Chương 50
PTAD199908
25/05/2023
Một tháng sau....
Đầu mùa xuân trăm hoa đua nở. Bách Lý Vũ dự tính tạm gác lại công việc đưa Dĩnh Dĩnh đi Tân Cương du lịch sẵn tiện muốn cùng cô trốn tránh mùa thụ phấn hoa anh đào tại thành phố A này.
Đêm nay giấc mơ kỳ lạ đó lại đột nhiên xuất hiện trở lại quấn quanh tâm trí của Bách Lý Vũ.
Giấc mơ hôm nay rất rõ ràng không còn bị tầng sương mù che mờ, khuất lối như mấy lần trước.
Bách Lý Vũ giống như một linh hồn võng du vào giấc mơ này vậy, không một ai có thể nhìn thấy anh. Bách Lý Vũ đứng im một chỗ nhìn cảnh vật xung quanh đang xoay chuyển dần.
Sương mù tụ lại rồi tan ra Bách Lý Vũ nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang hung hăng đánh Từ Mộng Khiết.
Chưa kịp phản ứng gì thì cảnh lại thoắt cái biến hóa chuyển đổi. Lần này anh lại nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang ngồi bệt dưới nền đất ôm mặt khóc lóc thảm thiết khi bị Châu Sa đánh.
Anh nhấc chân muốn tiến lên ngăn cản thì cảnh lại bắt đầu chuyển đổi tiếp. Đợi tầng tầng lớp lớp sương mù tan ra hết thì trước mắt anh xuất hiện cảnh tượng Dĩnh Dĩnh toàn thân máu me bê bết đang nằm khóc lóc khổ sở. Bách Lý Vũ nhìn thấy mà hoảng hốt, anh vội lao đến thật nhanh muốn ôm cô vào trong lòng để che chở thì thân thể cô lập tức tan biến mất. Cảnh vật lại xoành xoạch thay đổi làm cho Bách Lý Vũ cảm thấy đau đầu chóng mặt vô cùng. Đợi đám sương mù tan ra hết một lần nữa thì anh lại nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang nằm trên giường bệnh, cùng với gương mặt tiều tuỵ hốc hác đang thở oxy dường như cô đang hấp hối, chuẩn bị trút hơi tàn cuối cùng.
Bách Lý Vũ chấn động ngây người, anh vội trấn an bản thân mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Lúc này cửa phòng bệnh chợt mở toang ra.
Bách Lý Vũ mắt ngước nhìn hai thân anh đang bước vào phòng bệnh mà khiếp đảm. Người đó rõ ràng chính là anh, nhưng bàn tay phải của anh đang nắm chặt bàn tay của Từ Mộng Khiết.
Vẻ mặt của anh lạnh nhạt đến tàn nhẫn mà nhìn Dĩnh Dĩnh đang hấp hối trên giường bệnh, giọng nói càng thơ ơ lãnh đạm hơn: “Cô còn có gì muốn nói?”
Dĩnh Dĩnh nằm trên giường bệnh nhìn thấy Bách Lý Vũ cùng Từ Mộng khiết đã đến thì đưa tay lên cố gắng kéo mặt nạ thở oxy trên mặt mình xuống nhìn hai người mà thều thào nói:
"Nếu có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa thì tôi muốn anh cũng đau đớn giống như tôi dù chỉ là một lần...." Câu vừa dứt Dĩnh Dĩnh cũng vừa mỉm cười nhẹ mãn nguyện trút hơi thở cuối cùng.
Bách Lý Vũ thân thể trong suốt đứng bên cạnh nhìn thấy hết tất cả mà lòng đau quằn quại vô cùng. Trong giấc mơ kỳ lạ này anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại có thể tổn thương cô gái anh yêu tới mức như vậy? Anh không thể bảo vệ nổi cô sao? Hãy mau cứu cô ấy....làm ơn....cứu cô ấy đi.....
Bách Lý Vũ thân thể trong suốt đang mở miệng hét to bên tai Bách Lý Vũ trong giấc mơ nhưng tất cả đều vô dụng. Bách Lý Vũ lạnh lùng trong giấc mơ đang nhìn Dĩnh Dĩnh chết đi mà không hiện lên một tia cảm xúc mất mác nào. Bàn tay đang đan chặt ngón tay của Từ Mộng Khiết.
Bác sĩ y tá đua nhau chạy vào. Bách Lý Vũ kia lại lạnh lùng thờ ờ đi ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.
Bách Lý Vũ thân thể trong suốt gục ngã xuống bên cạnh giường bệnh của Dĩnh Dĩnh.
Nước mắt anh đột nhiên rơi xuống nền nhà trắng toát rồi biến mất. Giọt nước mắt đó giống như đã thức tỉnh anh lại trong mộng cảnh này.
