Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác
Chương 96
Cửu Hữu
24/08/2024
**“ Đêm nay động phòng hoa chúc, ta có vài điều muốn nói với ngươi.” **
Cơ thể nguyên chủ còn yếu hơn trong tưởng tượng, một lần rơi vào nước lạnh, Tống Trừ Nhiên bị bệnh suốt bảy ngày mới dần dần phục hồi.
Mấy ngày trước, nàng bị sốt cao hôn mê, bị ép uống thuốc mà không biết gì, sau khi tỉnh lại, mỗi ngày hai thang thuốc đã là một sự dày vò lớn.
Thuốc đắng đến mức kinh khủng, mặc dù đã nuốt hết, nhưng vị đắng vẫn còn vương vấn trong miệng, mãi không tan đi.
Nàng nhiều lần phải uống thuốc, mỗi lần đều cần đấu tranh tư tưởng rất lâu. Hôm nay, ngoài ý muốn, Vinh Cẩm mang theo một bao hạnh khô ngọt, thần thần bí bí mà giơ lên trước mặt nàng.
“Thất Hoàng tử điện hạ nhờ huynh trưởng ngươi mang về cho ngươi.”
Vinh Cẩm bảo Hàn Nguyệt bưng thuốc cho nàng, rồi lấy ra một miếng hạnh khô ngọt nhỏ, cười nói: “Sau này ngươi uống thuốc, sẽ cho ngươi ăn một viên. Điện hạ chắc chắn biết ngươi thích đồ ngọt, mà uống thuốc thì rất khổ sở nên mới mang tới. Ngươi đừng phụ lòng hắn.”
Bao hạnh khô ngọt này lại là do Thịnh Kỳ đưa tới. Việc nàng thích đồ ngọt không phải bí mật, nhưng Thịnh Kỳ lại dùng sở thích này rất đúng chỗ.
Điều này không khỏi làm nàng nhớ tới khi trước, sau khi biết Thịnh Kỳ thích gì từ Thịnh Duệ, nàng đã không đàng hoàng mà hành xử lung tung, dù có vẻ nghiêm túc nhưng vô dụng.
Nàng cảm thấy áy náy đến mức mặt đỏ dần lên. Nàng cầm lấy bát thuốc, nhíu mày, ngửa đầu một hơi uống hết thang thuốc đắng, rồi vội vàng lấy từ tay Vinh Cẩm một viên hạnh khô ngọt bỏ vào miệng.
Hạnh khô bọc một lớp đường mỏng tiết ra vị chua nhẹ, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, khiến nàng không kìm được mà thèm thuồng, nhanh chóng xua tan vị đắng trong cổ họng.
Nhai nhai vài cái, nuốt viên hạnh khô xuống bụng, nàng duỗi tay muốn lấy thêm một viên từ tay Vinh Cẩm, nhưng bị Vinh Cẩm vỗ nhẹ lên mu bàn tay, ngăn lại: “Hạnh khô ngọt chỉ được ăn một viên sau khi uống thuốc, ăn nhiều đồ ngọt sẽ giảm tác dụng của thuốc.”
Dứt lời, Vinh Cẩm đứng lên, thu dọn hạnh khô ngọt, không giao cho Hàn Nguyệt bảo quản, mà lại cất vào túi của mình, cười tủm tỉm nói: “Ta biết nếu giao hạnh khô ngọt cho Hàn Nguyệt, ngươi chắc chắn sẽ ăn thêm, vì vậy từ nay về sau ta sẽ đến giám sát ngươi uống thuốc hàng ngày.”
Vinh Cẩm hiểu rõ nàng quá mức, khiến nàng cảm thấy đôi khi bị người thân quá thấu hiểu cũng có phần bất tiện.
Tống Trừ Nhiên không tình nguyện mà bẹp bẹp miệng, nhìn Vinh Cẩm rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, gọi lại: “Điện hạ... có khá hơn không?”
Nàng hỏi rất nhỏ, giọng nói còn mơ hồ, rõ ràng là ngượng ngùng.
Ngày rơi xuống nước, sau khi hồi phủ không bao lâu, nàng bắt đầu mất ý thức, tới chiều tối hôm sau mới hoàn toàn tỉnh lại. Khoảng thời gian nửa tỉnh nửa mê đó, chuyện gì xảy ra nàng hầu như không biết.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nàng chỉ nhớ mang máng mình mơ thấy Thịnh Kỳ, người mặc quần áo màu nhạt, đẹp vô cùng.
Nghe Hàn Nguyệt nói lại, đó không phải là mơ. Thịnh Kỳ thực sự mặc bộ đồ thường ngày của Tống Đình Chi. Đêm trước đó, nàng còn làm trò trước mặt mọi người, không chỉ gọi thẳng tên Thịnh Kỳ, mà còn kéo Thịnh Kỳ không cho đi.
