Chương 35
PTAD199908
20/11/2022
Đêm hôm đó, gần sáng mọi người mới chia nhau về phòng nghĩ ngơi. Không được bao lâu sau thì đột nhiên có tiếng pháo dây nổ in ỏi từ bên ngoài phòng truyền vào. Âm thanh quá mức phóng đại cứ tí tách vang lên không ngừng, ước chừng được dây pháo rất dài mới giữ được âm thanh vang lâu như vậy.
Dĩnh Dĩnh mới vừa chợp mắt được một chút xíu thì đã bị tiếng ồn đánh thức. Cô vô thức dùng hai tay bịt kín hai lỗ tai mình lại nhằm át đi tiếng ồn, nhưng vẫn không ăn thua gì.
“Này, anh mau dậy đi?” Giọng nói Dĩnh Dĩnh mơ màng, chân loạn xạ đá vào người đang nằm cạnh mình.
Thấy người nằm bên cạnh mình không có phản ứng gì đáp lại, cô lại tiếp tục đá mạnh sau đó liền dùng hai tay cào cào lên thân thể người đó.
“Tiếng pháo ồn quá, anh mau dậy dùng quyền lực cao cả của mình dẹp nó đi."
Đêm hôm qua khi trở về phòng, Bách Lý Vũ đã trực tiếp ngủ chung giường với Dĩnh Dĩnh. Lúc đầu Dĩnh Dĩnh còn không chịu, liền lấy gối mền ra sofa nằm nhưng lại bị Bách Lý Vũ ngăn cản.
Anh nhẹ nhàng phân tích: Chuyện thân mật nhất cũng đã làm qua rồi, thứ cần bảo vệ nhất cũng đã mất rồi. Thân thể cũng đã va chạm, cũng đã thấy, cái gì không nên nhớ cũng đã nhớ trong đầu hết rồi. Hơi đâu còn hành hạ bản thân phải giữ mình trong sạch, chịu khổ nằm ngủ trên cái sofa cứng ngắt đó làm gì? Sáng tỉnh dậy đau hết cả lưng và eo.
Hồi đầu Dĩnh Dĩnh vẫn làm giá làm eo nằm xuống sofa, nhưng vừa nằm xuống cô đã suy nghĩ lại. Cảm thấy lời anh nói cũng rất có lý, hơi đâu đi hành hạ bản thân, có cái giường rộng lại không chịu chia nhau ra ngủ, lại đi làm màu làm mè, ra vẻ ngủ sofa. Cuối cùng người bị đau lưng là người ngu xuẩn nhất.
Dĩnh Dĩnh còn nhớ rõ câu cuối Bách Lý Vũ khuyên nhũ cô là: Ngoan! Lên giường ngủ đi, anh xin thề sẽ không làm gì em đâu!
Bách Lý Vũ vốn đang ngủ rất sâu, thật lâu rồi anh mới được ngủ ngon đến như vậy. Đến cả tiếng pháo nổ đùng đùng ồn ào bên dưới cũng chẳng anh hưởng gì đến anh. Cho đến khi người con gái nằm bên cạnh, dùng chân tay cào loạn xạ lên người anh phá đám, anh mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn xem thử.
Người con gái này có khuôn mặt tròn trịa đầy đặn, làn da trắng mịn. Có nhiều lần nhìn cô, anh xém không kiềm chế được, mà rất muốn nhào tới nựng má cô vài phát.
Bách Lý Vũ ngắm nhìn dáng vẻ đang ngáy ngủ của cô trông rất đáng yêu nhưng vẫn rất buồn cười. Tuy hai mắt cô đang nhắm nghiền nhưng miệng thì vẫn cứ lảm nhảm, tay chân không yên phận cứ cào loạn lên người anh. Thật nhìn không ra, cô còn có loại bản năng thần kỳ đến như vậy!
‘’Anh mau dậy đi? Mau mau xuống dưới dẹp cái tiếng ồn giống như con gà đang bị cắt cổ lấy tiết đó đi!’’
Bách Lý Vũ dứt khoác dùng tay nắm chặt cổ chân của Dĩnh Dĩnh lại, không cho cô đạp loạn xạ nữa. Anh cất giọng trầm ổn: "Tỉnh chưa?"