Cô gái đó không phải là Dĩnh Dĩnh mà anh yêu...
Cô gái đó chỉ có gương mặt giống Dĩnh Dĩnh mà thôi...
Cô gái đó hoàn toàn không phải là Dĩnh Dĩnh...
Người đó cũng chẳng phải là anh, giấc mơ hoang đường này phải chấm dứt ngay tại đây.
Một làn sương mù đột nhiên xuất hiện ôm trọn cả thân thể anh, rồi kéo anh về lại hiện tại.
Bách Lý Vũ giật mình tỉnh dậy thì nhìn thấy trời đã sáng trưng. Rèm cửa trong phòng hơi được kéo ra, ánh mặt trời từ khe hở đó lọt vào hắt lên giường rồi chiếu rọi vào nữa khuôn mặt của anh.
Bách Lý Vũ nhìn sang chỗ nằm bên cạnh trống trơn không còn ai. Anh liền giật mình hốt hoảng vội vàng xuống giường đi tìm cô.
Phòng tắm không có anh liền xông thẳng xuống lầu.
Khi đã nhìn thấy hình bóng thân thuộc của cô đang chăm chỉ trong nhà bếp, Bách Lý Vũ mới thở phào một hơi. Chợt anh nghĩ lại tới giấc mơ kỳ lạ kia mà không khỏi khiếp sợ. Anh đi thật nhanh tới trước mặt cô, sau đó kéo chầm cô ôm chặt vào trong lòng. Giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên:
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi…..Dĩnh Dĩnh." Anh xin lỗi hết thảy tất cả mọi chuyện dù là ở quá khứ, hiện tại hay tương lai. Anh đều muốn nói anh xin lỗi.
Dĩnh Dĩnh đang làm đồ ăn sáng bất ngờ bị Bách Lý Vũ ôm chặt suýt làm cho ngộp thở. Miệng anh còn không ngừng nói xin lỗi cô thì thấy làm lạ:
“Mới sáng sớm ra anh đã làm gì có lỗi với em rồi sao?"
Bách Lý Vũ vẫn ôm chặt cô gấp gáp nói:
"Đợi hai tháng nữa anh sắp xếp công việc xong ổn thoả. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ lại một lần nữa và sau đó cùng nhau đi du lịch hưởng tuần trăng mật nha em...?"
“Tự dưng sao lại kết hôn lại?"
“Anh muốn bù đắp lại cho em, nhìn xem đến cả nhẫn cưới chúng ta còn không thèm đeo. Cũng chẳng biết vứt ở xó xỉnh nào rồi."
Dĩnh Dĩnh cũng không có ý kiến gì. Dù sao vẫn còn hai tháng nữa mà. Lúc đó rồi tính toán sau.
"Được."
Thời gian hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ cứ như vậy trôi qua.
Bách Lý Vũ hằng ngày đều đi làm nhưng vẫn giữ đúng bảy giờ tối sẽ về nhà ăn cơm cùng cô.
Dĩnh Dĩnh từ thứ hai đến tư thì vẫn tiếp tục đi học làm bánh. Duy chỉ có lớp trà đạo là ngưng học vì Dương Hạc Hiên đi pháp công tác rồi.
Vào những ngày thứ năm, sáu, bảy không có lịch trình học. Dĩnh Dĩnh liền làm cơm trưa mang đến công ty ăn cùng Bách Lý Vũ. Ngày chủ nhật Bách Lý Vũ không phải đi làm thì cả hai liền ở nhà làm bánh rồi cùng nhau đi picnic ở công viên gần khu dân cư. Đến tối thì cùng nhau về nhà lăn giường.
Mọi thứ cứ đều đều tiếp diễn như vậy liền trôi qua hơn một tháng. Trong lúc này Bách Lý Vũ cũng bắt đầu dành thời gian lên kế hoạch đám cưới lại. Anh bàn chuyện này với Bách Lý Hồng.
Bách Lý Vũ còn đi nhờ vả cô cháu gái của mình thử dò hỏi xem Dĩnh Dĩnh thích kiểu cầu hôn nào. Có phải kiểu lãng mạn dưới ánh nến hay kiểu cầu hôn nơi đông người giống bên phương tây. Bách Lý Hồng cũng rất nhiệt tình giúp đỡ chú nhỏ nhà mình, cho nên cứ hễ rãnh rỗi là đi kiếm Dĩnh Dĩnh để điều tra.
"Cậu thích xem phim thể loại nào nhất?" Bách Lý Hồng miệng nhai nhóp nhép mảnh khô mực dai nhách hỏi Dĩnh Dĩnh.
"Tình cảm." Dĩnh Dĩnh tay đang bận xắt rau củ tuỳ tiện trả lời. Mấy ngày nay Bách Lý Hồng cứ như bị phát bệnh nghiện cô. Hễ cứ rảnh ran lại chạy đến nhà tìm cô hỏi mấy chuyện lung tung.
