Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 28: Đòi Công Bằng Cho Tề Thanh

Diep Son

06/11/2023

Ngày thứ bảy tuần này là ngày mở khai trương tiệm hoa của dì Lệ, Mộc Ý Vãn và ba Mộc đều đến phụ một tay, những khách hàng đều kéo lần lượt đến ủng hộ. Dì Lệ thấy hai người nhiệt tình giúp đỡ như vậy, trong lòng rất hạnh phúc và cảm kích, thấy ba Mộc bưng bê nặng nề bà liền đến phụ một tay.

" Cái này để ở đây là được rồi!"

" Ừm."

Ba Mộc sắp xếp ở trong tiệm rồi đến sắp xếp ở ngoài, dì Lệ thì ngồi cắm hoa còn cô thì giúp dì tính tiền. Thấy khách đã bớt đi dì Lệ đi ra ngoài mua nước cho hai người, cô cùng ba Mộc ngồi ở ngoài thưởng thức phong cảnh đường xá, trước cửa hàng có một cây bóng mát bao phủ tạo cảm giác tươi mát giữa cái nắng.

" Nước của hai người đây!"

" Cảm ơn dì Lệ."

" Cảm ơn."

" Tôi mới nên nói lời cảm ơn với hai người chứ! làm phiền hai người như vậy. Hay là tối nay tôi nấu chút đồ ăn rồi chúng ta cùng dùng bữa! Vãn Vãn con muốn ăn món gì?"

" Vậy chúng ta ăn lẩu đi."

" Được chứ!"

Khung cảnh ba người cười nói vô cùng hạnh phúc, Tề Đông nhìn một màng này trong lòng ông có chút yên phần hơn, ông nghĩ nếu Trương Lý Duệ thấy được cảnh này có khi nào sẽ từ bỏ gia đình cũ này không nên ông đã chụp hình lại rồi bảo tài xế lái xe đi.

Đến buổi trưa, dì Lệ không muốn làm phiền thời gian nghỉ trưa của hai người nên đã đuổi khéo hai người về nghỉ ngơi, một mình bà ở đây là được rồi. Hai người biết được ý của bà nên cũng đi về, trên đường về cô nhận ra được một chiếc xe quen thuộc, từ xa cũng nhìn thấy Tề Thanh đứng ở góc kia, cô sợ ba Mộc sẽ tức giận giống như bữa trước liền lấy cớ để ba Mộc vào nhà trước.

" Chị Vãn Vãn?"

" Sao em lại đến đây! Khoan đã tay của em bị gì thế."

" Không sao đâu ạ em chỉ bất cẩn té một chút!"

Nhìn gương mặt nói dối của Tề Thanh cô không vạch trần ra mà kéo cậu đến một quán nước ở gần đó, còn bản thân thì đi mua đồ. Đến khi cô quay lại trên tay còn một số thuốc khử trùng.

" Đưa tay ra."

Tề Thanh rất ngoan ngoãn nghe lời, cậu ngồi im nhìn cô băng bó giúp mình, cảm thấy việc cậu bị đánh như thế cũng rất xứng đáng. Khi nãy cậu đứng chờ cô không may gặp được bọn đầu gấu bắt nạt ở trường, cậu không muốn đụng mặt với bọn họ nên đã chọn đi chỗ khác đứng chờ. Nào ngờ bọn chúng lại đến chỗ cậu gây chuyện còn lấy đi ví của cậu, khi cậu không muốn đưa bọn chúng liền ra tay, một mình cậu đánh không lại bọn chúng nên đành chịu trận cho bọn chúng đánh.

" Đau thì phải nói đấy!"



" Dạ."

Sau khi băng bó xong Mộc Ý Vãn ngước lên nhìn cậu, thấy cậu vẫn ngồi nhìn cô cười ngây ngốc, cô cảm thấy cậu có chút đáng yêu liền đưa tay nhéo má cậu một cái. Cô không hiểu sao khi thấy Tề Thanh bị thương trong lòng cô xuất hiện cảm giác tức giận khó nói.

" Còn cười được nữa sao?"

" Có chị Vãn Vãn giúp em băng bó em rất vui."

" Cái thằng bé này sao miệng lại ngọt như vậy chứ!"

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một đám bắt nạt cậu khi nãy xuất hiện, bọn chúng nhìn thấy cậu liền cười vẫy tay chào xem như không có chuyện gì, tiện thể vứt cái ví tiền trả cậu. Nhìn một màng này cô cũng hiểu tình hình xảy ra với ra với cậu rồi, thấy cậu ngồi im chịu trận cô nhịn không được, bản năng của một người chị trổi dậy.

