Xuyên Sách: Làm Giàu Từ Tình Báo
Chương 29:
Giang Sơn Thương Lan
12/11/2022
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Cầu Pháp từ từ lộ ra nụ cười khát máu như một kẻ săn mồi: “Kẻ trộm đê tiện.”
Cảnh Bội người đột nhiên bị mắng:? ? ? Mua không nổi chính là mua không nổi, làm thế nào lại đi mắng người chứ.
Lời nói suýt chút nữa vụt ra khỏi miệng may mà kịp nuốt trở lại, Cảnh Bội chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên: “Giọng nói của anh khi làm nhục người khác nghe hay thật, mời anh nói lại được không?”
Biểu cảm của Cầu Pháp ngay lập tức trở nên đáng sợ.
Trợ lí và các sĩ quan cảnh sát khác xung quanh, trên khuôn mặt đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, làm sao vậy? Kia là đang đùa giỡn phải không?!
Trợ lí nhìn về phía viên cảnh sát đang truy tìm nguồn tin, nhưng nhìn thấy những ngón tay của anh ta lướt nhanh trên bàn phím, lông mày nhíu lại, xem ra không có kết quả.
“Có vẻ như anh không định mua nó nhỉ, thưa khách hàng.” Cảnh Bội lại nói: “Khách hàng của tôi, Bạch tiểu thư vẫn ổn chứ?”
Bạch Tâm Nhiên cắn môi, cả người đều run lên bần bật. Cô ấy lần đầu tiên ở trước mặt một người đàn ông, cảm thấy bản thân đều không là gì cả, cũng không phải là một người quá xinh đẹp, cũng không phải là thiên kim thế gia*, thậm chí đều không phải là một công dân, có lẽ còn không bằng một miếng thịt lợn.
Cầu Pháp lạnh lùng thu hồi lại tầm mắt, bởi vì còn phải đợi cấp dưới tìm ra được cô trước khi tắt điện thoại, mà cùng cô vòng vo một hồi: “Được không, anh chẳng lẽ không biết?”
“Thấy cô ấy là khách hàng đầu tiên của tôi, đồng thời cho tôi lợi nhuận làm ăn không hề nhỏ, để duy trì mối quan hệ giữa tôi và khách hàng, Cầu tiên sinh, nếu như anh sẵn sàng để hai nhà Hoàng Bạch cho Phó cục trưởng An, tôi có thể cung cấp miễn phí cho anh một tin tức có trị giá một nghìn vạn.”
Phó sở trưởng Phán quyết ty An Tội tuy nghe tên như muốn kết tội người khác, nhưng thật ra anh ta là một nhân viên tư pháp rất sáng suốt. Nếu như anh em Mộ Văn Tinh ở trong tay Cầu Pháp có thể bị phán tử hình, ít nhất có thể thương lượng với An Tội thành bản án tù có thời hạn.
Điều kiện này của cô, thứ nhất không có ý định tha thứ cho anh em Mộ Văn Tinh như Bạch Tâm Nhiên, thứ hai không có mùi uy hiếp. Dù sao cô cùng đám người Bạch Tâm Nhiên không có quan hệ gì cả. Anh ta bằng lòng muốn biết thông tin miễn phí này, nếu không muốn cô cũng không có gì tổn thất.
Cầu Pháp thực sự lộ ra một chút do dự, “dải băng xanh” rất quan trọng đối với anh ta, anh ta đã dành cả cuộc đời để theo đuổi câu trả lời này, bây giờ kẻ trộm đê tiện này nói qua điện thoại có thể lập tức cung cấp cho anh ta bất cứ thông tin liên quan nào, giao hai anh em này cho An Tội cũng không phải là không thể.
Cầu Pháp nhìn bí thư: “Giao bọn họ cho An Tội.”
Trợ lí sửng sốt: “Vâng ạ!”
Bên kia vang lên hai tiếng vỗ tay: “Một lời của sở trưởng Cầu phát ra tứ mã nan truy*, nên theo như đã thỏa thuận, tôi sẽ cho anh biết thông tin trị giá 1000 vạn này.”
Cầu Pháp bấm tắt loa ngoài , đặt điện thoại lên tai: “Nói đi.”
“Đó là tôi, siêu cường đại, siêu đẹp.”
Điện thoại di động trong tay Cầu Pháp ngay lập tức bị bóp nát.
“Hả? Bây giờ anh cúp máy rồi à? Tôi vẫn còn chưa nói xong mà.” Cảnh Bội nhìn cuối cuộc gọi với ánh mắt có phần chưa thỏa mãn.
Cầu Pháp là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong tiểu thuyết giả tưởng của cô, đồng thời cũng là một trong những nhân vật cô yêu thích. Cô khá tò mò không biết anh ta trông như thế nào trong không gian thứ ba, chỉ lúc này cô mới có được cảm giác tuyệt vời mà cô đã xuyên vào cuốn sách của chính mình.
Rốt cuộc, với Long Linh cô chưa thực sự động lòng, những người khác chỉ là bia đỡ đạn, bối cảnh hay vai phụ nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, chờ cô đến Học viện 12 con giáp, có thể gặp gỡ nhiều nhân vật chính và phụ quan trọng khác.