Bách Lý Hồng: "Cậu thích kiểu nam chính như thế nào?"
Dĩnh Dĩnh: "Tất nhiên là đẹp trai rồi không phải sao? Diễn viên nam chính phải đẹp trai thì khán giả mới có hứng đề xem."
"Cậu thích nhẫn kim cương to hay nhỏ?" Bách Lý Hồng đột nhiên thay đổi chủ đề hỏi.
"Là con gái ai mà chẳng thích mang nhẫn kim cương to tùng đùng. Nhưng mà mình sợ bị ăn cướp lắm, cho nên cậu nói Bách Lý Vũ mua cái vừa vừa thôi." Dĩnh Dĩnh tay thoăn thắt thả rau củ vừa xắt xong vào nồi nước đang sôi đáp.
Bách Lý Hồng động tác đang ăn khô mực chợt dừng lại, mặt ngơ ngác hỏi: "Cậu biết rồi sao?"
"Cậu biết từ khi nào?"
Dĩnh Dĩnh nhìn nồi súp đang sôi sùng sục thì tắt bếp sau đó quay người lại cười nói:
"Mình cũng mới vừa đoán ra được thôi, chú nhỏ của cậu thật ấu trĩ mà nhờ một đứa đầu heo như cậu đi dò hỏi mình, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy mà thôi."
Bách Lý Hồng nghe bản thân mình bị so sánh giống đầu heo thì tức giận đẩy dĩa khô mực ra.
"Mình giống đầu heo chỗ nào chứ?"
Dĩnh Dĩnh liền phì cười: "Bình tĩnh lại thì còn có canh giò heo để ăn..." Nói xong liền múc một tô canh gò heo nóng hổi bưng tới trước mặt Bách Lý Hồng rồi nói tiếp: "Cậu mau ăn đi rồi còn về công ty làm, sẵn tiện chở mình đến đó luôn."
Hơn một tháng qua Dĩnh Dĩnh cứ hể rảnh rỗi là sẽ mang cơm trưa tới công ty cùng ăn với Bách Lý Vũ
Cả văn phòng thư ký của anh cũng đều đã sớm quen với việc này. Mà trong thâm tâm của mỗi người bọn họ hằng ngày đều mong bà chủ của mình đến kia kìa. Bà chủ này rất hào phóng mỗi lần đến đều mang theo bánh hoặc đồ ăn nhẹ, trà sữa, cafe cho bọn họ. Mà mỗi khi bà chủ đến nơi tổng giám đốc của bọn họ đều rất vui, lỡ như có làm sai bảng hợp đồng hay gì đó thì cũng không bị ông chủ la mắng té tát.
Thật là âm dương hoà hợp cho nên ông chủ bọn họ tính khí ngày càng vui vẻ không cáu gắt khó ở như ngày xưa nữa.
Bách Lý Hồng lái xe cùng Dĩnh Dĩnh đến công ty.
Đến tầng 18 Bách Lý Hồng bước ra trước. Dĩnh Dĩnh tay phải xách hộp lồng cơm, tay trái xách một hộp bánh kem macha thật to đợi thang máy đưa mình lên trên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra Dĩnh Dĩnh vui vẻ bước ra sau đó đặt hộp bánh kem lên trên bàn làm việc của trợ lý An An nói: "Bánh kem macha lạnh này là loại bánh được bán chạy nhất ở tiệm đó. Mọi người cùng nhau ăn vui vẻ nhé."
"Cảm ơn bà chủ." An An hôm nay dường như sắc mặt không được tốt lắm mà trả lời Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh liền thấy làm lạ tỉ mỉ quan sát hôm nay mọi người ở văn phòng thư ký này đều có thái độ là lạ nhưng Dĩnh Dĩnh không biết bọn họ lạ ở chỗ nào. Dĩnh Dĩnh bèn thầm nghĩ chắc cả văn phòng thư ký bọn họ mới bị Bách Lý Vũ mắng mỏ gì đó nên mới có vẻ mặt sượng đơ như vậy. Cho nên cô bỏ qua không quan tâm để ý nhiều nữa.
Bước chân Dĩnh Dĩnh vững trãi thong thả bước đi vào phòng làm việc của Bách Lý Vũ.
Tư Vũ đang ngồi ở bàn làm việc rốt cuộc cũng đấu tranh tư tưởng xong chạy ào tới ngăn cản Dĩnh Dĩnh tay đang muốn mở cửa phòng làm việc của Bách Lý Vũ ra.
"Tiểu phu nhân chưa thể vào được đâu ạ."
Dĩnh Dĩnh: "Tại sao? Đang là giờ nghĩ trưa rồi mà."
