Xuyên Sách, Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó
Chương 25:
Nam Phong Bắc Ký
17/07/2024
Phó cục liên tục gật đầu: "Đúng... đúng ạ..."
Võ Thần Dật thấy chú sắp không thèm để ý đến mình nữa, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Chú không thể không để ý đến hắn ta được, hắn ta không thể ngồi tù, không thể như vậy!
Võ Thần Dật đứng dậy, lo lắng hoảng hốt ngăn cản: "Chú..."
Trong lòng phó cục khẽ giật mình, sợ nhất là Võ Thần Dật sẽ để lộ thân phận của ông ta, liên lụy đến mình. Phó cục quát lớn một tiếng cắt ngang lời Võ Thần Dật để tránh liên quan đến Võ Thần Dật, ông ta mở miệng mắng: "Ai cho anh đứng lên, thẩm vấn xong chưa? Đây là cục cảnh sát! Không phải nhà anh! Hỏi gì thì trả lời đó, đừng nói mấy lời vô nghĩa không liên quan!"
Phó cục dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Võ Thần Dật một cái, sau đó quay đầu, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, nở nụ cười nịnh nọt nhìn cục trưởng: "Cục trưởng, các anh cứ làm việc đi, tôi xem thử vụ án hôm qua đã... Tôi đi trước."
Võ Thần Dật hoàn toàn hoảng sợ, hắn ta không thể ngồi tù, không thể có tiền án. Lúc này trong đầu hắn ta hiện lên rất nhiều hình ảnh, hình ảnh hắn ta mặc đồ tù, hình ảnh ngồi tù, hình ảnh ra tù bị người ta cười nhạo, nếu hắn ta bị oan thì không đến nỗi sợ như vậy nhưng hắn ta... Nhưng hắn ta không trong sạch!
Vì có người chú là phó cục, không biết ông ta đã giúp hắn ta dọn dẹp bao nhiêu lần. Cũng chính vì có người chú là phó cục như vậy mà hắn ta mới ngày càng ngông cuồng, càng ngày càng làm nhiều chuyện sai trái.
Võ Thần Dật vô cùng sợ hãi, sợ nhất là tiền án trước đó bị lật lại. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim Võ Thần Dật, phóng đại những thứ hắn ta sợ hãi nhất, nghiền nát lý trí của hắn ta. Rõ ràng hắn ta biết tội mình không đến mức nặng như vậy nhưng hắn ta vẫn không nhịn được tưởng tượng ra cảnh mình bị xử bắn.
Võ Thần Dật tự dọa sợ bản thân đến phát điên, hắn ta không còn quan tâm đến lời cảnh cáo và dặn dò của phó cục nữa, như phát điên lao ra ngoài: "Chú! Chú!"
"Chú không thể mặc kệ cháu! Chú! Cứu cháu! Cứu cháu với! Chú không thể mặc kệ cháu..."
Võ Thần Dật đột nhiên nổi điên, cậu cảnh sát canh giữ nhất thời không phản ứng kịp, hắn ta đã lao đến trước cửa phòng thẩm vấn. Cậu cảnh sát vội vàng tiến lên khống chế hắn ta, Võ Thần Dật như phát điên giãy giụa, đánh đá lung tung: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Chú ơi... Các người dám động đến tôi..."
Mồ hôi trên trán phó cục chảy ra như mưa, bàn tay run rẩy, trong lòng hận muốn chết Võ Thần Dật. Phó cục vừa sợ vừa tức: "Bắt cậu ta lại! Chặn miệng cậu ta lại! Chặn lại!"
Võ Thần Dật bị ấn trở lại vẫn không ngừng giãy giụa đánh đá nhưng bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phó cục.
Cục trưởng nhìn phó cục: "Phó cục trưởng Trương, hóa ra ông chính là người chú đó à?"
Cổ họng phó cục khô khốc, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống: "Không, không phải, tôi không quen cậu ta..."
Lúc này cục trưởng như vô tình nhìn thấy một thứ gì đó trong thùng rác, ông ấy nhặt lên lật xem thử, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao ở đây lại có hai bản ghi chép thẩm vấn? Hơn nữa lại hoàn toàn khác nhau?"
Cục trưởng khép quyển sổ thẩm vấn trên tay, một tay chắp sau lưng: "Phó cục trưởng Trương, đi theo tôi một chuyến."
Chân phó cục mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Ông ta không bao giờ nghĩ rằng tiền đồ của mình lại bị hủy hoại bởi đứa cháu trai mà ông ta luôn cưng chiều.
-
Cục trưởng đã đưa phó cục đi, cuộc thẩm vấn lại bắt đầu, lúc này mới nghe tin Bạch Tiêu Liên và nhà họ Dương đã đến.