Thực sự mong chờ nó.
Cảnh Bội người đột nhiên bị mắng:? ? ? Mua không nổi chính là mua không nổi, làm thế nào lại đi mắng người chứ.
Lời nói suýt chút nữa vụt ra khỏi miệng may mà kịp nuốt trở lại, Cảnh Bội chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên: “Giọng nói của anh khi làm nhục người khác nghe hay thật, mời anh nói lại được không?”
Biểu cảm của Cầu Pháp ngay lập tức trở nên đáng sợ.
Trợ lí và các sĩ quan cảnh sát khác xung quanh, trên khuôn mặt đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, làm sao vậy? Kia là đang đùa giỡn phải không?!
Trợ lí nhìn về phía viên cảnh sát đang truy tìm nguồn tin, nhưng nhìn thấy những ngón tay của anh ta lướt nhanh trên bàn phím, lông mày nhíu lại, xem ra không có kết quả.
“Có vẻ như anh không định mua nó nhỉ, thưa khách hàng.” Cảnh Bội lại nói: “Khách hàng của tôi, Bạch tiểu thư vẫn ổn chứ?”
Bạch Tâm Nhiên cắn môi, cả người đều run lên bần bật. Cô ấy lần đầu tiên ở trước mặt một người đàn ông, cảm thấy bản thân đều không là gì cả, cũng không phải là một người quá xinh đẹp, cũng không phải là thiên kim thế gia*, thậm chí đều không phải là một công dân, có lẽ còn không bằng một miếng thịt lợn.
Cầu Pháp lạnh lùng thu hồi lại tầm mắt, bởi vì còn phải đợi cấp dưới tìm ra được cô trước khi tắt điện thoại, mà cùng cô vòng vo một hồi: “Được không, anh chẳng lẽ không biết?”
“Thấy cô ấy là khách hàng đầu tiên của tôi, đồng thời cho tôi lợi nhuận làm ăn không hề nhỏ, để duy trì mối quan hệ giữa tôi và khách hàng, Cầu tiên sinh, nếu như anh sẵn sàng để hai nhà Hoàng Bạch cho Phó cục trưởng An, tôi có thể cung cấp miễn phí cho anh một tin tức có trị giá một nghìn vạn.”
Phó sở trưởng Phán quyết ty An Tội tuy nghe tên như muốn kết tội người khác, nhưng thật ra anh ta là một nhân viên tư pháp rất sáng suốt. Nếu như anh em Mộ Văn Tinh ở trong tay Cầu Pháp có thể bị phán tử hình, ít nhất có thể thương lượng với An Tội thành bản án tù có thời hạn.
Điều kiện này của cô, thứ nhất không có ý định tha thứ cho anh em Mộ Văn Tinh như Bạch Tâm Nhiên, thứ hai không có mùi uy hiếp. Dù sao cô cùng đám người Bạch Tâm Nhiên không có quan hệ gì cả. Anh ta bằng lòng muốn biết thông tin miễn phí này, nếu không muốn cô cũng không có gì tổn thất.
Cầu Pháp thực sự lộ ra một chút do dự, “dải băng xanh” rất quan trọng đối với anh ta, anh ta đã dành cả cuộc đời để theo đuổi câu trả lời này, bây giờ kẻ trộm đê tiện này nói qua điện thoại có thể lập tức cung cấp cho anh ta bất cứ thông tin liên quan nào, giao hai anh em này cho An Tội cũng không phải là không thể.
Cầu Pháp nhìn bí thư: “Giao bọn họ cho An Tội.”
Trợ lí sửng sốt: “Vâng ạ!”
Bên kia vang lên hai tiếng vỗ tay: “Một lời của sở trưởng Cầu phát ra tứ mã nan truy*, nên theo như đã thỏa thuận, tôi sẽ cho anh biết thông tin trị giá 1000 vạn này.”
Cầu Pháp bấm tắt loa ngoài , đặt điện thoại lên tai: “Nói đi.”
“Đó là tôi, siêu cường đại, siêu đẹp.”
Điện thoại di động trong tay Cầu Pháp ngay lập tức bị bóp nát.
“Hả? Bây giờ anh cúp máy rồi à? Tôi vẫn còn chưa nói xong mà.” Cảnh Bội nhìn cuối cuộc gọi với ánh mắt có phần chưa thỏa mãn.
Cầu Pháp là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong tiểu thuyết giả tưởng của cô, đồng thời cũng là một trong những nhân vật cô yêu thích. Cô khá tò mò không biết anh ta trông như thế nào trong không gian thứ ba, chỉ lúc này cô mới có được cảm giác tuyệt vời mà cô đã xuyên vào cuốn sách của chính mình.
Rốt cuộc, với Long Linh cô chưa thực sự động lòng, những người khác chỉ là bia đỡ đạn, bối cảnh hay vai phụ nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, chờ cô đến Học viện 12 con giáp, có thể gặp gỡ nhiều nhân vật chính và phụ quan trọng khác.
Thực sự mong chờ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.