Tư Vũ: "Tổng giám đốc đang cùng tiểu thư Châu Sa nói chuyện riêng ở trong. Nhưng xin phu nhân đừng hiểu lầm, là tiểu thư Châu Sa tự tìm đến..."
"Cậu nói cái gì?" Dĩnh Dĩnh chưa nghe hết câu đã nổi đoá trong lòng. Cô vờ lạnh giọng gắt gỏng la lên nhìn Tư Vũ: "Cậu tránh ra đi."
Tư Vũ biết mình không thể nào ngăn cản tiểu tổ tông này lại, cho nên liều chết gõ mấy tiếng lên cửa phòng rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Dĩnh Dĩnh: "Cậu....ai mượn cậu gõ cửa?? Tôi đang muốn đá văng cánh cửa, sau đó bước vào thì mới có khí thế bắt gian tại trận, cậu hiểu không?"
Tư Vũ: *...*
Gõ thì cũng đã gõ rồi Dĩnh Dĩnh thở dài lườm Tư Vũ một cái: "Cậu quả thật là trung thành!" Không đợi bên trong lên tiếng mời vào, Dĩnh Dĩnh đã tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Bách Lý Vũ đang nghiêm chỉnh ngồi trên bàn làm việc. Châu Sa thì đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa đơn dùng để tiếp khách trong phòng.
"Em đến rồi sao? Hôm nay em mang cơm đến hơi muộn nhỉ?" Bách Lý Vũ vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn Dĩnh Dĩnh thản nhiên nói.
Dĩnh Dĩnh bước tới tuỳ tiện đặt hôm cơm xuống bàn, sau đó ánh mắt hướng qua phía Châu Sa đang ngồi thắc mắc tò mò mà nhìn chăm chú.
Bách Lý Vũ nhẹ nhàng nắm tay Dĩnh Dĩnh trấn an, sau đó nhìn sang Châu Sa mở miệng nói:
"Cô còn có việc gì nữa không? Nếu nói xong rồi thì mời cô đi cho. Đã đến giờ tôi phải cùng bà xã ăn cơm trưa rồi."
Châu Sa sắc mặt tái mét, răng cắn chặt môi dưới đến mức sắp chảy ra máu khi nhìn thấy Bách Lý Vũ lạnh nhạt với mình như vậy. Cô ta toang đứng dậy, cầm lấy túi xách hốc mắt đã đỏ hằn lên mấy tia máu bỏ lại mười câu nói rồi lập tức rời đi:
"Em hy vọng sau này anh đừng có mà hối hận..."
Châu Sa vừa rời đi, Bách Lý Vũ liền đứng dậy khỏi ghế kéo Dĩnh Dĩnh ôm vào lòng ngực mở miệng nói: "Dĩnh Dĩnh mong em đừng hiểu lầm anh sẽ giải thích cho em ngay lập tức. Cô ta....."
Bách Lý Vũ nói còn chưa hết thì Dĩnh Dĩnh đã nhớn người hôn nhẹ lên khoé miệng của anh.
"Anh không cần phải giải thích gì hết, em tin anh. Cũng tin vào trực giác của mình."
Bách Lý Vũ nâng cằm Dĩnh Dĩnh lên hôn thật sâu một cái rồi mới hỏi lại cô:
"Vậy tại sao mấy lần trước em lại không tin anh."
Dĩnh Dĩnh chợt nghĩ ra gì đó, mỉm cười trả lời lại anh: "Mấy lần trước là trực giác của em không tin anh. Nhưng lần này nó lại bảo em hãy tin anh."
Bách Lý Vũ: "Sao câu trả lời này, anh nghe quen quen nhỉ...?"
"Anh không nhớ sao? Chính anh là người đã nói ra câu vô lý như thế mà..."
"Có sao?" Bách Vũ Vũ hai tay đang ôm chặt Dĩnh Dĩnh cau mày hỏi.
"Có...." Dĩnh Dĩnh lại hôn lên khoé môi của Bách Lý Vũ. Lần này Bách Lý Vũ nắm bắt thời cơ đảo khách làm chủ không chế nụ hôn của Dĩnh Dĩnh.
Trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn với khoảnh khắc này. Khoảnh khắc mà Dĩnh Dĩnh đã chịu bằng lòng hoàn toàn tin tưởng vào anh. Tin tưởng vào tình yêu của anh đã dành cho cô.
Đôi khi trong tình yêu, không cần thề non hẹn biển, chỉ cần những điều nhỏ như vậy mà thôi.
Không cần một người tốt nhất chỉ cần một người phù hợp nhất.
Không nguyện người bao dung chỉ nguyện người một lòng tin tưởng.
Tình yêu một đời chính là như vậy. Vào thời khắc chín muồi nhất nó chắc chắn sẽ xuất hiện để làm mảnh ghép hoàn hảo nhất cho cuộc đời của bạn.
