Xuyên Sách, Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó
Chương 32:
Nam Phong Bắc Ký
17/07/2024
Dù sao cũng là chuyện tốt.
Chỉ là hai chiếc xe thể thao đặt mua ở Paris còn chưa tới, Yến Môi lười lục lại ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ có trí nhớ không tốt, nhiều chuyện cũng không nhớ được, Yến Môi hỏi Anna, sau đó Anna dẫn Yến Môi đến gara trong nhà, chỉ vào một chiếc Beetle đầy bụi và nói: “Cô chủ, đây là chiếc xe mà cô tích góp tiền mua được khi mới lấy bằng lái.”
Yến Môi lúc đó: …
Nói ra ai mà tin được? Gara ở nhà chứa đầy Rolls-Royce, Bentley, Maybach, McLaren của Dương Văn Ngạn và Dương Văn Thụy, Bugatti, Lamborghini, Aston Martin... đủ loại xe thể thao, gộp lại có thể mở được một buổi triển lãm xe, Yến Môi – đứa con hợp pháp của nhà họ Yến, chỉ có một chiếc Beetle đáng thương đang bám bụi ở trong góc.
Không phải Beetle không tốt, chỉ là cảm thấy sự so sánh chênh lệch này khiến người ta không khỏi cảm thán.
Địa chỉ mà cậu nhóc nói với cô là một khu nhà giàu nổi tiếng ở thành phố A. Khi đến cổng khu dân cư thì mưa đã tạnh, nhưng Cố Cảnh Huy vẫn ló mặt đến phòng bảo vệ bảo cho Yến Môi đưa cậu ta về đến tận cửa nhà.
Yến Môi đỗ xe trước nhà cậu ta: “Được rồi, cậu vào nhà đi.”
Cố Cảnh Huy vốn định mời Yến Môi vào nhà ngồi, nhưng nghe Yến Môi nói vậy thì không muốn mời nữa, ngạo nghễ xuống xe, trước khi đóng cửa lại, cậu ta suy nghĩ, lấy từ trong cặp ra một gói kẹo dẻo đưa cho Yến Môi: “Cho chị.”
Yến Môi nhướng mày, đây là muốn cảm ơn mình nữa sao? Yến Môi cầm lấy kẹo dẻo, cậu nhóc đã mở cửa bước vào.
Yến Môi bóc gói ra rồi ăn một viên kẹo, ừm, vị ngon đấy, nhưng cô muốn nghe cậu nhóc đó nói tiếng cảm ơn hơn.
Lúc Yến Môi lái xe về nhà đã hơn mười giờ tối, thấy trong biệt thự vẫn chưa sáng đèn, Dương Văn Thụy thì đi đi lại lại bên dưới tòa nhà, dì Mạnh bên cạnh Trịnh Nguyệt Sam ngăn cản Dương Văn Thụy không cho cậu ta ra ngoài.
Dương Văn Thụy vừa nhìn thấy Yến Môi, cậu ta lập tức chạy tới hỏi: “Sao giờ này chị mới về? Chị Tiêu Liên đâu?”
Yến Môi: “Sao tôi biết được? Cô ta đi đâu sao?”
Dương Văn Thụy vô cùng lo lắng, muốn đi ra ngoài tìm Bạch Tiêu Liên.
Dì Mạnh ngăn cản: “Cậu cả đã ra ngoài tìm rồi, lát nữa sẽ về, cậu đừng chạy ra ngoài gây rắc rối nữa.”
Yến Môi đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ăn đồ ngọt, nhìn Dương Văn Thụy làm loạn.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng ô tô đến gần, Dương Văn Thụy vội vàng chạy ra mở cửa, Dương Văn Ngạn khoác vai Bạch Tiêu Liên đưa cô ta vào trong.
Cả người Bạch Tiêu Liên ướt sũng, giống như vừa mới được vớt dưới nước lên, cho dù có mặc áo khoác của Dương Văn Ngạn nhưng cô ta vẫn run lẩy bẩy, hắt hơi liên tục.
“Chị Tiêu Liên.” Dương Văn Thụy chạy tới với vẻ mặt lo lắng, “Chị đã đi đâu vậy, sao lại ướt sũng thế này?”
Bạch Tiêu Liên nghĩ đến chuyện xảy ra lúc tối, trong lòng có một lớp sương mù bao phủ, trực giác trước giờ luôn đúng của cô ta đã sai rồi, khổ nhục kế của cô ta uổng công không nói, còn làm cô ta trông giống như một kẻ ngốc, Bạch Tiêu Liên không muốn nhiều lời, chỉ nói đơn giản: “Tôi ra ngoài tìm học sinh, không mang theo ô...”
Dương Văn Ngạn lấy khăn khô cẩn thận lau nước trên tóc Bạch Tiêu Liên, giọng dịu dàng nói: “Đừng nói nữa, đi tắm trước đi.”
