Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi
Chương 7: Chủ Động Hôn
Diep Son
20/10/2024
Diệp Ninh Quân sợ hãi chạy một mạch ra khỏi nơi đó, lần này cô đã khẳng định được Trần Trì thích cô, cốt truyện đã lệch lạc không kiểm soát được. Sau này tính cách chiếm hữu điên cuồng kia sẽ rơi vào tay cô, cô muốn gào thét lên. Nếu biết trước cô đã viết tính cách nam chính bình thường một chút, đây chính là quả báo của cô.
" Thưa thầy em vào lớp."
" Ừm."
Diệp Ninh Quân về chỗ ngồi của mình nhưng cô không thể nào tập trung được, Lục Hiểu Minh và Thẩm Giai đều chú ý đến đôi môi sưng đỏ với gương mặt ửng hồng kia. Thẩm Giai đố kỵ nhìn cô, hận không thể bay đến đó là rạch nát khuôn mặt xinh đẹp kia.
Đến giờ ra chơi, Trần Trì về lớp đã nhận ngay ánh mắt khinh bỉ của Lục Hiểu Minh, cậu cũng chẳng quan tâm mà quay sang nhìn ngồi ngắm Diệp Ninh Quân.
Hành động của cậu gây ra một chấn động trong lớp, ai nấy cũng tò mò về mối quan hệ của họ. Thẩm Giai tức đến bật khóc bỏ ra ngoài, hai cô bạn kia cũng vội chạy theo để an ủi. Diệp Ninh Quân cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt như muốn đâm thủng người cô.
Diệp Ninh Quân xấu hổ liền lấy cuốn sách che đi khuôn mặt của mình, Trần Trì thấy thế thì mỉm cười. Ngồi thẳng người dậy, gương mặt bỗng trở nên nghiêm nghị nhìn vào các bạn khác đang hóng chuyện. Bọn họ chạm phải ánh mắt sắc lẹm kia liền quay người 180 độ, giả vờ như không có chuyện gì.
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, mọi người nhanh chóng đến phòng thay đồ. Diệp Ninh Quân muốn chờ mọi người đi hết mới đi sau, kết quả trong lớp không còn bóng dáng một ai chỉ còn cô và Trần Trì. Trong lòng cô càng thêm sợ hãi hơn, kéo dài khoảng của mình ra như muốn ép bản thân dán lên bức tường phía sau vậy.
Giây tiếp theo cánh tay của Trần Trì dứt khoát kéo mạnh ghế của Diệp Ninh Quân lại, một tay bế cô lên ngồi trên đùi của mình, động tác của cậu khá nhanh nên cô chẳng phản ứng kịp cả, đến lúc nhận thức được tình của bản thân liền hoảng loạn, cô sợ người khác nhìn thấy và cô càng sợ hơn cậu sẽ làm bậy.
" Trần Trì, cậu mau buông tớ ra, người khác sẽ nhìn thấy đấy!"
" Vậy cậu hôn tôi một cái tôi liền thả cậu ra."
" Cậu đừng vô lại như vậy."
" Vậy thì cậu cứ ngồi như vậy, cho người khác thấy cũng chẳng sao."
" Trần Trì."
" Tôi nghe đây."
" Xem như tôi năng nỉ cậu, cậu buông tha cho tôi được không?"
" Không thể."
CMN, Diệp Ninh Quân cô muốn giết tên cặn bã này! Nội tâm cô gào thét liên tục.
" Nếu cậu không hôn thì chúng ta sẽ trễ giờ đấy!"
Diệp Ninh Quân thử giẫy giụa nhưng càng khiến cánh tay ở eo cô siết chặt hơn như muốn bẻ gãy eo cô vậy. Cô nhăn mày nhìn cậu, đúng là gương mặt gợi đòn. Lúc này nội tâm cô chia làm hai phe.
Phe 1: Tuyệt đối không được làm theo ý cậu ta, cậu ta chính là con trai cô tạo ra đấy! Không thấy có lỗi với con dâu sao? Như vậy mọi chuyện sẽ đi càng xa hơn. Tuyệt đối không đượcccccc.