Hết chính truyện.
Đầu mùa xuân trăm hoa đua nở. Bách Lý Vũ dự tính tạm gác lại công việc đưa Dĩnh Dĩnh đi Tân Cương du lịch sẵn tiện muốn cùng cô trốn tránh mùa thụ phấn hoa anh đào tại thành phố A này.
Đêm nay giấc mơ kỳ lạ đó lại đột nhiên xuất hiện trở lại quấn quanh tâm trí của Bách Lý Vũ.
Giấc mơ hôm nay rất rõ ràng không còn bị tầng sương mù che mờ, khuất lối như mấy lần trước.
Bách Lý Vũ giống như một linh hồn võng du vào giấc mơ này vậy, không một ai có thể nhìn thấy anh. Bách Lý Vũ đứng im một chỗ nhìn cảnh vật xung quanh đang xoay chuyển dần.
Sương mù tụ lại rồi tan ra Bách Lý Vũ nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang hung hăng đánh Từ Mộng Khiết.
Chưa kịp phản ứng gì thì cảnh lại thoắt cái biến hóa chuyển đổi. Lần này anh lại nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang ngồi bệt dưới nền đất ôm mặt khóc lóc thảm thiết khi bị Châu Sa đánh.
Anh nhấc chân muốn tiến lên ngăn cản thì cảnh lại bắt đầu chuyển đổi tiếp. Đợi tầng tầng lớp lớp sương mù tan ra hết thì trước mắt anh xuất hiện cảnh tượng Dĩnh Dĩnh toàn thân máu me bê bết đang nằm khóc lóc khổ sở. Bách Lý Vũ nhìn thấy mà hoảng hốt, anh vội lao đến thật nhanh muốn ôm cô vào trong lòng để che chở thì thân thể cô lập tức tan biến mất. Cảnh vật lại xoành xoạch thay đổi làm cho Bách Lý Vũ cảm thấy đau đầu chóng mặt vô cùng. Đợi đám sương mù tan ra hết một lần nữa thì anh lại nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang nằm trên giường bệnh, cùng với gương mặt tiều tuỵ hốc hác đang thở oxy dường như cô đang hấp hối, chuẩn bị trút hơi tàn cuối cùng.
Bách Lý Vũ chấn động ngây người, anh vội trấn an bản thân mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Lúc này cửa phòng bệnh chợt mở toang ra.
Bách Lý Vũ mắt ngước nhìn hai thân anh đang bước vào phòng bệnh mà khiếp đảm. Người đó rõ ràng chính là anh, nhưng bàn tay phải của anh đang nắm chặt bàn tay của Từ Mộng Khiết.
Vẻ mặt của anh lạnh nhạt đến tàn nhẫn mà nhìn Dĩnh Dĩnh đang hấp hối trên giường bệnh, giọng nói càng thơ ơ lãnh đạm hơn: “Cô còn có gì muốn nói?”
Dĩnh Dĩnh nằm trên giường bệnh nhìn thấy Bách Lý Vũ cùng Từ Mộng khiết đã đến thì đưa tay lên cố gắng kéo mặt nạ thở oxy trên mặt mình xuống nhìn hai người mà thều thào nói:
"Nếu có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa thì tôi muốn anh cũng đau đớn giống như tôi dù chỉ là một lần...." Câu vừa dứt Dĩnh Dĩnh cũng vừa mỉm cười nhẹ mãn nguyện trút hơi thở cuối cùng.
Bách Lý Vũ thân thể trong suốt đứng bên cạnh nhìn thấy hết tất cả mà lòng đau quằn quại vô cùng. Trong giấc mơ kỳ lạ này anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại có thể tổn thương cô gái anh yêu tới mức như vậy? Anh không thể bảo vệ nổi cô sao? Hãy mau cứu cô ấy....làm ơn....cứu cô ấy đi.....
Bách Lý Vũ thân thể trong suốt đang mở miệng hét to bên tai Bách Lý Vũ trong giấc mơ nhưng tất cả đều vô dụng. Bách Lý Vũ lạnh lùng trong giấc mơ đang nhìn Dĩnh Dĩnh chết đi mà không hiện lên một tia cảm xúc mất mác nào. Bàn tay đang đan chặt ngón tay của Từ Mộng Khiết.
Bác sĩ y tá đua nhau chạy vào. Bách Lý Vũ kia lại lạnh lùng thờ ờ đi ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.
Bách Lý Vũ thân thể trong suốt gục ngã xuống bên cạnh giường bệnh của Dĩnh Dĩnh.
Nước mắt anh đột nhiên rơi xuống nền nhà trắng toát rồi biến mất. Giọt nước mắt đó giống như đã thức tỉnh anh lại trong mộng cảnh này.
Cô gái đó không phải là Dĩnh Dĩnh mà anh yêu...