‘’Buông ra, tôi còn muốn ngủ thêm một lát.’’
Bách Lý Vũ lần này nhịn không được nữa mà bật cười thành tiếng, anh nhẹ nhàng từng chút nhích lại sát gần cô hơn. Dùng tay gỡ mấy cọng tóc con đang dính trên mặt cô xuống. Bàn tay ấm áp xoa xoa má cô, giọng nói cũng trở nên truyền cảm âu yếm:
‘’Ngoan nào! Chúng ta mau dậy thôi, bên dưới đã đốt pháo dây sắp xong rồi."
Đợi một hồi lâu Dĩnh Dĩnh vẫn không phản ứng gì? Bách Lý Vũ đột nhiên dán chặt lên trán cô một nụ hôn:
"Có chịu tỉnh dậy hay không?’’ Thanh âm của anh cực kỳ nhẹ nhàng mềm mỏng.
Dĩnh Dĩnh tuy đang mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được trên cái trán cao đẹp của mình vừa có một hơi ấm dán xuống, vẫn còn hơi ươn ướt. Cô lập tức mở mắt ra nhìn thì đã chạm ngay ánh mắt của Bách Lý Vũ, đang nhìn chằm chằm mình.
Đôi mắt của anh rất sâu, tựa như không thấy đáy, Dĩnh Dĩnh có cảm giác bản thân giống như đang bị rớt vào cái đáy sâu thẳm đó của anh, mãi mãi cũng không thoát ra được.
Dĩnh Dĩnh chợt bừng tỉnh, cô cảm thấy bản thân như đang bị thất thố, cho nên mới có những suy nghĩ điên rồ như vậy. Cô vội vàng bật dậy luôn khỏi giường.
"Rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy, tại sao em cứ phải đợi anh thân mật mới chịu nghe lời vậy? Phải chăng em đang cố ý ??’’
Hơi…..Cái thằng điên này, mới sáng sớm lại thích đấu võ mồm với cô đây mà. Có nên dẫn anh ta đi kiểm tra não xem thử có bị đứt dây thần kinh nào không? Chứ dạo này tần suất anh ta nói chuyện trên trời dưới đất, làm trò khùng điên còn nhiều hơn số lần mà cô ăn cơm trong ngày nữa.
"Anh nghĩ ai cũng vô lại như anh sao?’’
"Nếu em muốn được tự do giờ giấc, chúng ta liền chuyển về nhà tân hôn sống. Em thấy như thế nào?’’
"Tôi đề nghị anh nên đi khám lại đại não, đừng có suốt ngày mở miệng ra hỏi tôi những vấn đề ngớ ngẩn như này nữa?"
Bách Lý Vũ: “….”
Dĩnh Dĩnh rời giường nhanh chân bước vào phòng tắm, nhìn biểu cảm ngơ ngác của Bách Lý Vũ cô ném lại một câu: ‘’Ăn nói loạn ngôn.’’
Bách Lý Vũ: “….””
-------------------
Đến khi Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Vũ bước xuống bên dưới, pháo dây đã được đốt hết một lúc lâu rồi. Mọi người thì đang tập trung xếp hàng nhận bao lì xì năm mới từ ông bà cụ.
Dĩnh Dĩnh thấy vậy, liền háo hức chớp nhoáng thời cơ xếp vào hàng. Còn Bách Lý Vũ vẻ mặt chẳng hứng thú gì với cảnh tượng trước mắt, cho nên tìm một chỗ an ổn ngồi xuống.
Nhìn cái vẻ mặt lạnh ngắt ngàn năm không đổi sắc của Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh chỉ biết lắc đầu. Nhận bao lì xì mà cũng không thích. Cho dù là trẻ em hay đến người lớn thì đều rất thích, ngoại trừ Bách Lý Vũ.
Được nhận tiền lì xì vào đầu năm mới là điều Dĩnh Dĩnh vô cùng thích. Cô cùng mọi người xếp hàng nhận bao lì xì từ những người lớn trong nhà, hết người này lại chuyển sang người khác.
