Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương
Chương 11: Tề Thanh
Diep Son
06/11/2023
Đến giờ ra về Phó Lãng muốn chặn Mộc Ý Vãn lại để hỏi chuyện ban nãy nhưng lại có người đến phá đám, cậu nhìn bóng lưng của cô đang khuất dần sau cánh cửa, tâm tình khó chịu nhìn người đang đứng trước mặt.
" Lát nữa cậu rãnh không? Chúng ta cùng đi ăn."
" Sao cậu lại mời một mình Phó Lãng bọn tớ cũng rất rãnh đây!"
" Vậy chúng ta cùng đi ăn."
" Được!"
Phó Lãng nhìn đám người trước mắt mặt không biểu tình, lạnh giọng nói: " Tôi không rãnh!"
Hạ Châu Vy lúc này nụ cười biến mất đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, Trương Diệp Ảnh bên cạnh an ủi. Ba người kia thấy Phó Lãng đã đi nên cũng không đi ăn với hai người nữa mà chạy theo cậu, trước khi đi Hà Duy Thành còn vài từ an ủi bảo cô không cần để ý, tính tình Phó Lãng trước nay luôn như vậy.
Hôm nay ba Mộc lại tăng ca nên Lục Bối Bối sẽ về nhà cô cùng ăn cơm, hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Sau khi xuống xe buýt trên đường về nhà lại thấy một cậu thiếu niên đang đứng nhìn về phía hai người. Lục Bối Bối nhìn thấy không ngừng tấm tắt khen ngợi, vẻ bề ngoài của cậu rất hoàn hảo, sóng mũi cao, da trắng, dáng người cao gầy, vì có lợi thế về chiều cao nên trông cậu không hề giống kiểu người ốm yếu.
Đặc biệt khi cười lên lộ hai bên lúm đồng tiền, khi hai người đến gần ánh mắt cậu vẫn dán lên người Mộc Ý Vãn.
Mộc Ý Vãn khó hiểu căn bản cô không quen cậu thanh niên này, nhìn đồng phục trên người cậu đoán chắc cậu đang học sơ trung, hai người đi được một đoạn quay lại nhìn vẫn thấy cậu thanh niên đó đứng đó nhìn hai người, trên môi vẫn còn nụ cười tỏa nắng thiêu đốt trái tim nữ giới.
" Người quen của cậu sao?"
" Tớ không quen! Chỗ tớ cũng không có ai mới chuyển đến."
" Hay là cậu nhóc đó có ý với cậu?"
"Cậu lại suy diễn!"
" Mà cậu ta đẹp trai thật đấy! Cậu sướng thật đó."
Cậu thanh niên đứng nhìn khi không bóng dáng của cô thì mới quay người bước lên xe đang đậu ở phía trước, người lái xe nhìn thấy cậu bước vào với tâm trạng lại đối nghịch với lúc nãy. Trước khi đến đây cậu mang tâm trạng lo lắng và sợ hãi nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ kia lại dễ dàng nở nụ cười tươi như vậy! chắc chắn thiếu nữ kia rất quan trọng với tiểu thiếu gia.
" Về thôi!"
Cậu thiếu niên là con trai của Trương Lý Duệ tên là Tề Thanh, có thể nói cậu là em trai của Mộc Ý Vãn. Khi còn nhỏ cậu đã mơ ước mình có một người chị hoặc em gái nên đã có vài lần cậu nói chuyện này với mẹ cậu. Sau vài lần thất bại Trương Lý Duệ mới nói sự thật rằng cậu còn một người chị đang ở xa.
Trương Lý Duệ cũng nói sự thật cho cậu nghe mọi chuyện vì sao cậu không ở chung với người chị gái này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu rất hiểu chuyện, nhưng không vì chuyện này mà chán ghét ngược lại cậu càng muốn gặp mặt người chị này hơn.
Vô tình một ngày cậu vào phòng của ba mẹ thấy được trong ngăn tủ có hình của Mộc Ý Vãn, nhìn vào bức hình cậu khẳng định người này là chị của mình vì cô có nét giống mẹ của cậu, phía sau tấm hình còn ghi họ tên của cô. Và ngày hôm Trương Lý Duệ lái xe đến chung cư này cậu cũng âm thầm bám phía sau mới biết được địa chỉ.