Cô gái đó chỉ có gương mặt giống Dĩnh Dĩnh mà thôi...
Cô gái đó hoàn toàn không phải là Dĩnh Dĩnh...
Người đó cũng chẳng phải là anh, giấc mơ hoang đường này phải chấm dứt ngay tại đây.
Một làn sương mù đột nhiên xuất hiện ôm trọn cả thân thể anh, rồi kéo anh về lại hiện tại.
Bách Lý Vũ giật mình tỉnh dậy thì nhìn thấy trời đã sáng trưng. Rèm cửa trong phòng hơi được kéo ra, ánh mặt trời từ khe hở đó lọt vào hắt lên giường rồi chiếu rọi vào nữa khuôn mặt của anh.
Bách Lý Vũ nhìn sang chỗ nằm bên cạnh trống trơn không còn ai. Anh liền giật mình hốt hoảng vội vàng xuống giường đi tìm cô.
Phòng tắm không có anh liền xông thẳng xuống lầu.
Khi đã nhìn thấy hình bóng thân thuộc của cô đang chăm chỉ trong nhà bếp, Bách Lý Vũ mới thở phào một hơi. Chợt anh nghĩ lại tới giấc mơ kỳ lạ kia mà không khỏi khiếp sợ. Anh đi thật nhanh tới trước mặt cô, sau đó kéo chầm cô ôm chặt vào trong lòng. Giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên:
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi…..Dĩnh Dĩnh." Anh xin lỗi hết thảy tất cả mọi chuyện dù là ở quá khứ, hiện tại hay tương lai. Anh đều muốn nói anh xin lỗi.
Dĩnh Dĩnh đang làm đồ ăn sáng bất ngờ bị Bách Lý Vũ ôm chặt suýt làm cho ngộp thở. Miệng anh còn không ngừng nói xin lỗi cô thì thấy làm lạ:
“Mới sáng sớm ra anh đã làm gì có lỗi với em rồi sao?"
Bách Lý Vũ vẫn ôm chặt cô gấp gáp nói:
"Đợi hai tháng nữa anh sắp xếp công việc xong ổn thoả. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ lại một lần nữa và sau đó cùng nhau đi du lịch hưởng tuần trăng mật nha em...?"
“Tự dưng sao lại kết hôn lại?"
“Anh muốn bù đắp lại cho em, nhìn xem đến cả nhẫn cưới chúng ta còn không thèm đeo. Cũng chẳng biết vứt ở xó xỉnh nào rồi."
Dĩnh Dĩnh cũng không có ý kiến gì. Dù sao vẫn còn hai tháng nữa mà. Lúc đó rồi tính toán sau.
"Được."
Thời gian hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ cứ như vậy trôi qua.
Bách Lý Vũ hằng ngày đều đi làm nhưng vẫn giữ đúng bảy giờ tối sẽ về nhà ăn cơm cùng cô.
Dĩnh Dĩnh từ thứ hai đến tư thì vẫn tiếp tục đi học làm bánh. Duy chỉ có lớp trà đạo là ngưng học vì Dương Hạc Hiên đi pháp công tác rồi.
Vào những ngày thứ năm, sáu, bảy không có lịch trình học. Dĩnh Dĩnh liền làm cơm trưa mang đến công ty ăn cùng Bách Lý Vũ. Ngày chủ nhật Bách Lý Vũ không phải đi làm thì cả hai liền ở nhà làm bánh rồi cùng nhau đi picnic ở công viên gần khu dân cư. Đến tối thì cùng nhau về nhà lăn giường.
Mọi thứ cứ đều đều tiếp diễn như vậy liền trôi qua hơn một tháng. Trong lúc này Bách Lý Vũ cũng bắt đầu dành thời gian lên kế hoạch đám cưới lại. Anh bàn chuyện này với Bách Lý Hồng.
Bách Lý Vũ còn đi nhờ vả cô cháu gái của mình thử dò hỏi xem Dĩnh Dĩnh thích kiểu cầu hôn nào. Có phải kiểu lãng mạn dưới ánh nến hay kiểu cầu hôn nơi đông người giống bên phương tây. Bách Lý Hồng cũng rất nhiệt tình giúp đỡ chú nhỏ nhà mình, cho nên cứ hễ rãnh rỗi là đi kiếm Dĩnh Dĩnh để điều tra.
"Cậu thích xem phim thể loại nào nhất?" Bách Lý Hồng miệng nhai nhóp nhép mảnh khô mực dai nhách hỏi Dĩnh Dĩnh.
"Tình cảm." Dĩnh Dĩnh tay đang bận xắt rau củ tuỳ tiện trả lời. Mấy ngày nay Bách Lý Hồng cứ như bị phát bệnh nghiện cô. Hễ cứ rảnh ran lại chạy đến nhà tìm cô hỏi mấy chuyện lung tung.
