Chương 42
PTAD199908
06/12/2022
Mùi thuốc lá nồng nặc, mùi mồ hôi cơ thể dơ bẩn là những gì Dĩnh Dĩnh cảm nhận và ngửi được bây giờ.
Trong không khí còn tản mạn mùi thuốc súng đầy khó chịu, làm chất xúc tác khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng mọi người. Cảm giác kinh sợ cực hạn đó chiếm lĩnh cả đại não khó mà kiềm chế được.
Bà nội nó thật ghê tởm, lũ sâu bọ gớm ghiếc này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Dĩnh Dĩnh từ nãy giờ vẫn đứng im bất động trên cầu thang, hai tay học hỏi theo mọi người dơ cao lên đầu. Dù đã cố gắng khống chế bản thân phải thật bình tĩnh nhưng trong trường hợp sinh tử bị người khác nắm giữ đe dọa thì ai mà bình tĩnh cho nổi. Cho nên cả cơ thể cô run như cầy sấy, môi mím chặt cắn răng chịu đựng.
“Con kia quay đầu lại phía này.” Một trong những tên cầm súng ra lệnh.
Biết bọn chúng đang chỉ đích danh mình, Dĩnh Dĩnh ngoan ngoãn quay đầu lại về phía bọn chúng. Giờ đây cô đã đứng trực diện với bọn chúng, thoải mái cho bọn chúng kiểm soát, canh chừng cô dưới mí mắt. Dĩnh Dĩnh cúi đầu không dám nhìn thẳng bọn chúng nhưng trực giác của cô lại cảm nhận được mùi tử khí, máu lạnh cùng sự độc ác nhẫn tâm trên người bọn chúng tản ra.
“Đứng im đó, đừng hòng dở trò gì?” Một thanh âm lạnh ngắt cảnh cáo cô.
Dĩnh Dĩnh nghe xong câu đó không biết là nên vui hay nên buồn, trong lòng thầm nghĩ mấy tên này có vẻ đã đánh giá cô quá cao rồi. Giờ đến cả chạy cô còn không dám thì có thể bày ra trò trống gì được nữa. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là âm thầm đọc kinh cầu nguyện.
Lạy Chúa xin hãy cứu giúp chúng con…
Lạy Quan Thế Âm Bồ Tác xin ngài hãy hạ phàm…
Lạy thánh Allah ngó xuống đây mà xem…
Cảnh Sát, Quân Đội, Lính Đặc Chủng, Lính Cứu Hỏa, cứu hoạn hay ai cũng được làm ơn hãy xuất hiện cứu chúng tôi…
Hỡi các thần linh, yêu tinh gì gì đó….xin giúp chúng tôi…..
Ba hồn bảy vía Bách Lý Vũ anh đang ở đâu mau bay về đây cho tôi….
Xin các người đừng đợi kết thúc như trong phim rồi mới xuất hiện để dọn xác.
Giây phút này cô thật mong đây chỉ là một giấc mơ, một giấc chiêm bao, một cơn ác mộng mà thôi.
“Lão đại đã gom hết súng rồi.”
“Khốn khiếp thật, tất cả đều là đạn cao su.”
Hai câu nói vang lên vừa rồi đã cắt ngang bài tụng kinh của Dĩnh Dĩnh. Trong đầu cô lại suy luận đám người này quả thật là cướp, mà còn là đang cướp súng săn bắt ở khách sạn. Trong lòng lại nổi lên một tia hy vọng nếu là cướp thì có thể thương lượng được vì thứ mà Bách Lý Vũ không bao giờ thiếu đó là tiền.
“Lão đại xong rồi!”
“Trói hết chúng lại, gom vào một chỗ.” Cái tên được gọi là lão đại lên tiếng ra lệnh.