Người cuối cùng phát bao lì xì là Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh vẫn kiên trì xếp hàng để nhận bao lì xì của anh. Thứ tự xếp hàng rất dài, gồm có con cháu trong nhà như Bách Lý Hồng, Bách Lý Ngạn, Du Sở Tiêu cùng một số đứa cháu họ hàng xa Dĩnh Dĩnh không biết tên, thì còn có tất cả những người làm trong nhà nữa.
Dĩnh Dĩnh xuống trễ cho nên là người đứng cuối hàng. Trong lòng cô thầm nghĩ cả đêm hôm qua đâu thấy Bách Lý Vũ chuẩn bị gì đâu, thế mà sáng sớm hôm nay vẫn có bao lì xì để phát.
Bách Lý Vũ phát bao lì xì rất nhanh, còn chẳng thèm nhận lời chúc từ mọi người. Cho nên chẳng mấy chốc đã phát đến chỗ Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh chớp chớp mắt, xòe hai tay ra mong chờ nhận bao lì xì, thì đột nhiên Bách Lý Vũ lại đưa ra hai lòng bàn tay trắng trống trơn, ung dung nói: ‘’Hết bao lì xì rồi.’’
Dĩnh Dĩnh: ‘’….’’
‘’Hết rồi sao?’’ Dĩnh Dĩnh không tin liền hỏi lại.
‘’Hết rồi.’’
‘’Anh chuẩn bị bao lì xì kiểu gì vậy? Ít nhất phải đếm số lượng người chứ?’’ Dĩnh Dĩnh cảm thấy thật tốn công xếp hàng nãy giờ, chờ hồi lâu mà không được gì hết.
Bách Lý Vũ nhìn vẻ mặt uất ức mê tiền của cô làm cho bật cười: "Anh chuẩn bị đủ số lượng mà, chỉ là không tính em vào thôi!"
"Cái gì….?"
"Thôi được rồi, anh sẽ chuyển khoản tiền lì xì cho em, đừng giận nữa?’’ Anh kéo cánh tay của cô, lại ngồi xuống bên cạnh mình, dơ điện thoại lên rồi nói tiếp: "Đảm bảo tiền lì xì của em, nhiều hơn mấy bao lì xì kia gấp trăm ngàn lần."
Bách Lý Hồng nghe vậy liền lên tiếng bất bình: "Chú nhỏ! Như vậy là không được rồi, chẳng công bằng chút……’’ Nhưng lời còn chưa nói xong, liền bị mẹ đứng bên cạnh đập cái "chát" vào bả vai.
"Con im đi, cứ trêu chọc tình cảm của chú thím con không?"
"Làm gì có hả mẹ!"
"Bách Lý Ngạn từ giờ mẹ giao cho con nhiệm vụ trông trừng mồm miệng của nó. Còn dám ăn nói lung tung, phát ngôn bừa bãi. Mẹ cho phép con liền có quyền đánh nó thay mẹ!’’
Bách Lý Hồng nghẹn họng, giây phút này cô cảm thấy mình nhất định không phải con ruột của mẹ.
Bách Lý Ngạn đứng bên cạnh, sắc mặt không có biểu tình gì, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Nghi thức lễ bái rồi cúng kiếng của ngày đầu năm mới cũng nhẹ nhàng trôi qua. Những ngày sau cũng y hệt như vậy. Là gia tộc lớn càng có nhiều mối quan hệ, thì phải gặp xã giao với rất nhiều người vào những dịp lễ tết như này.
Nguyên chủ không còn người thân nào nữa, cho nên Dĩnh Dĩnh rất ngoan ngoãn ở nhà cùng ông bà cụ và Bách Lý Vũ tiếp đãi họ hàng khách khứa. Và điều làm cô thấy hứng thú là mỗi khi có người đến chúc tết là cô lại được nhận bao lì xì từ họ. Lòng đầy hân hoan vì sự giàu có này cho nên Dĩnh Dĩnh rất ngoan ngoãn phối hợp, không một chút khó chịu nào.