Phe 2: Hôn một cái thì sao? Chẳng phải khi nãy cô đã hôn rồi sao. Với cả mấy năm kia chẳng phải cô đã ao ước có thể yêu đương với nhiều trai đẹp sao? Đây chính là cơ hội nếm mùi yêu đương, cô nhìn xem gương mặt thiếu niên tuấn tú, múi thịt cũng săn chắc, nếu hôn thì bản thân cô chính là lời to rồi. Còn sợ gì nữa, tiến tới đi!
Diệp Ninh Quân suy nghĩ kĩ rồi, cô sẽ nghe theo phe hai đã nói, tóm lại cô không lỗ, cốt truyện tạm thời bỏ qua một bên đi. Đây là lần đầu cô chủ động hôn người khác nên có chút luống cuống, tuy bản thân cũng viết nhiều truyện có chi tiết người lớn nhưng cô chưa được thực hành bao giờ nên vẫn còn non nớt không biết bắt đầu thế nào. Cô đưa tay nắm chặt góc áo của cậu rồi từ từ chạm lên môi cậu.
Xúc tác mềm mại khiến Trần Trì như mất đi lý trí đưa tay giữ chặt gáy cô là mạnh mẽ xâm chiếm.
" Ân...Trần Trì!!"
Âm thanh kích tình của hai người phá vỡ bầu không khí im lặng của phòng học, làm cho không gian phòng trở nên nóng bức hơn. Trần Trì nói được làm được, đem cô hôn đến không còn sức chống cự nào.
Thân thể bị nụ hôn cuồng nhiệt có chút vội vã của Trần Trì làm cho cả người cô đều tê dại, cô càng siết chặt áo sơ mi của cậu. Lưỡi cưa cậu như đang trêu đùa cô vậy, đảo quanh khoang miệng cô rồi cuốn lấy lưỡi ướt át đang chạy trốn rồi mút đến đầu lưỡi có chút tê rần.
Đến khi cả người Diệp Ninh Quân mềm nhũn, Trần Trì buông tha đôi môi đỏ có chút bóng loáng, cô dựa vào vai cậu để ổn định hơi thở, cậu thoả mãn ngồi hưởng thụ ôm mỹ nhân trong lòng, bàn tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại.
" Trần Trì, hôn cũng hôn xong rồi cậu buông tớ ra đi."
" Gấp cái gì?"
" Sắp đến giờ vào học rồi."
" Chúng ta đi cùng nhau."
Trần Trì dứt lời liền kéo mặt cô lại gần hôn lên má cô một cái, mỉm cười để cô đứng dậy. Nụ hôn vừa rồi vô cùng nhẹ nhàng, khiến nhịp tim cô có chút rung động, thấy cô đứng ngơ ra đó, cậu liền nắm tay cô đi đến phòng thay đồ.
Diệp Ninh Quân vừa vào thì mấy bạn nữ trong đó thì thầm to nhỏ, còn né cô như né quỷ vậy. Vốn dĩ cô còn định tìm cho mình một người bạn nhưng xem ra với tình hình này thì cô chẳng thể kết bạn được với ai cả. Cô vừa thay xong cái áo, vừa đưa tay mở cửa nhưng lại mở không được, thử vài lần vẫn không được, cô nghĩ chẳng lẽ khoá cửa bị hư.
" Cậu tốt nhất ở trong đó ăn năn xám hối đi."
" Hứ cho chừa cái tật dám cướp người của Giai Giai."
" Chúng ta đi thôi."
" Nè, các cậu mau mở cửa cho tớ đi."
Không nghĩ bản thân lại bị chơi xấu như vậy, cô liên tục kêu gọi đập cửa liên tục nhưng chẳng có ai trả lời. Cô bất lực ngồi xuống một góc, Trần Trì thay đồ xong liền đi ra đợi cô nhưng chằng thấy người đâu, cậu muốn đi vào trong tìm lại bị Lục Hiểu Minh kéo đến sân bóng chơi.
Hai người bạn Thẩm Giai vẻ mặt hớn hở bước ra ngoài, bọn họ đi đến bên cạnh Thẩm Giai, ghé vào tai cô nói:" Bọn tớ trả thù cho cậu rồi đấy!"