Mấy tên còn lại rất nghe lời, nghe xong rất nhanh nhẹn, lưu loác mà thành thục lùa tất cả mọi người lại một góc sau đó trói chặt tay chân. Có mấy cô nhân viên nữ bị bọn cướp chạm vào thân thể liền sợ quá mà hét lên, lập tức bị bọn chúng tát tai cho vài cái rồi dí súng vào đầu. Mấy cô gái bị tác động vật lý tức khắc ngoan ngoãn câm miệng khóc thút thít. Bấy giờ ai không chịu phối hợp thì bọn chúng liền kéo lê kéo lết người đó đi.
“Lôi con nhỏ trên cầu thang xuống đây.” Tên cầm đầu lại ra ý chỉ.
Dĩnh Dĩnh trên mặt giờ đã không còn một chút huyết sắc nào.
Lệnh được ban xuống lập tức có một tên cướp hung hãn đi tới dí súng vào sau ót Dĩnh Dĩnh hộ tống cô đi xuống bên dưới một cách nhanh chóng gọn lẹ như không thể nào chậm hơn được nữa.
Hai chân cô giờ đã mềm nhũn như giò heo được ninh hầm kỹ. Miệng ngậm thật chặt vì cô sợ mình sẽ hét toáng lên rồi vùng vẫy bỏ chạy như một con heo nổi điên. Cô biết bản thân không thể nào chạy nhanh hơn tốc độ bay của đạn được cho nên rất phối hợp nghe lời dù cho nước mắt mồ hôi đã chảy đầm đìa khắp mặt.
Dĩnh Dĩnh trạng thái run rẩy bẩy được ép đi tới trước mặt tên cầm đầu.
“Được đấy! Cả người sợ đến mức đi không vững nhưng vẫn không la hét.” Tên cầm đầu nheo đôi mắt diều hầu đánh giá Dĩnh Dĩnh từ trên xuống dưới lại nói tiếp:
“Chọn con nhỏ này làm con tin đi, đưa đi theo.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong y như bị sét đánh ngang tai cả cơ thể ngã khuỵ luôn dưới đất. Con mẹ nó ở đây có nhiều người như vậy, sao thằng cha đại ca này lại chọn cô làm con tin?
Luật pháp ở đâu? Thiên lý ở đâu? Cảnh Sát ở đâu? Sao lại để cho đám chó má không phải con người này lộng hành giữa thanh thiên bạch nhật như vậy???
Lập tức có một nòng súng dí sát vào đầu Dĩnh Dĩnh. Cô nhịn không nổi nữa rồi, cả khuôn mặt liền mếu máo. Cô không dám nhìn thẳng mặt tên cướp mà chỉ mở miệng cầu xin: “Đại ca, tôi chỉ là một người bình thường lười vận động…đi đứng không nhanh nhẹn…các anh mang theo tôi sẽ rất bất tiện….”
“Khôn ngoan thì ngậm miệng lại, còn có thể được sống lâu thêm một chút.” Vẫn là giọng nói lạnh ngắt đầy tính cảnh cáo uy hiếp vang lên.
Dĩnh Dĩnh suy đoán là do cô không phá không nháo không ầm ỉ la hét, nên mới bị bọn cướp chọn làm con tin sao? Haha…tự cười khổ trong lòng, bà mẹ nó cô thật xui xẻo mà. Con mẹ nó, đúng là cô không nên tới đây.
Cảm thấy đau đớn đầy tuyệt vọng Dĩnh Dĩnh khóc không ra nước mắt cả người liền run bần bật mạnh lên mất khống chế. Ở đây ai cũng run sợ nhưng giây phút này chỉ có một mình Dĩnh Dĩnh là có kiểu run sợ khác người nhất, hiển nhiên liền bị một tên cướp chú ý đến. Hắn liền bước tới cạnh cô, dùng chân đá mạnh mấy cái vào sóng lưng của cô rồi lên tiếng bẩm báo:
“Đại ca, hình như con nhỏ này sợ quá nên bị giật kinh phong rồi.”
Giật kinh phong ông nội nhà mày, cả nhà mày mới bị giật kinh phong. Tao cầu cho tất cả bọn mày hiện giờ đều bị giật kinh phong.