Dương Kình Xương vừa gặp mặt đã muốn mắng Yến Môi, ở nhà yên ổn thì không sao, cứ thích ra ngoài gây chuyện. Nhưng thấy Cao Tuấn Dân ở đây, ông ta đành phải nuốt hết mọi lời bất mãn và khó chịu vào trong lòng, quan tâm hỏi han: "Môi Môi không sao chứ?"
Yến Môi đã sớm đoán được phản ứng của Dương Kình Xương, đây cũng là lý do cô gọi điện cho Cao Tuấn Dân trước.
Yến Môi như có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, bật khóc rất thương tâm: "Oa oa oa, con sai rồi, cha đừng giận. Con không nên ra ngoài, con nên ngoan ngoãn ở trong nhà, đáng ra con nên bị cấm túc ở nhà mới phải để đỡ khiến nhà chúng ta mất mặt xấu hổ."
Yến Môi cố ý nhắc đến chuyện ‘cấm túc’, quả nhiên sắc mặt Cao Tuấn Dân lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Kình Xương.
Dương Kình Xương hận không thể bịt miệng Yến Môi lại, chỉ có thể lắp bắp nói: "Cha nào có sợ mất mặt, chỉ sợ những lời đồn bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng của con nên mới bảo con tránh đi một thời gian. Con không chịu nổi cũng là chuyện bình thường, nếu con đã muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài chơi đi."
Cứ như thế, lệnh cấm túc của Yến Môi đã được gỡ bỏ.
Bạch Tiêu Liên nhìn Yến Môi: "Môi Môi, cô không sao chứ..."
Yến Môi nhào vào lòng Bạch Tiêu Liên, tiếp tục khóc lóc: "Tiêu Liên, tôi sợ muốn chết đi được. Tôi còn tưởng tôi không bao giờ gặp lại cô nữa, anh ta đáng sợ lắm, có phải anh ta có khuynh hướng bạo lực không? Anh ta đến chỗ tôi, không nói một lời đã kéo tôi đi luôn, cô xem tay tôi bầm tím hết cả rồi. Tôi sợ lắm, tôi sợ tôi không bao giờ gặp lại cô nữa, sau này cô tránh xa anh ta ra, anh ta rất nguy hiểm đấy..."
Sao Bạch Tiêu Liên nỡ từ bỏ Võ Thần Dật cho được vì đó là con chó săn ngoan ngoãn nhất của cô ta. Bạch Tiêu Liên vô cùng lo lắng: "Môi Môi, nhất định là hiểu lầm, anh ấy rất tốt... Có phải do lúc nãy cô quá nóng vội rồi hiểu lầm..."
Trước nay Yến Môi chưa bao giờ phí lời với những người không biết lý lẽ. Trước đây ở tiệc đính hôn, Tần Trí Thần nhất quyết muốn hủy hôn ước để được ở bên Bạch Tiêu Liên, Yến Môi đã đánh hắn ta một trận. Thấy Bạch Tiêu Liên chịu ủy khuất ở nhà họ Dương, Võ Thần Dật đến uy hiếp lại bị Yến Môi tống vào đồn. Bây giờ người nhất quyết muốn cứu Võ Thần Dật ra ngoài là Bạch Tiêu Liên, vì bị hào quang nữ chính trói buộc, hiện tại Yến Môi không thể động đến cô ta nhưng cũng lười nghe cô ta nói nhảm, dứt khoát nhắm mắt ngất đi.
Bạch Tiêu Liên bất ngờ hô lên, tất cả những lời muốn giải thích cho Võ Thần Dật đều nghẹn lại trong miệng. Sau đó lại xảy ra một phen hỗn loạn, Yến Môi nghe thấy tiếng chú Cao vang lên: "Môi Môi bị dọa sợ rồi, mau đưa đến bệnh viện!"
Đúng là Chú Cao rất hiểu ý cô, trong lòng Yến Môi thầm khen ngợi chú Cao một câu.
-
Để đối phó với việc kiểm tra của bác sĩ và để chứng minh cho việc ‘bị hoảng sợ’ này, Yến Môi đã để hệ thống đánh ngất cô.
Khi Yến Môi tỉnh lại, chú Cao và cả nhà họ Dương đều đang ở bên cạnh.
Đương nhiên nhà họ Dương không cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Yến Môi nhưng bây giờ Cao Tuấn Dân đang ở đây, họ không thể nào đi được. Trước mặt Cao Tuấn Dân, bọn họ vẫn phải diễn cho trọn vẹn.
"Môi Môi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Cao Tuấn Dân thấy Yến Môi tỉnh lại, quan tâm hỏi.
Trịnh Nguyệt Sam ở phía sau giả vờ lau nước mắt: "Vừa rồi thấy con đột nhiên ngất đi, cha con lo lắng muốn chết. May mà con không sao, đã tỉnh lại rồi."
