Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác
Chương 85
Cửu Hữu
24/08/2024
**Tống Trừ Nhiên nhận ra rằng Thịnh Kỳ muốn hôn mình. **
Chưa đợi Hàn Nguyệt xốc màn xe lên, Tống Trừ Nhiên đã tự mình chủ động ló đầu ra.
Nàng nhìn thấy Thịnh Kỳ mặc bộ cẩm phục tối màu, khoác áo khoác đen, cưỡi ngựa li mã, cả người dường như hòa vào bóng đêm. Ngay cả hơi thở lạnh lùng của hắn cũng hòa quyện với đêm lạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tầng mây che mất ánh trăng bỗng dưng tan đi, ánh trăng bạc trong khoảnh khắc tỏa sáng.
Ánh trăng bạc chiếu lên người Thịnh Kỳ từ phía sau, dù ngược sáng nhưng vẫn khó che dấu khí chất vương giả của hắn.
Hắn xoay người xuống ngựa, đứng yên nhìn về phía xe ngựa, đúng lúc nhìn thấy Tống Trừ Nhiên ló đầu ra định xuống.
Nhìn thấy nữ nhân mà ngày thường chỉ sơ nửa búi tóc nay lại búi toàn bộ tóc lên, ánh mắt hắn hơi giật mình, không thể rời mắt.
Nghĩ đến nữ nhân này đã đến tuổi cập kê, đầu xuân sẽ trở thành vương phi của mình, hầu kết hắn không khỏi lên xuống.
"Làm sao mà Thất Hoàng tử luôn nhạy bén nay lại không phát hiện vi thần đứng bên cạnh thế này?" Một giọng nói trêu chọc vang lên từ bên sườn, Tống Đình Chi đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.
Nhìn theo ánh mắt hắn nhìn em gái đã xuống ngựa, trên mặt Tống Đình Chi nở nụ cười càng đậm: "Điện hạ sao lại đến Tống phủ vào giờ này?"
Thịnh Kỳ thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Tống Đình Chi với vẻ mặt đầy ý “Ngươi làm sao lại thiếu kiên nhẫn thế” rồi ho khan mất tự nhiên, cố tỏ ra hờ hững: "Tiện đường thôi."
"À." Tống Đình Chi cười càng lớn, cũng bắt chước Thịnh Kỳ ho khan "Điện hạ chắc là bị cảm lạnh? Sao lại ho đến lợi hại như thế? Nhưng đừng lây bệnh cho cha mẹ và nội nhân của thần. Thần sẽ đưa họ vào trước."
Tống Đình Chi cố ý không nhắc đến Tống Trừ Nhiên, rồi lôi kéo Vinh Cẩm, thúc giục Tống Hoành và Ngụy phu nhân vào phủ, vừa cười ha hả.
Trước khi vào phủ, hắn còn không quên nhắc nhở Tống Trừ Nhiên ở phía sau: "A Nhu hôm nay đã trưởng thành rồi, nên phụ giúp cha mẹ đôi chút, hôm nay muội tiễn khách nhé."
Tống Đình Chi cố tình tạo cơ hội cho muội muội và Thịnh Kỳ, mang theo tâm thái xem náo nhiệt. Nhưng cả Tống Trừ Nhiên và Thịnh Kỳ đều hiểu ý mà không để ý, cúi đầu không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, khi mọi người đã vào phủ, Tống Trừ Nhiên mới quay đầu, nhỏ giọng gọi Hàn Nguyệt vào trước để chuẩn bị nước tắm cho mình.
Hàn Nguyệt theo lời, cầm theo hai hộp gỗ, cùng Thịnh Kỳ hành lễ rồi rời đi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào hai hộp gỗ, mày hơi nhíu lại. Hắn nhận ra một hộp là của Thục phi tặng, còn hộp kia được điêu khắc tinh xảo, chắc chắn từ trong cung gửi đến.
Nghĩ như vậy, hắn càng nhíu mày sâu hơn, tay chậm rãi nắm chặt.
Tống Trừ Nhiên thấy ánh mắt Thịnh Kỳ dõi theo hai hộp gỗ trong tay Hàn Nguyệt, liền đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhìn hắn nhíu mày, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Điện hạ, trễ thế này ngài đến đây có việc gì sao?" Nàng hơi nghiêng đầu, dịu dàng hỏi.
"Không có gì, đi ngang qua thôi." Thịnh Kỳ nghe giọng nói mềm mại của nàng, thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía nàng, đáp lại một cách lạnh lùng, như thường lệ không nói thật lòng "Nhưng vừa hay có thứ muốn tặng ngươi."
Nói xong, hắn bước đến gần ngựa của mình, từ phía trên lấy ra một chiếc áo lông chồn màu trắng ngà, rồi đưa cho Tống Trừ Nhiên.
"Khi ta săn bắt được nên làm thành áo, ngươi lúc trước đã đưa áo khoác của mình cho cô bé nghèo khổ kia, cái này coi như làm quà lễ cập kê của ngươi."
Hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng, giống như đang đòi nợ hơn là tặng quà, nhưng ánh mắt lại bán đứng lòng mình.