Tên đại ca kia có vẻ rất nóng vội rồi, bèn quát lên: “Đừng nhiều lời nữa, rút thôi.”
Tất cả bọn cướp lập tức xách balo to tướng đeo lên vai rồi bước tới trước mặt tên cầm đầu. Một tên khác cũng sẵn tiện kéo luôn Dĩnh Dĩnh đứng dậy chói hai tay cô lại rồi nói: “Đi mau.”
Dĩnh Dĩnh tuyệt vọng đến ngơ ngác hỏi lại: “Đi đâu chứ?”
“Con điên này…” Tên cướp tức giận lên đạn chỉa thẳng đầu súng vào thái dương của cô nghiến răng nghiến lợi đáp: “Mày nghĩ đi đâu?”
Nòng súng bằng sắt mát lạnh dính sát vào da đầu làm tê dại các giác quan tế bào. Dĩnh Dĩnh im lặng cam chịu số phận làm con tin đi theo bọn chúng.
“Bây giờ mày tự đi hay là để tao bắn nát chân mày rồi để cho người vác mày đi?” Tên đại ca hung hăn quay đầu lại đe dọa khi nhìn thấy bước chân rề rà của cô.
Dĩnh Dĩnh là biết hắn đang hâm dọa mình nhưng trong lòng vẫn âm thầm hỏi thăm nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn. Chứ bọn chúng đang lo chạy trốn thì làm sao dám vác theo một đứa bị thương vướng tay vướng chân làm gì? Chọn lấy một con tin cũng là chừa ra một đường sống hoặc một đường thỏa hiệp khi lỡ may bị cảnh sát tóm được mà thôi. Cũng vừa hay chức vụ cao cả này lại rơi trúng đầu cô. Xác suất trúng thưởng này còn đáng kinh ngạc hơn cả quay thưởng trúng vé số.
Trong nội tâm của những người nhân viên khách sạn ở đây, khoảnh khắc mấy tên cướp này xuất hiện thời gian trôi qua dường như kéo dài cả mấy thế kỷ. Nhưng thật tế cả quá trình bọn chúng xuất hiện chiếm đoạt rồi ngang nhiên bắn chết một người, trắng trợn cướp bốc gom súng đạn, rồi bắt cóc du khách tên Dĩnh Dĩnh mang đi chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi phút.
Nhét đầy vải bịt kín miệng đám người ở khách sạn xong. Bọn cướp thu thập xong nhanh chóng rời khỏi đây.
Bọn chúng nhanh chân đi thẳng vào bên trong đường rừng men theo sườn núi mà đi, tác phong cả đám rất lanh lẹ.
Nhẹ nhàng bước đi như gió kể cả khi địa thế dưới chân đầy đất đá rất khó đi. Duy chỉ có mình Dĩnh Dĩnh là đau khổ bước đi tập tễnh từng chút một như trẻ nhỏ mới tập đi.
Mặt trời đã mọc lên cao giữa đỉnh đầu, rọi xuống in bóng từng tên cướp lên trên mặt đất, có đầy lá cây đã rụng vàng ố còn bốc ra mùi hoen thối.
Cảm nhận được có vẻ bọn cướp đang rất nhẫn nại với mình, Dĩnh Dĩnh lại tiếp tục cả gan lên tiếng cầu xin. Cô vẫn như cũ không dám nhìn thẳng mặt bọn chúng, nhưng bây giờ cô muốn toàn tâm toàn ý cầu xin cho nên liều mạng nhào tới ôm chân tên cướp cầm đầu gào khóc nói: “Làm ơn tha cho tôi, đường núi rất khó đi…tôi thật sự đi không nổi nữa. Nói cho mấy người một bí mật là nhà chồng tôi rất nhiều tiền chỉ cần mấy người thả tôi ra…tôi xin thề sẽ lập tức chuyển tiền…”
Dĩnh Dĩnh nãy giờ rất để ý quan sát, bọn cướp có tận bảy tên, trên người đều mang theo súng. Tất cả đều mang một cái mũ vải trùm đầu màu đen che cả khuôn mặt tóc tai trừ hai con mắt.