Võ Thần Dật thấy chú sắp không thèm để ý đến mình nữa, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Chú không thể không để ý đến hắn ta được, hắn ta không thể ngồi tù, không thể như vậy!
Võ Thần Dật đứng dậy, lo lắng hoảng hốt ngăn cản: "Chú..."
Trong lòng phó cục khẽ giật mình, sợ nhất là Võ Thần Dật sẽ để lộ thân phận của ông ta, liên lụy đến mình. Phó cục quát lớn một tiếng cắt ngang lời Võ Thần Dật để tránh liên quan đến Võ Thần Dật, ông ta mở miệng mắng: "Ai cho anh đứng lên, thẩm vấn xong chưa? Đây là cục cảnh sát! Không phải nhà anh! Hỏi gì thì trả lời đó, đừng nói mấy lời vô nghĩa không liên quan!"
Phó cục dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Võ Thần Dật một cái, sau đó quay đầu, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, nở nụ cười nịnh nọt nhìn cục trưởng: "Cục trưởng, các anh cứ làm việc đi, tôi xem thử vụ án hôm qua đã... Tôi đi trước."
Võ Thần Dật hoàn toàn hoảng sợ, hắn ta không thể ngồi tù, không thể có tiền án. Lúc này trong đầu hắn ta hiện lên rất nhiều hình ảnh, hình ảnh hắn ta mặc đồ tù, hình ảnh ngồi tù, hình ảnh ra tù bị người ta cười nhạo, nếu hắn ta bị oan thì không đến nỗi sợ như vậy nhưng hắn ta... Nhưng hắn ta không trong sạch!
Vì có người chú là phó cục, không biết ông ta đã giúp hắn ta dọn dẹp bao nhiêu lần. Cũng chính vì có người chú là phó cục như vậy mà hắn ta mới ngày càng ngông cuồng, càng ngày càng làm nhiều chuyện sai trái.
Võ Thần Dật vô cùng sợ hãi, sợ nhất là tiền án trước đó bị lật lại. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim Võ Thần Dật, phóng đại những thứ hắn ta sợ hãi nhất, nghiền nát lý trí của hắn ta. Rõ ràng hắn ta biết tội mình không đến mức nặng như vậy nhưng hắn ta vẫn không nhịn được tưởng tượng ra cảnh mình bị xử bắn.
Võ Thần Dật tự dọa sợ bản thân đến phát điên, hắn ta không còn quan tâm đến lời cảnh cáo và dặn dò của phó cục nữa, như phát điên lao ra ngoài: "Chú! Chú!"
"Chú không thể mặc kệ cháu! Chú! Cứu cháu! Cứu cháu với! Chú không thể mặc kệ cháu..."
Võ Thần Dật đột nhiên nổi điên, cậu cảnh sát canh giữ nhất thời không phản ứng kịp, hắn ta đã lao đến trước cửa phòng thẩm vấn. Cậu cảnh sát vội vàng tiến lên khống chế hắn ta, Võ Thần Dật như phát điên giãy giụa, đánh đá lung tung: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Chú ơi... Các người dám động đến tôi..."
Mồ hôi trên trán phó cục chảy ra như mưa, bàn tay run rẩy, trong lòng hận muốn chết Võ Thần Dật. Phó cục vừa sợ vừa tức: "Bắt cậu ta lại! Chặn miệng cậu ta lại! Chặn lại!"
Võ Thần Dật bị ấn trở lại vẫn không ngừng giãy giụa đánh đá nhưng bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phó cục.
Cục trưởng nhìn phó cục: "Phó cục trưởng Trương, hóa ra ông chính là người chú đó à?"
Cổ họng phó cục khô khốc, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống: "Không, không phải, tôi không quen cậu ta..."
Lúc này cục trưởng như vô tình nhìn thấy một thứ gì đó trong thùng rác, ông ấy nhặt lên lật xem thử, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao ở đây lại có hai bản ghi chép thẩm vấn? Hơn nữa lại hoàn toàn khác nhau?"
Cục trưởng khép quyển sổ thẩm vấn trên tay, một tay chắp sau lưng: "Phó cục trưởng Trương, đi theo tôi một chuyến."
Chân phó cục mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Ông ta không bao giờ nghĩ rằng tiền đồ của mình lại bị hủy hoại bởi đứa cháu trai mà ông ta luôn cưng chiều.
-
Cục trưởng đã đưa phó cục đi, cuộc thẩm vấn lại bắt đầu, lúc này mới nghe tin Bạch Tiêu Liên và nhà họ Dương đã đến.