Đến ngày mùng bốn, rốt cuộc cũng được thảnh thơi ngủ nướng một ngày. Thì lại nghe được Bách Lý Vũ thông báo, tối nay phải cùng anh ta đi họp lớp. Tất nhiên Dĩnh Dĩnh không muốn đi một chút nào, nhưng dưới sự áp bức, bằng chiêu thức mặt dày vô liêm sĩ của anh cô đành thỏa hiệp đi cùng.
Dĩnh Dĩnh mới vừa chợp mắt được một chút xíu thì đã bị tiếng ồn đánh thức. Cô vô thức dùng hai tay bịt kín hai lỗ tai mình lại nhằm át đi tiếng ồn, nhưng vẫn không ăn thua gì.
“Này, anh mau dậy đi?” Giọng nói Dĩnh Dĩnh mơ màng, chân loạn xạ đá vào người đang nằm cạnh mình.
Thấy người nằm bên cạnh mình không có phản ứng gì đáp lại, cô lại tiếp tục đá mạnh sau đó liền dùng hai tay cào cào lên thân thể người đó.
“Tiếng pháo ồn quá, anh mau dậy dùng quyền lực cao cả của mình dẹp nó đi."
Đêm hôm qua khi trở về phòng, Bách Lý Vũ đã trực tiếp ngủ chung giường với Dĩnh Dĩnh. Lúc đầu Dĩnh Dĩnh còn không chịu, liền lấy gối mền ra sofa nằm nhưng lại bị Bách Lý Vũ ngăn cản.
Anh nhẹ nhàng phân tích: Chuyện thân mật nhất cũng đã làm qua rồi, thứ cần bảo vệ nhất cũng đã mất rồi. Thân thể cũng đã va chạm, cũng đã thấy, cái gì không nên nhớ cũng đã nhớ trong đầu hết rồi. Hơi đâu còn hành hạ bản thân phải giữ mình trong sạch, chịu khổ nằm ngủ trên cái sofa cứng ngắt đó làm gì? Sáng tỉnh dậy đau hết cả lưng và eo.
Hồi đầu Dĩnh Dĩnh vẫn làm giá làm eo nằm xuống sofa, nhưng vừa nằm xuống cô đã suy nghĩ lại. Cảm thấy lời anh nói cũng rất có lý, hơi đâu đi hành hạ bản thân, có cái giường rộng lại không chịu chia nhau ra ngủ, lại đi làm màu làm mè, ra vẻ ngủ sofa. Cuối cùng người bị đau lưng là người ngu xuẩn nhất.
Dĩnh Dĩnh còn nhớ rõ câu cuối Bách Lý Vũ khuyên nhũ cô là: Ngoan! Lên giường ngủ đi, anh xin thề sẽ không làm gì em đâu!
Bách Lý Vũ vốn đang ngủ rất sâu, thật lâu rồi anh mới được ngủ ngon đến như vậy. Đến cả tiếng pháo nổ đùng đùng ồn ào bên dưới cũng chẳng anh hưởng gì đến anh. Cho đến khi người con gái nằm bên cạnh, dùng chân tay cào loạn xạ lên người anh phá đám, anh mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn xem thử.
Người con gái này có khuôn mặt tròn trịa đầy đặn, làn da trắng mịn. Có nhiều lần nhìn cô, anh xém không kiềm chế được, mà rất muốn nhào tới nựng má cô vài phát.
Bách Lý Vũ ngắm nhìn dáng vẻ đang ngáy ngủ của cô trông rất đáng yêu nhưng vẫn rất buồn cười. Tuy hai mắt cô đang nhắm nghiền nhưng miệng thì vẫn cứ lảm nhảm, tay chân không yên phận cứ cào loạn lên người anh. Thật nhìn không ra, cô còn có loại bản năng thần kỳ đến như vậy!
‘’Anh mau dậy đi? Mau mau xuống dưới dẹp cái tiếng ồn giống như con gà đang bị cắt cổ lấy tiết đó đi!’’
Bách Lý Vũ dứt khoác dùng tay nắm chặt cổ chân của Dĩnh Dĩnh lại, không cho cô đạp loạn xạ nữa. Anh cất giọng trầm ổn: "Tỉnh chưa?"
‘’Buông ra, tôi còn muốn ngủ thêm một lát.’’