Bách Lý Hồng: "Cậu thích kiểu nam chính như thế nào?"
Dĩnh Dĩnh: "Tất nhiên là đẹp trai rồi không phải sao? Diễn viên nam chính phải đẹp trai thì khán giả mới có hứng đề xem."
"Cậu thích nhẫn kim cương to hay nhỏ?" Bách Lý Hồng đột nhiên thay đổi chủ đề hỏi.
"Là con gái ai mà chẳng thích mang nhẫn kim cương to tùng đùng. Nhưng mà mình sợ bị ăn cướp lắm, cho nên cậu nói Bách Lý Vũ mua cái vừa vừa thôi." Dĩnh Dĩnh tay thoăn thắt thả rau củ vừa xắt xong vào nồi nước đang sôi đáp.
Bách Lý Hồng động tác đang ăn khô mực chợt dừng lại, mặt ngơ ngác hỏi: "Cậu biết rồi sao?"
"Cậu biết từ khi nào?"
Dĩnh Dĩnh nhìn nồi súp đang sôi sùng sục thì tắt bếp sau đó quay người lại cười nói:
"Mình cũng mới vừa đoán ra được thôi, chú nhỏ của cậu thật ấu trĩ mà nhờ một đứa đầu heo như cậu đi dò hỏi mình, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy mà thôi."
Bách Lý Hồng nghe bản thân mình bị so sánh giống đầu heo thì tức giận đẩy dĩa khô mực ra.
"Mình giống đầu heo chỗ nào chứ?"
Dĩnh Dĩnh liền phì cười: "Bình tĩnh lại thì còn có canh giò heo để ăn..." Nói xong liền múc một tô canh gò heo nóng hổi bưng tới trước mặt Bách Lý Hồng rồi nói tiếp: "Cậu mau ăn đi rồi còn về công ty làm, sẵn tiện chở mình đến đó luôn."
Hơn một tháng qua Dĩnh Dĩnh cứ hể rảnh rỗi là sẽ mang cơm trưa tới công ty cùng ăn với Bách Lý Vũ
Cả văn phòng thư ký của anh cũng đều đã sớm quen với việc này. Mà trong thâm tâm của mỗi người bọn họ hằng ngày đều mong bà chủ của mình đến kia kìa. Bà chủ này rất hào phóng mỗi lần đến đều mang theo bánh hoặc đồ ăn nhẹ, trà sữa, cafe cho bọn họ. Mà mỗi khi bà chủ đến nơi tổng giám đốc của bọn họ đều rất vui, lỡ như có làm sai bảng hợp đồng hay gì đó thì cũng không bị ông chủ la mắng té tát.
Thật là âm dương hoà hợp cho nên ông chủ bọn họ tính khí ngày càng vui vẻ không cáu gắt khó ở như ngày xưa nữa.
Bách Lý Hồng lái xe cùng Dĩnh Dĩnh đến công ty.
Đến tầng 18 Bách Lý Hồng bước ra trước. Dĩnh Dĩnh tay phải xách hộp lồng cơm, tay trái xách một hộp bánh kem macha thật to đợi thang máy đưa mình lên trên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra Dĩnh Dĩnh vui vẻ bước ra sau đó đặt hộp bánh kem lên trên bàn làm việc của trợ lý An An nói: "Bánh kem macha lạnh này là loại bánh được bán chạy nhất ở tiệm đó. Mọi người cùng nhau ăn vui vẻ nhé."
"Cảm ơn bà chủ." An An hôm nay dường như sắc mặt không được tốt lắm mà trả lời Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh liền thấy làm lạ tỉ mỉ quan sát hôm nay mọi người ở văn phòng thư ký này đều có thái độ là lạ nhưng Dĩnh Dĩnh không biết bọn họ lạ ở chỗ nào. Dĩnh Dĩnh bèn thầm nghĩ chắc cả văn phòng thư ký bọn họ mới bị Bách Lý Vũ mắng mỏ gì đó nên mới có vẻ mặt sượng đơ như vậy. Cho nên cô bỏ qua không quan tâm để ý nhiều nữa.
Bước chân Dĩnh Dĩnh vững trãi thong thả bước đi vào phòng làm việc của Bách Lý Vũ.
Tư Vũ đang ngồi ở bàn làm việc rốt cuộc cũng đấu tranh tư tưởng xong chạy ào tới ngăn cản Dĩnh Dĩnh tay đang muốn mở cửa phòng làm việc của Bách Lý Vũ ra.
"Tiểu phu nhân chưa thể vào được đâu ạ."
Dĩnh Dĩnh: "Tại sao? Đang là giờ nghĩ trưa rồi mà."
