[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều
Chương 40: TRẺO CAO NGÃ ĐAU.
Army
10/11/2024
Mộc Nghiên nửa tỉnh nửa mê ngồi đợi Ngải Mễ thử hết bộ váy này sang bộ khác, đến khi cô bạn nào đó ưng ý mới thôi, liếc nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa.
Cả hai cô bạn quyết định đi ăn trưa ở nhà hàng đối diện, thật bất ngờ lại chạm mặt Lạc Vũ Hiên và Lam Tư Ngọc.
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, xém tý Mộc Nghiên quên mất ở thế giới này còn có đôi cẩu nam nữ cùng họ, cùng tên, cùng khuôn mặt với đôi cẩu nam nữ kia.
Không chạm mặt thì thôi hễ chạm mặt rồi Mộc Nghiên lại cảm thấy khó chịu, cô vẫn không có cách nào quên được cái ngày bản thân bị phản bội, còn bị đập bình hoa vào đầu mà xuyên sách.
Ta nói, tức, rất tức!
"A, lâu rồi không gặp Mộc Nghiên. Cô cũng đến chỗ này ăn trưa hả?"
Lam Tư Ngọc thấy Mộc Nghiên đi đến, bèn khoác lấy tay Lạc Vũ Hiên, biểu thị ý muốn đánh dấu chủ quyền, đồng thời muốn cho cô thấy được cô ta và Lạc Vũ Hiên thân thiết đến mức nào.
Mộc Nghiên khẽ liếc nhìn về phía hai người đối diện, cười khẩy một cái, châm chọc nói:
"Chà, còn tưởng là ai, hóa ra là nữ minh tinh mới nổi tiếng. Lâu rồi không gặp, hình như mặt cô dày hơn trước kia rồi đó."
Sắc mặt Lam Tư Ngọc đen lại khi nghe thấy lời lẽ châm chọc thốt ra từ miệng của Mộc Nghiên, cô ta tức lắm, tức giận đến mức muốn cào nát mặt của cô nhưng ngại đây là chỗ đông người.
Một phần cũng vì có Lạc Vũ Hiên bên cạnh, nếu như Lam Tư Ngọc làm ra những chuyện xấu xa nhất định sẽ bị hắn ta ghẻ lạnh, cô ta không muốn bị giống như Bạch Cửu Giai đâu.
Đã muốn trở thành kẻ đứng trên vạn người điều tiên quyết phải biết nhẫn nhịn, hôm nay Lam Tư Ngọc cô ta sẽ nhịn, đến một lúc nào đó cô ta nhất định dẫm đạp Mộc Nghiên dưới chân.
Thầm đắc ý trong lòng, Lam Tư Ngọc cười giả tạo nhìn Mộc Nghiên, giọng điệu có chút ủy khuất vang lên:
"Mộc Nghiên à, tôi biết trước kia tôi đã khiến cô hiểu lầm. Xin lỗi tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô không nên làm khó tôi như vậy..."
Vừa nói Lam Tư Ngọc vừa liếc nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt cô ta chợt biến đổi, khóe mắt ươn ướt giống như bị Mộc Nghiên bắt nạt ủy khuất đến rơi lệ.
"Hơn nữa .tôi và anh Vũ Hiên thật sự yêu nhau, chuyện năm đó cũng không thể trách tôi và anh ấy được. Cô không nên để trong lòng, việc chia cắt đôi uyên ương là rất tàn nhẫn..."
Cả Mộc Nghiên và Ngải Mễ đều sững sờ trước sự thay đổi bất thường của Lam Tư Ngọc, bên cạnh họ bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào, bàn tán không hay về Mộc Nghiên.
Người ngoài không hiếu sự tình còn cho rằng Mộc Nghiên cố ý gây sự, muốn chia cắt đôi uyên ương Lam Tư Ngọc và Lạc Vũ Hiên, đâu ai biết răng chính Lam Tư Ngọc mới là kẻ thứ ba chen chân vào.
"Ha..." Mộc Nghiên cười lạnh, tiến lại gần chỗ Lam Tư Ngọc, lạnh lẽo cất giọng:
"Lam Tư Ngọc, đừng tưởng những chuyện năm đó cô làm tôi không biết. Đừng ở đó mà tỏ ra bản thân là người bị hại, rất buồn cười đó cô biết không?"
"Mộc Nghiên, tôi đây là có ý tốt, sao cô lại..." Lam Tư Ngọc nghẹn ngào nhìn Mộc Nghiên, tiếp tục diễn trò.