" Nè mấy nhóc kia."

"Chị Vãn Vãn!"

Tề Thanh muốn ngăn cản Mộc Ý Vãn nhưng bị chậm một bước, cô đã đi đến trước mặt của bọn chúng chặn lối đi.

" Ai đây! Nhìn cô em cũng xinh đẹp thật đấy!"

" Ai em cậu! Tôi lớn hơn các cậu đấy."

" Vậy chị xinh đẹp có gì muốn nói với chúng tôi sao?"

" Cậu đánh Tề Thanh đúng không?"

" Ồ thì ra chị của mày sao?"

" Chị Vãn Vãn đừng để ý bọn chúng."

" Không được bọn chúng ức hiếp em như vậy em còn nhịn sao? Tôi nói cho mấy cậu biết, tuổi còn nhỏ thì không nên có cư xử như vậy, bắt nạt học đường sao? nhìn mặt cũng giống mấy đứa trẻ trâu mà đòi làm đại ca của trường sao? còn nữa các cậu cũng có tay có chân có gia đình mà sao lại lấy tiền của người khác, nhìn các cậu cũng đâu phải là đứa thiếu thốn gì đâu."

" Bà chị nói hơi quá đáng rồi đó!"

" Còn hút thuốc nữa sao? để tôi gọi điện báo cảnh sát dạy các cậu một trận thì các cậu mới nên người được."

Một người trong số đó muốn động tay động chân với cô liền bị Tề Thanh chặn lại cánh tay lại tên đó còn muốn ra tay đánh cậu, cô không nhịn được liền dùng chân đá vào chỗ hiểm cậu ta khiến cậu ta lăn lóc ngã xuống kèm theo vẻ mặt đau đớn ôm của quý của mình.

Mấy bọn nhóc đó tuy có hùng hổ nhưng nghe đến cảnh sát liền trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, mấy nhóc còn lại sợ hãi bất giác đồng đều đưa tay che chắn chỗ đó, không dám lên tiếng.



" Còn muốn ra tay với tôi sao?"

" Chị..em xin lỗi chúng em không dám nữa xin chị đừng báo cảnh sát có được không?"

" Còn không xin lỗi em trai tôi."

" Xin lỗi cậu nhiều, chúng tôi không dám tái phạm nữa!"

" Trả tiền lại cho em trai tôi nhanh lên."

" Dạ được được! Tiền của cậu đây."

" Cút đi?"

" Dạ vâng bọn em cút ngay đây."

Mấy đám nhóc đó bỏ chạy Mộc Ý Vãn lẩm bẩm mắng vài câu rồi quay sang nhìn Tề Thanh thấy cậu đứng bất động như vậy cô có chút lo lắng.

" Sao vậy? Lại bị thương ở đâu sao?"

" Dạ không! Chị..."

" Hả?"

" Chị vừa bảo là em là em trai của chị."

" À chị xin lỗi chị không nên tùy tiện nói như vậy."

" Không sao! em rất thích như vậy, em có thể làm em trai của chị được không?"

Mộc Ý Vãn cảm thấy chuyện này không có gì khó liền gật đầu đồng ý, Tề Thanh vui mừng ôm cô vào lòng, cô cảm thấy có chút tự ti về chiều cao của mình, đã làm chị người ta mà không cao bằng người ta nữa. Cô muốn xoa đầu cậu thì phải nhón chân lên thật mất mặt quá đi! Hai người ở lại trò chuyện thêm một chút mới tạm biệt nhau.

Vì là ngày cuối tuần nên Phó Lãng sẽ đến tập đoàn của gia đình để học hỏi và làm việc, Phó Tần cũng để con trai mình vào những cuộc họp để học hỏi kinh nghiệm. Với đầu ốc thông minh của cậu, Phó Tần rất yên tâm sau này khi giao lại tâm huyết của ông cho cậu gìn giữ phát huy.

Trong phòng làm việc Phó Lãng đang xem lại tài liệu bỗng nhận được một tin nhắn kèm một bức ảnh. Cậu mở ra xem, máu nóng trong người liền lan tỏa, tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó thành trăm mảnh.

Người gửi ảnh là Tử Lan, khi ở quán nước cô ta cùng với bạn cô ta nhìn thấy được cảnh Tề Thanh và Mộc Ý Vãn ôm nhau còn cười với nhau rất thân thiết, cô ta ghen tị nắm chặt gốc váy, mắt như bắn ra tia lửa để thêu đốt hai người kia trước mặt. Cô ta lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này rồi gửi qua cho Phó Lãng, để cậu sớm biết bộ mặt giả dối của Mộc Ý Vãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook