Chương 8:
Tầm Lộc
27/03/2023
Sau khi nàng có suy nghĩ rời đi, đã quyết định đi theo người đại bá trong thôn đi lên trấn thăm dò tình huống.
Đến trấn, nàng cố gắng thoát khỏi người quen, hành động một mình. Trong quá trình đó, nàng cẩn thận tránh những nơi ít người, có lúc thậm chí còn mượn dùng một ít người qua đường, nguy trang là mình đi theo trưởng bối, nhưng chỉ mới một canh giờ đã có người theo dõi nàng.
Phó Trường Ninh chưa từ bỏ ý định, lại đi đến đội buôn trên trấn, nói dối mình muốn cùng trưởng bối đi phủ thành Xương Bình, trưởng bối để cho nàng đến hỏi giá cả đi theo.
Nhưng mới quay đầu thì có người đi theo nàng, thẳng đến khi thấy được nàng đi đến bên cạnh đại bá cao lớn trong thôn, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Sau lần thí nghiệm này, rốt cuộc Phó Trường Ninh đã ý thức được một chuyện.
Rời đi không khó, khó khăn chính là sinh tồn.
Mặc kệ nàng có thể đi được bao xa, chỉ cần không có người lớn đi cùng, lúc nào nàng cũng có thể bị nguy hiểm.
Mà nếu nàng không muốn có quan hệ gì với thôn Lý gia, tất nhiên cũng sẽ không nhờ những người này giúp đỡ.
Đêm hôm đó ý thức được chuyện này, Phó Trường Ninh không trở về Lý gia, ở lại Tàng thư án.
Dù sao người Lý gia cũng không để ý đến nàng.
Tư thục này vốn là gia gia nàng kêu gọi xây dựng, gia gia của nàng góp nửa số tiền, sách trong Tàng thư quán cũng là do gia gia tích góp nhiều năm qua, từ nhỏ Phó Trường Ninh đã ở nơi này lớn lên, cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Tiện tay lấy ra một quyển du ký cảm thấy có hứng thú, đốt cây nến, mài mực, bắt đầu viết chữ.
Chữ của nàng là một tay gia gia dạy dỗ, mảnh khảnh nhẹ nhàng, nhưng có mũi nhọn ẩn giấu bên trong, không hề giống kiểu chữ dịu dàng phiêu dật mà cô nương thường hay tập viết.
Lúc trước khi nàng luyện chữ đến chán chê, gia gia sẽ lấy một quyển sách thú vị đọc cho nàng nghe, nghe xong lại để cho nàng viết vào giấy kể lại.
Dần dần, đã dưỡng thành thói quen tĩnh tâm sao chép sách.
Tác giả của quyển du ký này là một lão đại sĩ họ Từ, mở đầu quyển sách lão đạo sĩ còn nói nguyên nhân mình viết cuốn sách này, là lúc còn nhỏ tận mắt nhìn thấy tiên nhân cưỡi hạc.
Thế nhân có sự kính sợ mong đợi đối với tiên thân yêu quỷ vô hình, Phó Trường Ninh cũng không ngoại lệ, đọc đến chỗ này, đã bắt đầu tò mò, lại đọc xuống tiếp.
"Có nhiều người không tin, nhưng từ đó ta không thể nào quên được, thần hồn điên đảo, cả đời không lập gia đỉnh, chỉ vì tìm phương pháp đắc đạo thành tiên. Nhưng cuối cùng cả cuộc đời, từ khi còn trẻ đến thành ông lão, cũng không tìm được tung tích của tiên.
Lúc già sắp chết, nhớ đến cả đời lông bông của mình, ta cảm khái cũng cười khổ, cho nên đã viết hết những chuyện cuộc đời vào trong quyển sách này, để cho mọi người cũng nhau đọc xem..."
Thì ra là vậy.
Có lẽ, một khắc tiên nhân cưỡi hạc thuở nhỏ nhìn thấy, chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi.
Phó Trường Ninh hơi có chút già dặn thở dài, tiếp tục đọc xuống.
Hẳn là quyển du ký này đã có người lật xem, góc tờ giấy đã cong lên, trang tự ngôn này, bên cạnh hai chữ "trò cười" còn có một chút mực không lớn không nhỏ.
Phó Trường Ninh ma sát vết mực đó một chút, suy nghĩ đến cái gì đó, giống như quỷ thần sai khiến, cũng dùng bút hơi chấm một chút vào chỗ này.