Ngải Mễ bên cạnh cũng không nhịn được nữa, tức giận đến trước mặt cô ta, chửi:
"Này Lam Tư Ngọc, bộ cô không biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào hả? Có cần tôi dạy lại cho cô không?"
Lam Tư Ngọc cau chặt mày, tức tối nhìn Ngải Mễ, "Cô có ý gì chứ?!"
"Hừ! Chuyện năm đó ai mà chẳng biết là cô cố ý bỏ thuốc cho Lạc Vũ Hiên rồi mây mưa với anh ta chứ. Đừng tưởng chúng tôi không biết, loại người như cô sẽ không có kết cục tốt đâu!" (
Ngải Mễ không kiêng dè mà quát thẳng vào mặt Lam Tư Ngọc, muốn đụng đến Nghiên Nghiên của cô sao? Năm mơ đi, Ngải Mễ cô không phải thánh mẫu đâu, cô còn có thể ra tay đánh người đấy.
"Cô..." Lam Tư Ngọc trừng mắt nhìn Ngải Mễ, không thốt nên lời.
Nghe xong những lời vừa nói của Ngải Mễ, Lạc Vũ Hiên bất động nãy giờ bỗng có phản ứng, hắn ta cau có mặt mày nhìn Lam Tư Ngọc, tức giận hỏi cô ta.
"Những lời Ngải Mễ vừa nói, là sự thật sao? Năm đó là cô bỏ thuốc tôi?!"
Lam Tư Ngọc hốt hoảng nhìn sắc mặt tức giận của Lạc Vũ Hiên, vội vã thanh minh:
"Không..không phải như anh nghĩ đâu! Nghe em giải thích, là cô ta vu oan cho em..."
Lạc Vũ Hiên lúc này đã bị cơn tức giận che mờ tâm trí, chẳng thèm quan tâm đến lời lẽ thanh minh của Lam Tư Ngọc, thẳng thừng hất tay cô ta khỏi cánh tay mình, sau đó xoay người rời đi.
Mặt mày Lam Tư Ngọc trở nên méo mó, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm liếc nhìn Mộc Nghiên và Ngải Mễ, để lại một câu rồi tức tốc đuối theo sau Lạc Vũ Hiên.
"Các người đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu!" •
Ngải Mễ bĩu môi khinh bỉ, gọi với theo: "Lam Tư Ngọc, trèo cao ngã đau đó! Cẩn thận sau này té ngửa đến mặt mũi cũng không có ai nhận ra nha."
Thấy biểu tình lém lỉnh của Ngải Mễ, Mộc Nghiên bật cười thành tiếng, sự khó chịu trong lòng với đi chút. Ở thế giới này cô không chỉ có một mình, may mà vẫn còn có những người luôn quan tâm, bảo vệ cô.
"Mễ Mễ, cảm ơn cậu." Mộc Nghiên nắm lấy tay Ngải Mễ, chân thành nói lời cảm ơn.
"Chúng ta là bạn mà, không cần khách sáo." Ngải Mễ mỉm cười thật tươi đáp lại Mộc Nghiên.
Hai cô bạn nhìn nhau mỉm cười, sau đó cùng nhau đi ăn trưa. Ăn xong bữa trưa, Ngải Mễ có việc bận nên về trước, còn Mộc Nghiên đi đến công ty của Phó Cẩn Dật.
Sau khi từ lễ tân biết được Phó Cẩn Dật đang ở trên phòng làm việc, Mộc Nghiên quyết định cho hắn một bất ngờ, cô đã tự mình lên tìm hắn mà không báo trước.
Vừa bước đến trước cửa phòng làm việc, Mộc Nghiên đã nghe thấy giọng nói õng ẹo của Ngôn Hàm.
"Anh Cẩn Dật, ngày mai Ngôn gia có tổ chức tiệc, anh có thể nể mặt em đến không?"
Vừa nói, Ngôn Hàm vừa cố ý kéo cổ áo xuống thấp, để lộ ra đôi gò bồng lấp ló phía sau lớp áo mỏng manh.
Phó Cẩn Dật chẳng thèm liếc nhìn Ngôn Hàm, bàn tay thon dài vẫn không ngừng gõ gõ trên bàn phím laptop, khuôn mặt lạnh tanh không thay đối.
"Anh Cẩn Dật..." Thấy hắn không để ý đến mình, Ngôn Hàm tiếp tục tiến lại gần, vươn tay muốn sờ vào tay hắn.
Đúng lúc này, Mộc Nghiên không nhịn được nữa, cô đẩy cửa bước vào, kèm theo đó là giọng nói có chút tức giận.