Bách Lý Vũ lần này nhịn không được nữa mà bật cười thành tiếng, anh nhẹ nhàng từng chút nhích lại sát gần cô hơn. Dùng tay gỡ mấy cọng tóc con đang dính trên mặt cô xuống. Bàn tay ấm áp xoa xoa má cô, giọng nói cũng trở nên truyền cảm âu yếm:
‘’Ngoan nào! Chúng ta mau dậy thôi, bên dưới đã đốt pháo dây sắp xong rồi."
Đợi một hồi lâu Dĩnh Dĩnh vẫn không phản ứng gì? Bách Lý Vũ đột nhiên dán chặt lên trán cô một nụ hôn:
"Có chịu tỉnh dậy hay không?’’ Thanh âm của anh cực kỳ nhẹ nhàng mềm mỏng.
Dĩnh Dĩnh tuy đang mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được trên cái trán cao đẹp của mình vừa có một hơi ấm dán xuống, vẫn còn hơi ươn ướt. Cô lập tức mở mắt ra nhìn thì đã chạm ngay ánh mắt của Bách Lý Vũ, đang nhìn chằm chằm mình.
Đôi mắt của anh rất sâu, tựa như không thấy đáy, Dĩnh Dĩnh có cảm giác bản thân giống như đang bị rớt vào cái đáy sâu thẳm đó của anh, mãi mãi cũng không thoát ra được.
Dĩnh Dĩnh chợt bừng tỉnh, cô cảm thấy bản thân như đang bị thất thố, cho nên mới có những suy nghĩ điên rồ như vậy. Cô vội vàng bật dậy luôn khỏi giường.
"Rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy, tại sao em cứ phải đợi anh thân mật mới chịu nghe lời vậy? Phải chăng em đang cố ý ??’’
Hơi…..Cái thằng điên này, mới sáng sớm lại thích đấu võ mồm với cô đây mà. Có nên dẫn anh ta đi kiểm tra não xem thử có bị đứt dây thần kinh nào không? Chứ dạo này tần suất anh ta nói chuyện trên trời dưới đất, làm trò khùng điên còn nhiều hơn số lần mà cô ăn cơm trong ngày nữa.
"Anh nghĩ ai cũng vô lại như anh sao?’’
"Nếu em muốn được tự do giờ giấc, chúng ta liền chuyển về nhà tân hôn sống. Em thấy như thế nào?’’
"Tôi đề nghị anh nên đi khám lại đại não, đừng có suốt ngày mở miệng ra hỏi tôi những vấn đề ngớ ngẩn như này nữa?"
Bách Lý Vũ: “….”
Dĩnh Dĩnh rời giường nhanh chân bước vào phòng tắm, nhìn biểu cảm ngơ ngác của Bách Lý Vũ cô ném lại một câu: ‘’Ăn nói loạn ngôn.’’
Bách Lý Vũ: “….””
-------------------
Đến khi Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Vũ bước xuống bên dưới, pháo dây đã được đốt hết một lúc lâu rồi. Mọi người thì đang tập trung xếp hàng nhận bao lì xì năm mới từ ông bà cụ.
Dĩnh Dĩnh thấy vậy, liền háo hức chớp nhoáng thời cơ xếp vào hàng. Còn Bách Lý Vũ vẻ mặt chẳng hứng thú gì với cảnh tượng trước mắt, cho nên tìm một chỗ an ổn ngồi xuống.
Nhìn cái vẻ mặt lạnh ngắt ngàn năm không đổi sắc của Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh chỉ biết lắc đầu. Nhận bao lì xì mà cũng không thích. Cho dù là trẻ em hay đến người lớn thì đều rất thích, ngoại trừ Bách Lý Vũ.
Được nhận tiền lì xì vào đầu năm mới là điều Dĩnh Dĩnh vô cùng thích. Cô cùng mọi người xếp hàng nhận bao lì xì từ những người lớn trong nhà, hết người này lại chuyển sang người khác.
Người cuối cùng phát bao lì xì là Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh vẫn kiên trì xếp hàng để nhận bao lì xì của anh. Thứ tự xếp hàng rất dài, gồm có con cháu trong nhà như Bách Lý Hồng, Bách Lý Ngạn, Du Sở Tiêu cùng một số đứa cháu họ hàng xa Dĩnh Dĩnh không biết tên, thì còn có tất cả những người làm trong nhà nữa.