Tên cướp cầm đầu như nghe thấy một câu chuyện cười, nhịn không được mà cười khẩy lên một tiếng: “Mày bị ngáo hả? Vẫn như cũ đi không nổi tao bắn nát gãy chân mày rồi vác theo!” Nói xong hắn liền kéo súng lên đạn làm động tác y như đang muốn bắn xuống chân Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh tai lắng nghe lời nói, mắt nhìn thấy hành động dã man của tên cướp liền im bặt, ngoan ngoãn buông chân hắn ra rồi đứng phốc dậy. Thôi thì cứ từ từ nghĩ cách, chứ cứ dùng chiêu ba hồi khóc, ba hồi lại gào. Không khéo hắn mất kiên nhẫn thật lại tiễn đi sớm hơn.
Dĩnh Dĩnh lòng đau như cắt, tim gan thận phèo phổi, lá lách cùng mấy cơ quan nội tạng khác y như đang chạy loạn xáo trộn lên, làm cả người cô cồn cào khó tả. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình chưa ăn gì.
Cô nhìn bọn cướp đang đi trước mặt mình mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tất cả đều mặt đồ rằn ri màu xanh lá hẹ sau lưng thì đeo balo to đùng nặng trĩu.
Thời buổi bây giờ đến cả cướp mà cũng mang đồng phục sao?
“Mày nhanh chân lên.” Tên cướp đi sau lại hối thúc cô.
Dĩnh Dĩnh giọng uể oải đáp lại: “Biết rồi, biết rồi…đại ca."
Khóc cũng đã khóc rồi, nháo cũng đã nháo rồi, kết quả chung nhận lại thì vẫn là một câu nói dọa bắn nát chân. Dĩnh Dĩnh bây giờ chỉ mong chờ vào đường nhân sinh của mình thật mạnh mẽ, để có thể chống cự cho đến khi người nào đó xuất hiện cứu cô.
Nhân sinh làm gì có nếu như....
Anh nhất định sẽ tới đúng không???
Bách Lý Vũ tôi chờ anh….
Trong không khí còn tản mạn mùi thuốc súng đầy khó chịu, làm chất xúc tác khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng mọi người. Cảm giác kinh sợ cực hạn đó chiếm lĩnh cả đại não khó mà kiềm chế được.
Bà nội nó thật ghê tởm, lũ sâu bọ gớm ghiếc này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Dĩnh Dĩnh từ nãy giờ vẫn đứng im bất động trên cầu thang, hai tay học hỏi theo mọi người dơ cao lên đầu. Dù đã cố gắng khống chế bản thân phải thật bình tĩnh nhưng trong trường hợp sinh tử bị người khác nắm giữ đe dọa thì ai mà bình tĩnh cho nổi. Cho nên cả cơ thể cô run như cầy sấy, môi mím chặt cắn răng chịu đựng.
“Con kia quay đầu lại phía này.” Một trong những tên cầm súng ra lệnh.
Biết bọn chúng đang chỉ đích danh mình, Dĩnh Dĩnh ngoan ngoãn quay đầu lại về phía bọn chúng. Giờ đây cô đã đứng trực diện với bọn chúng, thoải mái cho bọn chúng kiểm soát, canh chừng cô dưới mí mắt. Dĩnh Dĩnh cúi đầu không dám nhìn thẳng bọn chúng nhưng trực giác của cô lại cảm nhận được mùi tử khí, máu lạnh cùng sự độc ác nhẫn tâm trên người bọn chúng tản ra.
“Đứng im đó, đừng hòng dở trò gì?” Một thanh âm lạnh ngắt cảnh cáo cô.
Dĩnh Dĩnh nghe xong câu đó không biết là nên vui hay nên buồn, trong lòng thầm nghĩ mấy tên này có vẻ đã đánh giá cô quá cao rồi. Giờ đến cả chạy cô còn không dám thì có thể bày ra trò trống gì được nữa. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là âm thầm đọc kinh cầu nguyện.