"Này Ngôn Hàm, bộ cô không biết xấu hổ hả? Ban ngày ban mặt mà đến đây quyến rũ A Dật nhà tôi à?!
Cả hai cô bạn quyết định đi ăn trưa ở nhà hàng đối diện, thật bất ngờ lại chạm mặt Lạc Vũ Hiên và Lam Tư Ngọc.
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, xém tý Mộc Nghiên quên mất ở thế giới này còn có đôi cẩu nam nữ cùng họ, cùng tên, cùng khuôn mặt với đôi cẩu nam nữ kia.
Không chạm mặt thì thôi hễ chạm mặt rồi Mộc Nghiên lại cảm thấy khó chịu, cô vẫn không có cách nào quên được cái ngày bản thân bị phản bội, còn bị đập bình hoa vào đầu mà xuyên sách.
Ta nói, tức, rất tức!
"A, lâu rồi không gặp Mộc Nghiên. Cô cũng đến chỗ này ăn trưa hả?"
Lam Tư Ngọc thấy Mộc Nghiên đi đến, bèn khoác lấy tay Lạc Vũ Hiên, biểu thị ý muốn đánh dấu chủ quyền, đồng thời muốn cho cô thấy được cô ta và Lạc Vũ Hiên thân thiết đến mức nào.
Mộc Nghiên khẽ liếc nhìn về phía hai người đối diện, cười khẩy một cái, châm chọc nói:
"Chà, còn tưởng là ai, hóa ra là nữ minh tinh mới nổi tiếng. Lâu rồi không gặp, hình như mặt cô dày hơn trước kia rồi đó."
Sắc mặt Lam Tư Ngọc đen lại khi nghe thấy lời lẽ châm chọc thốt ra từ miệng của Mộc Nghiên, cô ta tức lắm, tức giận đến mức muốn cào nát mặt của cô nhưng ngại đây là chỗ đông người.
Một phần cũng vì có Lạc Vũ Hiên bên cạnh, nếu như Lam Tư Ngọc làm ra những chuyện xấu xa nhất định sẽ bị hắn ta ghẻ lạnh, cô ta không muốn bị giống như Bạch Cửu Giai đâu.
Đã muốn trở thành kẻ đứng trên vạn người điều tiên quyết phải biết nhẫn nhịn, hôm nay Lam Tư Ngọc cô ta sẽ nhịn, đến một lúc nào đó cô ta nhất định dẫm đạp Mộc Nghiên dưới chân.
Thầm đắc ý trong lòng, Lam Tư Ngọc cười giả tạo nhìn Mộc Nghiên, giọng điệu có chút ủy khuất vang lên:
"Mộc Nghiên à, tôi biết trước kia tôi đã khiến cô hiểu lầm. Xin lỗi tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô không nên làm khó tôi như vậy..."
Vừa nói Lam Tư Ngọc vừa liếc nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt cô ta chợt biến đổi, khóe mắt ươn ướt giống như bị Mộc Nghiên bắt nạt ủy khuất đến rơi lệ.
"Hơn nữa .tôi và anh Vũ Hiên thật sự yêu nhau, chuyện năm đó cũng không thể trách tôi và anh ấy được. Cô không nên để trong lòng, việc chia cắt đôi uyên ương là rất tàn nhẫn..."
Cả Mộc Nghiên và Ngải Mễ đều sững sờ trước sự thay đổi bất thường của Lam Tư Ngọc, bên cạnh họ bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào, bàn tán không hay về Mộc Nghiên.
Người ngoài không hiếu sự tình còn cho rằng Mộc Nghiên cố ý gây sự, muốn chia cắt đôi uyên ương Lam Tư Ngọc và Lạc Vũ Hiên, đâu ai biết răng chính Lam Tư Ngọc mới là kẻ thứ ba chen chân vào.
"Ha..." Mộc Nghiên cười lạnh, tiến lại gần chỗ Lam Tư Ngọc, lạnh lẽo cất giọng:
"Lam Tư Ngọc, đừng tưởng những chuyện năm đó cô làm tôi không biết. Đừng ở đó mà tỏ ra bản thân là người bị hại, rất buồn cười đó cô biết không?"
"Mộc Nghiên, tôi đây là có ý tốt, sao cô lại..." Lam Tư Ngọc nghẹn ngào nhìn Mộc Nghiên, tiếp tục diễn trò.
Ngải Mễ bên cạnh cũng không nhịn được nữa, tức giận đến trước mặt cô ta, chửi:
"Này Lam Tư Ngọc, bộ cô không biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào hả? Có cần tôi dạy lại cho cô không?"