Vừa mới gặp Mộc Ý Vãn cậu rất phấn khích như muốn lao đến trước mặt cô để nói hết mọi chuyện cho cô nghe nhưng cậu không thể làm lộ liễu như vậy được, cậu rất sợ người chị này sẽ chán ghét cậu hơn vì đã cướp mất mẹ nên chỉ đứng từ xa nhìn cô.
Về đến nhà Tề Thanh dặn dò người lái xe không cho tiết lộ cậu đã đến chung cư kia cho người khác biết. Tề Đông cùng với Trương Lý Duệ đang ngồi ở phòng khách, cậu đi lại chào hỏi rồi lên phòng. Cậu biết ba của cậu vẫn không yên tâm về mẹ cậu, sợ mẹ cậu vẫn còn lưu luyến người cũ nên mới không cho mẹ cậu gặp lại con gái của bà và cũng không cho phép cậu tự đi tìm hiểu quá sâu về vấn đề này.
Mộc Ý Vãn cùng với Lục Bối Bối ăn uống no say rồi kéo nhau vào phòng của cô. Lúc này Bối Bối lại muốn nghe cô đàn thử coi như tiện thể cô đang luyện đàn. Tiếng đàn du dương êm tai căn nhà cô không có cách âm nên vang vọng khắp căn nhà.
" Cậu đàn hay quá! Sắp tới trường có tổ thức thi văn nghệ cậu nhất định phải đăng kí đấy còn tớ sẽ ở dưới ra sức cổ vũ cho cậu."
" Được! tớ cũng có ý định này."
" Xe nhà tớ tới rồi tớ về trước nha!"
" Để tớ đưa cậu xuống nhà."
Hai người hí hửng bước xuống sảnh chung cư, ở phía xa Phó Lãng ngồi trong xe thấy cô đang đứng nhìn xe của Bối Bối rời đi, cậu nhanh chóng đi đến chỗ cô
Thấy Phó Lãng bước đến cô trơ mắt nhìn cậu không chớp mắt, sao giờ này cậu ta còn đến đây!
" Sao..cậu...aa buông tôi ra!"
Phó Lãng không trả lời lời tiếp tục lôi kéo cô đi đến xe của cậu, cô rất muốn hét lên kêu cứu nhưng lại sợ những người hàng xóm xung quanh sẽ thấy rồi đàm tiếu lung tung nên im lặng đi theo cậu.
" Vào trong!"
" Để làm gì chứ?"
Phó Lãng trực tiếp nhét cô vào trong mặc kệ cô có chống cự, vào trong xe đề phòng cô thoát nên đã khoá cửa lại. Không gian im ắng làm cô cảm thấy rất ngột ngạt, cô giờ mới để ý đến gương mặt không được vui kia.
" Cậu trốn tôi!"
Mộc Ý Vãn không dám lên tiếng ngồi sát vào cánh cửa để giữ khoảng cách với Phó Lãng, nhưng càng ngồi xa cậu lại càng tới gần cô hơn, thấy khoảng cách được rút ngắn còn cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào làm da mặt cô có chút nóng.
" C..cậu ngồi xa một chút đi!"
" Trả lời!"
" Tôi không có trốn cậu! tôi thừa nhận bản thân lúc trước có thích cậu và cậu cũng không thích tôi làm phiền cậu nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung vào việc học không nghĩ đến chuyện khác với lại nếu tôi không đến gần cậu thì đúng ý với cậu rồi còn gì!"
Mộc Ý Vãn dứt lời liền thở một hơi, đúng! Hôm nay cô phải giải quyết xong việc này! Như vậy mới có thể dễ dàng bước tiếp được!
"Ha! sao cậu biết là vừa đúng ý của tôi."
" Trước giờ cậu vẫn luôn chán ghét việc tôi theo đuổi cậu còn gì!"
" Nhưng hiện giờ tôi cho phép cậu tiếp tục theo đuổi tôi!"
" Hả??"
Nhìn gương mặt đang ngơ ngác của Mộc Ý Vãn, Phó Lãng không cầm lòng được mà cuối xuống hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại kia. Cảm nhận được sự ướt át Mộc Ý Vãn mở to đôi mắt như không thể tin được.
Lúc đầu Phó Lãng có ý muốn chạm nhẹ lên đôi môi ấy nhưng khi cảm nhận được ngọt ngào nên không thể nào dứt ra được. Tránh việc cô trốn tránh cậu giữ sau gáy kéo cô lại gần hung hăng thưởng thức đôi môi mềm ngọt như kẹo này.