Người này thật sự là ngượng ngùng.
Chưa đợi Hàn Nguyệt xốc màn xe lên, Tống Trừ Nhiên đã tự mình chủ động ló đầu ra.
Nàng nhìn thấy Thịnh Kỳ mặc bộ cẩm phục tối màu, khoác áo khoác đen, cưỡi ngựa li mã, cả người dường như hòa vào bóng đêm. Ngay cả hơi thở lạnh lùng của hắn cũng hòa quyện với đêm lạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tầng mây che mất ánh trăng bỗng dưng tan đi, ánh trăng bạc trong khoảnh khắc tỏa sáng.
Ánh trăng bạc chiếu lên người Thịnh Kỳ từ phía sau, dù ngược sáng nhưng vẫn khó che dấu khí chất vương giả của hắn.
Hắn xoay người xuống ngựa, đứng yên nhìn về phía xe ngựa, đúng lúc nhìn thấy Tống Trừ Nhiên ló đầu ra định xuống.
Nhìn thấy nữ nhân mà ngày thường chỉ sơ nửa búi tóc nay lại búi toàn bộ tóc lên, ánh mắt hắn hơi giật mình, không thể rời mắt.
Nghĩ đến nữ nhân này đã đến tuổi cập kê, đầu xuân sẽ trở thành vương phi của mình, hầu kết hắn không khỏi lên xuống.
"Làm sao mà Thất Hoàng tử luôn nhạy bén nay lại không phát hiện vi thần đứng bên cạnh thế này?" Một giọng nói trêu chọc vang lên từ bên sườn, Tống Đình Chi đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.
Nhìn theo ánh mắt hắn nhìn em gái đã xuống ngựa, trên mặt Tống Đình Chi nở nụ cười càng đậm: "Điện hạ sao lại đến Tống phủ vào giờ này?"
Thịnh Kỳ thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Tống Đình Chi với vẻ mặt đầy ý “Ngươi làm sao lại thiếu kiên nhẫn thế” rồi ho khan mất tự nhiên, cố tỏ ra hờ hững: "Tiện đường thôi."
"À." Tống Đình Chi cười càng lớn, cũng bắt chước Thịnh Kỳ ho khan "Điện hạ chắc là bị cảm lạnh? Sao lại ho đến lợi hại như thế? Nhưng đừng lây bệnh cho cha mẹ và nội nhân của thần. Thần sẽ đưa họ vào trước."
Tống Đình Chi cố ý không nhắc đến Tống Trừ Nhiên, rồi lôi kéo Vinh Cẩm, thúc giục Tống Hoành và Ngụy phu nhân vào phủ, vừa cười ha hả.
Trước khi vào phủ, hắn còn không quên nhắc nhở Tống Trừ Nhiên ở phía sau: "A Nhu hôm nay đã trưởng thành rồi, nên phụ giúp cha mẹ đôi chút, hôm nay muội tiễn khách nhé."
Tống Đình Chi cố tình tạo cơ hội cho muội muội và Thịnh Kỳ, mang theo tâm thái xem náo nhiệt. Nhưng cả Tống Trừ Nhiên và Thịnh Kỳ đều hiểu ý mà không để ý, cúi đầu không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, khi mọi người đã vào phủ, Tống Trừ Nhiên mới quay đầu, nhỏ giọng gọi Hàn Nguyệt vào trước để chuẩn bị nước tắm cho mình.
Hàn Nguyệt theo lời, cầm theo hai hộp gỗ, cùng Thịnh Kỳ hành lễ rồi rời đi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào hai hộp gỗ, mày hơi nhíu lại. Hắn nhận ra một hộp là của Thục phi tặng, còn hộp kia được điêu khắc tinh xảo, chắc chắn từ trong cung gửi đến.
Nghĩ như vậy, hắn càng nhíu mày sâu hơn, tay chậm rãi nắm chặt.
Tống Trừ Nhiên thấy ánh mắt Thịnh Kỳ dõi theo hai hộp gỗ trong tay Hàn Nguyệt, liền đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhìn hắn nhíu mày, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Điện hạ, trễ thế này ngài đến đây có việc gì sao?" Nàng hơi nghiêng đầu, dịu dàng hỏi.
"Không có gì, đi ngang qua thôi." Thịnh Kỳ nghe giọng nói mềm mại của nàng, thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía nàng, đáp lại một cách lạnh lùng, như thường lệ không nói thật lòng "Nhưng vừa hay có thứ muốn tặng ngươi."
Nói xong, hắn bước đến gần ngựa của mình, từ phía trên lấy ra một chiếc áo lông chồn màu trắng ngà, rồi đưa cho Tống Trừ Nhiên.
"Khi ta săn bắt được nên làm thành áo, ngươi lúc trước đã đưa áo khoác của mình cho cô bé nghèo khổ kia, cái này coi như làm quà lễ cập kê của ngươi."
Hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng, giống như đang đòi nợ hơn là tặng quà, nhưng ánh mắt lại bán đứng lòng mình.
Người này thật sự là ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.