Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương
Chương 42: Tạm Sống Chung
Diep Son
06/11/2023
Khi gần hết chai truyền dịch cuối cùng Mộc Ý Vãn cũng tỉnh lại, cả người cô đều nhức mỏi, cô cử động một chút liền đụng trúng vết thương đau. Phó Lãng vẫn luôn quan sát cô khi thấy cô tỉnh liền gọi cho bác sĩ vào kiểm tra.
" Không còn gì nghiêm trọng rồi! Chỉ cần mỗi ngày thoa thuốc lên vết thương thì nó sẽ khỏi, và đừng để vết thương thấm nước lâu quá."
" Vâng ạ!"
Phó Lãng giúp cô điều chỉnh tư thế một chút để cô không đụng vào vết thương, Mộc Ý Vãn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đưa tay nắm lấy áo của cậu.
" Còn đau ở đâu sao?"
" Không phải! Chuyện này đừng để ba tớ biết được không? Tớ không muốn ông ấy lo lắng cho tớ!"
" Được tôi giúp cậu giữ bí mật này!"
" Những vết thương này nếu về nhà nhất định sẽ bị ba Mộc phát hiện mất tớ phải làm sao đây?"
" Tạm thời cứ ở chung cư Jay của tôi đi, khi nào cậu khoẻ lại thì về nhà!"
" Được!"
Đợi chai truyền dịch hết hoàn toàn Phó Lãng bế cô đi vào trong xe rồi về chung cư của mình, trên đường về cô đã nhắn tin cho Bối Bối bảo cô ấy giúp cô giữ bí mật này và nói dối với ba Mộc rằng cô ở nhà Bối Bối vì ba mẹ cô ấy đi công tác. Ngồi trên xe cảm giác buồn ngủ lại nhanh chóng kéo đến, cả một ngày cô đã mệt mỏi rồi, chẳng mấy phút sau cô đã ngủ trên vai của cậu.
" Lái xe chậm một chút!"
" Dạ thiếu gia."
Về đến chung cư, cậu nhẹ nhàng bế cô lên, động tác của cậu rất nhẹ, cô tìm một tư thế thoải mái chui rúc vào lòng cậu yên tâm ngủ tiếp, vào đến phòng cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đi ra ngoài. Cao Nhược Lam khi biết tin cô sẽ sống ở chung cư của Phó Lãng liền hấp tấp dặn dò đầu bếp nấu những món bổ dưỡng cho cô.
Phó Lãng ngồi bên cạnh giường vừa canh Mộc Ý Vãn vừa làm việc trên máy. Đến lúc cô mở mắt ra nhìn thấy trong không gian đều là một màu trắng không có bóng dáng một ai, cô vừa đi vừa gọi tên mọi người nhưng chỉ nghe tiếng cô vang vọng. Mộc Ý Vãn sợ hãi chạy đi tìm lối ra, cô cứ chạy mãi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến kiệt sức nhưng bản thân vẫn ở trong không gian trắng này, cô bất lực ngồi xổm xuống rồi bật khóc cố gắng kêu cứu, cô không muốn bị nhốt ở đây mãi. Mãi một lúc sau cô nghe được giọng nói của Phó Lãng:" Vãn Vãn!"
Là Phó Lãng đang gọi tên của cô!
Mộc Ý Vãn như bắt được cộng rơm cứu mạng, cô ra sức gọi tên cậu và đi theo giọng nói của cậu phát ra, đi một lúc ánh sáng trước mặt cô hiện lên, cô nghĩ đó là đường về nhà nên chạy nhanh vào trong đó.
Phó Lãng đang làm việc, cậu thấy Mộc Ý Vãn rơi nước mắt cậu hốt hoảng cho rằng cô gặp ác mộng nên ra sức gọi cô dậy, một tiếng rồi hai tiếng, cậu gọi thế nào cả người cô chẳng cử động, tâm trạng bất an cậu muốn gọi ngay cho bác sĩ đến kiểm tra, vừa nhập số cậu cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia cầm chặt góc áo miệng lẩm bẩm gì đấy cậu không thể nghe rõ được.
" Vãn Vãn! Mau tỉnh lại! Cậu có nghe tôi nói không? Vãn Vãn!"
Mộc Ý Vãn mở mắt một lần nữa nhìn thấy trần nhà lạ lẫm, cô nghĩ chẳng lẽ bản thân lại xuyên đến một thế giới khác sao? Cô quay sang nhìn bên cạnh, thấy gương mặt lo lắng của Phó Lãng, cô còn tưởng bản thân đang mơ, tay buông góc áo cậu ra rồi đưa lên sờ lên mặt cậu.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể Phó Lãng đã giúp cô một chút tỉnh táo, thì ra cô vẫn còn ở đây! Cô mỉm cười rồi bật dậy nhào vào lòng cậu.