Lạy Chúa xin hãy cứu giúp chúng con…
Lạy Quan Thế Âm Bồ Tác xin ngài hãy hạ phàm…
Lạy thánh Allah ngó xuống đây mà xem…
Cảnh Sát, Quân Đội, Lính Đặc Chủng, Lính Cứu Hỏa, cứu hoạn hay ai cũng được làm ơn hãy xuất hiện cứu chúng tôi…
Hỡi các thần linh, yêu tinh gì gì đó….xin giúp chúng tôi…..
Ba hồn bảy vía Bách Lý Vũ anh đang ở đâu mau bay về đây cho tôi….
Xin các người đừng đợi kết thúc như trong phim rồi mới xuất hiện để dọn xác.
Giây phút này cô thật mong đây chỉ là một giấc mơ, một giấc chiêm bao, một cơn ác mộng mà thôi.
“Lão đại đã gom hết súng rồi.”
“Khốn khiếp thật, tất cả đều là đạn cao su.”
Hai câu nói vang lên vừa rồi đã cắt ngang bài tụng kinh của Dĩnh Dĩnh. Trong đầu cô lại suy luận đám người này quả thật là cướp, mà còn là đang cướp súng săn bắt ở khách sạn. Trong lòng lại nổi lên một tia hy vọng nếu là cướp thì có thể thương lượng được vì thứ mà Bách Lý Vũ không bao giờ thiếu đó là tiền.
“Lão đại xong rồi!”
“Trói hết chúng lại, gom vào một chỗ.” Cái tên được gọi là lão đại lên tiếng ra lệnh.
Mấy tên còn lại rất nghe lời, nghe xong rất nhanh nhẹn, lưu loác mà thành thục lùa tất cả mọi người lại một góc sau đó trói chặt tay chân. Có mấy cô nhân viên nữ bị bọn cướp chạm vào thân thể liền sợ quá mà hét lên, lập tức bị bọn chúng tát tai cho vài cái rồi dí súng vào đầu. Mấy cô gái bị tác động vật lý tức khắc ngoan ngoãn câm miệng khóc thút thít. Bấy giờ ai không chịu phối hợp thì bọn chúng liền kéo lê kéo lết người đó đi.
“Lôi con nhỏ trên cầu thang xuống đây.” Tên cầm đầu lại ra ý chỉ.
Dĩnh Dĩnh trên mặt giờ đã không còn một chút huyết sắc nào.
Lệnh được ban xuống lập tức có một tên cướp hung hãn đi tới dí súng vào sau ót Dĩnh Dĩnh hộ tống cô đi xuống bên dưới một cách nhanh chóng gọn lẹ như không thể nào chậm hơn được nữa.
Hai chân cô giờ đã mềm nhũn như giò heo được ninh hầm kỹ. Miệng ngậm thật chặt vì cô sợ mình sẽ hét toáng lên rồi vùng vẫy bỏ chạy như một con heo nổi điên. Cô biết bản thân không thể nào chạy nhanh hơn tốc độ bay của đạn được cho nên rất phối hợp nghe lời dù cho nước mắt mồ hôi đã chảy đầm đìa khắp mặt.
Dĩnh Dĩnh trạng thái run rẩy bẩy được ép đi tới trước mặt tên cầm đầu.
“Được đấy! Cả người sợ đến mức đi không vững nhưng vẫn không la hét.” Tên cầm đầu nheo đôi mắt diều hầu đánh giá Dĩnh Dĩnh từ trên xuống dưới lại nói tiếp:
“Chọn con nhỏ này làm con tin đi, đưa đi theo.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong y như bị sét đánh ngang tai cả cơ thể ngã khuỵ luôn dưới đất. Con mẹ nó ở đây có nhiều người như vậy, sao thằng cha đại ca này lại chọn cô làm con tin?
Luật pháp ở đâu? Thiên lý ở đâu? Cảnh Sát ở đâu? Sao lại để cho đám chó má không phải con người này lộng hành giữa thanh thiên bạch nhật như vậy???