Yến Môi lựa thời điểm thích hợp chạy tới, thể hiện chị em quan tâm lẫn nhau: “Tiêu Liên, cô làm tôi lo lắng chết đi được, sao lại không quan tâm đến sức khỏe mình như thế, thật là, đi thôi chúng ta đi tắm.”
Trong nguyên tác, hôm nay cũng là ngày Cố Cảnh Huy bỏ nhà đi, Bạch Tiêu Liên dầm mưa tìm được Cố Cảnh Huy giống như hôm nay, quả nhiên Cố Cảnh Huy cảm động, cũng từ đó mà dần dần buông bỏ cảnh giác, xem Bạch Tiêu Liên như chị gái thân thiết của mình, đáng tiếc... mục tiêu Bạch Tiêu Liên nhắm tới là Cố Cảnh Diệu.
Yến Môi dẫn Bạch Tiêu Liên lên lầu tắm rửa: “Đã tìm được thằng nhóc ấy chưa?”
Nhắc đến việc này là Bạch Tiêu Liên lại tức giận, cô ta chịu khổ vô ích, người ta không biết mà bản thân cô ta cũng không thể nói ra, bị ấm ức như thế cô ta không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu lấy lệ: “Ừm.”
Yến Môi đưa Bạch Tiêu Liên đến phòng khách, cô về phòng của mình, sau khi Yến Môi tắm xong, thấy tin nhắn của mười phút trước của Tùng Hạc hiện lên trên ứng dụng trò chuyện của điện thoại: [Làm một ván không?]
Yến Môi leo lên giường, bật điện thoại vào game, có một chấm đỏ mới hiện lên trong danh sách bạn bè, Yến Môi nghĩ ngợi rồi bấm vào. ID là Gilgamesh. Lời nhắn: Đoán xem tôi là ai? Cho cô một gợi ý, kẹo dẻo.
Đúng là trẻ con, Yến Môi lập tức nghĩ đến cậu nhóc tối nay, thế là đồng ý kết bạn.
Cố Cảnh Huy vẫn đang online, cậu ta gửi lời mời vào game, lời nhắn: Tôi gánh chị.
Yến Môi mỉm cười và nhấn đồng ý, cô thấy Tùng Hạc đang online nên nói với cậu nhóc: Tôi rủ thêm bạn nhé.
Cố Cảnh Huy rất đắc ý: Thêm đi, tôi gánh hai người.
Yến Môi rủ Tùng Hạc vào.
Trận này Yến Môi không đánh lung tung như buổi chiều, buổi chiều cô câu cá, bây giờ cá đã cắn câu, cô cũng không cần giả vờ kỹ thuật kém nữa. Yến Môi sử dụng nhân vật quen thuộc phối hợp với Tùng Hạc, hai người chơi cực kỳ xuất sắc, được ví như cỗ máy săn mạng, áp đảo đối phương không ngóc đầu lên nổi, chưa đầy mười phút, đối phương đã bỏ cuộc, bấm nút đầu hàng.
Cố Cảnh Huy sửng sốt, cảm thấy mình còn chưa kịp làm gì đã bị hai người kia gánh hết.
Sau khi thoát khỏi trận đấu quay trở lại phòng, Cố Cảnh Huy vào kênh trò chuyện hỏi.
Gilgamesh: Chị nhờ người khác đánh giùm chị à?
Thêm muối vào dâu tây: Tôi tự đánh.
Gilgamesh: Nếu chị giỏi vậy thì chuyện hồi chiều là thế nào?
Thêm muối vào dâu tây: Nhân vật mới nên chưa quen thôi.
Gilgamesh: Tôi không phục! Thêm ván nữa!
Thêm muối vào dâu tây: Không chơi nữa, đi ngủ, trẻ vị thành niên ngày mai còn phải đi học.
Tùng Hạc: Vị thành niên?
Thêm muối vào dâu tây: Ừ, chúng ta tạo phòng mới nhé.
Gilgamesh: Sao các người có thể làm như thế được!
Biệt thự của nhà họ Yến rất lớn, chưa kể phòng ngủ chính của chủ nhân, mỗi phòng dành cho khách đều có phòng tắm rất rộng, phòng tắm này còn rộng hơn phòng khách chung với phòng ngủ mà Bạch Tiêu Liên từng ở, giàu có như vậy làm sao không khiến Bạch Tiêu Liên ghen tỵ đến đỏ mắt.
Có tiếng nước, Bạch Tiêu Liên từ trong bồn tắm ngồi dậy, cô ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng, dầm mưa cả buổi tối không thể để uổng công vô ích được.