Cuối cùng, Thịnh Kỳ phải ở lại đợi nàng ngủ, sau đó mới rời khỏi Tống phủ. Ngày hôm sau, Thịnh Kỳ cũng bị bệnh do cứu nàng khỏi dòng nước.
Nghe những điều này, nàng không biết nên đối mặt với Thịnh Kỳ như thế nào, một phần là cảm thấy có lỗi vì làm Thịnh Kỳ bị bệnh, phần khác là lo lắng mình đã vô lý làm càn và có thể chọc giận Thịnh Kỳ.
“Điện hạ khỏe hơn ngươi nhiều rồi, đã hoàn toàn hồi phục và quay lại Ngự Vệ Tư.” Vinh Cẩm quay đầu lại nhìn nàng đầy mặt u sầu, cười nhắc nhở “Ngươi nên sớm hồi phục, không lâu nữa trong cung sẽ có ma ma tới phủ giúp ngươi chuẩn bị thành thân. Khi đó chắc chắn sẽ rất bận rộn.”
Vinh Cẩm vừa nhắc nhở, Tống Trừ Nhiên mới nhận ra rằng ngày thành thân với Thịnh Kỳ càng lúc càng gần. Đáy lòng nàng bỗng trở nên nặng trĩu, một cảm giác lo sợ và bất an không thể kiểm soát nảy lên, hoàn toàn không thể kìm nén được.
Nàng cố gượng cười, nhưng tay lại khẩn trương đến nắm chặt thành quyền.
***
Phải mất vài ngày nữa Tống Trừ Nhiên mới hoàn toàn khỏi bệnh.
Cơn bệnh này khiến nàng gầy đi không ít, khuôn mặt thường ngày đầy đặn nay đã có nét khác, nhìn bớt đi sự ngây thơ của trẻ con, thêm phần thanh tú, dịu dàng.
Người ta nói rằng gầy đi cũng như chỉnh dung, tuy rằng bệnh này có chút khổ sở, nhưng hiệu quả thì rất rõ ràng.
Ngay khi nàng mới hồi phục, các ma ma và thợ may từ trong cung đã tới Tống phủ.
Hoàng tử thành thân, y phục cưới của hoàng tử và hoàng tử phi cần được khâu vá từng đường kim mũi chỉ tinh tế nhất, công phu và rất tỉ mỉ. Trước đó vì nàng bị bệnh, việc này đã hoãn lại vài ngày, bây giờ càng phải khẩn trương chế tạo.
Các ma ma vào Tống phủ, lập tức ở lại, ngoài việc giúp Ngụy phu nhân và Vinh Cẩm phụ trách phân phối của hồi môn và các công việc khác, họ còn phải dạy dỗ Tống Trừ Nhiên các loại lễ nghi, từ đi đứng ăn uống cho đến quản lý hậu viện. Họ sắp xếp việc học cho nàng rất chi tiết.
Từ đó, nàng không còn được ngủ nướng, mỗi ngày từ giờ Mẹo đã phải dậy học.
Nếu học không tốt còn bị mắng, các ma ma này do trong cung phái tới, khi bị mắng, ngay cả Tống Hoành và Ngụy phu nhân cũng không thể nói gì, chỉ biết nhìn con gái chịu ấm ức.
Những ngày này kéo dài suốt một tháng, Tống Trừ Nhiên gần như đếm từng ngày. Tuy quá trình rất gian khổ, nhưng cũng có thành tựu.
Chỉ sợ rằng trong đời thực đọc bao nhiêu sách, cũng không thể học được nhiều tri thức cổ truyền như trong tháng này.
Cuối cùng ngày thành thân cũng đến. Ba ngày trước khi thành thân, các ma ma không còn dạy dỗ nàng nữa, chỉ giúp nàng thử y phục cưới và chuẩn bị mọi thứ. Sau đó họ sắp xếp nhân mã để chuyển toàn bộ của hồi môn của Tống Trừ Nhiên tới phủ Thất Hoàng tử.
Vì là hoàng tử thành hôn, mọi lễ nghi đều phải chu toàn, Tống gia chuẩn bị của hồi môn cho Tống Trừ Nhiên ước chừng ba chiếc xe ngựa, ngoài ra còn có hai chiếc xe ngựa chở những vật dụng thường ngày của nàng. Trước và sau có hai mươi hộ vệ hộ tống của hồi môn, trông thật sự đồ sộ.
Sau khi của hồi môn được chở đi hết, nhìn lại Trừ Các gần như trống trải, Ngụy phu nhân không kìm được lòng mà cảm thấy không nỡ. Nữ nhi cuối cùng cũng phải gả đi, nhưng khi thời khắc này thật sự đến, bà vẫn không thể đối mặt.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm Tống Trừ Nhiên và Vinh Cẩm cũng đỏ mắt. Ba người ngồi lại với nhau, không ai kìm được mà cùng khóc.