Lập tức có một nòng súng dí sát vào đầu Dĩnh Dĩnh. Cô nhịn không nổi nữa rồi, cả khuôn mặt liền mếu máo. Cô không dám nhìn thẳng mặt tên cướp mà chỉ mở miệng cầu xin: “Đại ca, tôi chỉ là một người bình thường lười vận động…đi đứng không nhanh nhẹn…các anh mang theo tôi sẽ rất bất tiện….”
“Khôn ngoan thì ngậm miệng lại, còn có thể được sống lâu thêm một chút.” Vẫn là giọng nói lạnh ngắt đầy tính cảnh cáo uy hiếp vang lên.
Dĩnh Dĩnh suy đoán là do cô không phá không nháo không ầm ỉ la hét, nên mới bị bọn cướp chọn làm con tin sao? Haha…tự cười khổ trong lòng, bà mẹ nó cô thật xui xẻo mà. Con mẹ nó, đúng là cô không nên tới đây.
Cảm thấy đau đớn đầy tuyệt vọng Dĩnh Dĩnh khóc không ra nước mắt cả người liền run bần bật mạnh lên mất khống chế. Ở đây ai cũng run sợ nhưng giây phút này chỉ có một mình Dĩnh Dĩnh là có kiểu run sợ khác người nhất, hiển nhiên liền bị một tên cướp chú ý đến. Hắn liền bước tới cạnh cô, dùng chân đá mạnh mấy cái vào sóng lưng của cô rồi lên tiếng bẩm báo:
“Đại ca, hình như con nhỏ này sợ quá nên bị giật kinh phong rồi.”
Giật kinh phong ông nội nhà mày, cả nhà mày mới bị giật kinh phong. Tao cầu cho tất cả bọn mày hiện giờ đều bị giật kinh phong.
Tên đại ca kia có vẻ rất nóng vội rồi, bèn quát lên: “Đừng nhiều lời nữa, rút thôi.”
Tất cả bọn cướp lập tức xách balo to tướng đeo lên vai rồi bước tới trước mặt tên cầm đầu. Một tên khác cũng sẵn tiện kéo luôn Dĩnh Dĩnh đứng dậy chói hai tay cô lại rồi nói: “Đi mau.”
Dĩnh Dĩnh tuyệt vọng đến ngơ ngác hỏi lại: “Đi đâu chứ?”
“Con điên này…” Tên cướp tức giận lên đạn chỉa thẳng đầu súng vào thái dương của cô nghiến răng nghiến lợi đáp: “Mày nghĩ đi đâu?”
Nòng súng bằng sắt mát lạnh dính sát vào da đầu làm tê dại các giác quan tế bào. Dĩnh Dĩnh im lặng cam chịu số phận làm con tin đi theo bọn chúng.
“Bây giờ mày tự đi hay là để tao bắn nát chân mày rồi để cho người vác mày đi?” Tên đại ca hung hăn quay đầu lại đe dọa khi nhìn thấy bước chân rề rà của cô.
Dĩnh Dĩnh là biết hắn đang hâm dọa mình nhưng trong lòng vẫn âm thầm hỏi thăm nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn. Chứ bọn chúng đang lo chạy trốn thì làm sao dám vác theo một đứa bị thương vướng tay vướng chân làm gì? Chọn lấy một con tin cũng là chừa ra một đường sống hoặc một đường thỏa hiệp khi lỡ may bị cảnh sát tóm được mà thôi. Cũng vừa hay chức vụ cao cả này lại rơi trúng đầu cô. Xác suất trúng thưởng này còn đáng kinh ngạc hơn cả quay thưởng trúng vé số.
Trong nội tâm của những người nhân viên khách sạn ở đây, khoảnh khắc mấy tên cướp này xuất hiện thời gian trôi qua dường như kéo dài cả mấy thế kỷ. Nhưng thật tế cả quá trình bọn chúng xuất hiện chiếm đoạt rồi ngang nhiên bắn chết một người, trắng trợn cướp bốc gom súng đạn, rồi bắt cóc du khách tên Dĩnh Dĩnh mang đi chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi phút.