Bạch Tiêu Liên cũng chẳng muốn ngâm thêm một lát cho đỡ lạnh, cô ta ngồi dậy khỏi bồn tắm, lau khô nước trên người, đầu tóc mới sấy khô được một nửa liền mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Chỉ là hai chiếc xe thể thao đặt mua ở Paris còn chưa tới, Yến Môi lười lục lại ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ có trí nhớ không tốt, nhiều chuyện cũng không nhớ được, Yến Môi hỏi Anna, sau đó Anna dẫn Yến Môi đến gara trong nhà, chỉ vào một chiếc Beetle đầy bụi và nói: “Cô chủ, đây là chiếc xe mà cô tích góp tiền mua được khi mới lấy bằng lái.”
Yến Môi lúc đó: …
Nói ra ai mà tin được? Gara ở nhà chứa đầy Rolls-Royce, Bentley, Maybach, McLaren của Dương Văn Ngạn và Dương Văn Thụy, Bugatti, Lamborghini, Aston Martin... đủ loại xe thể thao, gộp lại có thể mở được một buổi triển lãm xe, Yến Môi – đứa con hợp pháp của nhà họ Yến, chỉ có một chiếc Beetle đáng thương đang bám bụi ở trong góc.
Không phải Beetle không tốt, chỉ là cảm thấy sự so sánh chênh lệch này khiến người ta không khỏi cảm thán.
Địa chỉ mà cậu nhóc nói với cô là một khu nhà giàu nổi tiếng ở thành phố A. Khi đến cổng khu dân cư thì mưa đã tạnh, nhưng Cố Cảnh Huy vẫn ló mặt đến phòng bảo vệ bảo cho Yến Môi đưa cậu ta về đến tận cửa nhà.
Yến Môi đỗ xe trước nhà cậu ta: “Được rồi, cậu vào nhà đi.”
Cố Cảnh Huy vốn định mời Yến Môi vào nhà ngồi, nhưng nghe Yến Môi nói vậy thì không muốn mời nữa, ngạo nghễ xuống xe, trước khi đóng cửa lại, cậu ta suy nghĩ, lấy từ trong cặp ra một gói kẹo dẻo đưa cho Yến Môi: “Cho chị.”
Yến Môi nhướng mày, đây là muốn cảm ơn mình nữa sao? Yến Môi cầm lấy kẹo dẻo, cậu nhóc đã mở cửa bước vào.
Yến Môi bóc gói ra rồi ăn một viên kẹo, ừm, vị ngon đấy, nhưng cô muốn nghe cậu nhóc đó nói tiếng cảm ơn hơn.
Lúc Yến Môi lái xe về nhà đã hơn mười giờ tối, thấy trong biệt thự vẫn chưa sáng đèn, Dương Văn Thụy thì đi đi lại lại bên dưới tòa nhà, dì Mạnh bên cạnh Trịnh Nguyệt Sam ngăn cản Dương Văn Thụy không cho cậu ta ra ngoài.
Dương Văn Thụy vừa nhìn thấy Yến Môi, cậu ta lập tức chạy tới hỏi: “Sao giờ này chị mới về? Chị Tiêu Liên đâu?”
Yến Môi: “Sao tôi biết được? Cô ta đi đâu sao?”
Dương Văn Thụy vô cùng lo lắng, muốn đi ra ngoài tìm Bạch Tiêu Liên.
Dì Mạnh ngăn cản: “Cậu cả đã ra ngoài tìm rồi, lát nữa sẽ về, cậu đừng chạy ra ngoài gây rắc rối nữa.”
Yến Môi đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ăn đồ ngọt, nhìn Dương Văn Thụy làm loạn.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng ô tô đến gần, Dương Văn Thụy vội vàng chạy ra mở cửa, Dương Văn Ngạn khoác vai Bạch Tiêu Liên đưa cô ta vào trong.
Cả người Bạch Tiêu Liên ướt sũng, giống như vừa mới được vớt dưới nước lên, cho dù có mặc áo khoác của Dương Văn Ngạn nhưng cô ta vẫn run lẩy bẩy, hắt hơi liên tục.
“Chị Tiêu Liên.” Dương Văn Thụy chạy tới với vẻ mặt lo lắng, “Chị đã đi đâu vậy, sao lại ướt sũng thế này?”
Bạch Tiêu Liên nghĩ đến chuyện xảy ra lúc tối, trong lòng có một lớp sương mù bao phủ, trực giác trước giờ luôn đúng của cô ta đã sai rồi, khổ nhục kế của cô ta uổng công không nói, còn làm cô ta trông giống như một kẻ ngốc, Bạch Tiêu Liên không muốn nhiều lời, chỉ nói đơn giản: “Tôi ra ngoài tìm học sinh, không mang theo ô...”
Dương Văn Ngạn lấy khăn khô cẩn thận lau nước trên tóc Bạch Tiêu Liên, giọng dịu dàng nói: “Đừng nói nữa, đi tắm trước đi.”