Mộc Ý Vãn rất sợ sẽ xuyên đến thế giới khác và quay về quá khứ, ở đó chẳng ai yêu thương cô cả, cô chỉ mới tận hưởng được hạnh phúc từ ba Mộc và mọi người, cô không muốn kết thúc như vậy! Cô ôm chặt cậu, cả người không ngừng run rẩy, thấy cô như thế Phó Lãng càng sợ hãi hơn, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô và không ngừng nói lời động viên cô.
Cuối cùng tâm trạng Mộc Ý Vãn cũng đã ổn định nhưng cô không có ý định rời khỏi vòng tay của cậu, cô chỉ thấy ở trong lòng cậu như vậy khiến cô có cảm giác an toàn, Phó Lãng thấy cô giữ mãi tư thế này sợ cô sẽ đụng trúng vết thương nên gỡ tay cô ra để cậu xem vết thương, nhưng cô lại tưởng cậu có ý định rời khỏi cô nên cô càng ra sức ôm chặt hơn.
Lần đầu Phó Lãng nhìn thấy hành động giữ người này của cô, trong lòng vừa mừng vừa xót.
" Từ khi nào Vãn Vãn nhà ta lại bám người như thế?"
" Đừng đi!"
" Được tôi không đi nhưng hiện giờ trên người cậu có vết thương nếu giữ mãi tư thế này cả người cậu sẽ đau đấy."
" Không đau!"
" Vậy cậu cũng nên thay đồ tắm rửa? Nếu cậu không ngại thì cứ giữ mãi tư thế này tôi giúp cậu tắm rửa và thay đồ."
" Cậu..biến thái! Tự tớ thay được."
Mộc Ý Vãn đỏ mặt buông cậu ra, nhìn gương mặt vừa thẹn thùng vừa tức giận của cô rất dễ thương, nếu cô không vết thương trên người chắc chắn cậu sẽ đè cô ra mà hôn đến thỏa thích. Sợ cô sẽ ngã nên cậu đã bế cô vào nhà vệ sinh rồi đi ra ngoài lấy đồ cho cô.
" Nếu tự mình làm không được thì cứ gọi tôi!"
" Không cần! Cậu mau ra ngoài đi!"
" Không còn gì nghiêm trọng rồi! Chỉ cần mỗi ngày thoa thuốc lên vết thương thì nó sẽ khỏi, và đừng để vết thương thấm nước lâu quá."
" Vâng ạ!"
Phó Lãng giúp cô điều chỉnh tư thế một chút để cô không đụng vào vết thương, Mộc Ý Vãn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đưa tay nắm lấy áo của cậu.
" Còn đau ở đâu sao?"
" Không phải! Chuyện này đừng để ba tớ biết được không? Tớ không muốn ông ấy lo lắng cho tớ!"
" Được tôi giúp cậu giữ bí mật này!"
" Những vết thương này nếu về nhà nhất định sẽ bị ba Mộc phát hiện mất tớ phải làm sao đây?"
" Tạm thời cứ ở chung cư Jay của tôi đi, khi nào cậu khoẻ lại thì về nhà!"
" Được!"
Đợi chai truyền dịch hết hoàn toàn Phó Lãng bế cô đi vào trong xe rồi về chung cư của mình, trên đường về cô đã nhắn tin cho Bối Bối bảo cô ấy giúp cô giữ bí mật này và nói dối với ba Mộc rằng cô ở nhà Bối Bối vì ba mẹ cô ấy đi công tác. Ngồi trên xe cảm giác buồn ngủ lại nhanh chóng kéo đến, cả một ngày cô đã mệt mỏi rồi, chẳng mấy phút sau cô đã ngủ trên vai của cậu.
" Lái xe chậm một chút!"
" Dạ thiếu gia."
Về đến chung cư, cậu nhẹ nhàng bế cô lên, động tác của cậu rất nhẹ, cô tìm một tư thế thoải mái chui rúc vào lòng cậu yên tâm ngủ tiếp, vào đến phòng cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đi ra ngoài. Cao Nhược Lam khi biết tin cô sẽ sống ở chung cư của Phó Lãng liền hấp tấp dặn dò đầu bếp nấu những món bổ dưỡng cho cô.