Lam Tư Ngọc cau chặt mày, tức tối nhìn Ngải Mễ, "Cô có ý gì chứ?!"
"Hừ! Chuyện năm đó ai mà chẳng biết là cô cố ý bỏ thuốc cho Lạc Vũ Hiên rồi mây mưa với anh ta chứ. Đừng tưởng chúng tôi không biết, loại người như cô sẽ không có kết cục tốt đâu!" (
Ngải Mễ không kiêng dè mà quát thẳng vào mặt Lam Tư Ngọc, muốn đụng đến Nghiên Nghiên của cô sao? Năm mơ đi, Ngải Mễ cô không phải thánh mẫu đâu, cô còn có thể ra tay đánh người đấy.
"Cô..." Lam Tư Ngọc trừng mắt nhìn Ngải Mễ, không thốt nên lời.
Nghe xong những lời vừa nói của Ngải Mễ, Lạc Vũ Hiên bất động nãy giờ bỗng có phản ứng, hắn ta cau có mặt mày nhìn Lam Tư Ngọc, tức giận hỏi cô ta.
"Những lời Ngải Mễ vừa nói, là sự thật sao? Năm đó là cô bỏ thuốc tôi?!"
Lam Tư Ngọc hốt hoảng nhìn sắc mặt tức giận của Lạc Vũ Hiên, vội vã thanh minh:
"Không..không phải như anh nghĩ đâu! Nghe em giải thích, là cô ta vu oan cho em..."
Lạc Vũ Hiên lúc này đã bị cơn tức giận che mờ tâm trí, chẳng thèm quan tâm đến lời lẽ thanh minh của Lam Tư Ngọc, thẳng thừng hất tay cô ta khỏi cánh tay mình, sau đó xoay người rời đi.
Mặt mày Lam Tư Ngọc trở nên méo mó, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm liếc nhìn Mộc Nghiên và Ngải Mễ, để lại một câu rồi tức tốc đuối theo sau Lạc Vũ Hiên.
"Các người đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu!" •
Ngải Mễ bĩu môi khinh bỉ, gọi với theo: "Lam Tư Ngọc, trèo cao ngã đau đó! Cẩn thận sau này té ngửa đến mặt mũi cũng không có ai nhận ra nha."
Thấy biểu tình lém lỉnh của Ngải Mễ, Mộc Nghiên bật cười thành tiếng, sự khó chịu trong lòng với đi chút. Ở thế giới này cô không chỉ có một mình, may mà vẫn còn có những người luôn quan tâm, bảo vệ cô.
"Mễ Mễ, cảm ơn cậu." Mộc Nghiên nắm lấy tay Ngải Mễ, chân thành nói lời cảm ơn.
"Chúng ta là bạn mà, không cần khách sáo." Ngải Mễ mỉm cười thật tươi đáp lại Mộc Nghiên.
Hai cô bạn nhìn nhau mỉm cười, sau đó cùng nhau đi ăn trưa. Ăn xong bữa trưa, Ngải Mễ có việc bận nên về trước, còn Mộc Nghiên đi đến công ty của Phó Cẩn Dật.
Sau khi từ lễ tân biết được Phó Cẩn Dật đang ở trên phòng làm việc, Mộc Nghiên quyết định cho hắn một bất ngờ, cô đã tự mình lên tìm hắn mà không báo trước.
Vừa bước đến trước cửa phòng làm việc, Mộc Nghiên đã nghe thấy giọng nói õng ẹo của Ngôn Hàm.
"Anh Cẩn Dật, ngày mai Ngôn gia có tổ chức tiệc, anh có thể nể mặt em đến không?"
Vừa nói, Ngôn Hàm vừa cố ý kéo cổ áo xuống thấp, để lộ ra đôi gò bồng lấp ló phía sau lớp áo mỏng manh.
Phó Cẩn Dật chẳng thèm liếc nhìn Ngôn Hàm, bàn tay thon dài vẫn không ngừng gõ gõ trên bàn phím laptop, khuôn mặt lạnh tanh không thay đối.
"Anh Cẩn Dật..." Thấy hắn không để ý đến mình, Ngôn Hàm tiếp tục tiến lại gần, vươn tay muốn sờ vào tay hắn.
Đúng lúc này, Mộc Nghiên không nhịn được nữa, cô đẩy cửa bước vào, kèm theo đó là giọng nói có chút tức giận.
"Này Ngôn Hàm, bộ cô không biết xấu hổ hả? Ban ngày ban mặt mà đến đây quyến rũ A Dật nhà tôi à?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.