Thẩm Giai khó hiểu nhìn hai người, một người trong đó tên là Kỷ Từ, cô ta nhướng mày đắc ý nói:" Cậu không cần biết, chỉ cần ngồi xem là được rồi."
" Nào Giai Giai chúng ta đi xem Trần Trì chơi bóng rổ đi."
" Thưa thầy em vào lớp."
" Ừm."
Diệp Ninh Quân về chỗ ngồi của mình nhưng cô không thể nào tập trung được, Lục Hiểu Minh và Thẩm Giai đều chú ý đến đôi môi sưng đỏ với gương mặt ửng hồng kia. Thẩm Giai đố kỵ nhìn cô, hận không thể bay đến đó là rạch nát khuôn mặt xinh đẹp kia.
Đến giờ ra chơi, Trần Trì về lớp đã nhận ngay ánh mắt khinh bỉ của Lục Hiểu Minh, cậu cũng chẳng quan tâm mà quay sang nhìn ngồi ngắm Diệp Ninh Quân.
Hành động của cậu gây ra một chấn động trong lớp, ai nấy cũng tò mò về mối quan hệ của họ. Thẩm Giai tức đến bật khóc bỏ ra ngoài, hai cô bạn kia cũng vội chạy theo để an ủi. Diệp Ninh Quân cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt như muốn đâm thủng người cô.
Diệp Ninh Quân xấu hổ liền lấy cuốn sách che đi khuôn mặt của mình, Trần Trì thấy thế thì mỉm cười. Ngồi thẳng người dậy, gương mặt bỗng trở nên nghiêm nghị nhìn vào các bạn khác đang hóng chuyện. Bọn họ chạm phải ánh mắt sắc lẹm kia liền quay người 180 độ, giả vờ như không có chuyện gì.
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, mọi người nhanh chóng đến phòng thay đồ. Diệp Ninh Quân muốn chờ mọi người đi hết mới đi sau, kết quả trong lớp không còn bóng dáng một ai chỉ còn cô và Trần Trì. Trong lòng cô càng thêm sợ hãi hơn, kéo dài khoảng của mình ra như muốn ép bản thân dán lên bức tường phía sau vậy.
Giây tiếp theo cánh tay của Trần Trì dứt khoát kéo mạnh ghế của Diệp Ninh Quân lại, một tay bế cô lên ngồi trên đùi của mình, động tác của cậu khá nhanh nên cô chẳng phản ứng kịp cả, đến lúc nhận thức được tình của bản thân liền hoảng loạn, cô sợ người khác nhìn thấy và cô càng sợ hơn cậu sẽ làm bậy.
" Trần Trì, cậu mau buông tớ ra, người khác sẽ nhìn thấy đấy!"
" Vậy cậu hôn tôi một cái tôi liền thả cậu ra."
" Cậu đừng vô lại như vậy."
" Vậy thì cậu cứ ngồi như vậy, cho người khác thấy cũng chẳng sao."
" Trần Trì."
" Tôi nghe đây."
" Xem như tôi năng nỉ cậu, cậu buông tha cho tôi được không?"
" Không thể."
CMN, Diệp Ninh Quân cô muốn giết tên cặn bã này! Nội tâm cô gào thét liên tục.
" Nếu cậu không hôn thì chúng ta sẽ trễ giờ đấy!"
Diệp Ninh Quân thử giẫy giụa nhưng càng khiến cánh tay ở eo cô siết chặt hơn như muốn bẻ gãy eo cô vậy. Cô nhăn mày nhìn cậu, đúng là gương mặt gợi đòn. Lúc này nội tâm cô chia làm hai phe.
Phe 1: Tuyệt đối không được làm theo ý cậu ta, cậu ta chính là con trai cô tạo ra đấy! Không thấy có lỗi với con dâu sao? Như vậy mọi chuyện sẽ đi càng xa hơn. Tuyệt đối không đượcccccc.
Phe 2: Hôn một cái thì sao? Chẳng phải khi nãy cô đã hôn rồi sao. Với cả mấy năm kia chẳng phải cô đã ao ước có thể yêu đương với nhiều trai đẹp sao? Đây chính là cơ hội nếm mùi yêu đương, cô nhìn xem gương mặt thiếu niên tuấn tú, múi thịt cũng săn chắc, nếu hôn thì bản thân cô chính là lời to rồi. Còn sợ gì nữa, tiến tới đi!