Dĩnh Dĩnh xuống trễ cho nên là người đứng cuối hàng. Trong lòng cô thầm nghĩ cả đêm hôm qua đâu thấy Bách Lý Vũ chuẩn bị gì đâu, thế mà sáng sớm hôm nay vẫn có bao lì xì để phát.
Bách Lý Vũ phát bao lì xì rất nhanh, còn chẳng thèm nhận lời chúc từ mọi người. Cho nên chẳng mấy chốc đã phát đến chỗ Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh chớp chớp mắt, xòe hai tay ra mong chờ nhận bao lì xì, thì đột nhiên Bách Lý Vũ lại đưa ra hai lòng bàn tay trắng trống trơn, ung dung nói: ‘’Hết bao lì xì rồi.’’
Dĩnh Dĩnh: ‘’….’’
‘’Hết rồi sao?’’ Dĩnh Dĩnh không tin liền hỏi lại.
‘’Hết rồi.’’
‘’Anh chuẩn bị bao lì xì kiểu gì vậy? Ít nhất phải đếm số lượng người chứ?’’ Dĩnh Dĩnh cảm thấy thật tốn công xếp hàng nãy giờ, chờ hồi lâu mà không được gì hết.
Bách Lý Vũ nhìn vẻ mặt uất ức mê tiền của cô làm cho bật cười: "Anh chuẩn bị đủ số lượng mà, chỉ là không tính em vào thôi!"
"Cái gì….?"
"Thôi được rồi, anh sẽ chuyển khoản tiền lì xì cho em, đừng giận nữa?’’ Anh kéo cánh tay của cô, lại ngồi xuống bên cạnh mình, dơ điện thoại lên rồi nói tiếp: "Đảm bảo tiền lì xì của em, nhiều hơn mấy bao lì xì kia gấp trăm ngàn lần."
Bách Lý Hồng nghe vậy liền lên tiếng bất bình: "Chú nhỏ! Như vậy là không được rồi, chẳng công bằng chút……’’ Nhưng lời còn chưa nói xong, liền bị mẹ đứng bên cạnh đập cái "chát" vào bả vai.
"Con im đi, cứ trêu chọc tình cảm của chú thím con không?"
"Làm gì có hả mẹ!"
"Bách Lý Ngạn từ giờ mẹ giao cho con nhiệm vụ trông trừng mồm miệng của nó. Còn dám ăn nói lung tung, phát ngôn bừa bãi. Mẹ cho phép con liền có quyền đánh nó thay mẹ!’’
Bách Lý Hồng nghẹn họng, giây phút này cô cảm thấy mình nhất định không phải con ruột của mẹ.
Bách Lý Ngạn đứng bên cạnh, sắc mặt không có biểu tình gì, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Nghi thức lễ bái rồi cúng kiếng của ngày đầu năm mới cũng nhẹ nhàng trôi qua. Những ngày sau cũng y hệt như vậy. Là gia tộc lớn càng có nhiều mối quan hệ, thì phải gặp xã giao với rất nhiều người vào những dịp lễ tết như này.
Nguyên chủ không còn người thân nào nữa, cho nên Dĩnh Dĩnh rất ngoan ngoãn ở nhà cùng ông bà cụ và Bách Lý Vũ tiếp đãi họ hàng khách khứa. Và điều làm cô thấy hứng thú là mỗi khi có người đến chúc tết là cô lại được nhận bao lì xì từ họ. Lòng đầy hân hoan vì sự giàu có này cho nên Dĩnh Dĩnh rất ngoan ngoãn phối hợp, không một chút khó chịu nào.
Đến ngày mùng bốn, rốt cuộc cũng được thảnh thơi ngủ nướng một ngày. Thì lại nghe được Bách Lý Vũ thông báo, tối nay phải cùng anh ta đi họp lớp. Tất nhiên Dĩnh Dĩnh không muốn đi một chút nào, nhưng dưới sự áp bức, bằng chiêu thức mặt dày vô liêm sĩ của anh cô đành thỏa hiệp đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.