Nhét đầy vải bịt kín miệng đám người ở khách sạn xong. Bọn cướp thu thập xong nhanh chóng rời khỏi đây.
Bọn chúng nhanh chân đi thẳng vào bên trong đường rừng men theo sườn núi mà đi, tác phong cả đám rất lanh lẹ.
Nhẹ nhàng bước đi như gió kể cả khi địa thế dưới chân đầy đất đá rất khó đi. Duy chỉ có mình Dĩnh Dĩnh là đau khổ bước đi tập tễnh từng chút một như trẻ nhỏ mới tập đi.
Mặt trời đã mọc lên cao giữa đỉnh đầu, rọi xuống in bóng từng tên cướp lên trên mặt đất, có đầy lá cây đã rụng vàng ố còn bốc ra mùi hoen thối.
Cảm nhận được có vẻ bọn cướp đang rất nhẫn nại với mình, Dĩnh Dĩnh lại tiếp tục cả gan lên tiếng cầu xin. Cô vẫn như cũ không dám nhìn thẳng mặt bọn chúng, nhưng bây giờ cô muốn toàn tâm toàn ý cầu xin cho nên liều mạng nhào tới ôm chân tên cướp cầm đầu gào khóc nói: “Làm ơn tha cho tôi, đường núi rất khó đi…tôi thật sự đi không nổi nữa. Nói cho mấy người một bí mật là nhà chồng tôi rất nhiều tiền chỉ cần mấy người thả tôi ra…tôi xin thề sẽ lập tức chuyển tiền…”
Dĩnh Dĩnh nãy giờ rất để ý quan sát, bọn cướp có tận bảy tên, trên người đều mang theo súng. Tất cả đều mang một cái mũ vải trùm đầu màu đen che cả khuôn mặt tóc tai trừ hai con mắt.
Tên cướp cầm đầu như nghe thấy một câu chuyện cười, nhịn không được mà cười khẩy lên một tiếng: “Mày bị ngáo hả? Vẫn như cũ đi không nổi tao bắn nát gãy chân mày rồi vác theo!” Nói xong hắn liền kéo súng lên đạn làm động tác y như đang muốn bắn xuống chân Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh tai lắng nghe lời nói, mắt nhìn thấy hành động dã man của tên cướp liền im bặt, ngoan ngoãn buông chân hắn ra rồi đứng phốc dậy. Thôi thì cứ từ từ nghĩ cách, chứ cứ dùng chiêu ba hồi khóc, ba hồi lại gào. Không khéo hắn mất kiên nhẫn thật lại tiễn đi sớm hơn.
Dĩnh Dĩnh lòng đau như cắt, tim gan thận phèo phổi, lá lách cùng mấy cơ quan nội tạng khác y như đang chạy loạn xáo trộn lên, làm cả người cô cồn cào khó tả. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình chưa ăn gì.
Cô nhìn bọn cướp đang đi trước mặt mình mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tất cả đều mặt đồ rằn ri màu xanh lá hẹ sau lưng thì đeo balo to đùng nặng trĩu.
Thời buổi bây giờ đến cả cướp mà cũng mang đồng phục sao?
“Mày nhanh chân lên.” Tên cướp đi sau lại hối thúc cô.
Dĩnh Dĩnh giọng uể oải đáp lại: “Biết rồi, biết rồi…đại ca."
Khóc cũng đã khóc rồi, nháo cũng đã nháo rồi, kết quả chung nhận lại thì vẫn là một câu nói dọa bắn nát chân. Dĩnh Dĩnh bây giờ chỉ mong chờ vào đường nhân sinh của mình thật mạnh mẽ, để có thể chống cự cho đến khi người nào đó xuất hiện cứu cô.
Nhân sinh làm gì có nếu như....
Anh nhất định sẽ tới đúng không???
Bách Lý Vũ tôi chờ anh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.