Sau đó bắt đầu từ chỗ này chép xuống, từ từ dẫn chìm đắm vào trong thiên nhiên hùng vĩ mỹ lệ qua lời tự thuật của vị đạo sĩ họ Từ kia, nhất thời vừa cảm thấy mới lạ vừa mong đợi, chỉ cảm thấy sự lo lắng buồn bực trong lòng biến mất, vô cùng sảng khoáng, buồn khổ ở ban ngày cũng tiêu tan.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, quyển sách này đã được chép hơn một nửa.
Cây nến cũng chỉ còn lại một đoạn sáp nến.
Phó Trường Ninh thay một câu nến mới, không nhịn được ngáp một tiếng, tay che miệng, tiếp tục sao chép.
Chẳng qua rốt cuộc tuổi tác còn nhỏ, cần phải ngủ đủ giấc, vô tình bắt đầu buồn ngủ, đầu gật dù lên xuống, ánh nến chiếu vào người nàng, bút lông trong tay cũng bắt đầu run rẩy.
Một tiếng lạch cạch vang lên---
Một giọt mực rơi xuống trang giấy.
Phó Trường Ninh cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, xít lại gần nhìn, nhưng chỉ cảm thấy chữ kia lúc nhỏ lúc lớn, giống như có bóng ảnh chồng lên nhau, làm cho người ta càng nhìn không rõ.
Hồi lâu sau, nàng mới ráng phân biết được đó là một chữ "Châu".
Nàng nỉ non hỏi.
"Châu?"
"Châu gì?"
Trang sách mà nàng chép xong phất phới như lá, cuối cùng dừng lại ở trang đầu tiên---
Vết mực bên cạnh hai chữ "Trò cười", giống như từng tầng vòng xoáy, dần dần biến thành một một đuôi cá âm dương.
Phó Trường Ninh rũ đầu, xít lại gần, nghi ngờ lẩm bẩm.
"Trò cười... Doanh châu?"
Ầm--
Giống như thiên cơ che giấu bị vạch trần, rõ ràng là đêm khuya yên tĩnh, bên trong phòng lại có gió mạnh nổi lên.
Gió kia thổi bay tóc mái của thiếu nữ, lộ ra mặt mày thanh tú xinh đẹp khéo léo, ánh nến thâm trầm chiếu đến, in vào đôi mắt nàng, cộng chiếu với thủy sắc yêu kiều trước mắt.
--- Doanh châu.
Như trăng sáng lấp lánh, như mỹ ngọc rực rỡ.
Đến trấn, nàng cố gắng thoát khỏi người quen, hành động một mình. Trong quá trình đó, nàng cẩn thận tránh những nơi ít người, có lúc thậm chí còn mượn dùng một ít người qua đường, nguy trang là mình đi theo trưởng bối, nhưng chỉ mới một canh giờ đã có người theo dõi nàng.
Phó Trường Ninh chưa từ bỏ ý định, lại đi đến đội buôn trên trấn, nói dối mình muốn cùng trưởng bối đi phủ thành Xương Bình, trưởng bối để cho nàng đến hỏi giá cả đi theo.
Nhưng mới quay đầu thì có người đi theo nàng, thẳng đến khi thấy được nàng đi đến bên cạnh đại bá cao lớn trong thôn, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Sau lần thí nghiệm này, rốt cuộc Phó Trường Ninh đã ý thức được một chuyện.
Rời đi không khó, khó khăn chính là sinh tồn.
Mặc kệ nàng có thể đi được bao xa, chỉ cần không có người lớn đi cùng, lúc nào nàng cũng có thể bị nguy hiểm.
Mà nếu nàng không muốn có quan hệ gì với thôn Lý gia, tất nhiên cũng sẽ không nhờ những người này giúp đỡ.
Đêm hôm đó ý thức được chuyện này, Phó Trường Ninh không trở về Lý gia, ở lại Tàng thư án.
Dù sao người Lý gia cũng không để ý đến nàng.
Tư thục này vốn là gia gia nàng kêu gọi xây dựng, gia gia của nàng góp nửa số tiền, sách trong Tàng thư quán cũng là do gia gia tích góp nhiều năm qua, từ nhỏ Phó Trường Ninh đã ở nơi này lớn lên, cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Tiện tay lấy ra một quyển du ký cảm thấy có hứng thú, đốt cây nến, mài mực, bắt đầu viết chữ.
Chữ của nàng là một tay gia gia dạy dỗ, mảnh khảnh nhẹ nhàng, nhưng có mũi nhọn ẩn giấu bên trong, không hề giống kiểu chữ dịu dàng phiêu dật mà cô nương thường hay tập viết.