Tư Vũ: "Tổng giám đốc đang cùng tiểu thư Châu Sa nói chuyện riêng ở trong. Nhưng xin phu nhân đừng hiểu lầm, là tiểu thư Châu Sa tự tìm đến..."
"Cậu nói cái gì?" Dĩnh Dĩnh chưa nghe hết câu đã nổi đoá trong lòng. Cô vờ lạnh giọng gắt gỏng la lên nhìn Tư Vũ: "Cậu tránh ra đi."
Tư Vũ biết mình không thể nào ngăn cản tiểu tổ tông này lại, cho nên liều chết gõ mấy tiếng lên cửa phòng rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Dĩnh Dĩnh: "Cậu....ai mượn cậu gõ cửa?? Tôi đang muốn đá văng cánh cửa, sau đó bước vào thì mới có khí thế bắt gian tại trận, cậu hiểu không?"
Tư Vũ: *...*
Gõ thì cũng đã gõ rồi Dĩnh Dĩnh thở dài lườm Tư Vũ một cái: "Cậu quả thật là trung thành!" Không đợi bên trong lên tiếng mời vào, Dĩnh Dĩnh đã tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Bách Lý Vũ đang nghiêm chỉnh ngồi trên bàn làm việc. Châu Sa thì đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa đơn dùng để tiếp khách trong phòng.
"Em đến rồi sao? Hôm nay em mang cơm đến hơi muộn nhỉ?" Bách Lý Vũ vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn Dĩnh Dĩnh thản nhiên nói.
Dĩnh Dĩnh bước tới tuỳ tiện đặt hôm cơm xuống bàn, sau đó ánh mắt hướng qua phía Châu Sa đang ngồi thắc mắc tò mò mà nhìn chăm chú.
Bách Lý Vũ nhẹ nhàng nắm tay Dĩnh Dĩnh trấn an, sau đó nhìn sang Châu Sa mở miệng nói:
"Cô còn có việc gì nữa không? Nếu nói xong rồi thì mời cô đi cho. Đã đến giờ tôi phải cùng bà xã ăn cơm trưa rồi."
Châu Sa sắc mặt tái mét, răng cắn chặt môi dưới đến mức sắp chảy ra máu khi nhìn thấy Bách Lý Vũ lạnh nhạt với mình như vậy. Cô ta toang đứng dậy, cầm lấy túi xách hốc mắt đã đỏ hằn lên mấy tia máu bỏ lại mười câu nói rồi lập tức rời đi:
"Em hy vọng sau này anh đừng có mà hối hận..."
Châu Sa vừa rời đi, Bách Lý Vũ liền đứng dậy khỏi ghế kéo Dĩnh Dĩnh ôm vào lòng ngực mở miệng nói: "Dĩnh Dĩnh mong em đừng hiểu lầm anh sẽ giải thích cho em ngay lập tức. Cô ta....."
Bách Lý Vũ nói còn chưa hết thì Dĩnh Dĩnh đã nhớn người hôn nhẹ lên khoé miệng của anh.
"Anh không cần phải giải thích gì hết, em tin anh. Cũng tin vào trực giác của mình."
Bách Lý Vũ nâng cằm Dĩnh Dĩnh lên hôn thật sâu một cái rồi mới hỏi lại cô:
"Vậy tại sao mấy lần trước em lại không tin anh."
Dĩnh Dĩnh chợt nghĩ ra gì đó, mỉm cười trả lời lại anh: "Mấy lần trước là trực giác của em không tin anh. Nhưng lần này nó lại bảo em hãy tin anh."
Bách Lý Vũ: "Sao câu trả lời này, anh nghe quen quen nhỉ...?"
"Anh không nhớ sao? Chính anh là người đã nói ra câu vô lý như thế mà..."
"Có sao?" Bách Vũ Vũ hai tay đang ôm chặt Dĩnh Dĩnh cau mày hỏi.
"Có...." Dĩnh Dĩnh lại hôn lên khoé môi của Bách Lý Vũ. Lần này Bách Lý Vũ nắm bắt thời cơ đảo khách làm chủ không chế nụ hôn của Dĩnh Dĩnh.
Trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn với khoảnh khắc này. Khoảnh khắc mà Dĩnh Dĩnh đã chịu bằng lòng hoàn toàn tin tưởng vào anh. Tin tưởng vào tình yêu của anh đã dành cho cô.
Đôi khi trong tình yêu, không cần thề non hẹn biển, chỉ cần những điều nhỏ như vậy mà thôi.
Không cần một người tốt nhất chỉ cần một người phù hợp nhất.
Không nguyện người bao dung chỉ nguyện người một lòng tin tưởng.
Tình yêu một đời chính là như vậy. Vào thời khắc chín muồi nhất nó chắc chắn sẽ xuất hiện để làm mảnh ghép hoàn hảo nhất cho cuộc đời của bạn.
Hết chính truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.