Yến Môi lựa thời điểm thích hợp chạy tới, thể hiện chị em quan tâm lẫn nhau: “Tiêu Liên, cô làm tôi lo lắng chết đi được, sao lại không quan tâm đến sức khỏe mình như thế, thật là, đi thôi chúng ta đi tắm.”
Trong nguyên tác, hôm nay cũng là ngày Cố Cảnh Huy bỏ nhà đi, Bạch Tiêu Liên dầm mưa tìm được Cố Cảnh Huy giống như hôm nay, quả nhiên Cố Cảnh Huy cảm động, cũng từ đó mà dần dần buông bỏ cảnh giác, xem Bạch Tiêu Liên như chị gái thân thiết của mình, đáng tiếc... mục tiêu Bạch Tiêu Liên nhắm tới là Cố Cảnh Diệu.
Yến Môi dẫn Bạch Tiêu Liên lên lầu tắm rửa: “Đã tìm được thằng nhóc ấy chưa?”
Nhắc đến việc này là Bạch Tiêu Liên lại tức giận, cô ta chịu khổ vô ích, người ta không biết mà bản thân cô ta cũng không thể nói ra, bị ấm ức như thế cô ta không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu lấy lệ: “Ừm.”
Yến Môi đưa Bạch Tiêu Liên đến phòng khách, cô về phòng của mình, sau khi Yến Môi tắm xong, thấy tin nhắn của mười phút trước của Tùng Hạc hiện lên trên ứng dụng trò chuyện của điện thoại: [Làm một ván không?]
Yến Môi leo lên giường, bật điện thoại vào game, có một chấm đỏ mới hiện lên trong danh sách bạn bè, Yến Môi nghĩ ngợi rồi bấm vào. ID là Gilgamesh. Lời nhắn: Đoán xem tôi là ai? Cho cô một gợi ý, kẹo dẻo.
Đúng là trẻ con, Yến Môi lập tức nghĩ đến cậu nhóc tối nay, thế là đồng ý kết bạn.
Cố Cảnh Huy vẫn đang online, cậu ta gửi lời mời vào game, lời nhắn: Tôi gánh chị.
Yến Môi mỉm cười và nhấn đồng ý, cô thấy Tùng Hạc đang online nên nói với cậu nhóc: Tôi rủ thêm bạn nhé.
Cố Cảnh Huy rất đắc ý: Thêm đi, tôi gánh hai người.
Yến Môi rủ Tùng Hạc vào.
Trận này Yến Môi không đánh lung tung như buổi chiều, buổi chiều cô câu cá, bây giờ cá đã cắn câu, cô cũng không cần giả vờ kỹ thuật kém nữa. Yến Môi sử dụng nhân vật quen thuộc phối hợp với Tùng Hạc, hai người chơi cực kỳ xuất sắc, được ví như cỗ máy săn mạng, áp đảo đối phương không ngóc đầu lên nổi, chưa đầy mười phút, đối phương đã bỏ cuộc, bấm nút đầu hàng.
Cố Cảnh Huy sửng sốt, cảm thấy mình còn chưa kịp làm gì đã bị hai người kia gánh hết.
Sau khi thoát khỏi trận đấu quay trở lại phòng, Cố Cảnh Huy vào kênh trò chuyện hỏi.
Gilgamesh: Chị nhờ người khác đánh giùm chị à?
Thêm muối vào dâu tây: Tôi tự đánh.
Gilgamesh: Nếu chị giỏi vậy thì chuyện hồi chiều là thế nào?
Thêm muối vào dâu tây: Nhân vật mới nên chưa quen thôi.
Gilgamesh: Tôi không phục! Thêm ván nữa!
Thêm muối vào dâu tây: Không chơi nữa, đi ngủ, trẻ vị thành niên ngày mai còn phải đi học.
Tùng Hạc: Vị thành niên?
Thêm muối vào dâu tây: Ừ, chúng ta tạo phòng mới nhé.
Gilgamesh: Sao các người có thể làm như thế được!
Biệt thự của nhà họ Yến rất lớn, chưa kể phòng ngủ chính của chủ nhân, mỗi phòng dành cho khách đều có phòng tắm rất rộng, phòng tắm này còn rộng hơn phòng khách chung với phòng ngủ mà Bạch Tiêu Liên từng ở, giàu có như vậy làm sao không khiến Bạch Tiêu Liên ghen tỵ đến đỏ mắt.
Có tiếng nước, Bạch Tiêu Liên từ trong bồn tắm ngồi dậy, cô ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng, dầm mưa cả buổi tối không thể để uổng công vô ích được.
Bạch Tiêu Liên cũng chẳng muốn ngâm thêm một lát cho đỡ lạnh, cô ta ngồi dậy khỏi bồn tắm, lau khô nước trên người, đầu tóc mới sấy khô được một nửa liền mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.