Lúc trước khi nàng luyện chữ đến chán chê, gia gia sẽ lấy một quyển sách thú vị đọc cho nàng nghe, nghe xong lại để cho nàng viết vào giấy kể lại.
Dần dần, đã dưỡng thành thói quen tĩnh tâm sao chép sách.
Tác giả của quyển du ký này là một lão đại sĩ họ Từ, mở đầu quyển sách lão đạo sĩ còn nói nguyên nhân mình viết cuốn sách này, là lúc còn nhỏ tận mắt nhìn thấy tiên nhân cưỡi hạc.
Thế nhân có sự kính sợ mong đợi đối với tiên thân yêu quỷ vô hình, Phó Trường Ninh cũng không ngoại lệ, đọc đến chỗ này, đã bắt đầu tò mò, lại đọc xuống tiếp.
"Có nhiều người không tin, nhưng từ đó ta không thể nào quên được, thần hồn điên đảo, cả đời không lập gia đỉnh, chỉ vì tìm phương pháp đắc đạo thành tiên. Nhưng cuối cùng cả cuộc đời, từ khi còn trẻ đến thành ông lão, cũng không tìm được tung tích của tiên.
Lúc già sắp chết, nhớ đến cả đời lông bông của mình, ta cảm khái cũng cười khổ, cho nên đã viết hết những chuyện cuộc đời vào trong quyển sách này, để cho mọi người cũng nhau đọc xem..."
Thì ra là vậy.
Có lẽ, một khắc tiên nhân cưỡi hạc thuở nhỏ nhìn thấy, chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi.
Phó Trường Ninh hơi có chút già dặn thở dài, tiếp tục đọc xuống.
Hẳn là quyển du ký này đã có người lật xem, góc tờ giấy đã cong lên, trang tự ngôn này, bên cạnh hai chữ "trò cười" còn có một chút mực không lớn không nhỏ.
Phó Trường Ninh ma sát vết mực đó một chút, suy nghĩ đến cái gì đó, giống như quỷ thần sai khiến, cũng dùng bút hơi chấm một chút vào chỗ này.
Sau đó bắt đầu từ chỗ này chép xuống, từ từ dẫn chìm đắm vào trong thiên nhiên hùng vĩ mỹ lệ qua lời tự thuật của vị đạo sĩ họ Từ kia, nhất thời vừa cảm thấy mới lạ vừa mong đợi, chỉ cảm thấy sự lo lắng buồn bực trong lòng biến mất, vô cùng sảng khoáng, buồn khổ ở ban ngày cũng tiêu tan.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, quyển sách này đã được chép hơn một nửa.
Cây nến cũng chỉ còn lại một đoạn sáp nến.
Phó Trường Ninh thay một câu nến mới, không nhịn được ngáp một tiếng, tay che miệng, tiếp tục sao chép.
Chẳng qua rốt cuộc tuổi tác còn nhỏ, cần phải ngủ đủ giấc, vô tình bắt đầu buồn ngủ, đầu gật dù lên xuống, ánh nến chiếu vào người nàng, bút lông trong tay cũng bắt đầu run rẩy.
Một tiếng lạch cạch vang lên---
Một giọt mực rơi xuống trang giấy.
Phó Trường Ninh cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, xít lại gần nhìn, nhưng chỉ cảm thấy chữ kia lúc nhỏ lúc lớn, giống như có bóng ảnh chồng lên nhau, làm cho người ta càng nhìn không rõ.
Hồi lâu sau, nàng mới ráng phân biết được đó là một chữ "Châu".
Nàng nỉ non hỏi.
"Châu?"
"Châu gì?"
Trang sách mà nàng chép xong phất phới như lá, cuối cùng dừng lại ở trang đầu tiên---
Vết mực bên cạnh hai chữ "Trò cười", giống như từng tầng vòng xoáy, dần dần biến thành một một đuôi cá âm dương.
Phó Trường Ninh rũ đầu, xít lại gần, nghi ngờ lẩm bẩm.
"Trò cười... Doanh châu?"
Ầm--
Giống như thiên cơ che giấu bị vạch trần, rõ ràng là đêm khuya yên tĩnh, bên trong phòng lại có gió mạnh nổi lên.
Gió kia thổi bay tóc mái của thiếu nữ, lộ ra mặt mày thanh tú xinh đẹp khéo léo, ánh nến thâm trầm chiếu đến, in vào đôi mắt nàng, cộng chiếu với thủy sắc yêu kiều trước mắt.
--- Doanh châu.
Như trăng sáng lấp lánh, như mỹ ngọc rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.