Đình nhạy bén cảm nhận được người phía trước bỗng nhiên có tâm sự, nhưng dù sao hai người cũng chưa thân, vậy nên cô không thể xen vào quá nhiều truyện của hắn được. Cô yên lặng ghi nhớ lại một màn này, đợi sau này làm bạn thân rồi, cô sẽ tìm cách để hắn nói ra.
Ngước mắt nhìn tấm bảng hiệu nhỏ "Bình Quán", cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, tiểu thuyết chưa từng nhắc đến chi tiết nam phụ thích ăn những quán ăn gia đình này bao giờ thì phải?
"Vào không?" Niệm Ức lạnh nhạt hỏi một câu, không ai thấy bàn tay - nơi mà hắn vừa rồi cầm cổ tay của cô đang nắm chặt rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tới cũng tới rồi, cậu ấy còn hỏi làm gì vậy nhỉ? Nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu nhẹ một cái, tỏ rõ mình muốn vào.
Nhưng đợi mãi, cô vẫn không thấy người kia động đậy. Bụng đã đói meo rồi, cô thắc mắc ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy? Cùng vào thôi?"
Niệm Ức chỉ thấy cô lạnh nhạt gật đầu một cái, trong lòng liền dâng lên một trận tủi thân không rõ ràng. Cô... đã thay đổi rồi sao? Nhưng vừa nghe được tiếng nói của cô, hắn bừng tỉnh, thầm cười tự giễu, hắn cũng có ngày này ư?
Tô Đình làm gì nghĩ được nhiều như hắn, trực tiếp kéo người bước vào quán. Chỉ là, hai người vừa bước vào, quán ăn náo nhiệt lại không báo trước mà rơi vào yên tĩnh.
Mọi người nhìn Niệm Ức, rồi nhìn Tô Đình, cuối cùng nhìn vào hai bàn tay của hai người, ánh mắt càng ngày càng không nói nên lời.
Tô Đình: "???"
Niệm Ức: "..."
Cũng may, bà chủ tiệm lấy lại tinh thần rất nhanh, bà ấy nhanh chóng tiến lên vỗ vai Niệm Ức, cười đến nhăn khóe mắt: "Tiểu Ức đưa bạn đến đó à? Mau, mau ngồi đi! Hôm nay, các cháu muốn ăn gì nào? Chỗ chúng ta có sườn xào chua ngọt, đậu kho sả ớt, thịt kho tàu, canh chua cá lóc, còn có..."
"Được rồi, được rồi, chúng ta có thực đơn mà. Bà để cho bọn trẻ tự chọn đi, đi theo tôi nào."
Bà chủ còn mải mê giới thiệu thực đơn thì đã bị ông chủ nửa lôi nửa kéo đi mất. Hai người vừa đi, vừa không nhịn được quay đầu nhìn đôi bạn trẻ, vẻ mặt... cực kì hóng hớt?
Mọi người rất nhanh cũng trở lại bình thường, chỉ là thỉnh thoảng sẽ lén liếc qua chỗ của hai người mới vào quán kia một cái.
"Có vẻ cậu rất được chào đón ở đây thì phải?"
Cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá trầm mặc, vậy nên Tô Đình quyết định mở lời trước, cô vẫn không quên mục đích làm thân của mình đâu!
Niệm Ức ngồi đối diện với cô, tầm mắt hạ xuống mặt bàn, không dám nhìn lung tung. Bàn ghế hơi thấp, hắn lại chân tay dài, vậy nên khi ngồi khó tránh sẽ động đến đôi chân của cô gái. Mỗi lần như vậy, hắn liền làm như không có chuyện gì mà rút chân lại, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Nghe cô nói vậy, Niệm Ức lúc này mới dám rời mắt từ mặt bàn bóng loáng kia lên khuôn mặt của cô, yết hậu lên xuống vài cái mới nói ra được vài chữ: "Tôi không biết."
Đang nhâm nhi ly trà hoa cúc để nhuận giọng, Tô Đình bị câu trả lời kia của hắn làm cho nghẹn lại, nuốt không được mà phun cũng không xong.
Niệm Ức không biết cô lại dễ kích động như vậy, trong lòng tự trách, tay thì lập tức đưa đến trước mặt cô, nói: "Nhả ra đi."
Tô Đình vốn sắp nuốt được ngụm trà kia liền không nhịn được mà muốn phun chất lỏng trong miệng ra ngoài.
Két!!!
Mọi người nghe được tiếng ghế ma sát chói tai, quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì đã thấy Niệm Ức đang dùng cả bàn tay to lớn của mình, cẩn thận hứng trước cằm nữ sinh kia. Mà nữ sinh kia thì đang đỏ mặt nhả chất lỏng gì đó xuống bàn tay ấy.
Huhuhu!!!! Cô không cố ý! Thật sự không cố ý mà! Đây là lần đầu tiên cô mất mặt như vậy. Hơn nữa, người mà làm cho cô cảm thấy không thể nhìn thấy bộ dạng này của cô nhất thì lại nhìn rõ ràng nhất, còn trở thành nạn nhân.
Ngược lại Niệm Ức rất bình tĩnh, đôi mắt giấu dưới mái tóc kia ngày càng trầm, giọng nói không phân rõ tâm tình vang lên: "Còn không?"
Lần này, Tô Đình thật sự bị nói cho đỏ mặt tía tai, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, để lại người nào đó vẫn đang còn muốn cô nhả ra thêm nhưng không nói.
Đến khi bước vào phòng vệ sinh, Tô Đình vẫn còn nghe được tiếng cười trêu chọc của mọi người ngoài kia. Cô cắn răng, đến trước gương, liên tục hất nước lên mặt, đến khi cảm thấy sự nóng ran kia hạ được kha khá rồi, cô mới dám nhìn người trong gương.
Vừa nhìn, Tô Đình liền giật mình. Vì ngoài cô ra, trong gương còn có một người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.