Ý thức của Mộc Ý Vãn lúc này đã thức tỉnh, cô lấy tay chống lên ngực của Phó Lãng muốn đẩy cậu ra nhưng sức lực của cô không đủ còn bị một tay của cậu giữ chặt không nhúc nhích được.
" Lát nữa cậu rãnh không? Chúng ta cùng đi ăn."
" Sao cậu lại mời một mình Phó Lãng bọn tớ cũng rất rãnh đây!"
" Vậy chúng ta cùng đi ăn."
" Được!"
Phó Lãng nhìn đám người trước mắt mặt không biểu tình, lạnh giọng nói: " Tôi không rãnh!"
Hạ Châu Vy lúc này nụ cười biến mất đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, Trương Diệp Ảnh bên cạnh an ủi. Ba người kia thấy Phó Lãng đã đi nên cũng không đi ăn với hai người nữa mà chạy theo cậu, trước khi đi Hà Duy Thành còn vài từ an ủi bảo cô không cần để ý, tính tình Phó Lãng trước nay luôn như vậy.
Hôm nay ba Mộc lại tăng ca nên Lục Bối Bối sẽ về nhà cô cùng ăn cơm, hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Sau khi xuống xe buýt trên đường về nhà lại thấy một cậu thiếu niên đang đứng nhìn về phía hai người. Lục Bối Bối nhìn thấy không ngừng tấm tắt khen ngợi, vẻ bề ngoài của cậu rất hoàn hảo, sóng mũi cao, da trắng, dáng người cao gầy, vì có lợi thế về chiều cao nên trông cậu không hề giống kiểu người ốm yếu.
Đặc biệt khi cười lên lộ hai bên lúm đồng tiền, khi hai người đến gần ánh mắt cậu vẫn dán lên người Mộc Ý Vãn.
Mộc Ý Vãn khó hiểu căn bản cô không quen cậu thanh niên này, nhìn đồng phục trên người cậu đoán chắc cậu đang học sơ trung, hai người đi được một đoạn quay lại nhìn vẫn thấy cậu thanh niên đó đứng đó nhìn hai người, trên môi vẫn còn nụ cười tỏa nắng thiêu đốt trái tim nữ giới.
" Người quen của cậu sao?"
" Tớ không quen! Chỗ tớ cũng không có ai mới chuyển đến."
" Hay là cậu nhóc đó có ý với cậu?"
"Cậu lại suy diễn!"
" Mà cậu ta đẹp trai thật đấy! Cậu sướng thật đó."
Cậu thanh niên đứng nhìn khi không bóng dáng của cô thì mới quay người bước lên xe đang đậu ở phía trước, người lái xe nhìn thấy cậu bước vào với tâm trạng lại đối nghịch với lúc nãy. Trước khi đến đây cậu mang tâm trạng lo lắng và sợ hãi nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ kia lại dễ dàng nở nụ cười tươi như vậy! chắc chắn thiếu nữ kia rất quan trọng với tiểu thiếu gia.
" Về thôi!"
Cậu thiếu niên là con trai của Trương Lý Duệ tên là Tề Thanh, có thể nói cậu là em trai của Mộc Ý Vãn. Khi còn nhỏ cậu đã mơ ước mình có một người chị hoặc em gái nên đã có vài lần cậu nói chuyện này với mẹ cậu. Sau vài lần thất bại Trương Lý Duệ mới nói sự thật rằng cậu còn một người chị đang ở xa.
Trương Lý Duệ cũng nói sự thật cho cậu nghe mọi chuyện vì sao cậu không ở chung với người chị gái này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu rất hiểu chuyện, nhưng không vì chuyện này mà chán ghét ngược lại cậu càng muốn gặp mặt người chị này hơn.
Vô tình một ngày cậu vào phòng của ba mẹ thấy được trong ngăn tủ có hình của Mộc Ý Vãn, nhìn vào bức hình cậu khẳng định người này là chị của mình vì cô có nét giống mẹ của cậu, phía sau tấm hình còn ghi họ tên của cô. Và ngày hôm Trương Lý Duệ lái xe đến chung cư này cậu cũng âm thầm bám phía sau mới biết được địa chỉ.
Vừa mới gặp Mộc Ý Vãn cậu rất phấn khích như muốn lao đến trước mặt cô để nói hết mọi chuyện cho cô nghe nhưng cậu không thể làm lộ liễu như vậy được, cậu rất sợ người chị này sẽ chán ghét cậu hơn vì đã cướp mất mẹ nên chỉ đứng từ xa nhìn cô.