Diệp Ninh Quân suy nghĩ kĩ rồi, cô sẽ nghe theo phe hai đã nói, tóm lại cô không lỗ, cốt truyện tạm thời bỏ qua một bên đi. Đây là lần đầu cô chủ động hôn người khác nên có chút luống cuống, tuy bản thân cũng viết nhiều truyện có chi tiết người lớn nhưng cô chưa được thực hành bao giờ nên vẫn còn non nớt không biết bắt đầu thế nào. Cô đưa tay nắm chặt góc áo của cậu rồi từ từ chạm lên môi cậu.
Xúc tác mềm mại khiến Trần Trì như mất đi lý trí đưa tay giữ chặt gáy cô là mạnh mẽ xâm chiếm.
" Ân...Trần Trì!!"
Âm thanh kích tình của hai người phá vỡ bầu không khí im lặng của phòng học, làm cho không gian phòng trở nên nóng bức hơn. Trần Trì nói được làm được, đem cô hôn đến không còn sức chống cự nào.
Thân thể bị nụ hôn cuồng nhiệt có chút vội vã của Trần Trì làm cho cả người cô đều tê dại, cô càng siết chặt áo sơ mi của cậu. Lưỡi cưa cậu như đang trêu đùa cô vậy, đảo quanh khoang miệng cô rồi cuốn lấy lưỡi ướt át đang chạy trốn rồi mút đến đầu lưỡi có chút tê rần.
Đến khi cả người Diệp Ninh Quân mềm nhũn, Trần Trì buông tha đôi môi đỏ có chút bóng loáng, cô dựa vào vai cậu để ổn định hơi thở, cậu thoả mãn ngồi hưởng thụ ôm mỹ nhân trong lòng, bàn tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại.
" Trần Trì, hôn cũng hôn xong rồi cậu buông tớ ra đi."
" Gấp cái gì?"
" Sắp đến giờ vào học rồi."
" Chúng ta đi cùng nhau."
Trần Trì dứt lời liền kéo mặt cô lại gần hôn lên má cô một cái, mỉm cười để cô đứng dậy. Nụ hôn vừa rồi vô cùng nhẹ nhàng, khiến nhịp tim cô có chút rung động, thấy cô đứng ngơ ra đó, cậu liền nắm tay cô đi đến phòng thay đồ.
Diệp Ninh Quân vừa vào thì mấy bạn nữ trong đó thì thầm to nhỏ, còn né cô như né quỷ vậy. Vốn dĩ cô còn định tìm cho mình một người bạn nhưng xem ra với tình hình này thì cô chẳng thể kết bạn được với ai cả. Cô vừa thay xong cái áo, vừa đưa tay mở cửa nhưng lại mở không được, thử vài lần vẫn không được, cô nghĩ chẳng lẽ khoá cửa bị hư.
" Cậu tốt nhất ở trong đó ăn năn xám hối đi."
" Hứ cho chừa cái tật dám cướp người của Giai Giai."
" Chúng ta đi thôi."
" Nè, các cậu mau mở cửa cho tớ đi."
Không nghĩ bản thân lại bị chơi xấu như vậy, cô liên tục kêu gọi đập cửa liên tục nhưng chẳng có ai trả lời. Cô bất lực ngồi xuống một góc, Trần Trì thay đồ xong liền đi ra đợi cô nhưng chằng thấy người đâu, cậu muốn đi vào trong tìm lại bị Lục Hiểu Minh kéo đến sân bóng chơi.
Hai người bạn Thẩm Giai vẻ mặt hớn hở bước ra ngoài, bọn họ đi đến bên cạnh Thẩm Giai, ghé vào tai cô nói:" Bọn tớ trả thù cho cậu rồi đấy!"
Thẩm Giai khó hiểu nhìn hai người, một người trong đó tên là Kỷ Từ, cô ta nhướng mày đắc ý nói:" Cậu không cần biết, chỉ cần ngồi xem là được rồi."
" Nào Giai Giai chúng ta đi xem Trần Trì chơi bóng rổ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.