Cơ thể nguyên chủ còn yếu hơn trong tưởng tượng, một lần rơi vào nước lạnh, Tống Trừ Nhiên bị bệnh suốt bảy ngày mới dần dần phục hồi.
Mấy ngày trước, nàng bị sốt cao hôn mê, bị ép uống thuốc mà không biết gì, sau khi tỉnh lại, mỗi ngày hai thang thuốc đã là một sự dày vò lớn.
Thuốc đắng đến mức kinh khủng, mặc dù đã nuốt hết, nhưng vị đắng vẫn còn vương vấn trong miệng, mãi không tan đi.
Nàng nhiều lần phải uống thuốc, mỗi lần đều cần đấu tranh tư tưởng rất lâu. Hôm nay, ngoài ý muốn, Vinh Cẩm mang theo một bao hạnh khô ngọt, thần thần bí bí mà giơ lên trước mặt nàng.
“Thất Hoàng tử điện hạ nhờ huynh trưởng ngươi mang về cho ngươi.”
Vinh Cẩm bảo Hàn Nguyệt bưng thuốc cho nàng, rồi lấy ra một miếng hạnh khô ngọt nhỏ, cười nói: “Sau này ngươi uống thuốc, sẽ cho ngươi ăn một viên. Điện hạ chắc chắn biết ngươi thích đồ ngọt, mà uống thuốc thì rất khổ sở nên mới mang tới. Ngươi đừng phụ lòng hắn.”
Bao hạnh khô ngọt này lại là do Thịnh Kỳ đưa tới. Việc nàng thích đồ ngọt không phải bí mật, nhưng Thịnh Kỳ lại dùng sở thích này rất đúng chỗ.
Điều này không khỏi làm nàng nhớ tới khi trước, sau khi biết Thịnh Kỳ thích gì từ Thịnh Duệ, nàng đã không đàng hoàng mà hành xử lung tung, dù có vẻ nghiêm túc nhưng vô dụng.
Nàng cảm thấy áy náy đến mức mặt đỏ dần lên. Nàng cầm lấy bát thuốc, nhíu mày, ngửa đầu một hơi uống hết thang thuốc đắng, rồi vội vàng lấy từ tay Vinh Cẩm một viên hạnh khô ngọt bỏ vào miệng.
Hạnh khô bọc một lớp đường mỏng tiết ra vị chua nhẹ, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, khiến nàng không kìm được mà thèm thuồng, nhanh chóng xua tan vị đắng trong cổ họng.
Nhai nhai vài cái, nuốt viên hạnh khô xuống bụng, nàng duỗi tay muốn lấy thêm một viên từ tay Vinh Cẩm, nhưng bị Vinh Cẩm vỗ nhẹ lên mu bàn tay, ngăn lại: “Hạnh khô ngọt chỉ được ăn một viên sau khi uống thuốc, ăn nhiều đồ ngọt sẽ giảm tác dụng của thuốc.”
Dứt lời, Vinh Cẩm đứng lên, thu dọn hạnh khô ngọt, không giao cho Hàn Nguyệt bảo quản, mà lại cất vào túi của mình, cười tủm tỉm nói: “Ta biết nếu giao hạnh khô ngọt cho Hàn Nguyệt, ngươi chắc chắn sẽ ăn thêm, vì vậy từ nay về sau ta sẽ đến giám sát ngươi uống thuốc hàng ngày.”
Vinh Cẩm hiểu rõ nàng quá mức, khiến nàng cảm thấy đôi khi bị người thân quá thấu hiểu cũng có phần bất tiện.
Tống Trừ Nhiên không tình nguyện mà bẹp bẹp miệng, nhìn Vinh Cẩm rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, gọi lại: “Điện hạ... có khá hơn không?”
Nàng hỏi rất nhỏ, giọng nói còn mơ hồ, rõ ràng là ngượng ngùng.
Ngày rơi xuống nước, sau khi hồi phủ không bao lâu, nàng bắt đầu mất ý thức, tới chiều tối hôm sau mới hoàn toàn tỉnh lại. Khoảng thời gian nửa tỉnh nửa mê đó, chuyện gì xảy ra nàng hầu như không biết.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nàng chỉ nhớ mang máng mình mơ thấy Thịnh Kỳ, người mặc quần áo màu nhạt, đẹp vô cùng.
Nghe Hàn Nguyệt nói lại, đó không phải là mơ. Thịnh Kỳ thực sự mặc bộ đồ thường ngày của Tống Đình Chi. Đêm trước đó, nàng còn làm trò trước mặt mọi người, không chỉ gọi thẳng tên Thịnh Kỳ, mà còn kéo Thịnh Kỳ không cho đi.