Về đến nhà Tề Thanh dặn dò người lái xe không cho tiết lộ cậu đã đến chung cư kia cho người khác biết. Tề Đông cùng với Trương Lý Duệ đang ngồi ở phòng khách, cậu đi lại chào hỏi rồi lên phòng. Cậu biết ba của cậu vẫn không yên tâm về mẹ cậu, sợ mẹ cậu vẫn còn lưu luyến người cũ nên mới không cho mẹ cậu gặp lại con gái của bà và cũng không cho phép cậu tự đi tìm hiểu quá sâu về vấn đề này.
Mộc Ý Vãn cùng với Lục Bối Bối ăn uống no say rồi kéo nhau vào phòng của cô. Lúc này Bối Bối lại muốn nghe cô đàn thử coi như tiện thể cô đang luyện đàn. Tiếng đàn du dương êm tai căn nhà cô không có cách âm nên vang vọng khắp căn nhà.
" Cậu đàn hay quá! Sắp tới trường có tổ thức thi văn nghệ cậu nhất định phải đăng kí đấy còn tớ sẽ ở dưới ra sức cổ vũ cho cậu."
" Được! tớ cũng có ý định này."
" Xe nhà tớ tới rồi tớ về trước nha!"
" Để tớ đưa cậu xuống nhà."
Hai người hí hửng bước xuống sảnh chung cư, ở phía xa Phó Lãng ngồi trong xe thấy cô đang đứng nhìn xe của Bối Bối rời đi, cậu nhanh chóng đi đến chỗ cô
Thấy Phó Lãng bước đến cô trơ mắt nhìn cậu không chớp mắt, sao giờ này cậu ta còn đến đây!
" Sao..cậu...aa buông tôi ra!"
Phó Lãng không trả lời lời tiếp tục lôi kéo cô đi đến xe của cậu, cô rất muốn hét lên kêu cứu nhưng lại sợ những người hàng xóm xung quanh sẽ thấy rồi đàm tiếu lung tung nên im lặng đi theo cậu.
" Vào trong!"
" Để làm gì chứ?"
Phó Lãng trực tiếp nhét cô vào trong mặc kệ cô có chống cự, vào trong xe đề phòng cô thoát nên đã khoá cửa lại. Không gian im ắng làm cô cảm thấy rất ngột ngạt, cô giờ mới để ý đến gương mặt không được vui kia.
" Cậu trốn tôi!"
Mộc Ý Vãn không dám lên tiếng ngồi sát vào cánh cửa để giữ khoảng cách với Phó Lãng, nhưng càng ngồi xa cậu lại càng tới gần cô hơn, thấy khoảng cách được rút ngắn còn cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào làm da mặt cô có chút nóng.
" C..cậu ngồi xa một chút đi!"
" Trả lời!"
" Tôi không có trốn cậu! tôi thừa nhận bản thân lúc trước có thích cậu và cậu cũng không thích tôi làm phiền cậu nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung vào việc học không nghĩ đến chuyện khác với lại nếu tôi không đến gần cậu thì đúng ý với cậu rồi còn gì!"
Mộc Ý Vãn dứt lời liền thở một hơi, đúng! Hôm nay cô phải giải quyết xong việc này! Như vậy mới có thể dễ dàng bước tiếp được!
"Ha! sao cậu biết là vừa đúng ý của tôi."
" Trước giờ cậu vẫn luôn chán ghét việc tôi theo đuổi cậu còn gì!"
" Nhưng hiện giờ tôi cho phép cậu tiếp tục theo đuổi tôi!"
" Hả??"
Nhìn gương mặt đang ngơ ngác của Mộc Ý Vãn, Phó Lãng không cầm lòng được mà cuối xuống hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại kia. Cảm nhận được sự ướt át Mộc Ý Vãn mở to đôi mắt như không thể tin được.
Lúc đầu Phó Lãng có ý muốn chạm nhẹ lên đôi môi ấy nhưng khi cảm nhận được ngọt ngào nên không thể nào dứt ra được. Tránh việc cô trốn tránh cậu giữ sau gáy kéo cô lại gần hung hăng thưởng thức đôi môi mềm ngọt như kẹo này.
Ý thức của Mộc Ý Vãn lúc này đã thức tỉnh, cô lấy tay chống lên ngực của Phó Lãng muốn đẩy cậu ra nhưng sức lực của cô không đủ còn bị một tay của cậu giữ chặt không nhúc nhích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.