Phó Lãng ngồi bên cạnh giường vừa canh Mộc Ý Vãn vừa làm việc trên máy. Đến lúc cô mở mắt ra nhìn thấy trong không gian đều là một màu trắng không có bóng dáng một ai, cô vừa đi vừa gọi tên mọi người nhưng chỉ nghe tiếng cô vang vọng. Mộc Ý Vãn sợ hãi chạy đi tìm lối ra, cô cứ chạy mãi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến kiệt sức nhưng bản thân vẫn ở trong không gian trắng này, cô bất lực ngồi xổm xuống rồi bật khóc cố gắng kêu cứu, cô không muốn bị nhốt ở đây mãi. Mãi một lúc sau cô nghe được giọng nói của Phó Lãng:" Vãn Vãn!"
Là Phó Lãng đang gọi tên của cô!
Mộc Ý Vãn như bắt được cộng rơm cứu mạng, cô ra sức gọi tên cậu và đi theo giọng nói của cậu phát ra, đi một lúc ánh sáng trước mặt cô hiện lên, cô nghĩ đó là đường về nhà nên chạy nhanh vào trong đó.
Phó Lãng đang làm việc, cậu thấy Mộc Ý Vãn rơi nước mắt cậu hốt hoảng cho rằng cô gặp ác mộng nên ra sức gọi cô dậy, một tiếng rồi hai tiếng, cậu gọi thế nào cả người cô chẳng cử động, tâm trạng bất an cậu muốn gọi ngay cho bác sĩ đến kiểm tra, vừa nhập số cậu cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia cầm chặt góc áo miệng lẩm bẩm gì đấy cậu không thể nghe rõ được.
" Vãn Vãn! Mau tỉnh lại! Cậu có nghe tôi nói không? Vãn Vãn!"
Mộc Ý Vãn mở mắt một lần nữa nhìn thấy trần nhà lạ lẫm, cô nghĩ chẳng lẽ bản thân lại xuyên đến một thế giới khác sao? Cô quay sang nhìn bên cạnh, thấy gương mặt lo lắng của Phó Lãng, cô còn tưởng bản thân đang mơ, tay buông góc áo cậu ra rồi đưa lên sờ lên mặt cậu.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể Phó Lãng đã giúp cô một chút tỉnh táo, thì ra cô vẫn còn ở đây! Cô mỉm cười rồi bật dậy nhào vào lòng cậu.
Mộc Ý Vãn rất sợ sẽ xuyên đến thế giới khác và quay về quá khứ, ở đó chẳng ai yêu thương cô cả, cô chỉ mới tận hưởng được hạnh phúc từ ba Mộc và mọi người, cô không muốn kết thúc như vậy! Cô ôm chặt cậu, cả người không ngừng run rẩy, thấy cô như thế Phó Lãng càng sợ hãi hơn, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô và không ngừng nói lời động viên cô.
Cuối cùng tâm trạng Mộc Ý Vãn cũng đã ổn định nhưng cô không có ý định rời khỏi vòng tay của cậu, cô chỉ thấy ở trong lòng cậu như vậy khiến cô có cảm giác an toàn, Phó Lãng thấy cô giữ mãi tư thế này sợ cô sẽ đụng trúng vết thương nên gỡ tay cô ra để cậu xem vết thương, nhưng cô lại tưởng cậu có ý định rời khỏi cô nên cô càng ra sức ôm chặt hơn.
Lần đầu Phó Lãng nhìn thấy hành động giữ người này của cô, trong lòng vừa mừng vừa xót.
" Từ khi nào Vãn Vãn nhà ta lại bám người như thế?"
" Đừng đi!"
" Được tôi không đi nhưng hiện giờ trên người cậu có vết thương nếu giữ mãi tư thế này cả người cậu sẽ đau đấy."
" Không đau!"
" Vậy cậu cũng nên thay đồ tắm rửa? Nếu cậu không ngại thì cứ giữ mãi tư thế này tôi giúp cậu tắm rửa và thay đồ."
" Cậu..biến thái! Tự tớ thay được."
Mộc Ý Vãn đỏ mặt buông cậu ra, nhìn gương mặt vừa thẹn thùng vừa tức giận của cô rất dễ thương, nếu cô không vết thương trên người chắc chắn cậu sẽ đè cô ra mà hôn đến thỏa thích. Sợ cô sẽ ngã nên cậu đã bế cô vào nhà vệ sinh rồi đi ra ngoài lấy đồ cho cô.
" Nếu tự mình làm không được thì cứ gọi tôi!"
" Không cần! Cậu mau ra ngoài đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.