Cuối cùng, Thịnh Kỳ phải ở lại đợi nàng ngủ, sau đó mới rời khỏi Tống phủ. Ngày hôm sau, Thịnh Kỳ cũng bị bệnh do cứu nàng khỏi dòng nước.
Nghe những điều này, nàng không biết nên đối mặt với Thịnh Kỳ như thế nào, một phần là cảm thấy có lỗi vì làm Thịnh Kỳ bị bệnh, phần khác là lo lắng mình đã vô lý làm càn và có thể chọc giận Thịnh Kỳ.
“Điện hạ khỏe hơn ngươi nhiều rồi, đã hoàn toàn hồi phục và quay lại Ngự Vệ Tư.” Vinh Cẩm quay đầu lại nhìn nàng đầy mặt u sầu, cười nhắc nhở “Ngươi nên sớm hồi phục, không lâu nữa trong cung sẽ có ma ma tới phủ giúp ngươi chuẩn bị thành thân. Khi đó chắc chắn sẽ rất bận rộn.”
Vinh Cẩm vừa nhắc nhở, Tống Trừ Nhiên mới nhận ra rằng ngày thành thân với Thịnh Kỳ càng lúc càng gần. Đáy lòng nàng bỗng trở nên nặng trĩu, một cảm giác lo sợ và bất an không thể kiểm soát nảy lên, hoàn toàn không thể kìm nén được.
Nàng cố gượng cười, nhưng tay lại khẩn trương đến nắm chặt thành quyền.
***
Phải mất vài ngày nữa Tống Trừ Nhiên mới hoàn toàn khỏi bệnh.
Cơn bệnh này khiến nàng gầy đi không ít, khuôn mặt thường ngày đầy đặn nay đã có nét khác, nhìn bớt đi sự ngây thơ của trẻ con, thêm phần thanh tú, dịu dàng.
Người ta nói rằng gầy đi cũng như chỉnh dung, tuy rằng bệnh này có chút khổ sở, nhưng hiệu quả thì rất rõ ràng.
Ngay khi nàng mới hồi phục, các ma ma và thợ may từ trong cung đã tới Tống phủ.
Hoàng tử thành thân, y phục cưới của hoàng tử và hoàng tử phi cần được khâu vá từng đường kim mũi chỉ tinh tế nhất, công phu và rất tỉ mỉ. Trước đó vì nàng bị bệnh, việc này đã hoãn lại vài ngày, bây giờ càng phải khẩn trương chế tạo.
Các ma ma vào Tống phủ, lập tức ở lại, ngoài việc giúp Ngụy phu nhân và Vinh Cẩm phụ trách phân phối của hồi môn và các công việc khác, họ còn phải dạy dỗ Tống Trừ Nhiên các loại lễ nghi, từ đi đứng ăn uống cho đến quản lý hậu viện. Họ sắp xếp việc học cho nàng rất chi tiết.
Từ đó, nàng không còn được ngủ nướng, mỗi ngày từ giờ Mẹo đã phải dậy học.
Nếu học không tốt còn bị mắng, các ma ma này do trong cung phái tới, khi bị mắng, ngay cả Tống Hoành và Ngụy phu nhân cũng không thể nói gì, chỉ biết nhìn con gái chịu ấm ức.
Những ngày này kéo dài suốt một tháng, Tống Trừ Nhiên gần như đếm từng ngày. Tuy quá trình rất gian khổ, nhưng cũng có thành tựu.
Chỉ sợ rằng trong đời thực đọc bao nhiêu sách, cũng không thể học được nhiều tri thức cổ truyền như trong tháng này.
Cuối cùng ngày thành thân cũng đến. Ba ngày trước khi thành thân, các ma ma không còn dạy dỗ nàng nữa, chỉ giúp nàng thử y phục cưới và chuẩn bị mọi thứ. Sau đó họ sắp xếp nhân mã để chuyển toàn bộ của hồi môn của Tống Trừ Nhiên tới phủ Thất Hoàng tử.
Vì là hoàng tử thành hôn, mọi lễ nghi đều phải chu toàn, Tống gia chuẩn bị của hồi môn cho Tống Trừ Nhiên ước chừng ba chiếc xe ngựa, ngoài ra còn có hai chiếc xe ngựa chở những vật dụng thường ngày của nàng. Trước và sau có hai mươi hộ vệ hộ tống của hồi môn, trông thật sự đồ sộ.
Sau khi của hồi môn được chở đi hết, nhìn lại Trừ Các gần như trống trải, Ngụy phu nhân không kìm được lòng mà cảm thấy không nỡ. Nữ nhi cuối cùng cũng phải gả đi, nhưng khi thời khắc này thật sự đến, bà vẫn không thể đối mặt.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm Tống Trừ Nhiên và Vinh Cẩm cũng đỏ mắt. Ba người ngồi lại với nhau, không ai kìm được mà cùng khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.