Dương Kình Xương vừa gặp mặt đã muốn mắng Yến Môi, ở nhà yên ổn thì không sao, cứ thích ra ngoài gây chuyện. Nhưng thấy Cao Tuấn Dân ở đây, ông ta đành phải nuốt hết mọi lời bất mãn và khó chịu vào trong lòng, quan tâm hỏi han: "Môi Môi không sao chứ?"
Yến Môi đã sớm đoán được phản ứng của Dương Kình Xương, đây cũng là lý do cô gọi điện cho Cao Tuấn Dân trước.
Yến Môi như có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, bật khóc rất thương tâm: "Oa oa oa, con sai rồi, cha đừng giận. Con không nên ra ngoài, con nên ngoan ngoãn ở trong nhà, đáng ra con nên bị cấm túc ở nhà mới phải để đỡ khiến nhà chúng ta mất mặt xấu hổ."
Yến Môi cố ý nhắc đến chuyện ‘cấm túc’, quả nhiên sắc mặt Cao Tuấn Dân lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Kình Xương.
Dương Kình Xương hận không thể bịt miệng Yến Môi lại, chỉ có thể lắp bắp nói: "Cha nào có sợ mất mặt, chỉ sợ những lời đồn bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng của con nên mới bảo con tránh đi một thời gian. Con không chịu nổi cũng là chuyện bình thường, nếu con đã muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài chơi đi."
Cứ như thế, lệnh cấm túc của Yến Môi đã được gỡ bỏ.
Bạch Tiêu Liên nhìn Yến Môi: "Môi Môi, cô không sao chứ..."
Yến Môi nhào vào lòng Bạch Tiêu Liên, tiếp tục khóc lóc: "Tiêu Liên, tôi sợ muốn chết đi được. Tôi còn tưởng tôi không bao giờ gặp lại cô nữa, anh ta đáng sợ lắm, có phải anh ta có khuynh hướng bạo lực không? Anh ta đến chỗ tôi, không nói một lời đã kéo tôi đi luôn, cô xem tay tôi bầm tím hết cả rồi. Tôi sợ lắm, tôi sợ tôi không bao giờ gặp lại cô nữa, sau này cô tránh xa anh ta ra, anh ta rất nguy hiểm đấy..."
Sao Bạch Tiêu Liên nỡ từ bỏ Võ Thần Dật cho được vì đó là con chó săn ngoan ngoãn nhất của cô ta. Bạch Tiêu Liên vô cùng lo lắng: "Môi Môi, nhất định là hiểu lầm, anh ấy rất tốt... Có phải do lúc nãy cô quá nóng vội rồi hiểu lầm..."
Trước nay Yến Môi chưa bao giờ phí lời với những người không biết lý lẽ. Trước đây ở tiệc đính hôn, Tần Trí Thần nhất quyết muốn hủy hôn ước để được ở bên Bạch Tiêu Liên, Yến Môi đã đánh hắn ta một trận. Thấy Bạch Tiêu Liên chịu ủy khuất ở nhà họ Dương, Võ Thần Dật đến uy hiếp lại bị Yến Môi tống vào đồn. Bây giờ người nhất quyết muốn cứu Võ Thần Dật ra ngoài là Bạch Tiêu Liên, vì bị hào quang nữ chính trói buộc, hiện tại Yến Môi không thể động đến cô ta nhưng cũng lười nghe cô ta nói nhảm, dứt khoát nhắm mắt ngất đi.
Bạch Tiêu Liên bất ngờ hô lên, tất cả những lời muốn giải thích cho Võ Thần Dật đều nghẹn lại trong miệng. Sau đó lại xảy ra một phen hỗn loạn, Yến Môi nghe thấy tiếng chú Cao vang lên: "Môi Môi bị dọa sợ rồi, mau đưa đến bệnh viện!"
Đúng là Chú Cao rất hiểu ý cô, trong lòng Yến Môi thầm khen ngợi chú Cao một câu.
-
Để đối phó với việc kiểm tra của bác sĩ và để chứng minh cho việc ‘bị hoảng sợ’ này, Yến Môi đã để hệ thống đánh ngất cô.
Khi Yến Môi tỉnh lại, chú Cao và cả nhà họ Dương đều đang ở bên cạnh.
Đương nhiên nhà họ Dương không cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Yến Môi nhưng bây giờ Cao Tuấn Dân đang ở đây, họ không thể nào đi được. Trước mặt Cao Tuấn Dân, bọn họ vẫn phải diễn cho trọn vẹn.
"Môi Môi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Cao Tuấn Dân thấy Yến Môi tỉnh lại, quan tâm hỏi.
Trịnh Nguyệt Sam ở phía sau giả vờ lau nước mắt: "Vừa rồi thấy con đột nhiên ngất đi, cha con lo lắng muốn chết. May mà con không sao, đã tỉnh lại rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.